-"Vậy là tiểu tử vừa vặn thích hợp điều kiện như vậy." Yến Thập Tam cười khổ một cái, tức nhưỡng hiện tại của hắn lúc này sinh trưởng được tám mẫu, sắp đạt đến chín mẫu, kém một bước!
-"Cho nên, ta đem môn kỳ thuật này truyền cho ngươi!" Chu Quảng Văn nói ra: "Đây là thành tựu ghê gớm nhất cả đời ta, cũng là tâm huyết của ta."
-"Sư tổ có tu luyện qua nó chưa?" Yến Thập Tam nhìn Chu Quảng Văn, lẳng lặng hỏi thăm.
-"Ách ——" Chu Quảng Văn có chút chật vật, hắn cười khan một chút, nói ra: "A, a, đây vẫn chỉ là lý luận mà thôi, đương nhiên, ta dám khẳng định tuyệt đối sẽ không có bất kỳ vấn đề gì." Nói đến đây, hắn thề son sắt.
Nói hơn nửa ngày, nguyên lai vẫn mới chỉ là lý luận, Yến Thập Tam không khỏi cười khổ một cái, đành phải lẳng lặng nói ra: "Được, thích thì nhích thôi."
-"Haha, cháu rể mà ta coi trọng quả là can đảm cẩn trọng mà." Chu Quảng Văn vỗ vỗ Yến Thập Tam bả vai khen.
Yến Thập Tam cảm thấy bất lực cũng như bất đắc dĩ, mặc dù là một trong Vãn Vân Song Thánh, dù sao cũng là cao nhân, nhưng, sao lại không đáng tin cậy như vậy chứ.
Chu Quảng Văn đắc ý đem tâm đắc cả đời mình truyền cho Yến Thập Tam, lần này so với truyền thụ việc luyện đan hắn còn muốn chăm chú hơn, mỗi một chi tiết nhỏ đều giảng đến hai lần, xem ra môn kỳ thuật này chính là hắn bỏ tâm huyết cả đời ra, nếu không phải thì hắn cũng sẽ không trịnh trọng đến như vậy.
Truyền thụ xong kỳ thuật, Chu Quảng Văn trịnh trọng nói với Yến Thập Tam: "Tiểu tử, mặc dù ta truyền cho ngươi Luyện Đan Cổ Thuật, nhưng, ta không thể không cảnh cáo ngươi, linh đan như Bồi Nguyên Đan, hay là Bổ Khí Đan, ngươi cũng không nên ăn nhiều quá. Ăn nhiều, đối với thân thể không có chỗ tốt!"
-"Tại sao lại như vậy?" Yến Thập Tam không khỏi kỳ quái, Bồi Nguyên Đan, chính là linh đan giúp tăng trưởng công lực, đối với tu sĩ mà nói, phục dụng Bồi Nguyên Đan càng nhiều, tốc độ tăng trưởng công lực càng nhanh. Mà Bổ Khí Đan, chính là linh đan bổ sung công lực tổn thất công lực, đây là đan dược cực kì thiết yếu trong chiến đấu chém giết, nếu như song phương có công lực đạo hạnh tương đương, vậy liền xem coi ai có nhiều Bổ Khí Đan hơn, ai công lực kéo dài hơn.
Đối với bất luận là một tu sĩ nào mà nói, bất luận là loại linh đan nào, phục dụng càng nhiều càng tốt.
Chu Quảng Văn nói ra: "Đây là do chính bản thân ta trải nghiệm. Ban đầu thì những linh đang đó quả là đồ vật tốt, nhưng nó thật sự không hề tốt chút nào."
Chu Quảng Văn nghiêm túc nói ra: "Bất luận một loại đan dược nào đều có độc!"
-"Đan dược có độc?" Yến Thập Tam giật mình, dạng thuyết pháp này, đây là lần đầu tiên hắn nghe được.
Chu Quảng Văn nhẹ gật đầu, nói ra: "Bảy phần thuốc, ba phần độc! Vì cái gì nói Cự Linh Đan có cửu chuyển? Nguyên nhân rất đơn giản, trong đan dược có tạp chất! Hoặc nói cách khác, đan dược có một chút bộ phận là không có hoàn toàn luyện hóa được, sẽ còn sót lại một bộ phận nhỏ, và bộ phận nhỏ này chính là thứ gây ra vấn đề. Cự Linh Đan cửu chuyển, số chuyển càng cao, tạp chất càng ít, dược lực càng thuần túy! Cho nên, mỗi một lần đan dược chuyển, chính là luyện hóa hết tạp chất nhỏ trong đó.”
-"Những độc này tính cực kỳ nhỏ, thế nên lúc ngươi phục dụng thì hoàn toàn không cảm giác được, nhưng phục dụng càng nhiều, ngươi liền có thể cảm thụ được. Hơn hết, không những nó có tạp chất mà đan dược còn có hỏa độc. Cự Linh Đan nhất định phải đem hỏa chủng để luyện, mỗi một loại đan dược nếu muốn luyện hóa, đều không thể không có lửa. Luyện hóa hỏa chủng, hỏa chủng ôn dưỡng, đan dược lại ở trong lửa được tạo ra, khiến cho bên trong đan dược có chứa hỏa độc!"
Chu Quảng Văn chầm chậm nói ra: "Bất luận là tạp chất hay là hỏa độc hoặc là vật gì khác, thời điểm ngươi phục dụng đan dược, bởi vì bọn chúng tồn tại cực kì nhỏ bé, với thêm dược lực cường đại làm che lấp đi, ngươi căn bản là cảm giác không thấy chúng. Thế nên ngươi phục dụng đang dược càng nhiều, chúng sẽ từ từ tích tụ lại, chờ đến khi ngươi đạt đến một cảnh giới nhất định sẽ khiến cho đạo cơ hay những thứ khác đình trệ. Khó mà tiến bước thêm được nữa.”
-"Ta trước kia, có thuật luyện đan hơn người, cho nên, đem các loại linh đan coi như đồ ăn vặt, liều mạng phục dụng đại lượng Cự Linh Đan. Ban đầu chỗ tốt của chúng thể hiện rất rõ ràng, cũng khiến ta đạt được thành tựu trở thành một trong Vãn Vân Song Thánh tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng khi ta đạt đến cảnh giới như bây giờ, thì nó trở thành gánh nặng cho ta, khiến ta không thể đột phá gông kìm. Cũng chính vì vậy, vào thời điểm đó đạo hạnh của ta ban đầu thì có nhanh hơn Tôn lão đầu, nhưng về sau thì càng ngày càng chậm hơn. Bởi vì căn cơ của Tôn lão đầu so với ta vững chắc hơn, không giống ta dựa vào phục dụng Cự Linh Đan mà tăng lên cảnh giới.” Chu Quảng Văn là nói một cách đầy ý vị sâu xa nói.
Nghe được Chu Quảng Văn nói những lời này, Yến Thập Tam cuối cùng minh bạch.
Chu Quảng Văn nói ra: "Trừ phi ngươi cả đời không muốn đạt tới cảnh giới cao hơn, thì tận lực phục dụng Cự Linh Đan càng ít. Tu đạo, không có cái gì gọi là đường tắt. Đi đường tắt nào sẽ chỉ đều khiến cho căn cơ bất ổn, đó chính là căn bản của tu đạo."
-"Đệ tử minh bạch, đệ tử nhất định sẽ ghi nhớ lời sư tổ." Yến Thập Tam nghiêm túc nói.
Thời điểm sắp chia tay, Yến Thập Tam nghĩ đến một vấn đề, hỏi: "Sự tình của sư tổ, đệ tử có nên nói cho tông môn hay không, hoặc là sư tỷ?"
-"Không cần, dù sao bộ xương già này mất tích cũng đã lâu như vậy, có thể hay còn sống hay không đó đều là ẩn số đối với họ. Miễn cho họ về sau nghe được cái chết của ta lại đau thương lần nữa." Chu Quảng Văn phất phất tay, rất tiêu sái rời đi.
Cao nhân đúng là cao nhân, so với bất luận kẻ nào đều nhìn thoáng hơn.
-"Tiểu tử, hãy ráng đem huyết thống Chu gia của ta truyền xuống, ráng mà sinh cho Chu gia mấy hài tử mập mạp.” Cuối cùng, ở phương xa phiến thiên địa này truyền đến thanh âm của Chu Quảng Văn.
Nghe được câu như vậy Yến Thập Tam không khỏi lảo đảo mém ngã. Nói cho lắm cuối cùng chẳng khác đem hắn cho là ngựa giống. Điều này khiến Yến Thập Tam giở khóc giở cười không thôi.
Sau khi Yến Thập Tam rời khỏi đi phiến thiên địa này, trở lại Thiên Luân. Lúc này, tất cả mọi người vẫn vội vàng đoạt bảo, cho nên không có bất kỳ người nào tại phụ cận Thiên Luân.
Yến Thập Tam lần nữa vào núi, chỉ thấy bảy mươi hai phòng đã được mở ra hơn phân nửa.
Bầu không khí trong đây vừa bận rộn, nhưng cũng vui vẻ. Bầu không khí này dễ lây nhiểm sang cho những người xung quanh nên không có ai là đang chú ý đến Yến Thập Tam.
Nhìn thấy tình cảnh này, Yến Thập Tam thấy rằng ở lại đây cũng chẳng còn lợi ích gì, liền nhanh chóng rời đi trở lại tông môn, về lại Linh Dược Sơn.
Bầu không khí của Vãn Vân Tông vẫn rất căng, cảnh giác phòng ngự vẫn được đặt ở mức cao nhất. Bất quá khi nghe được tin tức truyền đến, thì những đệ tử thủ hộ ở đây cũng vui mừng không thôi.
Sau khi Yến Thập Tam trở về thì chuyện thứ nhất phải làm chính là mở ra cổ hộp. Sau khi mở ra cổ hộp thì quả đúng như đồ vật mà hắn cần.
Yến Thập Tam vui vẻ vô cùng, lúc này, Yến Thập Tam đem tất cả mọi chuyện ném sang một bên, tập trung tu luyện Ưng Nhãn Cổ Bí. Nếu tu luyện thành công thì về sau khi tu luyện bất cứ công pháp nào đều sẽ dễ dàng hơn, cũng như thấy được những huyền ảo bên trong công pháp đó.”
Nói cách khác, có Ưng Nhãn Cổ Bí, không chỉ là giúp hắn đền bù Nguyên Thủy Huyết Thống, cũng như là thiên phú. Mà huyền diệu của Ưng Nhãn Cổ Bí còn mang lại nhiều lợi ích hơn nữa.”
Yến Thập Tam trở về sang ngày thứ hai, thì Thang Nhàn cũng quay về. Thang Nhàn vừa về đến, liền đến thẳng Linh Dược Sơn, nhìn thấy Thang Nhàn, Yến Thập Tam không khỏi ngoài ý muốn, nói ra: "Thang đường chủ làm sao nhanh như vậy liền trở lại rồi? Không ở lại giúp đỡ thêm ư?"
Thang Nhàn đương nhiên hiểu rõ ý của Yến Thập Tam khi dẫn hắn đi, chính là cho hắn cơ hội lập công. Hắn cao hứng nói ra: "Không chỉ có ta trở về, Lý lão cũng mang theo một bộ phận đệ tử về luôn."
-"Vẫn còn người ở lại bảo tàng đúng không?" Yến Thập Tam lẳng lặng nói.
-"Đúng thế." Thang Nhàn nói ra: "Tông chủ hỏi hành tung của ngươi, có đệ tử nói ngươi đã về trước, cho nên, tông chủ liền để cho ta về trước, để tránh có chuyện gì xảy ra."
-"Tông chủ có lòng rồi." Yến Thập Tam cười cười. Hắn hiểu được hành động này của Lục Vô Ông, tông chủ hẳn là sợ có người gây bất lợi cho hắn, mà Thang Nhàn là người mà Yến Thập Tam hắn tín nhiệm nhất cho nên tông chủ phái Thang Nhàn trở về, có thể nói là quan tâm chu đáo.
-"Kỳ thật, Hà Vân nhất mạch đã điều tới mấy vị cao thủ." Thang Nhàn nhìn Yến Thập Tam, nói ra: "Đều là người của tông chủ, xem ra, tông chủ không chỉ là coi trọng ngươi đâu. Mấy vị cao thủ này trên danh nghĩa là nói xử lý một vài sự vụ, nhưng trên thực tế là lưu tại Hà Vân nhất mạch, sợ có người gây bất lợi cho ngươi."
-"Ta biết rõ. Mẫn Ưng hận ta cực kì." Yến Thập Tam cười cười, Mẫn Ưng hiện tại cùng hắn thề bất lưỡng lập, Mẫn Ưng chỉ sợ là hận không thể giết hắn, chỉ là hắn một mực lưu tại Vãn Vân Tông nên khó mà ra tay thôi.