Đại kiếm thủ dường như trong lòng khích động. Người y run bần bật, da mặt
co rúm lại, râu chổng ngược lên như lông nhím. Cặp mắt sâu hoắm chiếu ra những tia hàn quang. Y hỏi dằn từng tiếng:
- Ông bạn có nghe nói đến Vô dịch Mỹ kiếm khách bao giờ chưa?
Ngô Cương như bị sét đánh cơ hồ nghẹt thở. Chàng lùi lại ba bước mắt trợn tròn xoe la lên:
- Các hạ là Ngô Hùng ư?
Đại kiếm thủ thấy Ngô Cương kinh hãi cũng ngẩn người ra hồi lâu mới đáp:
- Chính phải!
Ngô Cương Ngô Cương rút thanh Phụng kiếm đánh soạt một tiếng nghiến răng nói:
- Các hạ hãy tự vệ đi!
Ngô Hùng loạng choạng lùi lại ba bước run lên hỏi:
- Thế nghĩa là làm sao?
Ngô Cương tiến lại gần mắt lộ sát khí đáp:
- Ta phải giết các hạ.
Ngô Hùng trố mắt nhìn kinh hãi:
- Giết ta ư? Tại sao vậy?
Ngô Cương đáp:
- Vì các hạ chết trăm lần cũng không đủ đền tội.
Ngô Hùng nói:
- Ngươi nói sao? Ta không hiểu?
Ngô Cương hằn học:
- Không hiểu ư? Hừ!
Ngô Hùng nói:
- Ông bạn hãy nói rõ thân thế cho ta biết.
Ngô Cương đáp:
- Ta là kẻ hậu sinh sống sót tên gọi Ngô Cương.
Ngô HÙng giật bắn người lên lùi lại bốn năm bước, nói không thành tiếng:
- Ngô Cương! Ngươi… ngươi là Cương đệ… Ngươi thay đổi hẳn không còn nhỏ chút nào.
Cốt nhục trùng phùng là việc đáng mừng nhất ở nhân gian. Thế mà hai anh em
lại gặp nhau bằng gươm đao để toan diễn ra một tấm thảm kịch cực kỳ
trọng đại.
Ngô Cương nhỏ hai hàng lệ bi thương nhưng vẫn không thay đổi thái độ. Chàng quát lớn:
- Ngươi đừng nói đến chuyện đồng bào cốt nhục, bữa nay ta không giết ngươi không được.
Ngô Hùng cũng sa lệ run lên nói:
- Cương đệ! Ngươi hãy nói rõ nguyên nhân rồi giết ta thì giết. Ta không trả đòn đâu vì ta là người không đáng sống nữa.
Ngô Cương hỏi:
- Được rồi! Bây giờ chúng ta phải nói cho rõ. Mười năm trước sao ngươi lại tàn sát những tay cao thủ các môn phái?
Ngô Hùng hỏi:
- Chuyện đó ư? Ha ha…
Y nổi lên tràng cười rộ như người điên. Tiếng cười chói tai mà thê thảm khiến người nghe phải tuông rơi hai hàng lệ.
Ngô Cương nghiến răng hỏi:
- Có gì đáng cười đâu?
Ngô Hùng ngừng tiếng cười đáp:
- Cương đệ! Phải rồi! Ta giết người nhiều lắm mà đều là những tay hảo thủ kiệt xuất ở các môn phái…
Ngô Cương hỏi:
- Tai sao vậy?
Ngô Hùng đáp:
- Thân ta không được tự chủ.
Ngô Cương hỏi:
- Thế nghĩa là làm sao?
Ngô Hùng đáp:
- Trúng phải ngụy kế của kẻ khác…
Ngô Cương nói:
- Ngươi nói rõ hơn chút nữa.
Ngô Hùng đáp:
- Ta bị dược vật cùng thủ pháp tà môn làm hôn mê bản tính. Nhất thiết mọi việc đều nghe kẻ khác sai khiến…
Ngô Cương la lên một tiếng. Mặt chàng co rúm lại, toàn thân run bần bật.
Chân tay cứng đờ. Một luồng khí lạnh từ trong lòng bốc ra. Trên thiên hạ sao có chuyện kỳ lạ như vậy? Hai anh em cùng đi vào con đường bi thảm
này. May ở chỗ Ngô Cương được người cứu thoát, chưa gây nên nhiều tội
ác. Ngô Cương tự hối hận là mình sao không nghĩ đến chuyện này. Chàng
hỏi:
- Kẻ khác mà các hạ nói đó phải chăng là bọn Thất Linh?
