Trong đêm tối, trên không trung vọt ra một tia lửa sáng. Thanh kiếm gãy bị văng ra xa đến hơn trượng, lão la lên:
- Con nha đầu này! Ngươi bức bách lão phu phải giết ngươi hay sao?
Hai tia mắt sắc bén chiếu vào mặt Tư Đồ Sương. Tư Đồ Sương bất giác run lên.
- Khoan động thủ!
Một bóng người vọt vào trường.
- Ai?
Trong trường, ngoài trường mấy tiếng quát lên.
Thanh Y Kiếm Khách Tư Đồ Vọng đảo mắt nhìn người mới đến tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi đấy ư?
Cam Đường khoanh tay đáp:
- Chính là vãn bối!
Tôn Quỳnh Giao mắt sáng lên mừng rỡ nói:
- Cam thiếu hiệp!
Cam Đường nghiêng người nhìn Tôn Quỳnh Giao gật đầu. Trong đêm tối, bóng người đẹp lờ mờ chẳng khác gì đóa hoa trong sương. Ngoài vẻ đẹp chàng còn trông thấy ở người nàng một sự quyến rũ ghê gớm.
Cam Đường không dám nhìn lâu. Chàng gật đầu rồi quay sang nhìn Tư Đồ Sương.
Tư Đồ Sương vẫn mặt lạnh như tiền, nàng cũng lên tiếng:
- Kìa Cam thiếu hiệp! May lại gặp đây.
Thanh Y Kiếm Khách Tư Đồ Vọng đằng hắng một tiếng rồi hỏi:
- Nhai nhi! Ngươi đến đây chắc không phải là ngẫu nhiên. Sao ngươi lại bảo ta khoan động thủ?
- Dĩ nhiên là phải có lý do.
- Tên họ ngươi là chi?
- Vãn bối là Cam Đường.
- Sao? Ngươi là Cam Đường ư?
- Chính phải!
- Lệnh tôn... là ai?
- Tiên phụ là Cam Kính Nghiêu.
Thanh Y Kiếm Khách Tư Đồ Vọng trợn mắt lên, chòm râu rung động, da mặt co rúm. Lão loạng choạng lùi lại ba bước, hỏi bằng một giọng vô cùng khích động:
- Ngươi... nói thật đấy chứ?
Thái độ của Tư Đồ Vọng chẳng những khiến cho Cam Đường tâm thần chấn động, mà cả Tôn Quỳnh Giao và Tư Đồ Sương cũng không khỏi kinh hãi.
Cam Đường bề ngoài vẫn thản nhiên, chàng lạnh lùng đáp:
- Dĩ nhiên trên đời chẳng có ai ngu ngốc đi nhận người khác làm cha.
Thanh Y Kiếm Khách tra kiếm vào vỏ. Mắt long lanh ngấn lệ, lão ngửa mặt lên trời nói bằng một giọng rất bi thiết:
- Trời xanh có mắt. Kính Nghiêu huynh không đến nỗi tuyệt tự.
Cam Đường xót xa thân thế bất giác hai hàng lệ nhỏ. Chàng lại nhìn Thanh Y Kiếm Khách thi lễ hỏi:
- Tiền bối với tiên phụ là...
Thanh Y Kiếm Khách bùi ngùi nói:
- Hiền điệt! Kính Nghiêu huynh với ta là chỗ thâm giao. Ta bị gian nhân ám toán lưu lạc hải ngoại. Chẳng ngờ cơn biệt ly biến thành vĩnh quyết. Ta ở cõi ngoài được tin, đau lòng không muốn sống nữa. Vụ huyết kiếp ở Thánh Thành ngươi đã điều tra ra được hung phạm chưa?
- Hung phạm giảo quyệt vô cùng. Hắn không để lại chút dấu vết gì hết...
- Ta nghe tin di thể Kính Nghiêu huynh bị chết về thanh kiếm ba lưỡi của Thủ Tà, con Ma Mẫu...
- Về điểm này điệt nhi đã điều tra được rồi.
- Thế nào?
- Ngày ấy Thủ Tà tẩu thoát nhưng chẳng bao lâu gã cũng chết vì vết thương quá nặng. Thanh Tam Nhận quái kiếm đó bị thất lạc ngay ở chân núi Thái Hàng. Hung thủ muốn gieo vạ cho Cửu Tà Ma Mẫu mà thôi, vì ngày trước tiên phụ đánh nhau với Cửu Tà Ma Mẫu thì Lục Tà bị chết, còn Ma Mẫu và Tam Tà bị trọng thương trốn chạy. Hung thủ dụng tâm thật là nham hiểm vô cùng.
- Tin tức đó ngươi lấy ở đâu ra?
- Chính miệng Ma Mẫu thuật lại.
- Hiện giờ Ma Mẫu ở đâu?
- Mụ chết rồi. Chính điệt nhi đã mai táng cho mụ.
- Trong vụ huyết án Thánh Thành chỉ có một mình ngươi trốn thoát phải không?
- Còn trắc thất của tiên phụ là Lục Tú Trinh.
Thanh Y Kiếm Khách ánh mắt hung dữ lớn tiếng hỏi:
- Mụ đâu rồi?
- Chết rồi!
- Làm sao mà chết?
- Mụ chết về tay Tây Môn Tung một cách cực kỳ thảm khốc.
- Hừ! Mụ chết... chết thế là đáng đời!
