Mọi người cùng kinh hãi quay đầu, vừa vặn thấy một luồng sáng bạc lao vèo trở xuống...
Phụt!...
Sau âm thanh khô khan ấy, Âu Dương Tâm liền ngã xuống đất không một tiếng rên.
Nơi gáy ông cắm sâu một ngọn trường kiếm trắng toát, đầu chuôi vẫn còn rung rinh vì dư kình.
Vì một chút ngỡ ngàng trước thái độ từ khước của Thù Thiếu Phong, ông mất đi sự linh thính của tai mắt, thế kiếm từ sau phóng lén tới lại đột ngột nhanh chóng dị thường khiến Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách muốn ra tay cứu trợ cũng không kịp. Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách vài giây sau mới thét lên một tiếng to, vung chưởng quật vào cội tùng nọ.
Luồng chưởng kình vừa quét phớt qua, cây cổ thụ lập tức gãy làm hai đoạn, giữa vùng cành lá tung bay một bóng người vọt đến như tên bắn bằng một khinh pháp tuyệt nhanh, cướp lấy thanh kiếm trên tay Thù Thiếu Phong.
Không ngờ có người hiện ra cướp lấy khí giới trên tay mình, Thù Thiếu Phong chỉ biết sững sờ đứng thừ người ra nhìn đối phương, không khỏi buột miệng kêu lên :
- Thì ra là ngươi!
Người nọ nhìn Thù Thiếu Phong, âm trầm cất tiếng :
Thù Thiếu Phong mắt lóe ngời lửa giận, từng tiếng một gằn giọng :
- Bạch Long, ngươi phát ngôn cần minh bạch một chút, chớ có nói càn bậy. Thù mỗ có khi nào tranh giành Hạ Lan của mi đâu. Dù lúc nãy Âu Dương tiền bối có vì giận mi mà nói thế, phận làm đệ tử không thể có hành động như vậy.
Bạch Long đáp lại bằng một chuỗi cười hắc hắc :
- Nhưng y nhận làm sư phụ của ta, sao tráo trở chẳng giữ lời nói đã thốt ra, không còn xứng đáng là bậc trưởng thượng nữa, có giết cũng là đáng tội.
- Vậy thì sự phản thầy cũng khó sống hôm nay.
Thù Thiếu Phong tuy nói dữ ngoài miệng, chứ tình trạng bây giờ đã làm gì được ai, chẳng qua là chàng ỷ có Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách bên cạnh.
Bạch Long đáp lại bằng một chuỗi cười sắc lạnh :
- Thù Thiếu Phong, hôm nay đây mi phải trả món nợ tình cho ta.
Lời thốt vừa dứt, ngọn chưởng đã lồng theo tiếng quát ập vào lồng ngực Thù Thiếu Phong.
Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách huơ nhẹ hữu thủ.
Bình!
Đôi luồng chưởng chạm nhau vang lên tiếng nổ đinh tai buốt óc.
Bạch Long bật lùi ba bước, hỏa tốc hữu thủ công tiếp một ngọn chưởng về phía Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách, tả thủ một chiêu kiếm nhắm hướng Thù Thiếu Phong quật tới.
Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách vừa vung chiêu đón đỡ kình lực của đối thủ, vừa lo thay cho Thù Thiếu Phong.
Sầm!
Phựt!... Phựt!
Sau tiếng nổ sầm do hai luồng chưởng phong của song phương chạm vào nhau là hai tiếng phựt phựt lạ lùng vang lên.
Thù Thiếu Phong chưa kịp kinh hoàng đã thấy một thiếu nữ áo vàng xuất hiện trước mặt mình, dù đứng sau lưng nàng, nhưng chàng đoán biết nàng là Thượng Quan Linh Lan chứ chẳng ngoài ai khác.
Thì ra nếu không có phát chưởng của Linh Lan, có lẽ Thù Thiếu Phong bây giờ hồn lìa khỏi xác bởi kiếm khí trên tay Bạch Long quật tới.
Bạch Long rúng động kinh mang, vội thu kiếm nhấc người lên cao.
Thượng Quan Linh Lan thân ảnh lướt đi như tia chớp, thế công của nàng quật chéo lên một chưởng.
Bình.
Bạch Long như con diều giấy đứt dây rơi bịch xuống đất, máu miệng ồng ộc vọt trào.
Thượng Quan Linh Lan khẽ rướn người tới, đoạt lấy thanh kiếm của Âu Dương Tâm trên tay Bạch Long ném trả về phía Thù Thiếu Phong.
Té ra nàng đã mục kích từ đầu nên biết rõ thanh trường kiếm thuộc về ai.
Thù Thiếu Phong đưa tay đón bắt ngọn kiếm, xê bước đến bên cạnh Bạch Long thét to :
- Bạch Long, nếu mi còn vọng động ta sẽ cho máu mi rưới tại đây!
Bạch Long nghiến răng trèo trẹo :
- Nếu chẳng phải con yêu cái kia trợ giúp, hẳn mi đã banh xác rồi, không còn đứng đấy mà lớn lối nữa.
Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách vội xen lời :
- Loại bất nghĩa phản phúc ấy, chẳng sớm giết phắt cho rồi, để Âu Dương Tâm lão đệ an lòng mà nhắm mắt. Thù Thiếu Phong hãy giết tên khốn ấy cho lão huynh thay người bạn già mà báo hận.
Miệng thốt người ông đã xê đến cạnh, điểm luôn một hơi mấy trọng huyệt của Bạch Long.
Quá đau đớn, Bạch Long dãy dụa rên rỉ liên hồi, tuy thế miệng vẫn không ngừng chửi mắng.
- Một đời lão phu chẳng thích giết người, cũng chẳng chịu gieo rắc hận thù, nhưng với hạng người bất nhân bất nghĩa, giết thầy phản bạn như mi lão phu hôm nay quyết chẳng dung tha.
Biết mình khó thoát, Bạch Long liền xuống giọng van xin :
- Tại hạ vô tri, nhất thời mạo muội, khẩn mong chư vị cho tại hạ có cơ hội hối cải quay đầu, ân trọng ấy xin kết cỏ ngậm vành trong muôn một.
Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách nghe những lời thống thiết của Bạch Long trong lòng bất nhẫn muốn tha, Thượng Quan Linh Lan thấy thế vội tiến lên ngăn trước :
- Tên này giảo quyệt vô cùng, gã đã một lần định cưỡng hiếp tiểu nữ nhưng không thành, gã này mà còn sống càng thêm mầm họa của võ lâm, thưa lão tiền bối!
Bạch Long vừa định đáp lại, chợt thấy Thượng Quan Linh Lan nhấc chưởng bổ xuống, gã vội nhắm mắt than dài :
- Thôi hết đời ta!
Cùng khi ấy, bất thần từ giữa từng không vang xuống một giọng quát lanh lảnh, kẹp theo một luồng chưởng phong đánh bạt thế chưởng của Thượng Quan Linh Lan sang một phía.
Thượng Quan Linh Lan giựt mình kinh hãi, trước mặt đã xuất hiện một nữ lang áo xanh, sắc diện tuyệt thế của một mệnh phụ phu nhân.
Thù Thiếu Phong cùng Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách không hẹn đồng thanh kêu lên :
- Bắc Yêu Phi Cơ.
Bạch Long đang nhắm mắt chờ chết, nghe gọi như thế mừng rỡ, mở choàng đôi mắt gọi lớn :
- Sư mẫu mau giải cứu đồ đệ!
Chậm rãi quét đôi mắt nhìn khắp trận trường, Bắc Yêu Phi Cơ chợt thấy Âu Dương Tâm nằm chết trên vũng máu, mặt bà liền biến sắc, chân tay lẩy bẩy phát run...
Câu chuyện mười năm về trước bỗng dưng ngược quay trong ký ức...
Mười năm trước đây họ là đôi vợ chồng đầm ấm, mặn nồng, sống yên tĩnh trên ngọn Trúc Sơn đẹp xinh như tiên cảnh.
Rồi một hôm Khưu Quang Hộ đến gây hấn đánh Âu Dương Tâm trọng thương, ông thề trong lòng đến khi nào giết được kẻ thù mới trở về mái uyên ương...
Tuy buồn người chồng biền biệt ra đi không hẹn ngày về, nhưng trước xác chết thê thảm của kẻ cùng mình đã trải qua bao thời gian ân tình ấm lạnh, chia đắng xẻ bùi, hỏi sao lòng bà chẳng động mối bi thương!
Từng hạt nước mắt của bà nối tiếp nhau cuồn cuộn trào rơi khỏi khóe mắt...
Trước sự đau đớn của bà, mọi người cũng xúc động, lặng tiếng im hơi.
Thù Thiếu Phong rụt rè lên tiếng :
- Xin tiền bối bình tâm!
Bắc Yêu Phi Cơ vụt nhớ lại thái độ của mình đang là cái đích của ánh mắt mọi người, bà vụt đưa tay áo lau nhanh nước mắt, nhìn thẳng vào mặt Thù Thiếu Phong, mím môi dằn lời :
- Thù Thiếu Phong, ai đã giết chết chồng ta?
Thù Thiếu Phong trỏ tay về phía Bạch Long đáp :
- Tiền bối cứ hỏi gã đồ đệ thân mến của mình thì rõ.
Bạch Long tiếp nối liền câu nói của Thù Thiếu Phong :
- Xin sư mẫu giải tỏa huyệt đạo cho đồ đệ, mọi việc đồ đệ sẽ bẩm báo sau.
Bắc Yêu Phi Cơ tay vung vẩy như điện chớp, thoáng mắt đã giải mở các huyệt đạo cho gã đệ tử tin cẩn.
Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách, Thượng Quan Linh Lan song song tiến lên định ngăn trở, nhưng Thù Thiếu Phong khoát tay ra dấu bảo đừng.
Được giải mở xong huyệt đạo, Bạch Long thừa cơ bất phòng của mọi người vung chưởng thét to như cọp rống :
- Đồ đệ quyết vì sư phụ báo thù.
Lồng theo giọng quát của gã, một ngọn chưởng kình đã quét thốc vào lưng Thù Thiếu Phong nhanh như cơn gió lốc.
Thế chưởng vừa rồi gã đã dốc mười hai thành công lực, lại tấn công vào lúc bất ngờ, khoảng cách hai bên lại quá gần, hơn nữa nếu Thù Thiếu Phong đang lúc võ công còn cũng chưa chắc tránh kịp, huống hồ như tình trạng chàng hiện tại, chỉ có xuôi tay chịu đòn mà thôi.
Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách và Thượng Quan Linh Lan cũng đành thúc thủ vô phương.
Ngay khi ấy, từ cội cây sau lưng Thù Thiếu Phong, một làn sáng bạc bỗng nhoáng lên.
Ngọn chưởng của Bạch Long sắp giáng xuống lưng Thù Thiếu Phong bỗng dưng rút nhanh trở về, và gã đứng ôm bàn tay nhăn nhó rên la...
Mọi người giật mình sửng sốt, không hẹn cùng xoay ánh mắt về hướng cội cây.
Một bóng màu lam thoang thoáng, từ trên cội cây ấy một bóng người vọt xuống trận trường.
Thù Thiếu Phong nhìn kỹ người nọ, áo lam, khăn lam bao mặt, đầu đội mão công tử, vóc dáng nhỏ nhắn, khí vũ khác người...
Chàng đăm chiêu nghĩ ngợi :
- Đôi mắt cùng vóc người gã ta trông rất quen, dường như là...
Chàng chợt giật mình vì tiếng quát lanh lảnh của Bắc Yêu Phi Cơ :
- Ác đồ là ai? Tại sao dùng ám khí hại người?
Người áo lam bao mặt cười lạnh lạt :
- Tại hạ vì không quen với hành vi ti tiện của gã nên mới mạo muội ra tay trừng phạt.
Bắc Yêu Phi Cơ lại quát :
- Có hành vi ti tiện chi?
- Một là phản giáo sát sư. Hai là dối trá gieo họa cho người...
Người áo lam chưa kịp tròn lời, Bắc Yêu Phi Cơ đã biến sắc mặt, quắc mắt nhìn gã đồ đệ tin cẩn.
Bạch Long gầm lên át lời :
- Khốn khiếp, dám hồ đồ như thế, Bạch mỗ quyết liều mạng cùng mi một phen.
Tay gã lăm lăm thanh đoản kiếm, cơn giận hừng hực qua ánh mắt gian manh, hầm hầm xỉa mũi kiếm vào người áo lam.
Chỉ khẽ lắc động đôi vai, người áo lam đã bắn vọt ra xa tám thước, tránh khỏi thế kiếm của Bạch Long, đoạn lạnh lùng cắt lời :
- Bạch Long, ta dùng hòn đá ném vào tay phải mi chẳng qua là một sự trừng phạt nhẹ nhàng, nếu còn vọng động coi chừng tay trái của mi.
Bắc Yêu Phi Cơ chợt xô mình đến trước mặt Bạch Long quát to :
- Nghịch đồ, sư phụ mi phải chăng do mi giết chứ?
Bạch Long mặt không đổi sắc :
- Sư mẫu, sao lại đi nghe những lời ly gián của đối phương, thanh trường kiếm mà sư phụ thường dùng sư mẫu thử nhìn xem hiện giờ trên tay ai đủ hiểu.
Thù Thiếu Phong nghe xong vô cùng tức tối, vừa định lên tiếng biện luận, người áo lam bỗng xua tay ra dấu ngăn lời chàng.
Và gã từ từ bước đến trước mặt Bạch Long trầm trầm gịong hỏi :
- Mười mắt cùng thấy, mười tay cùng quyết chỉ là mi, nhắm chối nổi chăng?
Gã quay mặt về hướng Bắc Yêu Phi Cơ :
- Tại hạ tận mắt mục kích tên Bạch Long đã ngầm đâm chết Âu Dương lão tiền bối, hạng bạc nghĩa nghịch đồ như thế, bà là sư mẫu chẳng sớm giết đi để trừng trị, không lẽ đợi tôi ra tay.
Bạch Long vừa hét lên giận dữ :
- Chúng nó là một phường với nhau đấy, sư mẫu chớ nghe lời hắn.
Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách hết thể chịu được, sửng râu thét to :
- Bạch Long, ngươi gây ra cái chết cho Âu Dương lão đệ, lại giá họa cho người khác, chẳng sợ luật trời báo ứng sao.
Bắc Yêu Phi Cơ băn khoăn bán tín bán nghi, trầm ngâm một lúc mới cất tiếng :
- Sự tình ngay gian khó nỗi phân biện, vả lại thanh trường kiếm của chồng ta không có trong tay Bạch Long.
Thù Thiếu Phong cười lạnh lạt :
- Tại hạ dù bất tài nhưng không đến nỗi vì tham kiếm quý mà đang tâm hạ thủ Âu Dương tiền bối. Có đông người đều chứng thực cho tại hạ điều ấy, nếu tiền bối vẫn chưa tin tại hạ đành vô phương biện giải.
Bắc Yêu Phi Cơ cười khổ :
- Nếu mi quả thật chẳng tham cây kiếm nọ, vậy hãy trao lại cho ta vì nó là di vật của chồng ta để lại, phải để ta cất giữ mới hợp lẽ.
Thù Thiếu Phong ngẫm nghĩ một lát liền gật đầu :
- Cũng được! Song Âu Dương tiền bối trước khi thọ nạn có nhắn nhủ lại vãn bối hai việc cần trình tiền bối rõ luôn.
Bắc Yêu Phi Cơ gặng hỏi :
- Hai việc chi?
Thù Thiếu Phong đáp :
- Thứ nhất Âu Dương lão tiền bối tạm thời cho tại hạ mượn thanh kiếm này để làm vật phòng thân lên Thạch Tùng sơn tìm dược thảo, sau đó sẽ đến Trúc Sơn trả lại cho tiền bối.
Thù Thiếu Phong thốt đến đây ngập ngừng khó đỗi tiếp lời.
Người áo lam đứng bên cạnh liền thúc giục hỏi :
- Việc thứ hai mà Âu Dương tiền bối nhắn nhủ cùng huynh đài như thế nào? Nói đi!
Thù Thiếu Phong bất đắc dĩ phải tiếp lời :
- Âu Dương tiền bối nhờ tại hạ trao lời cùng tiền bối là phải hủy bỏ lời hẹn ước giữa lệnh ái và Bạch Long...
Thù Thiếu Phong lại dừng lời, người áo lam lại giục tiếp :
- Còn thiếu, huynh đài hãy nói hết lời của Âu Dương tiền bối nhắn nhủ.
Thù Thiếu Phong ấp úng giây lát đoạn nói :
- Người muốn nhờ tại hạ chăm sóc cho Hạ Lan...
Bắc Yêu Phi Cơ nổi giận thét to :
- Câm miệng thối mi lại! Rõ ràng mi thêu dệt câu chuyện để gạt người.
Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách vội lên tiếng :
- Lão phu xin làm chứng điều ấy, quả đúng những điều trên chính từ cửa miệng của Âu Dương lão đệ thốt ra.
Bắc Yêu Phi Cơ gằn giọng :
- Con quỷ say mi làm chứng nỗi gì, say sưa nghe bậy nói bạ thì có.
Người áo lam giọng lạnh như băng đá :
- Tại hạ có thể chứng thật cho điều ấy!
Thù Thiếu Phong thành thật lắc đầu :
- Huynh đài vừa mới đến đây, không thể là nhân chứng được.
Người áo lam buông tiếng cười vang :
- Nếu không có vị cô nương đây huynh đài đã chết rồi!
Thù Thiếu Phong không dằn được kinh mang :
- Thế thì huynh đài đến đây đã lâu rồi à?
Người áo lam khẽ cau đôi mày liễu :
- Tại hạ núp sau cội cây này lâu lắm rồi!
Thượng Quan Linh Lan chợt xen lời :
- Các hạ đã sẵn lòng làm chứng, tại sao chẳng lộ diện cho mọi người khỏi nghi ngờ?
Người áo lam chong mắt nhìn thẳng về hướng Thù Thiếu Phong, nhếch môi cười chua xót :
- Thù huynh! Mặt tôi chỉ che thêm một tấm vải, có thế mà Thù huynh chẳng nhận ra sao?
Thù Thiếu Phong càng lúc càng thêm kinh ngạc :
- Xin tha thứ cho tại hạ mắt mũi chẳng tinh, huynh đài là ai thế?
Người áo lam từ từ lột phăng vuông vải lam xuống :
- Thù huynh đã nhận ra chưa?
- Ồ! Là Hạ Lan cô nương! Thù Thiếu Phong thốt trong ngạc nhiên.
Bắc Yêu Phi Cơ sững sờ nhìn con gái yêu của mình :
- Lan nhi, con đấy ư?
Âu Dương Hạ Lan lặng im không đáp, nhân ảnh chớp động đến cạnh Bạch Long, bàn tay ngọc chuốt khẽ nâng cao vỗ mạnh xuống Thiên Linh Cái của gã.
Bạch Long hét lên một tiếng hãi hùng, đầu óc vỡ nát.
Âu Dương Hạ Lan nhấc bổng Bạch Long đặt cạnh thi hài Âu Dương Tâm, nàng quỳ xuống nức nở vái van :
- Cha ơi... Cha có biết con tìm cha khắp non vắng đình hoang, lặn lội khắp sông sâu cốc thẳm... thế mà khi gặp được cha... thì cha chỉ là xác lạnh đẫm máu, tim con đã tan nát bởi duyên tình ngang trái, con thay cha lấy máu kẻ thù để rửa sạch oan cừu... hồn thiêng cha xin về chứng giám.
Bắc Yêu Phi Cơ lao đến cạnh nàng, xúc động nức nở :
- Lan nhi... từ lúc con rời Trúc Sơn, mẹ đã bôn đào tìm khắp chốn rừng hoang núi vắng.
Âu Dương Hạ Lan nước mắt cũng ràn rụa vành mi, mím môi chua xót :
- Nhắc chi chuyện đã qua, vì sự lầm lẫn của mẹ đã hại đi đời của con.
Bắc Yêu Phi Cơ bùi ngùi thương cảm :
- Mẹ giờ đây rất bằng lòng chấp nhận sự kết hôn giữa con và Thù Thiếu Phong.
Âu Dương Hạ Lan chẩu môi :
- Người ta đã có cặp có đôi, mình an phận là phải lúc mẹ ạ.
Thù Thiếu Phong nhảy bổ đến run giọng :
- Lan muội...
Nhưng giọng quát lạnh lùng của Âu Dương Hạ Lan khiến Thù Thiếu Phong dừng hẳn bước chân :
- Anh không được quyền chạm vào tôi.
Thượng Quan Linh Lan tự dưng rưng rưng hạt lệ :
- Chúng tôi chưa kết hôn, Hạ Lan cô nương nghĩ sai rồi.
- Phong huynh, kiếp này thôi đành lỗi nợ xin hẹn lại kiếp sau, nguyện cầu anh cùng Hạ Lan cô nương một đời hạnh phúc bên nhau.
Dứt lời nàng đăm đăm nhìn chàng như để thu nhận hình ảnh người yêu lần cuối và vĩnh viễn xa nhau trong chốc lát.
Đoạn nàng lao bắn đi như một con người điên loạn.
Thù Thiếu Phong sườn sượt thở dài, quay nhìn theo hướng Thượng Quan Linh Lan thầm gọi: “Linh Lan, em...”
Khi bóng nàng mất hút ở tận xa, chàng day đầu trở lại...
Nhưng tuyệt nhiên không thấy Hạ Lan, Bắc Yêu Phi Cơ lẫn thi hài của Âu Dương Tâm ở dưới đất.
Thù Thiếu Phong nặng nề nhấc bước chân, Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách nối gót theo sau, ông cũng thở dài sườn sượt thốt nhỏ :
- Lão đệ của ta quả là tên đa tình nhất thiên hạ!
Dường như Thù Thiếu Phong đã nghe thấy lời của ông, nhưng mặc nhiên chàng không đáp trả, dường như chàng đang âm thầm lắng nghe con tim mình rướm máu...