Ngô Hùng sửng sốt hỏi lại:
- Cương đệ! Ngươi… sao lại biết họ?
Ngô Cương đáp:
- Tại hạ… cũng gặp bước đường như vậy.
Ngô Hùng người lảo đảo muốn té. Y cất giọng thê lương la lên:
- Trời ơi! Thế nghĩa là làm sao? Thật là đáng sợ.
Ngô Cương thu Phụng kiếm về cất giọng run run hỏi:
- Đại ca ơi! Đại ca cho tiểu đệ biết những việc đã trải qua?
Ngô Hùng gật đầu. Dường như chân y không chống nổi cái mình nặng phải tựa lưng vào tảng đá núi. Y hỏi:
- Đệ đệ! Đệ đệ có nghe nói đến những việc trọng đại xảy ra trong võ lâm trong mười năm trước không?
Ngô Cương đáp:
- Tiểu đệ nghe nói rồi, nhưng còn mấy điểm chưa rõ.
Ngô Hùng hỏi:
- Những điểm nào?
Ngô Cương nói:
- Vụ Thất Linh giáo bị tan tành, chân tướng thế nào?
Ngô Hùng đáp:
- Lúc xảy ra vụ này tiểu huynh không có mặt tại trường vì đang rèn luyện Vô địch kiếm pháp. Sau mới nghe nói Thất Linh giáo bị Nam Hoang Kỳ Nhân cùng thủ hạ làm cho tan tác…
Ngô Cương ngắt lời:
- Nhưng bọn Thất Linh toàn thể đều bình yên nghĩa là làm sao?
Ngô Hùng nói:
- Đó là một điều bí mật.
Ngô Cương hỏi:
- Bọn Thất Linh làm cho đại ca bản tính hôn mê thành công cụ giết người. Đại ca bị cầm tù ở Võ minh, mà Võ minh lại là thủ phạm hủy diệt Thất
Linh giáo. Thế mà hai bên chẳng kể gì đến thù oán lại cấu kết với nhau
nghĩa là làm sao?
Ngô Hùng đáp:
- Đó cũng là một điều bí ẩn.
Ngô Cương thở phào một cái rồi hỏi tiếp:
- Sao đối phương lại không giết đại ca?
Ngô Hùng nghiến răng đáp:
- Vì hai nguyên nhân. Một là họ muốn học kiếm thuật của ta. Hai là lưu ta lại để làm con tin phòng khi dùng đến.
Ngô Cương hỏi:
- Đại ca phục hồi lại bản tính từ bao giờ?
Ngô Hùng đáp:
- Ngay sau khi bị phong tỏa công lực.
Ngô Cương hỏi:
- Lúc khôi phục bản tính rồi đại ca có nhớ mình đã làm những chuyện gì không?
Ngô Hùng đáp:
- Ta chẳng nhớ chi hết. Sau được bọn Lý Thanh Sơn tiết lộ.
Ngô Cương hỏi:
- Ngày trước giao đấu trên Công Nghĩa đài với Kim Cương minh chủ câu chuyện thế nào?
Mắt Ngô Hùng chiếu ra những tia kỳ dị. Dường như y nhớ lại bản lãnh anh hùng ngày trước, trầm giọng đáp:
- Nếu tiếp tục tỷ đấu thì cũng chưa hiểu ai chết về tay ai…
Ngô Cương ngắt lời:
- Tại sao lại đi đến kết quả mau chóng?
Ngô Hùng đáp:
- Ngươi có nghe nói giữa lúc chưa phân thắng bại thì một nữ lang tuyệt
sắc lên võ đài rồi Kim Cương minh chủ đột nhiên tuyên bố rút lui khỏi võ lâm?
Ngô Cương ngắt lời:
- Đúng thế! Quả có lời đồn như vậy.
Ngô Hùng nói:
- Nữ lang đó là tẩu tẩu ngươi tên gọi là Vũ Văn Ánh Tuyết.
Ngô Cương hỏi:
- Là Hồ Ma công chúa phải không?
Ngô Hùng hỏi lại:
- Sao ngươi biết y là Hồ Ma công chúa?
Ngô Cương nói:
- Đại ca hãy nói hết chuyện đi đã…
Ngô Hùng nói:
- Ta biết nàng ấy từ mấy năm trước nhưng không hiểu lai lịch. Hôm ấy
nàng đột nhiên xuất hiện trước mặt phụ thân nàng là Kim Cương minh chủ
Vũ Văn Liệt. Ta đồng ý làm rể Hồ Ma. Còn đối phương tuyên bố rút khỏi võ lâm để chấm dứt nạn can qua.
Ngô Cương ồ lên một tiếng.
Ngô Hùng lại hỏi:
- Cương đệ! Thanh Phụng kiếm trong tay ngươi ở đâu mà ra?
Ngô Cương đáp:
- Tiểu đệ ngẫu nhiên vào Hồ Ma nghiên cứu Huyết y thần công. Tẩu tẩu cho đệ mượn kiếm để bôn tẩu giang hồ. Tẩu tẩu muốn trông vào thanh kiếm này để dẫn dụ ca ca, vì y không hiểu ca ca lạc lõng nơi đâu.
Ngô Hùng xúc động hỏi:
- Y… có bình yên không?
Ngô Cương nét mặt rầu rầu đáp:
- Y kéo dài chút hơi tàn để mong gặp đại ca một lần nữa.
Ngô Hùng nhảy lên hỏi:
- Kéo dài chút hơi tàn… nghĩa là làm sao?
Ngô Cương cất giọng thê lương đáp:
- Mấy tháng trước đây ở trên núi Đại Hồng tẩu tẩu dẫn Thập Nhị Kim Cương đi kiếm Địa Linh để hỏi tra vì đâu thanh Long Kiếm vì đâu lại lọt vào
tay hắn? Cùng ca ca lạc lõng nơi đâu? Địa Linh hóa trang làm người che
mặt mặc áo xám. Không may tẩu tẩu trúng phải ngụy kế. Đối phương đã đặt
chất nổ từ trước. Sáu tên trong Thập Nhị Kim Cương bị tan xác còn tẩu
tẩu thì…
Ngô Hùng hỏi ngay:
- Y làm sao?
Ngô Cương đáp:
- Tẩu tẩu cụt mất hai chân.
Ngô Hùng năm hai tay vung lên không kêu rầm lên:
- Ta phải báo thù! Ta phải báo thù!
Ngô Cương nói:
- Sư tổ tẩu tẩu là Xích Diện Kim Cương cùng hơn trăm tay cao thủ hiện giờ đang mai phục bốn mặt trái núi này.
Ngô Hùng nhỏ mấy giọt lệ anh hùng, dường như y chợt nhớ tới công việc trọng đại, nói:
- Cương đệ! Chết chưa! Ta suýt quên hỏi ngươi…
Ngô Cương hỏi:
- Việc gì?
Ngô Hùng hỏi:
- Gia nương có bình yên không?
Ngô Cương toàn thân run lên, hai mắt đỏ ngầu lớn tiếng hỏi lại:
- Đai ca có biết mình giết người rồi phải trả bằng giá nào không?
Ngô Hùng kinh hãi lùi lại một bước, mắt trợn ngược lên, trán toát mồ hôi. Hồi lâu mới thốt nên lời:
- Làm sao?
Ngô Cương gầm lên:
- Hơn năm trăm người ở Võ lâm đệ nhất bảo đều bị giết sạch.
Ngô Hùng tựa hồ như bị sét đánh. Toàn thân y run lên bần bật. Sắc mặt lợt
lạt như xác chết. Y bám lấy hai vai Ngô Cương. Hai dòng lệ trào ra. Y
thét lớn:
- Hơn năm trăm mạng người chết sao?
Ngô Cương hỏi:
- Đại ca không biết gì thật ư?
Ngô Hùng lại la lên:
- Cương đệ! Ngươi… cũng không tin lời ta…
Ngô Cương hỏi:
- Bọn Lý Thanh Sơn, Tôn Cảnh không nói cho đại ca biết hay sao?
Ngô Hùng đáp:
- Không! Bọn họ chỉ muốn ta yên tâm chờ cơ hội thoát khỏi chốn lao lung.
Ngô Cương nói:
- Vì đại ca giết nhiều cao thủ, nên các phải liên thủ hợp lực do Võ minh cầm đầu gây cuộc đỏ máu cho võ lâm đệ nhất bảo. Tiểu đệ cùng Thái quản
gia hôm đó không có ở nhà nên mới thoát nạn.
Ngô Hùng thét lên:
- Sao? Cả nhà bị tàn sát…
Ngô Cương đáp:
- Đúng thế! Nhà cửa biến thành tro than và nổi lên ngôi mộ chôn năm trăm người gọi là Ngũ Bách Nhân trủng.
Ngô Hùng gầm lên một tiếng lùi lại ba bước. Miệng hộc máu tươi.
Ngô Cương cũng châu tuôn tầm tã, người chàng run lên không ngớt.
Ngô Hùng đột nhiên rút thanh Long kiếm ra gầm lên:
- Ta còn mặt múi nào sống ở trên thế gian nữa?
Rồi đâm cổ tự vẫn.
Ngô Cương vội nắm lấy tay kiếm lớn tiếng hỏi:
- Đại ca chết có giải quyết được mọi vấn đề không?
Ngô Hùng dẫy dụa như người điên mà không thoát khỏi bàn tay cứng như sắt
của Ngô Cương. Mắt y trợn lên rách kẽ, máu chảy ra rớt xuống má. Tình
trạng này khiến người ta không nỡ nhìn vào.
Ngô Cương cất giọng bi ai hỏi:
- Nếu quả đại ca nên chết thì tiểu đệ đã giết rồi. Nhưng lỗi chẳng phải ở đại ca thì đại ca chết cũng chẳng ích gì.
Ngô Hùng nghẹn ngào nói:
- Cương đệ! Nếu ngày ấy ta không cương cường tự đại thì đâu đến nỗi mắc
vào cạm bẫy của Thất Linh và gia đình làm gì phải chịu kiếp nạn! Thật là ta phạm tội ác rất lớn!
Ngô Cương nói:
- Bây giờ chúng ta phải lo mưu trả thù, chấn chỉnh gia thanh, còn ngoài ra bất tất nói chuyện gì nữa.
Ngô Hùng thở lên hồng hộc.
Ngô Cương lại nói:
- Theo lời Đai Bi hòa thượng ở chùa Thiếu Lâm tiết lộ thì ngày ấy phụ thân chúng ta cũng thoát nạn…
Ngô Hùng ngắt lời:
- Có thật thế không?
Ngô Cương đáp:
- Vẫn chưa được tin gì.
Chàng nói xong buông tay ra.
Ngô Hùng ngồi thừ xuống phiến đá, nhìn lên đám ráng chiều bên trời đã sắp tàn lẳng lặng không nói gì.
Bức màn đêm từ từ buông xuống. Vùng núi non đã lờ mờ tối.
Ngô Cương cũng ngồi tựa vào tàng đá. Cả hai anh em hoàn toàn chìm đắm vào nỗi bi thương đến cực độ.
Sau cùng ráng chiều tan hết. Trời tối rồi.
Ngô Hùng phá tan bầu không khí tính mịch, buồn rầu lên tiếng:
- Cương đệ! Bản lãnh ngươi còn cao cường hơn ta, vậy việc trả thù cùng phục hưng gia thanh Cương đệ gánh lấy một mình…
Ngô Cương hỏi:
- Còn đại ca thì sao?
Ngô Hùng ngập ngừng đáp:
- Ta… chẳng còn mặt mũi nào trông thấy các bạn đồng đạo trong thiên hạ nữa.
Ngô Cương nói:
- Được lắm! Đại ca tìm một nơi tĩnh mịch không vết chân người cho trôi
qua ngày tháng. Hoặc đến Hồ Ma trông nom cho ái thê. Tiểu đệ nhất định
phải làm vì không muốn mượn tay ai để hoàn thành chí nguyện trả thù…
Ngô Hùng ngắt lời:
- Cương đệ! Không phải tiểu huynh có ý như vậy đâu…
Ngô Cương hỏi ngay:
- Vây đại ca định thế nào?
Ngô Hùng đáp:
- Ta chẳng còn mặt mũi nào trông thấy người đời nữa.
Ngô Cương lớn tiếng hỏi:
- Đại ca sống không dám nhìn mặt ai thì chết đi dám nhìn thấy anh linh của mẫu thân cũng toàn bảo đã chết oan rồi không?
Ngô Hùng ấp úng:
- Tiểu huynh…
Ngô Cương ngắt lời:
- Con người ta chỉ có hai đường việc nào nên làm thì làm, việc nào không nên thì đừng làm. Xin đại ca nghĩ kỹ.
Ngô Hùng ngập ngừng hỏi:
- Chúng ta…
Ngô Cương đáp:
- Trả thù!
Ngô Hùng hỏi:
- Bắt đầu từ núi Long Trung này hay sao?
Ngô Cương đáp:
- Dĩ nhiên là thế!
Ngô Hùng nói:
- Thất Linh chỉ là bù nhìn, Võ minh mới là chính hung. Còn các môn phái lớn thì bị người ta làm cho mê hoặc…
Ngô Cương hỏi:
- Đại ca muốn tha cho các môn phái chăng?
Ngô Hùng đáp:
- Cương đệ! Tiểu huynh chỉ bàn theo lẽ phải mà thôi.
Ngô Cương hỏi:
- Chiếu theo luận thì chính hung ngày trước chỉ là mình đại ca. Hơn năm trăm người có tội gì mà họ lại tàn sát?
Ngô Hùng cặp mắt đỏ hoe…
Giữa lúc ấy, tiếng đàn ai oán đằng xa vọng lại:
"Ly biệt rồi sinh tử bâng khuâng
Tình chưa hết, ý chưa quên
Chưa quên tiền phủ ngọn đèn hồng
Ánh hào quang soi tỏ mặt uyên ương
Giọt lệ tương tư luống đoạn trường."
……………
Khúc hát hết lại bắt đầu trở lại.
Ngô Hùng đứng phắt dậy, cất tiếng run run:
- Cương đệ! Tiếng hát này…
Ngô Cương ngắt lời:
- Chắc là tẩu tẩu đã đến gần đây.
Ngô Hùng hỏi:
- Nàng đến đây ư?
Ngô Cương đáp:
- Hơn mười năm nay, tiếng hát này không bao giờ đoạn tuyệt. Người giang
hồ kêu bằng "Tiếng hát Hồ Ma". Cứ đêm trăng là tại Hồ Ma tiếng hát lại
vang lên…
Ngô Hùng càng run mạnh hơn, da mặt co rúm lại.
Một làn ánh sáng từ trên ngọn núi chiếu xuống. Trái núi tựa hồ khoác một làn áo mỏng.
Ngoài xa núi bên mình có cây. Phong cảnh rất hòa bình nhưng đối với cặp mắt
anh em Ngô Cương thì lại là một cảnh tượng thê lương.
Đột nhiên Ngô Hùng rên lên một tiếng rồi băng mình chạy về phía phát ra tiếng hát.
Ngô Cương không do dự nữa cũng băng mình chạy xuống núi.
Hai bóng người nhanh như quỷ mị vừa lội khe vượt núi vừa nghe tiếng hát mà
chạy tới. Tiếng hát mỗi lúc một rõ thêm, quãng đường mỗi lúc một ngắn
lại.
Chỉ trong một khoảnh khắc, hai người chạy tới một khe suối
nghe rõ tiếng hát ở trên đỉnh Tuyệt Phong bên kia hai người liền coi địa hình rồi cứ ngược khe suối mà đi quanh ra phía sau trèo lên núi.
Ngọn núi này cao chót vót và cực kỳ hiểm trở. Vách núi toàn đá tai mèo và
những cây tung thân hình quanh co mọc khắp nơi, Hai anh em Ngô Hùng công lực như vậy mà trèo lên rất cực nhọc. Nếu là tay cao thủ hạng nhất cũng đành đứng trông lên mà thở dài.
Phải chăng tiếng hát đó đúng là của công chúa Hồ Ma Vũ Văn Ánh Tuyết? Tại sao nàng lại tìm vào nơi hiểm trở này để ca hát?
Ngô Cương tự đặt hai câu hỏi đó vì chàng nhớ tới vết xe đổ cũ nên trong
lòng không khỏi có phần nghi ngại. Khi chạy tới đầu núi, chàng lật đật
vượt lên trước ngăn Ngô Hùng lại nói:
- Đại ca hãy khoan!
Ngô Hùng lúc này trong lòng rối như mớ bòng bong, bao nhiêu tâm thần để cả
vào tiếng hát. Y nghe Ngô Cương nói vậy không dừng lại kịp đụng vào
chàng khiến chàng loạng choạng người đi mấy bước, nhưng chàng đứng vững
được ngay.
Ngô Hùng lắp bắp:
- Cương đệ! Ngươi…
Ngô Cương nói:
- Đại ca hãy bình tĩnh lại một chút.
Ngô Hùng hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Ngô Cương hỏi lại :
- Đại ca có xác định được tiếng hát này là do đại tẩu phát ra không?
Ngô Hùng đáp:
- Không sai rồi! Ta nghe rõ lắm!
Ngô Cương nói:
- Vậy thì may lắm! Còn một điểm nữa: đại tẩu là người bất hạnh gặp phải
nhiều thảm cảnh. Mong đại ca không nên khích động thái quá.
Ngô Hùng nói:
- Cương đệ! Ta đã kiên nhẫn lại rồi.
Ngô Cương nói:
- Vậy chúng ta đi!
Chàng vừa dứt lời thì một bóng người hiện ra trước mắt. Hiển nhiên là một mụ
già đầu tóc bạc phơ, tay cầm cây trượng, nhưng cặp mắt loang loáng. Mụ
chính là nhũ mẫu của công chúa Hồ Ma Vũ Văn Ánh Tuyết tên gọi Phạm đại
nương.
Ngô Cương vội tiếng lên trước thi lễ cất giọng bình tĩnh chào: