Huyết Tinh Phong Tình

Chương 22

Lạc, sao cậu lại chọn làm cảnh sát?

Ha ha ~ tôi không có cha mẹ, cũng chẳng có anh chị em gì, sống một mình trên đời này không dễ dàng lắm, làm cảnh sát thì có gì không tốt chứ? Có ăn có mặc, được nhà nước nuôi, nếu biết cơ linh thì có thể sống tốt, lúc về hưu còn nhận được lương hưu, cứ an an phận phận sống hết kiếp này là được!

Cậu chỉ theo đuổi một cuộc sống như thế thôi sao?

Vậy cậu nghĩ rằng tôi còn có thể theo đuổi cái gì? A ~ tận trung báo quốc sao? Tuy rằng không khoa trương đến vậy, nhưng … tôi vẫn muốn trở thành một cảnh sát tốt! Tôi sẽ cố gắng hết mình!

Sắp tốt nghiệp rồi, cậu đã nghe nói gì chưa?

Cái gì? Chúng ta có thể sẽ bị điều đến tổ trọng án, khả năng cao là … sẽ phải đi nằm vùng!

Hử? Ha ha ~ từ lúc nào mà chúng ta lại được trọng dụng như vậy? Còn chưa ra khỏi cổng tường mà đã bị ‘ngắm trúng’ rồi nhỉ! Cậu nghe được từ đâu thế?

Cậu hẳn là biết, thành tích trong trường của chúng ta là số một số hai, đặc biệt là tài bắn súng của cậu, đừng cho là tôi không biết, tuy rằng mỗi lần kiểm tra cậu đều chỉ bắn trúng một nửa nhưng rõ ràng là cậu có thể làm tốt hơn…

Tôi không thích quá nổi bật, dễ khiến người ta chú ý, chắc hẳn cậu phải biết, ở nơi này .. càng dễ gây chú ý thì càng nguy hiểm!

… Cậu muốn đi sao?

Tôi được lựa chọn ư? Có một số việc, căn bản là không thể lựa chọn, chúng ta chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, vì chúng ta chẳng còn con đường nào khác …

Tôi sẽ tìm ra một lối đi khác! Tôi sẽ để cho bọn họ biết chúng ta cũng không phải loại dễ chọc vào, tôi sẽ khiến cho chúng ta trở thành kẻ mạnh nhất trong xã hội! Lạc! Tin tôi đi! Tôi …

Chuyện ngày mai để ngày mai tính! Đi thôi! Ngủ đi, sáng mai còn phải đi học, tiết trước đã vắng mặt rồi … Ngủ ngon … Tử Kiệt …

***

“Ưm …” Đầu đau quá! Không chỉ đầu, mà cả khớp xương toàn thân cũng đau như mới bị bẽ gãy rồi được nắn lại. Ký ức về những năm tháng xa xưa dần dần bị ý thức rõ ràng thay thế khiến tôi chẳng thế nhớ rõ mình vừa nhớ tới cái gì nữa. Khi khả năng suy nghĩ trở về, tôi vụt mở hai mắt …

Đây là đâu? Muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện toàn thân không thể cử động nổi, tê liệt rồi sao? Nhưng tôi còn ý thức mà, chỉ bị tê liệt một bộ phận thần kinh thôi sao? Xem ra không phải là thuốc mê thông thường! Hừ! Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang mở rộng, tập trung tinh thần xem xét tình huống trước mặt …

Tôi bị quẳng lên một chiếc sô pha, quanh đây hẳn là không có ai, rất yên tĩnh, hầu như chẳng nghe thấy bất kì âm thanh gì. Đau đớn không ngừng truyền đến từ cánh tay nhắc nhở tôi tất cả những chuyện vừa xảy ra, mẹ nó! Bị bắt cóc rồi! Khi còn làm đại ca, tôi chưa từng bắt cóc ai, bây giờ thì thật đáng mỉa mai, ngược lại bản thân lại bị bắt làm con tin! Đương nhiên, tôi khẳng định, kẻ bắt cóc tôi không phải vì tiền! Vậy thì vì cái gì? Báo thù? Là thù oán khi còn ở Phượng Hoàng Hội? Nhưng mà mọi việc đã qua lâu như vậy rồi, Phượng Hoàng Hội cũng đã trở thành một danh xưng chỉ còn trong lịch sử, làm thế nào mà còn có người có thể tìm ra tôi?

Một lát sau, tôi nhẹ nhàng xoay xoay cái cổ có chút cứng nhắc, mặc dù hơi khó khăn nhưng vẫn chưa đến mức không cử động nổi. Đây là một căn phòng thông thường, nhưng theo như bố trí thì đây có lẽ là một phòng trọ. Nơi tôi nằm hẳn là phòng khác, nội thất và những thứ khác đều đầy đủ nhưng lại khiến người ta có cảm giác đã lâu rồi chẳng có ai ở đây, một chút hơi người cũng không có. Tôi cố gắng tìm kiếm thứ gọi là điện thoại. Đột nhiên một bức ảnh đặt trên bàn hấp dẫn sự chú ý của tôi. Trong ảnh là hai thanh niên, trong đó một người đang bá vai người còn lại. Song phương đều đang cười một cách yên bình …

Bản thân bức ảnh chẳng có gì đặc biệt, nhưng một trong hai người đó lại là tôi, người còn lại là … Lí Tử Kiệt!

Nếu như tôi nhớ không lầm, đó là bức ảnh chúng tôi chụp cùng nhau vào ngày tốt nghiệp. Với loại người có thân phận giống như chúng tôi, thứ gì đó như bức ảnh này sẽ để lại đầu mối về thân phận, vì thế có càng ít càng tốt. Bức ảnh này là kết quả của lần đầu tiên cũng là duy nhất chúng tôi chụp chung, hiện tại, ở đây có thể thấy nó, điều này cho thấy, người bắt tôi đến đây ….

“Tỉnh rồi à? Lạc!”

Chậm rãi ngước mắt nhìn lên, đập vào mắt tôi là khuôn mặt tươi cười của Lí Tử Kiệt. Cậu ta đứng cách tôi khoảng mười bước chân, cảm giác … vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

“Đã lâu không gặp, ngay cả một nụ cười cậu cũng không chịu cho tôi sao?” Cậu ta chậm rãi bước đến, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy mình chẳng khác gì một con cá đã nằm trên thớt.

“Cậu cho rằng trong tình huống như thế này mà tôi còn có thể cười với cậu sao?” Tôi thản nhiên nói, khẽ cử động các đốt tay, chỉ mong sao tứ chi có thể khôi phục nhanh lên một chút.

“Rất xin lỗi, nhưng ngoại trừ làm thế này tôi chẳng có cách nào để có thể nói chuyện rõ ràng với cậu, ” Lí Tử Kiệt dùng một tay khẽ vuốt ve mặt tôi. Tôi khẽ nhíu mày, cảm giác này thật đáng ghét, nó khiến tôi cảm thấy có chuyện gì đó không thích hợp.

“Tôi nghĩ cậu sẽ trở lại bên cạnh mình, nhưng tôi sai rồi! Cậu vậy mà vẫn có thể ở lại chỗ Hình Dạ, điều này thực sự khiến tôi vô cùng khó chịu …” Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cậu muốn thế nào?”

“Sạo cậu lại ở bên Hình Dạ? Sau khi cậu đi tôi vẫn luôn một mực tìm cậu nhưng lại chẳng thu hoạch được gì. Cậu luôn luôn trốn tránh, trốn đến mức ngay cả tôi cũng không tìm được, nhưng tôi không ngờ Hình Dạ lại có thể tìm thấy cậu … Lạc, tại sao lại quay bề bên cạnh Hình Dạ, cậu quên hắn đã đối xử với mình như thế nào rồi sao?” Nói xong lời cuối cùng, tay cậu ta chuyển xuống bóp lấy cổ tôi, tuy rằng không dùng lực nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy của đối phương.

“Hừ!” Tôi khẽ cười một tiếng, lạnh lùng nhìn cậu ta, nói: “Anh ta làm gì với tôi, tôi biết, cậu làm gì với tôi tôi cũng biết!”

Cậu ta khẽ thở dài một tiếng, nói: “Cậu biết mà, tôi không có cách nào khác, đó là trách nhiệm của …”

“Trách nhiệm của cậu là sau khi hoàn thành nhiệm vụ phải giết sạch những người vô tội, kể cả thuộc hạ của chính mình sao?” Tôi gầm nhẹ một tiếng, hai tay vô thức nắm chặt lại. Tôi vĩnh viễn sẽ không quên cái đêm kia, khắp mặt đất đều là máu và thi thể, Tứ Cường bất động nằm dưới đất, tôi ôm lấy thân thể cậu ấy run rẩy … run rẩy không ngừng ….

“Tôi nhớ đã từng nói với cậu, những kẻ đó chỉ là quân cờ trên tay tôi mà thôi, một ngày nào đó chúng mất đi giá trị lợi dụng thì nên bị vứt bỏ. Cho tới bây giờ, tôi chưa từng quên mình là cảnh sát, tôi biết bản thân nên làm gì! Đã là cảnh sát thì không thể làm bạn với tội phạm!”

“Cảnh sát? Chẳng lẽ chuyện cậu đang làm là chuyện mà một cảnh sát nên làm sao?” Hai tay đã khôi phục được một chút rồi, tôi âm thầm dùng lực ở phần dưới cơ thể.

“Ha ha!” Cậu ta cười cười, “Đừng có chơi chữ với tôi! Thế nào? Vẫn đau đầu à? Lượng thuốc tôi dùng cũng không nhiều lắm, hiện tại hẳn là đã dễ chịu hơn rồi, nhưng mà cậu cũng không nên phản kháng một cách vô nghĩa, trong vòng một giời tới, tứ chi của cậu không thể hoạt động bình thường được đâu!”

Mẹ nó! Tôi thầm mắng trong lòng một tiếng!

Lí Tử Kiệt đứng dậy, đi tới cấm lấy bức ảnh trên bàn, “Còn nhớ bức ảnh này không?” Cậu ta quay lại nhìn tôi, nói: “Chúng ta đã chụp nó vào ngày tốt nghiệp, thật khó tưởng tượng, chỉ trong chớp mắt, nhiều năm như vậy đã trôi qua. Rất nhiều việc đã thay đổi … Có đôi khi lại nghĩ, nếu như có thể sống cuộc sống giống lúc chúng ta vẫn còn ở trường học thì thật tốt, mặc dù phải chịu huấn luyện vô cùng cực khổ, nhưng chúng ta vẫn có thể ở bên cạnh nhau, chỉ có hai người chúng ta mà thôi! Có phải rất tốt đẹp không?” Nụ cười trên mặt đối phương khiến tôi thấy khó chịu. Ánh mắt cậu ta như đang nhìn một vật gì đó, một vật cậu ta muốn nắm lấy, nhưng chỉ cần nó khiến cậu ta không vừa lòng thì sẽ bị hủy diệt ngay lập tức.

“Đó đã là chuyện của quá khứ, có một vài thứ sẽ thay đổi theo thời gian.” Từ ngày rời khỏi trường học trở đi, tôi đã minh bạch tương lai đối với tôi đã không còn định nghĩa gì nữa!

“Thay đổi nhiều nhất chính là cậu! Lạc!” Cậu ta buông bức ảnh xuống, móc từ trong túi áo khoác ra một khẩu súng, đặt trên bàn. Tôi liếc mắt nhìn nó, thầm nghĩ bên trong khẳng định có đạn.

“Cậu thay đổi … Tôi không dám tưởng tượng cậu sẽ trở thành như vậy, là cái gì đã thay đổi cậu? Phượng Hoàng Hội? Hay là mấy tên thuộc hạ đó của cậu? Hay là Hình Dạ?” Cậu ta vừa hỏi vừa đi về phía tôi, trong mắt lóe ra thứ ánh sáng kì quái. Cử động đi! Nhanh cử động đi! Tôi liều mạng dùng sức, nhưng cơ thể vẫn chẳng thể dùng lực, căn bản là không có cách nào có thể hoạt động mạnh.”

“Nhìn vết thương này đi, ” Cậu ta cởi áo khoác xuống, giật áo sơ mi bên trong ra, băng gạc màu trắng quấn lấy toàn bộ phần vai, “Đây là thứ thuộc hạ của cậu cho tôi đấy, tôi nghĩ cậu hẳn là đã biết thân phận của nó rồi nhỉ? Có phải rất nực cười không? Giờ giờ khắc khắc đều lừa dối người khác, trên thực tế chính mình cũng bị kẻ khác dối gạt.”

Không nói gì, tôi chỉ nhìn cậu ta, cảm thấy Lí Tử Kiệt đã hoàn toàn không còn là Lí Tử Kiệt mà tôi đã từng biết nữa, cậu ta đã thay đổi từ lúc nào? Từ lúc nào mà Lí Tử Kiệt trong bức ảnh kia đã không còn tồn tại nữa? Kẻ thay đổi nhiều nhất không phải tôi … mà là cậu!