Cam Đường hỏi sang chuyện khác:
- Bị gian nhân ám toán, thế thúc phải lưu ly hải ngoại mười mấy năm ư?
- Đúng thế! Việc đó rồi sẽ bàn. Ta hãy giải quyết việc phân tranh trước mắt đã...
Tôn Quỳnh Giao và Tư Đồ Sương nghe đối phương nói là chỗ thế giao với Cam Đường thì biết rằng mình đã hiểu lầm, trong lòng bình tĩnh. Bây giờ hai nàng nghe lão đòi giải quyết mối tranh chấp thì không khỏi khẩn trương trở lại.
Cam Đường vội nói:
- Thế thúc! Bây giờ giải quyết vấn đề này thật là thích hợp.
Thanh Y Kiếm Khách nghi hoặc hỏi:
- Sao mà thích hợp?
Cam Đường nghiêm sắc mặt hỏi lại:
- Thế thúc! Xin phép hỏi thế thúc, ngày gặp nạn trên mặt bể có những ai?
Thanh Y Kiếm Khách nhăn mặt, đau lòng hỏi lại:
- Sao bây giờ ngươi còn hỏi đến chuyện đó?
- Vì điệt nhi có điều muốn thưa lại.
- Hỡi ơi! Thúc mẫu cùng thế muội ngươi đều mắc nạn hết.
- Năm ấy thế muội mấy tuổi?
- Năm tuổi.
- Hiện bây giờ nàng bao nhiêu?
- Đúng mười chín tuổi.
Cam Đường hồi hộp trong lòng, chàng biết rằng mình đã đoán trúng. Chàng quay lại hỏi Tư Đồ Sương:
- Có phải cô nương đã nói là thuở nhỏ gặp nạn ở ngoài bể?
Tư Đồ Sương dường như đã hiểu ra, nàng ngó trộm Thanh Y Kiếm Khách một cái, rồi đáp:
- Đúng thế!
- Cô nương có nhớ lệnh tôn tên húy là gì không?
- Dường như là Vọng thì phải?
- Tư Đồ Vọng?
- Có lẽ đúng... Cam thiếu hiệp...
Thanh Y Kiếm Khách mặt biến đổi từ kinh hãi đến nghi ngờ, từ nghi ngờ đến xúc động. Lão như người mơ mộng, thân hình run lẩy bẩy.
Cam Đường day lại hỏi:
- Thế thúc! Có phải thế muội là Tư Đồ Sương không?
Thanh Y Kiếm Khách môi miệng run lên, hai mắt nhìn chằm chặp Tư Đồ Sương hồi lâu mới đáp:
- Đúng!
Cam Đường quay lại nhìn Tư Đồ Sương nói:
- Bây giờ tại hạ kêu cô nương bằng thế muội. Thế thúc đây là lệnh tôn Thanh Y Kiếm Khách Tư Đồ Vọng.
Bầu không khí trong trường đột nhiên như ngưng đọng lại.
Thanh Y Kiếm Khách và Tư Đồ Sương da mặt co rúm, nước mặt chạy quanh. Hồi lâu Tư Đồ Vọng mới nghẹn ngào hỏi:
- Chẳng lẽ đây là mộng ư?
- Gia gia!
Tư Đồ Sương vừa kêu thét lên vừa nhảy xổ vào lòng lão.
Cha con ôm nhau mà khóc.
Bao nhiêu người phái Đông Hải thấy diễn biến đột ngột này đều đứng thộn mặt ra.
Tôn Quỳnh Giao tiến lại gần Cam Đường nói:
- Thiếu hiệp! Thiếu hiệp đến chậm một bước thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Cam Đường gật đầu đáp:
- Lòng trời xui khiến cho Tư Đồ thế muội trùng phùng lệnh tôn mới có cuộc gặp gỡ này.
Thanh Y Kiếm Khách dứt tiếng bi ai rồi, nhưng Tư Đồ Sương vẫn còn than thở, dường như mối thê lương khổ sở chứa chất mười mấy năm nay bây giờ mới bộc phát ra được.
Tôn Quỳnh Giao tiến lại đỡ Tư Đồ Sương nói:
- Đại thư! Cốt nhục trùng phùng là việc may mắn, hoan hỉ mới phải.
Tư Đồ Sương gạt lệ nói bằng một giọng thê lương:
- Tạ Ơn công chúa!
- Đại thư! Sao đại thư cứ xưng hô như vậy?
- Không thể bỏ lễ nghi được.
- Hiện giờ cốt nhục đoàn viên, chúng ta sắp phải chia tay, nên đổi cách xưng hô hay hơn.
- Không thể được! Công chúa đã có ơn thâm nghĩa trọng cứu cho, dù tan xương nát thịt cũng không báo đáp được...
- Ta có cứu đại thư đâu? Câu nói đó đại thư nên để nói với phụ thân ta. Ta không muốn đại thư xưng hô như vậy.
- Công chúa! Công chúa kêu tại hạ bằng đại thư thì đã sao?
- Đại thư lớn hơn ta, dĩ nhiên ta phải kêu bằng đại thư.
- Tại hạ là phận nô tỳ.
- Thôi không nói nữa! Đại thư kêu ta bằng Giao muội đi.
- Đại thư! Đại thư cùng lệnh tôn lâu ngày xa cách, nay mới gặp mặt cần nói chuyện nhiều, ta hãy về lữ điếm nên chăng?
Tư Đồ Sương quay lại nhìn Thanh Y Kiếm Khách hỏi:
- