Đột nhiên, một tiếng “oang” vang lên, thanh miến đao từ hình vòng cung hướng vào trong đã biến thành hình vòng cung hướng ra ngoài, ánh hàn quang bắn đi với tốc độ kinh nhân, trông như một đường sao băng bay xẹt qua lưng trời, chỉ trong chớp mắt đã đến trên đỉnh đầu Cưu bà bà.
Cưu bà bà từ đầu đến giờ toàn tâm chú mục nhìn Nhậm Sương Bạch, sợ đối phương bất thần xuất chiêu tuyệt mạng, nào ngờ đối phương chỉ dùng một chiêu tầm thường như vậy để tấn công, Cưu bà bà bất giác mỉm cười ngạo nghễ, chỉ thấy mụ khẽ cất chân lên, thân hình nhẹ nhàng trôi về phía sau năm thước, sau đó nhẹ nhàng cất bổng lên không, Cưu Đầu thiết trượng vung lên, thế kinh thiên phá thạch giáng xuống!
Miến đao của Nhậm Sương Bạch hất xéo lên, nhằm đầu trượng chém mạnh một nhát, “choang” một tiếng rợn người, lửa bắn tung tóe, thân hình Cưu bà bà nhẹ nhàng lướt tới một góc chết, xéo về phía vai trái Nhậm Sương Bạch, Cưu Đầu thiết trượng hóa thành con cuồng long, ba mươi chín trượng lại đồng loạt giáng xuống.
Ngay lúc đó, khi mà thị giác con người chưa kịp thu nhận hình ảnh vào trong mắt, miến đao của Nhậm Sương Bạch hoa lên, đao quang hóa thành lớp lớp sóng trắng xóa tràn ngập không gian, thân hình chàng cũng lập tức lẫn vào trong làn sóng mênh mang ấy. Từng đợt sóng quang bất chợt tung lên, nhanh chóng hóa thành một cơn lốc quay cuồng, những gợn sóng cất cao xoay tròn tạo thành một cột sóng hình trụ cao ngất, kình phong ầm ầm, sấm vang chớp giật, quang trụ rời khỏi nguyên vị, hóa thành một chiếc cầu vồng đơn sắc, xé nát không gian bay thẳng về phía Cưu bà bà, khoảng cách song phương hơn trượng nhưng tưởng chừng trong gang tấc, nháy mắt đã đến nơi.
Không sai! Đây chính là chiêu thứ tư trong đao pháp “Kiếp Hình tứ thuật”, “Huỳnh Tuyền Linh Quang”; đây là lần đầu tiên Nhậm Sương Bạch sử chiêu “Huỳnh Tuyền Linh Quang” này để đối địch, nội việc đó cũng đủ thấy võ công của Cưu bà bà cao thâm đến mức nào!
Ba mươi chín trượng nhập thành một trượng, nhưng lại từ ba mươi chín phương vị khác nhau kích tới, khi bóng trượng âm âm chạm vào cột sóng quang ảnh sáng rực, hàng loạt tiếng kim thiết như tiếng pháo liên châu vang lên, lửa bắn rợp trời, vụn sắt tung bay tứ tán, quang ảnh chớp lên một cái rồi tắt ngấm.
Cưu bà bà hự lên một tiếng nặng nề, thân hình mụ như con quái điểu khổng lồ bay vọt đi năm trượng, rồi nhanh đến không thể diễn tả nổi bay vọt trở lại, đáp xuống chỗ đối diện với Nhậm Sương Bạch.
Trong khoảng cách giữa lần bay đi và bay về ấy, mặt đất xuất hiện hai vệt lốm đốm đỏ hồng, màu đỏ hồng nhanh chóng biến thành màu đen thẫm, trên mặt tuyết trắng tinh, những đốm đỏ li ti trông giống như những bông hoa màu đỏ được trồng thành hàng nhưng hơi lộn xộn, gió lạnh thoảng qua, phảng phất mùi tanh nồng của máu.
Cưu bà bà bị trúng thương hai nơi, một vết thương nơi má phải, một vết thương nơi cánh tay phải. Vết thương nơi má dài chỉ hơn tấc, hai mảnh da hai bên vết thương lật sang hai bên, tạo thành một vệt đỏ sẫm, trông vào tưởng chừng như trên mặt mụ mọc thêm ra một cái miệng nữa, làm cho gương mặt vốn chẳng mấy đẹp đẽ của mụ trông càng khó coi. Vết thương nơi cánh tay cũng không nặng lắm, ống tay áo bị cắt thành mấy mảnh vải hẹp dài buông lòng thòng xuống, các mảnh vải đung đưa làm lộ ra cánh tay đen đủi khô gầy như que củi, cũng làm lộ ra một mảng màu đỏ sẫm to chừng hơn nửa bàn tay, với một vết cắt như vậy, mảng thịt rơi ra khỏi cánh tay nhiều lắm cũng chỉ chừng hai lạng. Thương thế thì không nặng, nhưng vết thương trong lòng Cưu bà bà lại vô cùng trầm trọng, lòng tự tin và oai danh mụ vẫn giữ vững mấy chục năm nay bỗng chốc đã hóa thành bọt nước!
Thôi Công Đức nghe như sét đánh ngang mày, thân hình y đờ đẫn chết lặng như tượng, tâm tình y lúc này cũng giống như một người leo núi, trải qua biết bao gian nguy khổ cực mới trèo lên đến chỉ còn cách đỉnh núi trong gang tấc rồi bất cẩn ngã nhào lăn thẳng trở xuống chân núi, nỗi tuyệt vọng phẫn hận và ảo não trong lòng cứ trào dâng, xông lên óc khiến y nhất thời chẳng biết làm gì nói gì cho phải lẽ.
Phía bên kia, Ngao Trường Thanh cũng không giấu nổi một tiếng thở dài, sự dự liệu của y, thật không may, đã thành hiện thực, Nhậm Sương Bạch quả không phải là một kẻ tầm thường chỉ biết cúi đầu chờ người khác phát lạc, dù người đó là Cưu bà bà! Đúng như lời Cưu bà bà vừa nói, sóng Trường Giang lớp sau đè lớp trước, võ công cao diệu đến như Cưu bà bà cũng đã hết thời rồi!
- Hảo tiểu tử! Nói người không đơn giản thì quả nhiên là không đơn giản, khá khen cho ngươi là một nhân vật thâm tàng bất lộ, lão bà tử này du hý giang hồ nửa đời người, suốt ba mươi năm qua chưa từng biết cảm giác da thịt bị tổn thương, ngày hôm nay mới được ngươi ban cho sự thể nghiệm quý báu ấy!
Nhậm Sương Bạch để thanh miến đao nằm cuộn tròn trên cánh tay như một con rắn, sắc diện chàng trông càng nhợt nhạt đến dễ sợ, giọng trầm tĩnh nói :
- Ta đã khuyên ngươi không nên dây vào chuyện thị phi này, Cưu bà bà, giờ này mà ngươi muốn rút lui vẫn không phải là quá muộn!
Cưu bà bà cất tiếng cười khanh khách nói :
- Lão thân hiện đã già rồi, người già cô khổ không nơi nương tựa, nhưng lòng tự tôn thì vẫn nguyên vẹn như thuở nào. Đánh thắng hay bại, tổn thương nặng hay nhẹ chỉ là hình thức bên ngoài, vết thương chính nằm ở trong lòng. Nhậm Sương Bạch, ngươi tưởng cái mạng già này đã tàn phế đến mức chẳng còn chút giá trị nào nữa hay sao? Ngươi tưởng bất cứ lúc nào ngươi muốn lấy đi là lấy hay sao? Giữa ta và ngươi, e rằng không có một người nằm xuống thì không thể kết thúc được!
Giọng Nhậm Sương Bạch đều đều lành lạnh, nói :
- Đó là tại ngươi tự rước họa vào thân, Cưu bà bà, giả như trong võ lâm người nào cũng suy nghĩ thiển cận, nhìn sự việc bằng con mắt hẹp hòi như ngươi thì võ lâm đã chẳng còn ai sống sót nữa, bởi không có ai võ công độc bá thiên hạ, cả đời chỉ có thắng chứ không bại!
Cưu bà bà nghiến răng nói :
- Bất kể ngươi có nói hay đến mấy, ngày hôm nay ta nhất định cùng ngươi quyết đấu đến cùng!
Thôi Công Đức đến lúc này thì đã lấy lại được tinh thần, uốn sắt phải nhân lúc còn nóng, vội vàng lên tiếng chen vào :
- Tên tiểu tử họ Nhậm này cả gan dám dùng đao pháp bàng môn tả đạo để ám toán Cưu bà bà, võ công của ngươi chẳng phải là chân tài thực học, ngươi có giỏi thì giở chân tài thực học ra để coi ai mạnh hơn ai cho biết!
Ngao Trường Thanh cũng vội vàng lên tiếng nói :
- Cưu bà bà, đao pháp của họ Nhậm sử dụng chính là pho đao pháp “Kiếp Hình tứ thuật” thất truyền đã lâu, pho đao pháp này tất cả chỉ có bốn chiêu, nhưng chiêu nào chiêu nấy tà độc vô song. Còn một điểm nữa, người luyện thứ đao pháp này có thể nghịch khí đảo mạch, hồi kình phản lực, chiêu thức xuất thủ thiên kỳ vạn quái, có thể xuất thủ được ở những góc độ không sao ngờ tới được, bà bà cần phải hết sức cẩn thận đề phòng.
- Lẽ ra ngươi phải sớm nói điểm này cho ta biết, cho đến khi chiêu thức khi nãy xuất thủ ta mới nghĩ ra pho đao pháp này... nhưng điều đó giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa, dù biết hay không biết, dù đó là thứ võ công gì cũng nhất định phải theo đến cùng. Lời truyền ngôn bao giờ cũng nói quá thực tế, trước nay chỉ nghe đồn đãi, giờ ta muốn được tận mắt chứng kiến cái tà dị của “Kiếp Hình tứ thuật”, xem nó có được như lời truyền ngôn hay không.
Ngao Trường Thanh vội vàng nói :
- Cũng tại tiểu điệt quá sơ suất, xin bà bà lượng thứ...
Cưu bà bà khoát tay nói :
- Bỏ qua đi, ta chẳng có ý trách ngươi.
Ngao Trường Thanh lại nói :
- Theo thiển ý của tiểu điệt, chẳng cần phải câu nệ lễ tục nữa, hay là chúng ta cùng liên thủ...
Nhậm Sương Bạch hướng mặt vế phía Ngao Trường Thanh, cười cười nói :
- Về phương diện này thì Cưu bà bà quả là hơn hẳn hai ngươi, hai ngươi nên lưu tâm mà học hỏi!
Ngao Trường Thanh cất giọng âm hàn nói :
- Mỗi người có ý nghĩ và hành động không giống nhau, Nhậm Sương Bạch, ngươi đừng hòng dùng lời nói khích để đưa huynh đệ ta vào bẫy. Cưu bà bà tánh khí cô ngạo, địa vị cực tôn mới làm như vậy, huynh đệ ta chẳng có gì phải húy kỵ cả!
Thôi Công Đức nghiến răng nghiến lợi quát :
- Mẹ nó, vạn nhất Cưu bà bà không thịt được hắn, huynh đệ ta lập tức xông vào, với hạng người này thì cần gì để ý đến giang hồ đạo nghĩa chứ!
- Không cần phải sốt ruột đến như vậy! Chờ ta nằm xuống rồi hai ngươi muốn làm gì thì làm!
Ngao Trường Thanh cười giả lả nói :
- Xin bà bà chớ hiểu lầm, ý của Công Đức là, nếu bà bà mà không hạ được họ Nhậm thì huynh đệ tiểu điệt làm gì có được bản lãnh để hạ hắn? Vậy chỉ còn cách liên thủ với nhau, cố gắng hết sức mình mà duy trì, được đến đâu hay đến đó... Công Đức ăn nói chẳng khéo léo, xin bà bà chớ trách!
Cưu bà bà “Ờ” lên một tiếng khá dài, chừng như cũng thông cảm với nỗi lòng hiện tại của Ngao Trường Thanh và Thôi Công Đức. Tiếp đó lại sa sầm nét mặt, nói :
- Được rồi! Trước khi hai ngươi phải cố cùng hết sức mà giao đấu với hắn, lão thân sẽ hết sức giao đấu cùng hắn, nếu thắng thì mọi chuyện đều êm đẹp, nếu bại thì hai ngươi sẽ báo cừu cho lão thân!
Thôi Công Đức vừa nói lỡ lời, may nhờ Ngao Trường Thanh lanh lẹ nói đỡ cho, lần này thì biết khôn, giọng khẩn thiết nói :
- Xin bà bà hãy hết sức bảo trọng!
Cưu bà bà dộng Cưu Đầu thiết trượng mình đầy thương tích xuống đất, khí thế ngất trời nói :
- Ta không tin tên tiểu tử này có tài xuất quỷ nhập thần, là Kim Cang La Hán, không ai có thể đả bại được!
Tình thế này, Nhậm Sương Bạch biết chắc một trận quyết chiến là không thể tránh khỏi, thật tình mà nói, ngay từ đầu chàng đã không có ý làm thương hại đến Cưu bà bà, nhưng mụ lại cứ một mực khăng khăng đòi diễn vai trung liệt, nhắm mắt nhắm mũi mà lao vào tử lộ, càng làm cho chàng cảm thấy khó xử vô cùng.
Cưu bà bà giơ cao Cưu Đầu thiết trượng, cây thiết trượng xiên xiên đổ bóng xuống mặt đất, thiết trượng dừng lại một tích tắc trên không, thân hình mụ đã như một cơn lốc xoáy đến bất thần, thoắt cái đã lướt đến sau lưng Nhậm Sương Bạch, đầu trượng rung lên, chiếc mỏ nhọn hoắc của đầu Cưu mổ xuống như mưa.
Nhậm Sương Bạch chẳng chút chần chờ, thân hình Cưu bà bà vừa lướt đi, “Đoạn Trường Hồng” cũng vung lên tạo thành một làn quang ảnh miên man, thân hình chàng cũng nhanh chóng lẫn vào làn quang ảnh. Làn quang ảnh chao động, thoắt cái đã biến thành một quang trụ cao vút, lại một chiêu “Huỳnh Tuyền Linh Quang” nhằm địch nhân kích tới!
Lần này thì Cưu bà bà đã chuẩn bị sẵn sàng, khi quang trụ hóa thành chiếc cầu vồng đơn sắc kích tới, hơi trầm vai xuống một chút, “vù” một tiếng thân hình mụ đã bay vọt lên không, hai ống tay áo rộng thùng thình giương ra như hai cánh chim khổng lồ, thân hình bay lượn trên không lướt đi vùn vụt, nhưng vì một bên ống tay áo đã bị rách nên dáng bay lượn không được tự nhiên lắm, tựa như con chim có một cánh bị trúng thương vậy.
Chiếc cầu vồng đơn sắc ẩn tàng sấm sét, lướt đi lướt lại trông hệt như con thần long đằng vân giá vụ muốn thu về tất cả ánh sáng đã tiêu thất trong không gian, vươn dài co ngắn, bay lượn nhanh như điện chớp. Vốn là từng đao từng đao một chém ra rồi thu về, nhưng vì tốc độ quá nhanh, nhanh đến nỗi mắt người chỉ nhìn thấy đao quang hợp thành nhất thể, liên tục đón đỡ hàng loạt Cưu Đầu thiết trượng từ trên không giáng xuống của Cưu bà bà!
Lại những tiếng kim thiết chạm nhau đinh tai nhức óc, lại lửa bắn đầy trời, lại vụn sắt văng tứ tán, thân hình Cưu bà bà rơi thẳng xuống đất, cánh tay phải vốn đã bị thương của mụ cùng với cây Cưu Đầu thiết trượng văng bổng lên trời, quay tít mấy vòng rồi rơi xuống ở tận ngoài xa!
Thôi Công Đức đứng chết lặng, ngay cả câu nói “không xong rồi” còn chưa kịp thốt ra, trong khi đó thì Ngao Trường Thanh đã lẳng lặng không một tiếng động lướt tới, thanh “Bạch Cốt kiếm” hóa thành vạn điểm hàn tinh, vạn điểm hàn tinh tựu trung về một mục tiêu, thân hình Nhậm Sương Bạch!
Miến đao từ trên cao xẹt xuống, màn đao ảnh tạo thành một bức màn dày đặc che chắn toàn bộ những điểm hàn tinh bắn tới, đánh dạt hết ra ngoài, chẳng để bất kỳ một điểm hàn tinh nào lọt qua!
Thôi Công Đức gầm lên như con hổ đói mồi, vừa định xách “Âm Dương luân” lao vào, Ngao Trường Thanh vừa thoái hậu vừa hét lớn :
- Công Đức! Mau đi cứu Cưu bà bà! Mau đi cứu Cưu bà bà! Việc ở đây đã có ta!
Hơi do dự một thoáng, cuối cùng Thôi Công Đức cũng đã hiểu ra dụng ý của Ngao Trường Thanh, vội vàng xoay người chạy đến bên người Cưu bà bà đang nửa nằm nửa ngồi dưới đất, một Cưu bà bà cho dù đã mất một cánh tay nhưng còn hữu dụng hơn trăm ngàn tên thủ hạ vô dụng mà y đang có trong tay. Hiện thời Cưu bà bà bị thương không nhẹ, bằng mọi giá phải giữ lấy tánh mạng của bà ta!
Nhậm Sương Bạch sau khi đánh lui thế tấn công lén của Ngao Trường Thanh, chàng không xuất thủ truy sát đối phương, dừng chân đứng yên một chỗ, cất tiếng nhẹ nhàng nói :
- Nói đúng lắm, trước tiên là cần phải cứu người, các ngươi cứ yên tâm đi, Nhậm mỗ xưa nay không có thói quen thấy người rơi xuống giếng mà đứng bên trên ném đá!
Ngao Trường Thanh nghiến răng căm hận nói :
- Nhậm Sương Bạch, ngươi tàn độc đến vậy là cùng, Cưu bà bà là một bà lão hơn bảy mươi tuổi, vậy mà ngươi cũng nhẫn tâm hạ độc thủ như vậy, chém đứt cả một cánh tay, song phương trước nay không cừu không oán, thử hỏi ngươi có còn nhân tính nữa không?
Giọng Nhậm Sương Bạch lãnh đạm nói :
- Trước khi động thủ, ta đã năm lần bảy lượt khuyên bà ta chẳng nên tự rước họa vào thân, nhưng bà ta một lòng một dạ, ỷ lại vào võ nghệ tinh thâm, lấy cái chết ra làm trò đùa để báo đáp ân nuôi dưỡng sáu năm qua của hai ngươi. Ta đã không khuyên ngăn được bà ta, đương nhiên càng không thể đứng yên chịu chết. Đó là chưa kể, Cưu bà bà xuất thủ cũng đâu có nương nhẹ, chiêu thức hung hiểm tuyệt tình, chỉ cần nghệ nghiệp của ta hơi kém một chút, e rằng giờ này ta chết còn thê thảm gấp ngàn lần cái mà bà ta đang phải gánh chịu. Bà ta đã chẳng có lòng từ bi thì ta việc gì phải mang dạ Bồ Tát? Ngao Trường Thanh, đây là cuộc quyết chiến sanh tử, bảy mươi tuổi hay mười bảy tuổi cũng đều là mạng người, có gì phân biệt đâu?
Song mục Ngao Trường Thanh vằn những đường máu đỏ độc, giọng âm trầm lành lạnh nói :
- Việc hãy còn chưa kết thúc, Nhậm Sương Bạch, Cưu bà bà dù đã bị ngươi phế mất một cánh tay, nhưng đó chẳng qua chỉ là bước thứ nhất, giờ đã đến lúc bắt đầu bước thứ hai!
Nhậm Sương Bạch không hề ngạc nhiên, chậm rãi gật đầu nói :
- Việc đương nhiên là chưa thể kết thúc, các ngươi cũng đừng quên rằng, oan có đầu nợ có chủ, kẻ mà ta muốn tìm không phải là Cưu bà bà, cũng không phải bất kỳ ai khác mà chính là ngươi và Thôi Công Đức, hiện thời thì hai ngươi hãy còn sống khỏe, sự việc làm sao có thể kết thúc ở đây được?
Nghiến chặt hai hàm răng, quai hàm bạnh ra, Ngao Trường Thanh rít qua hai kẽ răng :
- Hai huynh đệ ta chẳng để cho ngươi được như nguyện, Nhậm Sương Bạch!
Nhậm Sương Bạch gật đầu, nói :
- Đương nhiên hai ngươi chẳng để cho ta được như nguyện, Ngao Trường Thanh, hai ngươi sẽ vận dụng hết tất cả khả năng có được để phản kháng, kể cả mượn lực lượng bên ngoài trợ giúp, đó là điều có thể lý giải được. Bởi vì nếu ta được như nguyện, nghĩa là hai ngươi phải mất mạng, hai ngươi không muốn chết tất phải giẫy giụa đến cùng, một mặt mong được tồn tại, một mặt mong giết được ta. Vậy hãy chờ xem ai sẽ được như nguyện!
Ngao Trường Thanh bỗng cất cao giọng quát :
- Võ Tây Mã lão, xin đến giúp một tay!
Tiếng kêu của y cao vút, dư âm kéo dài vang đi thật xa, cả cây cối trên đồi cũng lao xao chao đảo. Thật không thể tin nổi, một người thân hình nhỏ thó tựa như một đứa bé như Ngao Trường Thanh lại có được một nội lực cao thâm đến độ đó!
Nhậm Sương Bạch mỉm cười, bình thản nói :
- Lại gọi trợ thủ nữa rồi?
Từ dưới chân đồi, một bóng người cao lớn xuất hiện, người này ngẩn cao đầu lớn bước tiến lên đỉnh đồi, khoảng cách khá xa nhưng chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt.
Người vừa xuất hiện tuổi trạc lục tuần, thân hình cao lớn trông như một ngọn tháp, gương mặt vuông vức đỏ tía, lại thêm mày rậm mắt to, dáng mạo trông cực kỳ oai mãnh. Người này mình mặc áo bào rộng bằng vải thô, chân đi giày cỏ, trên vai giắt xéo một chiếc nguyệt nha sản, mái tóc hoa râm bù xù xõa xuống, giá mà có thêm sợi dây buộc gọn mớ tóc trên đầu thì trông chẳng khác gì một đầu đà.
Ngao Trường Thanh gượng nở một nụ cười, nói :
- Mã lão, phiền Mã lão phải chờ đợi lâu, nếu chẳng phải tình huống trở nên bất lợi, Ngao mỗ thật chẳng dám kinh động đến Mã lão!
Người kia khoát tay, cất giọng ồ ề nói :
- Hiện thời chẳng phải là lúc để nói những lời khách sáo như vậy, Trường Thanh, ngươi gọi ta đến đây để làm gì? Chắc chắn không phải là đến để du sơn ngoạn thủy rồi! Giờ ta đã đến đây, lẽ ra phải cùng hai ngươi kề vai sát cánh kháng địch từ lâu rồi. Chờ từ nãy đến giờ ta cũng thấy cuồng tay cuồng chân, khó chịu lắm rồi!
Lão nhân đưa mắt nhìn Ngao Trường Thanh, nói :
- Sao? Đến ngươi cũng đổ máu rồi?
Ngao Trường Thanh ngượng ngập nói :
- Một chút thương thế ngoài da, chẳng hề gì!
Lão nhân quay sang nhìn Nhậm Sương Bạch từ đầu đến chân một lượt, nói :
- Chính là tuyệt tác của tên tiểu tử này sao?
Ngao Trường Thanh gật đầu nói :
- Chính hắn!
Gãi gãi bộ râu ngắn dưới cằm, thần thái lão nhân tỏ ra nghiêm trọng như nói với chính mình :
- Trường Thanh, võ công thân thủ của ngươi ta biết rất rõ, cả ngươi còn bị hắn đả thương, xem ra người này chẳng phải dễ đối phó, lát nữa động thủ phải rất cẩn trọng mới được!
Ngao Trường Thanh vội tiếp lời :
- Mã lão, ngay từ phút đầu tiên Ngao mỗ không hề có ý khinh thị đối phương, ngặt vì họ Nhậm này quá sức lợi hại.
Lão nhân oai mãnh này chính là vị lão tộc trưởng của Mã gia tập dưới chân núi Võ Tây, lão không chỉ là người được tôn kính bậc nhất trong Mã gia tập mà còn là một cao thủ oai danh hiển hách trong võ lâm được người người kính ngưỡng, “Võ Tây Thảo Ẩn” Mã Lương Quân! Mã Lương Quân xưa nay sở trường về ngoại công, đặc biệt là cây nguyệt nha sản của lão đã đến mức xuất thần nhập hóa, võ lâm hiếm gặp đối thủ, chính vì vậy mà lão là một trong những đối tượng được Ngao Trường Thanh cố tâm kết giao để phòng khi cần đến trong những dịp thế này.
Phía bên kia, Thôi Công Đức hai bàn tay dính đầy máu cũng vừa băng bó thương thế cho Cưu bà bà xong, thấy Mã Lương Quân xuất hiện cũng lật đật lên tiếng, nói :
- Mã lão, Mã lão, tại hạ ở đây nè, chút xíu nữa sẽ qua tới!
Mã Lương Quân hơi nhíu đôi mày rậm, vẫy vẫy tay về phía Thôi Công Đức tỏ ý chào hỏi, sau đó mới quay sang Ngao Trường Thanh, hỏi :
- Bị chém đứt một cánh tay, thật đúng là nghiệt...
Mã Lương Quân đưa mắt liếc xéo Nhậm Sương Bạch một cái, giọng phẫn nộ nói :
- Chắc cũng lại là kiệt tác của tên tiểu tử họ Nhậm này?
Ngao Trường Thanh thở dài nói :
- Ngoài hắn ra thì còn ai vào đây nữa?
Mã Lương Quân nghiến răng quát :
- Giỏi lắm, đơn thân độc mã đến đây lại hung hãn đến độ này, đánh người này chảy máu đầu, chém người kia một cánh tay, biến nơi đây thành một trường mưa máu gió tanh, thiên hạ rộng lớn như vầy, đâu phải để dành riêng cho một mình hắn ngang ngược hoành hành, xưng hùng bá đạo?
Ngao Trường Thanh nghiến răng nói :
- Họ Nhậm đã nói rất rõ ràng, nhất định phải trảm thảo trừ căn, một mảnh giáp cũng không chừa, phàm người nào ngày hôm nay đến đây chống lại hắn, bất kể là người có liên quan hay không, đều nhất loạt đuổi tận giết tuyệt, tàn sát không chừa một cọng cỏ!
Mã Lương Quân cất tiếng cười như phát cuồng, mặt đổi sắc nói :
- Khẩu khí lớn đến như vậy là cùng! Tâm trường độc địa đến như vậy là cùng! Lão phu tuy bất tài, nhưng cũng dám lấy cái mạng già này ra mạo hiểm một phen, để coi ngươi có được bản lãnh kinh thiên động địa gì, để coi ngươi đuổi tận sát tuyệt như thế nào!
Nhậm Sương Bạch chẳng muốn lên tiếng, nhưng lại không thể không lên tiếng, đành hắng giọng nói :
- Xin hỏi vị tiền bối đây là cao nhân phương nào?
Mã Lương Quân hừ lạnh, lớn tiếng quát :
- Chẳng cần ngươi phải giả bộ khách sáo, lão phu Mã Lương Quân, giang hồ bằng hữu quen gọi là “Võ Tây Thảo Ẩn”!
Nhậm Sương Bạch kiên nhẫn nói :
- Mã tiền bối, những lời mà Ngao Trường Thanh vừa nói là lời của bản thân y, tại hạ chưa từng nói những lời như vậy với bất kỳ ai, thực tế hoàn toàn ngược lại, tại hạ năm lần bảy lượt khuyên ngăn Cưu bà bà chớ nên dây dưa vào chuyện thị phi này, đây chỉ là chuyện ân oán giữa tại hạ và Ngao Trường Thanh Thôi Công Đức. Nhưng Cưu bà bà khăng khăng một mực đòi quyết chiến, chẳng thấy người ngã xuống thì không chịu dừng tay, bà ta bức tại hạ động thủ mới xảy ra kết cục như đã thấy. Ngao Trường Thanh lại dựng chuyện bịa đặt, đổi trắng thành đen, cố ý dùng lời khích bác, Mã tiền bối là người sáng suốt, xin hãy nhìn nhận cho rõ trắng đen đừng để mắc ác mưu của người khác...
Mã Lương Quân lớn tiếng quát :
- Họ Nhậm kia, ngươi không cần phải giả bộ có ý tốt giải thích nọ kia, ta chẳng có tư cách làm trọng tài ở đây phân giải cho ngươi mà biện hộ thế này thế khác. Ngươi đả thương Ngao Trường Thanh, phế Cưu bà bà một cánh tay, theo quy củ giang hồ, ngươi phải trả giá cho điều đó, muốn không trả giá cũng chẳng sao, nhưng phải coi ngươi có đủ bản lãnh qua được cửa ải đó hay không?
Nhậm Sương Bạch thở dài nói :
- Mã tiền bối, tại hạ không cầu xin tiền bối buông tha cho tại hạ, càng không phải khiếp nhược chẳng dám ra mặt ứng chiến, tại hạ chỉ mong cho người không có liên quan không bị tổn thương một cách vô ích. Tại hạ trịnh trọng nhắc lại, đối tượng của tại hạ là Ngao Trường Thanh và Thôi Công Đức, tiền bối việc gì phải chen ngang vào để chịu thiệt thân?
Mã Lương Quân cất tiếng cười dài nói :
- Ý ngươi muốn nói rằng, nếu ta chen ngang vào cũng sẽ nhận lãnh hậu quả như Cưu bà bà chứ gì?
Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :
- Tại hạ không hề có ý như vậy, Mã tiền bối, tại hạ chỉ khuyên tiền bối nên nghĩ lại, việc ân oán giữa tại hạ với Ngao Trường Thanh Thôi Công Đức, chẳng liên can gì đến tiền bối, mọi thị phi ân oán cứ để mặc cho bọn tại hạ tự giải quyết với nhau, tiền bối nên lui sang một bên giữ thú thanh nhàn, đó mới là thượng sách!
Song mục Mã Lương Quân phát xạ hai luồng tinh quang sáng rực, lớn tiếng nói :
- Họ Nhậm kia, ngươi nói thử xem, nhìn thấy bằng hữu bị hoạn nạn, theo đạo nghĩa giang hồ, ngươi phải làm gì?
Nhậm Sương Bạch nói :
- Ít ra thì cũng không nên giúp bằng hữu hoành hành bạo ngược, càng không nên cùng hạng người tà ác gian manh kết thân bằng hữu!
Mã Lương Quân hừ một tiếng nghe nặng trịch, nói :
- Ngươi nói ai là kẻ tà ác gian manh? Ai là kẻ hoành hành bạo ngược? Là ngươi hay là hai người bọn họ? Ngươi nói ra một cách công bằng cho ta nghe thử!
Tình thế này, biết có nói nhiều cũng vô ích, Nhậm Sương Bạch cảm thấy tinh thần và thể lực đều mỏi mệt, chậm rãi nói :
- Mã tiền bối, nói như vậy đã là quá đủ rồi, bổn phận của tại hạ đến đây kể như hết, còn việc muốn hành động thế nào tùy thuộc vào sự chọn lựa của tiền bối. Có lẽ lời cuối cùng cần nên nói là, hạng người như Ngao Trường Thanh và Thôi Công Đức không đáng để cho tiền bối phải hy sinh tánh mạng, càng không đáng để tiền bối kết nên bằng hữu!
Mã Lương Quân cười lạnh nói :
- Đó là thiên kiến của bản thân ngươi!
Nhậm Sương Bạch im lặng, không nói thêm lời nào nữa, Mã Lương Quân cũng hệt như Cưu bà bà, chủ kiến đã quá sâu đậm, không một ai, không bất kỳ lời nào có thể làm cho họ thay đổi chủ kiến, nói gì cũng bằng vô ích mà thôi, nhưng đứng trên lập trường của Nhậm Sương Bạch, dù biết nói không có kết quả gì cũng cứ phải nói.
Ngao Trường Thanh giơ thanh Bạch Cốt kiếm chỉ Nhậm Sương Bạch, giọng mai mỉa nói :
- Nhậm Sương Bạch, ta thật sự ngạc nhiên vì biện pháp ly gián quá ấu trĩ của ngươi, cả Cưu bà bà và Mã lão, giữa chúng ta với nhau là đạo nghĩa chi giao đã qua nhiều năm chứng nghiệm, con người ta thế nào, bản tánh họ ra sao, chẳng cần hạng như ngươi lên tiếng bài bác. Lẽ ra ngươi nên nhận rõ ngươi là ai, ngươi đang đóng vai trò gì ở đây, đằng này ngươi lại chẳng biết tự lượng, lớn tiếng bài bác dùng kế ly gián hòng làm cho họ thay lòng chuyển ý. Thật đáng tức cười cho sự non nớt ấu trĩ của ngươi!
Lúc này thì Thôi Công Đức đã dìu Cưu bà bà bước thấp bước cao đi tới.
Thật không ngờ, Cưu bà bà nghệ nghiệp cao siêu, nội công thâm hậu là vậy, mới bị phế một cánh tay người đã như một quả bóng xì hơi, gương mặt đen sạm của bà ta giờ đã nhạt màu, hóa thành màu đen xam xám, hơi thở cũng nặng nề yếu ớt, song mục lờ đục vô thần, thân bước đi mà cứ xiêu xiêu chực ngã, chứng tỏ nguyên khí đã tổn thất rất nặng nề; dù sao bà ta cũng đã có tuổi rồi!
Mã Lương Quân chừng như cũng là chỗ quen biết cũ với Cưu bà bà, nhìn thấy Cưu bà bà như vậy lòng không khỏi phẫn hận nói :
- Cưu bà bà, thật khổ cho bà bà, từng tuổi này rồi mà...
Hé mở đôi mắt lờ đục, Cưu bà bà cố hết sức thể hiện một nét cười trên gương mặt, kết quả thì chỉ có đôi môi khẽ động đậy, hai khóe mép hơi trễ xuống. Giọng Cưu bà bà yếu ớt đứt quãng nói :
- Lương Quân... ta... lão bà tử này... nhất thời chưa thể chết được... nhưng ngươi... các ngươi phải rất cẩn thận mới được... tên tiểu tử này... rất... rất hiểm độc...
Mã Lương Quân nghiến chặt răng khí thế ngất trời, cao giọng nói :
- Bà bà cứ ngồi sang một bên nghỉ ngơi, Mã mỗ nhất định tìm ra phương cách để trừng trị tên tiểu tử độc ác cuồng ngông này!
Thôi Công Đức đỡ Cưu bà bà ngồi xuống, giọng bà ta lại đứt quãng nói :
- Tên tiểu tử... tên tiểu tử này... đã luyện thành... luyện thành... “Kiếp Hình tứ thuật”...
Mã Lương Quân ngạc nhiên ngẩn người một thoáng, sau đó quay nhìn Ngao Trường Thanh hỏi lại :
- Cưu bà bà nói gì vậy? Hình như là nói họ Nhậm kia đã luyện thành đao pháp “Kiếp Hình tứ thuật”?
Ngao Trường Thanh thở dài gật đầu nói :
- Thì tại hạ và Cưu bà bà bại dưới chính pho đao pháp ấy...
Thần sắc Mã Lương Quân càng âm trầm hơn, khí thế ngùn ngụt khi nãy đã lạnh đi đôi chút, giọng trầm trầm nói :
- Hắn thật sự đã luyện thành đao pháp “Kiếp Hình tứ thuật”?
Cưu bà bà ngồi dưới đất, giọng yếu ớt nói chen vào :
- Không sai được đâu... Lương Quân... chính là “Kiếp Hình tứ thuật”... nếu không... lão bà tử này... chẳng dễ bị thảm bại... thảm bại như vậy...
Nhăn đôi mày rậm trầm ngâm một lúc lâu, Mã Lương Quân tỏ rõ quyết tâm nói :
- Mặc xác hắn đã luyện thành tam thuật hay tứ thuật, cứ đánh trước một trận rồi tính nữa, ta không tin pho đao pháp ấy như bùa chú, pháp thuật vô biên!
Ngao Trường Thanh hạ thấp giọng nói :
- Giao đấu với gã họ Nhậm này, chẳng cần để ý đến giang hồ đạo nghĩa làm gì. Mã lão, ta và Công Đức sẽ tùy cơ xuất thủ trợ công, điểm này tưởng cũng cần nói trước để Mã lão lượng thứ!
Mã Lương Quân này chẳng để ý nhiều đến tiết nghĩa như Cưu bà bà, hoặc giả oai danh của “Kiếp Hình tứ thuật” khiến lão phải e dè, chưa bắt đầu giao đấu mà lòng đã hồi hộp không yên, nghe Ngao Trường Thanh nói vậy liền gật đầu nói :
- Thì hai ngươi cứ tùy tiện hành sự, hơn nữa nói gì thì nói, giành được chiến thắng là điều quan trọng hàng đầu, chúng ta không thể cứ bại hết trận này đến trận khác được!
Ngao Trường Thanh nở một nụ cười tươi, nói :
- Ta hiểu được điều đó, Mã lão!
Hất vai quăng chiếc nguyệt nha sản ra phía trước, Mã Lương Quân cầm lấy thân sản, nhấc nhấc thử chừng như để ước lượng xem có đủ trọng lượng để đối kháng với “Kiếp Hình tứ thuật” của đối phương hay không, song mục chằm chằm nhìn Nhậm Sương Bạch, nói :
- Họ Nhậm kia, tiến lên đi, xem thử ngày hôm nay là kiếp số của ai cho biết!
Nhậm Sương Bạch đứng bất động như một pho tượng, nói như cái máy :
- Mời tiền bối xuất thủ trước!
Mã Lương Quân cũng không khách sáo, nguyệt nha sản, nhằm giữa ngực Nhậm Sương Bạch kích tới, hai đầu nhọn nguyệt nha xé gió đánh “vụt” một tiếng, nhanh như chớp thích tới, miến đao của Nhậm Sương Bạch vừa vung lên, cây nguyệt nha sản đã lập tức trầm xuống nhằm hạ bàn Nhậm Sương Bạch giữ nguyên thế thích tới, biến chiêu nhanh nhạy, không để bất kỳ một khoảng trống nào cho đối phương kịp tránh né.
Miến đao lại từ trên cao chém xuống, thân hình Nhậm Sương Bạch cũng theo đó lùi nhanh về phía sau, Mã Lương Quân chẳng chút chần chờ, nguyệt nha bỗng lại biến chiêu một lần nữa, lần này thì không đơn giản chỉ là một thế thích tới, đầu sản bỗng hóa thành trùng trùng quang ảnh, ngang dọc đầy trời, từ bốn phương tám hướng giáp công Nhậm Sương Bạch.
Thế là chiêu thứ ba của đao pháp “Kiếp Hình tứ thuật”, “Huỳnh Tuyền Linh Quang”, cũng lập tức xuất hiện.
Cột quang ảnh sáng bạc chen lẫn sắc đỏ cuốn xoáy như một trận cuồng phong, thoáng chốc hóa thành một con cuồng long mang theo kình khí sầm sập, con cuồng long uốn mình vùng vẫy, xông tới nuốt trọn ngàn vạn sản ảnh, hàn tinh phát ra từ hai đầu nguyệt nha, lập tức tản mác tả tơi, trông hệt như một bầy đom đóm tán loạn trong cơn gió lốc!
Ngay khi cột quang ảnh quay cuồng kích tới, Mã Lương Quân đã chống một đầu sản xuống đất, thân hình như một chiếc bông vụ quay tít nhảy ngược ra phía sau, thân hình lão lộn vòng nhanh không thể tả nổi, thoáng cái đã văng tuốt ra ngoài xa, tưởng chừng lão đã học được phép độn thổ vậy! Nhưng con cuồng long đã như hình với bóng, cứ bám riết thân hình lão không thôi, kình khí đi theo cột quang trụ thổi tung vạt bào Mã Lương Quân, nhìn mà cứ tưởng nó có thể nuốt chửng cả người lão bất cứ lúc nào! Ngay lúc này thì Ngao Trường Thanh đã phất tay về phía Thôi Công Đức làm hiệu, song thủ ôm chặt Bạch Cốt kiếm, từ một góc xéo như một mũi tên lao vào; Thôi Công Đức cũng gầm lên một tiếng chấn động không gian, múa tít Âm Dương luân hộ thể, từ một góc khác hùng hổ xông vào.
Quang trụ khẽ cất lên rồi bổ nhào trở lại, thanh Bạch Cốt kiếm trong tay Ngao Trường Thanh bị chấn động dữ dội dạt ra ngoài, hổ khẩu bị chấn động đến nứt toát ra, máu tươi chảy dài xuống ống tay áo; đôi luân một to một nhỏ trong tay Thôi Công Đức chấn động liên hồi, hàng loạt tiếng “kịt kịt” vang lên, các răng nhọn trên rìa luân đã bị chém đứt tiện suốt một nửa vòng luân; cả hai người đồng loạng choạng thoái hậu.
Đầu vai Mã Lương Quân bị lạng mất một tảng thịt, khi thân hình lão thoát ra khỏi vùng quang ảnh, nơi thắt lưng đã xuất hiện thêm một vệt đỏ dài hơn thước, máu tuôn xối xả! Nỗi đau đớn bất ngờ ập xuống khiến cho gương mặt Mã Lương Quân biến dạng, thân hình cao lớn đồ sộ của lão không ngăn được chùn lại gập xuống, trong khi đó thì vầng quang ảnh vẫn chờn vờn ở trên không chỉ chực chờ rơi xuống đầu lão.
Bất thần, Cưu bà bà rống lên một tiếng dài, thân hình bà ta đang ngồi bệt dưới đất cũng đứng thẳng dậy, thân hình cùng Cưu Đầu thiết trượng hòa làm một như một mũi tên lao thẳng vào giữa quang trụ, trong khi đó miệng hét lớn :
- Các ngươi chạy đi! Chạy mau đi!
Quang trụ chấn động, cùng với Cưu Đầu thiết trượng hòa quyện thành một vùng quang ảnh nhiều màu sắc, đồng thời hàng loạt tiếng động chấn động tâm thần người nghe vang lên, vụn sắt, máu tươi, thịt người bắn văng tứ tán; rõ ràng, đã nhìn thấy dấu hiệu của tử vong!
Chẳng cần phải nói thêm, ba sinh mạng vừa giành lại được dưới lệnh truy hồn của miến đao nhanh đến không thể nhanh hơn nữa đào thoát ra ba hướng khác nhau, khi Cưu bà bà bắt đầu gom hết sức tàn vào chiêu tuyệt mạng cuối cùng, dùng tánh mạng để ngăn cản chiêu thức “Huỳnh Tuyền Linh Quang” như một đạo bùa chú tuyệt mạng thì ba người đã bay vọt ra ngoài hơn trượng, đến khi trượng ảnh và đao quang hòa làm một, ba người đã chạy xa đến nỗi thân ảnh chỉ còn là một vệt mờ mờ ở tận ngoài xa!
Khi tất cả dừng lại, Cưu bà bà đã nằm sóng soài dưới đất, toàn thân vết đao ngang dọc, da thịt tan nát, máu tươi ướt đẫm, trông như một cổ tàn thi vừa mới lấy ra từ trên thớt của đồ tể, tử trạng thảm khốc đến chẳng dám nhìn lâu.
Nhậm Sương Bạch đứng đó, toàn thân chàng run bây bẩy, một tay nắm lấy thân Cưu Đầu thiết trượng chầm chậm rút ra khỏi đầu vai trái, mỏ nhọn của cưu đầu cắm ngập vào trong thịt, khi rút ra khó tránh khỏi một ít da thịt theo ra ngoài, máu tươi càng tuôn ra như suối, nỗi đau banh da xẻ thịt chẳng dễ chịu đựng chút nào!
Vốn biết Cưu bà bà là một người bản tánh cương liệt, nhưng Nhậm Sương Bạch không thể ngờ được rằng bà ta lại có thể cương liệt đến độ này, càng không thể ngờ được ân nuôi dưỡng sáu năm của Ngao Trường Thanh và Thôi Công Đức đối với bà ta lại lớn đến nỗi có thể liều thân để đền đáp, cũng chẳng biết trong sáu năm qua bà ta đã được chúng cho ăn những sơn hào hải vị gì? Mặc những lụa là gấm vóc gì? Cuộc sống được sung sướng đến độ nào mà bà ta lại có thể lấy sinh mạng, thứ quý nhất của con người để đáp đền như vậy? Nhưng nói gì thì nói, phải thừa nhận rằng thủ pháp của Ngao Trường Thanh và Thôi Công Đức là vô cùng cao minh. Chúng đã biết nhìn xa trông rộng, biết cách giả vờ cung phụng, bỏ ra chút ít tiền bạc, chút ít công sức cung phụng một lão bà trong sáu năm, để khi gặp nạn, lại được lão bà ấy liều mình cứu chúng thoát khỏi tai kiếp!
Không hề có ý truy đuổi theo Ngao Trường Thanh và Thôi Công Đức, Nhậm Sương Bạch biết rõ có đuổi theo cũng không thể đuổi kịp, đó là chưa kể điều kiện thể lực chàng lúc này cũng không cho phép chàng tiếp tục giao đấu cùng cường địch, với tình hình thương tích của chàng hiện thời, nếu còn ham chiến, hậu quả sẽ như thế nào thật khó mà đoán trước.
Quay người chầm chậm tiến đến một tảng đá to cách đỉnh Cố Thạch cương chừng vài chục bước chân, Nhậm Sương Bạch kéo tung mớ cỏ khô dưới chân tảng đá, bên dưới lớp cỏ khô lại là một tấm vải dầu, kéo luôn tấm vải ra bên dưới là một chiếc hố cạn, à thì ra đây là chỗ mà chàng giam tạm Thôi Vân!
Thôi Vân chẳng bị trói buộc gì, chỉ bị Nhậm Sương Bạch điểm vài nơi huyệt đạo, toàn thân y mềm nhũn vô lực vô phương cử động, quai hàm cứng ngắc chẳng thể mở miệng kêu la, tuy nhiên thần trí vẫn tỉnh táo như thường.
Nhậm Sương Bạch cố ý an bài như vậy, chàng muốn cho Thôi Vân không nhìn thấy nhưng có thể nghe thấy toàn bộ diễn biến xảy ra trên đỉnh Cố Thạch cương.
Nhậm Sương Bạch giơ tay khẽ vỗ lên người Thôi Vân mấy cái, Thôi Vân lập tức chống tay đứng thẳng dậy, song mục y mở lớn trừng trừng nhìn Nhậm Sương Bạch, toàn thân Nhậm Sương Bạch bê bết máu, vết thương nơi vai nứt toác, máu vẫn không ngừng chảy ra, dáng vẻ của Nhậm Sương Bạch khiến cho y kinh hoảng thất thần.
Nhậm Sương Bạch cất giọng khản đặc nói :
- Ngươi đi đi, Thôi Vân!
Chừng như chẳng dám tin vào tai mình, Thôi Vân bối rối chùi hai tay vào vạt áo, giọng đứt quãng nói :
- Ngươi... ngươi nói... cho ta đi?
Nhậm Sương Bạch gật gật đầu nói :
- Không sai, ngươi có thể rời khỏi chỗ này được rồi!
Song mục Thôi Vân chợt mở lớn, hai luồng sát quang bừng bừng, lớn tiếng quát :
- Nhậm Sương Bạch! Ngươi giết chết cha ta và Ngao bá bá rồi?
Nhậm Sương Bạch lắc đầu, mệt mỏi nói :
- Thật không may, ta chưa giết được chúng, nhờ được Cưu bà bà liều thân cứu mạng chúng khiến cho ta phải một phen vất vả mà chẳng nên tích sự gì.
Thôi Vân giọng mừng rỡ nói :
- Ngươi nói Cưu bà bà đã cứu được cha ta và Ngao bá bá? Thế còn Cưu bà bà ra sao rồi?
Công lực Nhậm Sương Bạch bị tổn thất quá nặng, e rằng để lâu sẽ không gắng gượng được nữa, Nhậm Sương Bạch lớn tiếng gắt :
- Chờ lát nữa bò ra khỏi hố ngươi sẽ được thấy! Giờ thì ta có một lời nhờ ngươi nhắn lại với lão tử ngươi và Ngao Trường Thanh, rằng chúng thoát được ngày hôm nay chứ chẳng thể trốn thoát đến mãn đời, bảo bọn chúng hãy cố gắng mà chuẩn bị cho chu tất, ta tạm thời đến trú chân trong ngôi miếu Thành Hoàng bỏ hoang trong cánh rừng bạch dương ngay bên ngoài Quảng An trấn, ta mong rằng chúng sớm đến đó gặp ta để giải quyết dứt điểm món nợ này. Nếu chúng không đến buộc ta phải đi tìm chúng để thanh toán!
Song mục Thôi Vân đầy vẻ ngỡ ngàng, y thật chẳng dám tin rằng Nhậm Sương Bạch sẽ buông tha cho y. Hơi do dự một thoáng, Thôi Vân ấp úng hỏi :
- Nhậm Sương Bạch... tại sao ngươi lại thả ta đi? Ngươi cũng biết rõ, ngươi giữ ta sẽ là một mối uy hiếp rất lớn đối với cha ta.
Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
- Lần trước ta lấy ngươi làm mồi nhử Ngao Trường Thanh và Thôi Công Đức lộ diện, bởi hôm trước chúng chưa biết ta là ai, chúng không biết được việc ta tìm đến chúng nghiêm trọng đến thế nào. Giờ thì chúng hiểu rất rõ tầm quan trọng của vấn đề, chúng biết rõ quyết tâm của ta lớn đến ngần nào, chúng sẽ luôn cảm thấy mối nguy mất mạng đè nặng trên tâm khảm, xưa nay chúng chưa hề được thưởng thức vị đắng của việc phải sống trong sự thắc thỏm lo âu, giờ thì chúng sẽ được nếm. Chính vì vậy, chúng sẽ làm đủ mọi cách để sớm được giải thoát khỏi mối lo canh cánh ấy, và như vậy chúng sẽ tự động đến tìm ta, ngươi hiện giờ không còn giá trị làm con mồi để nhử chúng nữa. Ngươi hãy nhớ kỹ lời ta, đối tượng của ta là Ngao Trường Thanh và Thôi Công Đức, ta không muốn ngươi phải chịu liên lụy, bất kỳ một người nào khác bị tổn thương hay mất mạng, kể cả con ruột của Thôi Công Đức, cũng không bù đắp được chút gì đối với mối huyết cừu của sư phụ ta!
Thôi Vân đứng chết lặng một lúc lâu, đôi môi khẽ mấp máy chừng như định nói điều gì đó, nhưng không biết nghĩ sao lại thôi. Sau một hồi trầm ngâm, Thôi Vân hỏi :
- Ngươi thật sự đến trú trong ngôi miếu Thành Hoàng bỏ hoang ấy sao?
Nhậm Sương Bạch gật đầu, giọng chắc nịch nói :
- Chắc chắn là như vậy!
Có vẻ như không mấy tin vào lời Nhậm Sương Bạch, mà không tin cũng phải, trong tình hình này, chỉ rõ cho đối phương biết mình trú ẩn nơi nào chẳng khác gì tự đào mồ chôn mình. Nhưng đứng về phía Nhậm Sương Bạch mà suy nghĩ, làm như vậy là hoàn toàn hợp lý, chẳng phải mục đích tối thượng của Nhậm Sương Bạch là báo sư cừu đó sao? Nếu không chỉ rõ cho đối phương biết mình trú ẩn nơi nào thì làm sao lôi kéo được đối phương ra mặt để giải quyết dứt điểm? Nhất thời đầu óc Thôi Vân bấn loạn, y nghĩ mãi chẳng nghĩ ra Nhậm Sương Bạch làm như vậy là có ý gì.
- Thôi Vân, ngươi cứ tự tiện mà trở về nhà, mong rằng giữa ta và ngươi sẽ không bao giờ phải gặp lại nhau nữa!
Thôi Vân đứng chết lặng, y hiểu rất rõ ẩn ý trong câu nói của Nhậm Sương Bạch, nhưng y lại không biết phải đối đáp đối phương thế nào cho phải. Bỗng thấy trước mắt có bóng người chớp động, khi định thần nhìn lại thì chẳng biết Nhậm Sương Bạch đã bỏ đi về hướng nào.
Trời không mây, nhưng vầng thái dương lại lười nhác ẩn mình trong làn sương mù lãng đãng, trời thật âm trầm, thật lạnh lẽo! Cái âm trầm, cái lạnh lẽo ấy không chỉ bao trùm xuống mặt đất, nó còn đè nặng lên tâm khảm Thôi Vân, từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên trong đời y biết đến âu lo, biết đến hoảng sợ!