“Vẫn luôn rất tốt, chưa từng có sơ hở nào, tuy rằng hắn chẳng cung cấp cho tôi được mấy tin tình báo hữu dụng nhưng ít nhất hắn cũng chưa từng có ý phản bội tôi. Nhưng điều khiến tôi không ngờ chính là, cậu vậy mà lại thay đổi hắn! Lạc, có đôi khi tôi thực sự cho rằng cậu có một loại ma lực, nó có thể khiến cho người ta trả giá tất cả để nắm lấy nó. Khi cậu thật tình mỉm cười nhìn người khác, biểu cảm và thần thái đó … Tôi quả thực không tể dùng từ ngữ thông thường để hình dung! Có lẽ … cậu thực sự không thích hợp làm cảnh sát! Lạc, cậu không thích hợp, cậu không thể hoàn toàn trở nên tàn nhẫn để đối mặt với mọi chuyện, cũng chính vì cái kiểu đó, cậu chẳng thể thoát khỏi Phượng Hoàng Hội, lại càng không thể thoát khỏi Hình Dạ!”

Cậu ta dường như đang nắm chặt nắm đấm, sát ý trong mắt càng ngày càng đậm. “tôi thực sự hối hận tối hôm đó không đi tìm thi thể Hình Dạ, nhưng tôi không ngờ cậu vậy mà lại làm nhiều chuyện vì tên đó như vậy! Điều hối hận cuối cùng của tôi là đã để cậu gặp Hình Dạ! Chết tiệt! Thật sự chết tiệt! Đi nằm vùng ở chỗ hắn! Vì sao Hình Dạ có thể có được cậu? Vì sao?”

Điên rồi! Thật sự điên rồi! Hiện tại Lí Tử Kiệt trong mắt tôi giống như đang phát điên, cậu ta gạt toàn bộ ly thủy tinh xuống đất, đạp đổ một cái ghế, trong miệng không ngừng nguyền rủa Hình Dạ. Tôi không rõ tất cả mọi chuyện trước mắt là như thế nào.

“Cậu …” Tôi gọi một tiêng, lúc này cậu ta mới giống như đã tỉnh mộng, ngừng mọi hành động lại, quay đầu nhìn tôi, trong mắt tựa hồ có thứ gì đó không thể giải thích được.

“Xin lỗi, tôi có chút kích động.” Cậu ta khẽ cười nói câu xin lỗi, “Nhưng tôi thực sự không cam lòng! Lạc, vì sao cậu lại yêu Hình Dạ, hắn cho cậu cái gì? Mà lại có thể khiến cậu khăng khăng một lòng với hắn, thậm chí có thể vì hắn mà từ bỏ giấc mơ của cảnh sát!”

“Yêu ai vốn là chuyện không có lý do, anh ta chưa từng cho tôi gì cả, nếu như nói anh ta đã từng cho tôi cái gì thì thương tổn anh ta cho tôi còn nhiều hơn tình yêu rất nhiều, nhưng tôi chẳng quan tâm, tôi chỉ cần biết trong lòng mình nghĩ thế nào là tốt rồi! Nhưng việc tôi từ bỏ làm cảnh sát cũng không phải vì anh ta, mà tôi thực sự không thích hợp với công việc đó. Cậu cũng mới nói đấy thôi, tôi vốn hoàn toàn không thích hợp!” Tôi chậm rãi nói, sắc mặt Lí Tử Kiệt cũng càng ngày càng khó coi.

“Tôi thật sự không biết cậu là một người đồng tính đấy!” Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói một câu.

“Bây giờ bàn chuyện có phải đồng tính hay không chẳng phải đã không cần thiết nữa rồi sao?” Tôi hừ lạnh một tiếng, nói: “Hơn nữa, tôi đã nói rồi … tôi vốn là đồng tính!”

Lí Tử Kiệt cúi đầu, tôi không thấy rõ được biểu cảm trên mặt cậu ta. Nhân cơ hội này tôi cố gắng cử động hai chân, cử động nhanh lên một chút! Nhanh cử động đi! Cắn răng muốn đứng lên khỏi sô pha, tứ chi vẫn vô lực, nhưng tôi biết đã tốt hơn rất nhiều rồi, so với lúc vừa mới tính thì thân thể đã có tri giác!

“Lạc …” ngay khi tôi liều mạng cố gắng làm cho cơ thể hoạt động thì Lí Tử Kiệt đột nhiên đi về phía tôi, “Cậu vốn là đồng tính thì tại sao không phát hiện ra tình yêu của tôi dành cho cậu?”

Hả? Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Cái gì vậy?

“Cậu nói cái gì …” Tôi nghe rõ lời cậu ta nói, nhưng tôi không dám đảm bảo mình có nghe nhầm hay không!

Cậu ta một lần nữa ngồi xổm trước mặt tôi, khẽ gạt mấy lọn tóc mái đang che mắt tôi ra, nói: “Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã yêu cậu rồi!”

Này …. đùa cũng quá mức rồi đấy! Tôi thừa nhận có đôi khi ở phương diện tình cảm tôi rất chậm chạp, thậm chí có chút ngốc, nhưng tôi thực sự tuyệt đối không nghĩ Lí Tử Kiệt lại có loại tình cảm này với mình. Trước đây, khi còn đi học, tôi luôn coi cậu ta như anh em! Đương nhiên, khi đó tôi cũng chẳng phải cái gì mà đồng tính, đối với đàn ông tôi vốn không có cảm giác. Có lẽ thật sự cho tới khi gặp Hình Dạ, tôi mới biến thành thành đồng tính!

Hình Dạ cũng từng nói hắn vốn không phải đồng tính, nhưng chính vào lúc gặp tôi mới phát hiện thì ra mình thích đàn ông! Tôi nghĩ … tôi và hắn đều như nhau, nếu như không gặp đối phương, có lẽ chúng tôi sẽ giống những người bình thường, lấy vợ sinh con. Nhưng số phận đã thay đổi quỹ đạo cuộc sống ban đầu, từ ngày chúng tôi gặp nhau trở đi, thì nó đã được định trước là không có cách nào có thể thoát khỏi đối phương!

“Lạc, tôi vẫn luôn yêu cậu! Là loại cảm giác yêu, muốn có được cậu, muốn cùng cậu ở bên nhau mãi mãi!” Lí Tử Kiệt vuốt ve khuôn mặt tôi khiến tôi cảm thấy toàn thân nổi da gà, “Nhưng tôi biết cậu không phải đồng tính, nếu như tôi nói với cậu, tôi sợ ngay cả tình bạn giữa chúng ta cũng chẳng còn, vì vậy tôi vẫn luôn giấu tình cảm này trong lòng, chỉ cần có thể ở bên cậu là được! Nhưng cậu lại đột nhiên nói cho tôi biết cậu là đồng tính, còn yêu một người đàn ông mà so với chúng ta là ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau! Hình Dạ! Cả đời này tôi sẽ không quên người đàn ông đó! Hắn cướp cậu đi! Cướp tất cả đi!”

“Cậu …” Cảm giác được bản thân đang đổ mồ hôi lạnh, không biết thật tốt, vì sao? Biết rõ nếu nói ra thì ngay cả tình bạn cũng không còn, vậy vì sao còn muốn nói?

“Chúng ta cho tới bây giờ vẫn không thể, cậu hẳn là rất rõ ràng! Đã nhiều năm như vậy, cậu chắc chắn phải biết rõ tình cảm của tôi với cậu, mà hiện tại, ngay cả tình cảm đó cũng thay đổi rồi! Lí Tử Kiệt, giữa chúng ta không hề có tình yêu, từ ngày thành lập Phượng Hoàng Hội và Hắc Xà thì tình bạn cũng đã không còn! Ngày đó tôi rời khỏi cảnh cục, cậu nên biết!” Tôi nhắm mắt lại, không nhìn váo ánh mắt căm hận của cậu ta.

“Không có khả năng!” Cậu ta rống lớn một tiếng, nắm lấy vai tôi, lắc mạnh, “Không có khả năng, không có khả năng! Không có khả năng!”

Tôi cảm thấy mình sắp bị lắc đến rụng ra rồi nhưng vẫn không có sức lực phản kháng! Ngay lúc trời đất quay cuồng thì đột nhiên cảm giác môi mình bị xâm phạm. Lí Tử Kiệt hôn tôi, một trận buồn nôn nổi lên trong lòng khiến tôi thiếu chút nữa thì ói ra! Dùng hết toàn lực, ngay tại lúc cậu ta muốn với lưỡi vào trong miệng thì tôi đẩy cậu ta ra, sau đó vô lực ngã xuống sô pha. Tôi lắc lắc đầu cố gắng lau mồm, buồn nôn! Quá buồn nôn!

“Lí Tử Kiệt, đừng khiến tôi thấy buồn nôn!” Tôi hung hăng nhìn đối phương, nói: “Hay là cậu không ngại hôn một xác chết?”

Sắc mặt cậu ta từ hồng biến trắng, nắm chặt tay đến mức gân xanh đều nổi lên, gắt gao nhìn tôi chằm chằm. Không nhìn đến ánh mắt như muốn xuyên thủng mình đó, tôi cố gắng giơ một tay lên, run rẩy đưa lên lau mồm, cảm giác buồn nôn không những không giảm bớt mà còn ngày càng trở nên nghiêm trọng …

“Lạc.”

Cuối cùng, Lí Tử Kiệt xoay người cầm lấy khẩu súng trên bàn, từng bước từng bước tiến về phía tôi, “Tôi chỉ muốn hỏi cậu một vấn đề, trở lại bên cạnh tôi, rời khỏi Hình Dạ, quên hết tất cả, chúng ta lại giống như trước đây, với thân phận và địa vị của tôi bây giờ, tôi có thể cho cậu mọi thứ! Thế nào?”

Tôi nhìn khẩu súng trên tay cậu ta một chút, bật cười.

“Cậu không thấy vấn đề này ngốc đến mức nào sao? Cậu đang trốn tránh cái gì? Hiện tại đã thành cái dạng này rồi, vậy mà cậu còn có thể hỏi tôi như thế! Cậu không cảm thấy rất nực cười sao?”

“Tôi là đang cho cậu một cơ hội!” Cậu ta nhìn xuống tôi từ trên cao, nói: “Tôi muốn chúng ta có thể giải quyết mọi việc một cách hoàn mỹ! Cậu cũng không hy vọng tôi dùng đến phương pháp quá cực đoan phải không?”

“A! Thế nào? Muốn dùng khẩu súng đó bắn xuyên tim tôi phải không?” Tôi nhếch khóe miệng, nhìn con người đáng thương trước mặt. Rốt cuộc thứ gì đã biến cậu ta thành người như vậy? Danh dự? Địa vị? Hắc Xà? Hay là … tôi?

Cậu ta cúi đầu cách tôi không đến năm ly, nhìn chăm chú vào tôi. Tôi thấy được hình ảnh của mình trong mắt đối phương, tôi đang sợ sao? Sợ hắn giết tôi? Với tình huống trước mắt như thế này, cũng không loại trừ khả năng đó. Hình Dạ … Hình Dạ … Tôi hình như còn có chuyện gì đó chưa nói với hắn …

“Lạc, cậu rất hoàn mỹ! Thực sự vô cùng hoàn mỹ! Có đôi khi tôi nghĩ rằng, gặp được người hoàn mỹ như cậu thật sự là chuyện may mắn nhất đời tôi!” Mắt cậu ta lóe sáng, là loại ánh sáng lạnh lẽo đến mức có thể nhìn thấu lòng tôi, “Có lẽ chính loại hoàn mỹ này của cậu mới khiến người ta cảm thấy đẹp như vậy, đẹp đến mức khiến người ta muốn đoạt lấy, nếu không chiếm được … thì sẽ muốn hủy diệt, Hình Dạ cũng nghĩ như vậy phải không?”

Tôi cắn chặt răng, cố gắng cử động hai tay, mười ngón đã có thể hoạt động nhưng thật sự vẫn còn có chút tê liệt, không biết cậu ta định làm gì đây! Trực giác nói cho tôi biết, cậu ta sẽ không dễ dàng thả tôi đi như vậy!

“Cậu có giết tôi cũng không chiếm được bất kì thứ gì!” Tôi cố gắng làm cho giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh hơn một chút.

“Sao tôi có thể nhẫn tâm giết cậu chứ! Lạc, với quan hệ của chúng ta, làm sao tôi giết cậu được!” Cậu ta cười, đột nhiên thoáng cái kéo tôi đặt lên tường! Đầu và sau lưng bị đập mạnh vào tường, tôi kêu lên một tiếng đau đớn, nửa người trên tựa vào tường, thở phì phò, mẹ nó! Nếu như hiện tại có thể động đậy như bình thường thì tôi đã sớm cho cậu ra một đấm đến không biết đông tây là gì rồi!

“Tôi nói rồi, cậu đẹp đến mức khiến người ta muốn chiếm lấy, nếu không chiếm được thì sẽ phải hủy diệt!” Cậu ta đi tới trước mặt tôi, cầm lấy tay phải tôi đặt lên trên khẩu súng, “Cậu quá hoàn mỹ, nếu như cậu không hoàn mỹ thì Hình Dạ cũng không chấp nhất với cậu như vậy. Như thế cậu sẽ ở lại bên cạnh tôi, chỉ cần cậu có thể ở lại bên tôi, tôi sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào!”

Khi cậu ta chĩa lòng súng vào giữa bàn tay tôi thì tôi rốt cuộc cũng hiểu rõ đối phương muốn làm gì …

“Tôi muốn phế bỏ tay phải của cậu , Thương Thần nếu đã không còn cánh tay có thể nổ súng thì còn tính là hoàn mỹ không?” Khóe môi cậu ta nhếch lên tạo thành một nụ cười tàn khốc, cậu ta nhìn tôi, muốn tìm ra một tia sợ hãi trên mặt tôi. Ấy vậy mà lúc này đây, tôi lại bình tĩnh một cách kỳ lạ, bĩnh tĩnh đến mức giống như tất cả mọi chuyện trước mắt đều không chân thật ….

“Ha ha! Ha ha ha!” Tôi cúi đầu cười, cậu ta hỏi tôi sao lại cười. Tôi dừng cười, ngẩng đầu khinh thường nhìn đối phương, giống như trước mặt mình là một con chó đi lạc, “Bàn tay này đã quên cách bắn súng rồi! Thương Thần là ai tôi cũng đã quên lâu rồi, Lí Tử Kiệt, tôi là một tội nhân tay đầy máu tanh, là một kẻ đáng thương! Mà cậu … còn đáng thương hơn so với tôi!”

“Cậu!” Cảm giác đạn xuyên qua thân thể vô cùng quen thuộc. Một bộ phận trên người bị xuyên thủng, có cảm giác bỏng rát. Đầu tiên sẽ bị tiếng súng gây chú ý, khi có cảm giác đau đớn, chứng tỏ mình còn chưa chết! Sự đau đớn đó sẽ kéo dài liên tục, duy trì thật lâu, cho đến khi không thể chịu đựng được nữa … Mà có lẽ là cho đến khi không còn cảm giác đau nữa … Máu theo cánh tay tôi chảy xuống. Tôi nghe thấy tiếng từng giọt từng giọt rơi xuống đất. Tay phải không thể động đậy, nhiệt độ từ họng súng truyền tới lòng bàn tay, có loại cảm giác như bỏng rát …

“Không hổ là An Lạc, ngay cả kêu cũng không kêu một tiếng! Tội nghiệp quá .. đau không? Lạc … có đau lắm không?” Lí Tử Kiệt vừa nổ súng, tay của tôi giống như bị chặt đứt, rơi xuống mặt đất. Đau không? Không cảm thấy đau … Chí ít là tay không thấy đau, nhưng vẫn có một loại khổ sở, rốt cuộc là từ đâu truyền đến? Dùng tay trái khẽ xoa ngực trái, thì ra … là đau ở đây …

“Lạc, tha thứ cho tôi! Nếu cậu sớm đồng ý với tôi thì tôi đã không làm như vậy …” Cậu ta ngồi xổm trước mặt tôi, vuốt ve mặt tôi, mồ hôi từ trên mặt tôi rơi xuống như mưa. Tôi thở dốc một cách gián đoạn, bây giờ chắc chắn trông mình rất thảm hại!

“Viên đạn tiếp theo … bắn vào đây đi!”Tôi chỉ vào huyệt thái dương của mình, cười nhạt một tiếng. Trên ngực truyền đến đau đớn khiến tôi khẽ ho lên vài tiếng.

“Cậu …” Cậu ta nhăn chặt lông mày, nhìn khẩu súng trên tay, trên đó vẫn còn dính máu tôi, khẽ liếm nòng súng, thở dài một hơi. “Vì sao cậu luôn khiến tôi phải tức giận chứ? Không để ý đến cảm nhận của tôi mà rời khỏi cục cảnh sát, từ bỏ giấc mơ cảnh sát, mà bây giờ, lại …” Cậu ta còn chưa nói xong, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Khi chúng tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc. Trong nháy mắt đó, viền mắt tôi bỗng trở nên ướt át …

“Lạc ~~~~!”

“Rầm” một tiếng, cửa bị đá văng ra, Hình Dạ giống như từ trên trời giáng xuống đi tới trước mặt chúng tôi. Hắn thở hổn hển không ngừng, đầu tiên là nhìn thấy Lí Tử Kiệt, đường nhìn dừng lại trên người cậu ta chẳng tới một giây. Khi hắn nhìn thấy tôi thì ngây ngẩn cả người. Tôi rất muốn cho hắn một nụ cười, nhưng mỗi một dây thần kinh trên cơ thể đều không thể làm cho cơ mặt hoạt động. Tôi chỉ có thể thở phì phò nhìn hắn, dùng ánh mắt nói cho hắn biết tôi có bao nhiêu vui mừng!

“Lạc …” Hình Dạ tiến về phía trước vài bước, sau đó giống như phát điên mà nắm chặt tay chạy về phía Lí Tử Kiệt, “Mày làm gì Lạc? Tên khốn nhà mày! Tao giết mày!”

“Hình Dạ ..” từ trong cổ họng khô rát, tôi thốt ra hai tiếng, đừng kích động mà!

“Tốt nhất là mày nên dừng lại!” Họng súng ngắm ngay vào thái dương tôi.

Hình Dạ ngay lập tức dừng lại, Lí Tử Kiệt nói với hắn: “Tiếp tục tiến lên mày chắc phải biết là sẽ có hậu quả gì!”

“Đồ khốn!” Hình Dạ nghiến răng nghiến lợi chửi một câu, “Dám động đến một sợi tóc của Lạc thì mày đừng hòng ra khỏi chỗ này!”

“Ha ha ha! Tao đã động đến Lạc rồi!” Lí Tử Kiệt lấy tay kia xao đầu tôi, tôi cố sức quay đầu sang một bên, “Tay cậu ấy tao đã động rồi! Hơn nữa còn hôn cậu ấy! Mùi vị không tồi!”

Tôi nghe thấy tiếng đầu khớp xương Hình Dạ kêu răng rắc, “Mày rốt cuộc muốn gì?”

“Mày hẳn là nên cảm ơn tao đã gọi mày đến đây, nếu không như vậy thì dựa vào năng lực của mày, ít nhất cũng phải vài ngày nữa mới có thể tìm được Lạc.” Lí Tử Kiệt nhẹ nhàng dùng súng đảo qua trên đầu tôi, cậu ta đang kích thích Hình Dạ, công phá phòng tuyến tâm lí của hắn.

“Chẳng qua mày muốn tìm tao báo thù, có gì thì hướng vào tao, thả Lạc ra!” Hình Dạ ưỡn ngực nói.

“Tao không quen nhìn bộ dạng hiểu rõ Lạc này của mày!” Lí Tử Kiệt hừ lạnh một tiếng, “Ném khẩu súng trong túi xuống đất! Uống hết cốc nước trên bàn đi!”

Cái gì? Hình Dạ, đừng làm việc ngốc nghếch! Cậu ta sẽ giết anh mất!

“Đừng …”

“Đừng lộn xộn, Lạc, tôi cũng không muốn làm cậu bị thương nữa.”



Đầu lần thứ hai bị súng chĩa vào.

“Nhanh lên một chút! Hình Dạ, mày cũng không muốn Lạc bị bắn thủng đầu chứ?”

Hình Dạ nhìn tôi một chút, sau đó nheo mắt nhìn Lí Tử Kiệt, “Tao không tin mày dám nổ súng …”

Lí Tử Kiệt mỉm cười, giống như nghe thấy chuyện nực cười nhất trên thế gian này, nói: “Tao sẽ không nổ súng, nhưng tao tin mày sẽ thả súng xuống, mày sẽ không để Lạc gặp chút nguy hiểm nào, dù chỉ là bị súng chĩa vào đầu, phải không?”

Hình Dạ không nói gì, cuối cùng khẽ cười một tiếng, với tay vào túi móc khẩu súng ra…

“Hình Dạ … không nên … đừng …” Tôi la lên, hắn cười với tôi, ném khẩu súng xuống chân Lí Tử Kiệt, sau đó cầm lấy cái cốc kia, không chút do dự uống hết.

“Mày nói rất đúng, tao sẽ không để cho mày chĩa súng vào đầu Lạc, tao sẽ không để cậu ấy gặp chút nguy hiểm nào nữa!”

Trời ạ! Hắn có biết mình đang làm gì không? Tôi vô lực cúi đầu, không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

“Hình Dạ, không ngờ mày lại nghe lời như thế, tao vốn cho rằng muốn mày ngoan ngoãn không chống trả thì phải bỏ ra chút sức!” Lí Tử Kiệt cấm súng, đi về phía Hình Dạ.

“Tao sẽ không để Lạc bị tổn thương nữa, tao yêu cậu ấy, nhưng trước đây lại không bảo vệ cậu ấy cho tốt. Từ hôm nay trở đi tao sẽ không để bất kì ai xúc phạm đến cậu ấy nữa!” Hình Dạ nhìn tôi, sự dịu dàng trong mắt hắn khiến tôi muốn khóc. Nhưng bây giờ không phải lúc cảm động …

“Tao không muốn nhìn thấy vẻ mặt tỏ ra yêu cậu ấy nàycủa mày! Càng không muốn nghe mày nói hai chữ yêu cậu ấy! Nó khiến tao … rất khó chịu!” Giây tiếp theo, nắm đấm của Lí Tử Kiệt đã đánh thẳng vào mặt Hình Dạ khiến cả người hắn bắn lên, ngã xuống mặt đất.

“Hình Dạ!” Tôi kêu lên, vừa mới đứng lên nhưng giây tiếp theo lại phải quỳ xuống vì hai chân vô lực chẳng có cách nào chống đỡ được thân thể, đáng chết!

“Tao gọi mày đến không phải để cho hai người liếc mắt đưa tình, mà là muốn để Lạc tận mắt thấy mày bị tao đánh chết. Hình Dạ, mày cướp Lạc ở bên người tao, món nợ này hôm nay tao sẽ tính toán rõ ràng với mày!”

Hình Dạ ói ra một búng máu, khẽ lau khóe miệng, hắn cười nhìn Lí Tử Kiệt, nói: “Chỉ có chút bản lĩnh thế thôi sao? Bây giờ cảnh sát ai cung vô dụng như vậy à? Còn nữa, Lạc cho tới bây giờ chưa từng là của mày, đừng có nói cái gì mà cướp với không cướp, tao cũng cảm thấy buồn nôn!”

“Mày … được! Họ Hình kia!” Lí Tử Kiệt chĩa súng vào Hình Dạ, đột nhiên lại buông súng xuống, tung một đấm vào bụng Hình Dạ.

“Hừ …” Hình Dạ hừ nhẹ một tiếng, lui về sau mấy bước. Thân thủ của Lí Tử Kiệt tôi rất rõ, lực đấm của cậu ta người bình thường không thể tiếp nhận nổi! Một quyền kia khẳng định không nhẹ!

“Hình Dạ, mày cướp Lạc đi! Còn thượng cậu ấy! Khiến cậu ấy từ bỏ giấc mộng cảnh sát, vì mày mà phản bội chúng tao, rốt cuộc mày đã cho cậu ấy uống bùa mê thuốc lú gì? Khiến cậu ấy vì mày trả giá tất cả hả? A ~! Khốn khiếp!”

Lí Tử Kiệt không ngừng đánh Hình Dạ, nấm đấmvà khẩu súng không ngừng rơi xuống người hắn. Vừa mới bắt đầu còn có thể che chắn nhưng thời gian trôi qua, động tác của hắn càng ngày càng chậm chạp. Tôi biết, trong cái cốc kia nhất định có bỏ thêm gì đó, có lẽ là thuốc tê giống như trên người tôi. Cái tên tiểu nhân đê tiện Lí Tử Kiệt! Còn tiếp tục như vậy, thực sự sẽ bị đánh chết mất! Không được! Tuyệt đối không được! Tôi hít sâu một hơi, thay phiên giãy dụa hai chân cùng tay trái …

“Hình Dạ! Mày có cái gì có thể khiến Lạc mê luyến mày như vậy? Khuôn mặt này sao? Nếu như hôm nay mày bị hủy dung nhan thì mày nói liệu Lạc còn có thể yêu mày như vậy không?” Lí Tử Kiệt nắm lấy cổ áo Hình Dạ, cười lạnh nói.

“Người Lạc yêu chính là tao, mày có trông giống như tiên trên trời cậu ấy cũng không thèm liếc mắt nhìn mày. Nói không chừng cậu ấy thích đàn ông trên mặt có sẹo ấy chứ, như thế hẳn là tao nên cảm ơn mày rồi!” Hình Dạ châm biếm.

“Được! Hôm nay tao sẽ cho mày một khuôn mặt khác!” Đầu gối thúc mạnh vào bụng Hình Dạ khiến hắn nhíu chặt mày, khóe miệng khẽ co quắp.

Tốt rồi … tay trái đã có thể cử động! Đùi phải cũng đã có cảm giác …

“Mày nên vì tất cả những gì mình đã làm mà trả giá đi! Hình Dạ!”

Đùi phải cũng đã có thể chống đỡ thân thể …

“Hôm nay mày đừng hòng trốn ra được khỏi đây!” Lí Tử Kiệt giơ súng lên, chĩa vào đầu Hình Dạ, “Tao muốn mày chết trước mặt Lạc …”

Tốt rồi! Có thể rồi! Tôi với lấy khẩu súng Hình Dạ vứt xuống, hướng về phía Lí Tử Kiệt bóp cò. Khi tiếng súng vang lên, toàn thân tôi đều đổ mồ hôi lạnh, tôi không nghĩ mình sẽ nổ súng, thật sự! Tôi chỉ muốn cầm súng lên, cứu Hình Dạ! Tôi đã quên người kia là ai, đã quên sao mình lại ở đây. Tôi chỉ biết nếu mình không cầm lấy súng, Hình Dạ sẽ chết, chỉ là như thế thôi …

Hình Dạ mở to hai mắt nhìn tôi, mà Lí Tử Kiệt … sau lưng cậu ta tất cả đều là màu đỏ, máu không ngừng chảy ra từ thân thể cậu ta. Khẩu súng trong tay cậu ta rơi xuống, cậu ta chậm rãi xoay người, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin nổi …

“Cậu …”

Tôi chậm rãi thả súng xuống, “Tôi không biết sẽ biến thành như vậy! Thực sự không biết, từ ngày nào đó bắt đầu, chúng ta dần biến thành cái dạng này. Tôi hận cậu, nhưng tôi không nghĩ mình sẽ giết cậu. Tôi sớm biết rằng chúng ta đã không thể nào lại như trước đây nữa. Vì vậy tôi bỏ đi, chỉ cần rời xa nhau tôi sẽ không hận cậu nữa. Cậu là anh em của tôi cơ mà, nhưng vì sao lại biến thành như thế này? Lí Tử Kiệt, có lẽ cả hai chúng ta đều không thích hợp làm cảnh sát. Gặp nhau ở trường học có lẽ là sai lầm lớn nhất đời chúng ta!” Tôi không dám ngẩng đầu, sợ phải nhìn vào mặt cậu ta, cậu ta sẽ chết! Tôi biết! Tôi nhìn thoáng qua tay phải của mình, máu thịt không rõ. Vừa này tôi dùng tay trái bóp cò, bởi vì …

“Còn nữa, tôi được xưng là Thương Thần vì tốc độ bắn của tay phải rất nhanh, nhưng thật ra tay trái của tôi còn nhanh hơn!”

“Lạc …” Lí Tử Kiệt ngã xuống trước mặt tôi, thân thể cậu ta giống như con diều đứt dây, rơi xuống đất. Tôi không dám nhìn cậu ta, toàn thân chẳng hề có chút sức lực nào, từ từ quỳ xuống mặt đất, nắm chặt khẩu súng trong tay, nước mắt không khống chế được lặng lẽ chảy xuống …

Xin lỗi …

Xin lỗi …

Tôi hận cậu ấy, nhưng nhiều hơn … là đau thương! Cậu ấy biến thành như vậy cũng là lỗi của tôi! Tôi trốn không được!

“Hu hu … hu hu hu …” Tôi khóc lên, vô cùng khổ sở! Giống như lúc Tứ Cường và Tam Cường rời bỏ tôi, bọn họ cũng sẽ không bao giờ trở về nữa, tôi sẽ chẳng bao giờ còn được gặp lại họ nữa!

“Lạc …” dịu dàng ôm lấy tôi, độ ấm cùng hương vị quen thuộc khiến tôi thoáng an tâm. Tôi dựa vào lòng Hình Dạ, nhỏ giọng nức nở khóc …

“Tôi không muốn như vậy … thực sự không muốn …”

“Anh biết! Anh biết …” Hắn nhỏ giọng thì thầm bên tai tôi.

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt ngừng rơi, ngẩng đầu nhìn Hình Dạ. Mặt hắn bị đánh đến sưng lên, chỗ tím chỗ xanh. Tôi nhẹ nhàng vuốt đuôi lông mày đối phương, “Đau không?”

Hắn khẽ cười, lắc đầu, kéo tay tôi lên hôn một chút, “Không đau! Dây thần kinh toàn thân căn bản đều tê liệt rồi! Chỉ có thể thoáng cảm giác được một chút đau đớn thôi! Đúng rồi! Tay em thế nào rồi?” Hắn đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, kéo cánh tay bị bắn của tôi lên khiến tôi phải nhíu mày.

“Tên khốn kia vậy mà đám đánh em thành như vậy!”

“Không sao! Tôi dùng tay trái cũng được mà, tay phải … đã không còn quan trọng nữa!” Tay bị thương, coi như là trả giá cho những sai lầm của tôi!

“Yên tâm! Anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất đến chữa tay cho em!” Hình Dạ lấy điện thoại ra gọi người tới. Từ khẩu khí của hắn có thể nghe ra được người kia là Anh Đình Tuấn Ngộ!

Buông điện thoại, Hình Dạ xé áo sơ mi của mình để băng bó tay cho tôi.

“Ừm …” đột nhiên giống như muốn nói gì với tôi lại thôi.

“Sao vậy?” Tôi ngẩng đầu hỏi hắn.

“Có một chuyện … anh nghĩ sau này nói cho em thì tốt hơn.” Trông hắn có vẻ khó mở miệng.

“Chuyện gi?” Tôi chờ hắn nói.

“Thật ra …” Hắn cúi đầu, “Trần Tịnh không phải do anh giết …”

“Hả?” Tôi khẽ kêu lên một tiếng, đây là sao …

“Ngày đó cô ta tới tìm anh, nói cho anh toàn bộ sự thực, sau đó lấy súng ra nói sẽ tự sát, nói cô ta chết rồi thì hãy buông tha cho em. Anh vốn định đoạt lấy súng của cô ta, nhưng không ngờ động tác của người này lại nhanh như vậy. Nhân lúc anh thất thần thì đã cầm lấy tay anh rồi tự bóp cò. Súng chưa nổ được bao lâu thì em vào …”

Không phải anh giết? Trong lòng đột nhiên thấy thoải mái hơn, tựa như đã nhấc bỏ được một tảng đá.

“Vậy vì sao anh … sao anh không nói cho tôi biết?”

Hắn không có ý tốt cười cười, “Giống như ban đầu em không nói ngay cho anh biết vậy! Anh hiện tại đã hiểu rõ cảm giác đó rồi. Nói ra cũng chẳng khác gì biện hộ cho chính mình, sợ đối phương không tin còn cho rằng mình đang viện cớ. Có lẽ chỉ khi thực sự lâm vào tình trạng muốn nói mà không thể nói được như thế thì mới có thể hiểu được cảm giác đó! Em … có thể tha thứ cho anh không?”

Tôi bật cười, tha thứ? Có lẽ … cho tới bây giờ tôi chưa từng hận anh! Tôi chỉ là đang tìm kiếm lý do để tha thứ cho chính mình! Tôi tựa vào người Hình Dạ, dường như lại nhớ tới thời gian khi mới gặp đối phương … Cảnh tượng đó … giống như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua … Tôi chẳng có gì … nhưng chính như thế này mới có thể khiến tôi bắt đầu lại một lần nữa. Vùi mình vào đau khổ trong quá khứ, chẳng bằng bắt đầu cuộc sống mới. Tôi sẽ sống thật tốt, vì người tôi yêu … vì chính mình …

***

Dưới thân rất mềm mại, rất thoải mái, thân thể hoàn toàn buông lỏng, cảm giác giống như nằm trên đám mây … Thực sự rất thoải mái … Chậm rãi mở mắt ra, tràn ngập căn phòng là một màu vàng óng ánh. Trong không khí có mùi hương nhàn nhạt. Nhẹ nhàng quay đầu, Hình Dạ ngồi ở bên giường nhìn tôi. Tôi đột nhiên hạnh phúc đến bật khóc ….

“Tỉnh rồi sao? Có đau ở đâu không? Sao lại khóc?” Hắn nhẹ nhàng xoa trán tôi, trong mắt đều là vẻ cưng chiều. Tôi lắc đầu, mặc cho nước mắt chảy xuống gối.

“Kết thúc rồi sao?”Tôi khẽ hỏi.

“Ừ! Kêt thúc!” Hắn gật đầu, “Nhưng đối với chúng ta mà nói thì mới chỉ vừa bắt đầu thôi!”

“Giống như nằm mơ vậy …” Tôi thì thào tự nói, “Thực sự như đang mơ …”

“Lạc, anh biết bây giờ mà nói cái này, có chút …nhưng anh vẫn … ưm …”

Tôi vươn ngón trỏ chặn miệng đối phương lại, không cho hắn nói hết câu. Em biết anh muốn nói gì mà!

Tôi mỉm cười gật đầu, “Không cần phải nói gì cả … em biết …”

Hình Dạ cong khóe miệng, đó là nụ cười tôi yêu, nụ cười của Hình Dạ …

“Anh đang nghĩ, có lẽ gặp được em là chuyện khó tin nhất đời anh. Em xuất hiện khiến cuộc sống của anh thay đổi đến điên đảo trời đất, quầy rầy cuộc sống ban đầu của anh. Nhưng chỉ có sự xuất hiện của em mới khiến anh cảm thấy: thì ra sống trên đời cũng là một chuyện tốt đẹp như vậy. Nếu phải hình dung thì chỉ có thể nói là em đã cho anh được sinh ra một lần nữa!”

“Gặp được anh, cũng là chuyện bất ngờ nhất cuộc đời em, nếu như không có anh, có thể em sẽ có một cuộc sống khác. Nhưng em biết, không có anh, sinh mạng của em sẽ không hoàn chỉnh! Là anh cho em tìm thấy niềm tin với cuộc sống này, là anh khiến cho em cảm thấy … thì ra mình không chỉ có một mình! Bản thân … còn có thể được yêu …”

“Anh yêu em!” Hình Dạ ôm lấy tôi, đầu tựa ở bên tai tôi nhẹ giọng nói, nhưng lại giống như ấn kí khắc sâu vào trong lòng tôi.

“Anh yêu em! Vẫn luôn yêu em! Em không phải chỉ có một mình, anh sẽ ở bên em cho đến vĩnh viễn! Anh sẽ mang đến cho em cuộc sống mới, sẽ thỏa mãn bất kì nguyện vọng nào của em!”

Tôi khẽ nở nụ cười, hắn áp lên người tôi, tôi vẫn cười bất động, “Anh sẽ làm hư em mất ..”

“Anh chính là muốn làm hư em, để em không bao giờ … rời khỏi anh!” Hắn cười xấu xa nói, một tay lại không an phận thò vào trong chăn sờ soạng thắt lưng tôi. Tôi bĩu môi, mặc kệ hắn giở trò với mình. Thương thế của tôi còn chưa có tốt đâu, anh còn sàm sỡ người ta, hừ! Tôi tự có biện pháp khiến anh ngoan ngoãn!

“Anh thật sự sẽ đáp ứng bất kì yêu cầu nào của em?” Tôi ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng hỏi.

“Đương nhiên! Cái gì cũng đáp ứng!” Hô hấp của hắn bắt đầu trở nên gấp gáp, cởi cúc áo tôi ra.

“Vậy …”

“Ừ!”

Muốn cởi quần tôi ra.

“Anh nói cho em biết tên tiếng Nhật của anh là gì đi!”

” … Em đói chưa? Anh ra ngoài lấy gì cho em ăn nhé …”

Từ hôm nay trở đi, cuộc sống mới đang chờ em, mọi thứ trong quá khứ đã không còn nữa, nhưng em còn có anh! Đây là khởi đầu mới, có lẽ còn phải đối mặt với nhiều khó khăn, nhưng em tin tưởng, chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì có thể đối mặt với tất cả! Em chưa từng hối hận vì đã gặp anh, càng may mắn là đã yêu anh! Giữa một màn huyết tinh, chúng ta yêu nhau, em chỉ muốn nói với anh …..

Em yêu anh!

*****

Hoàn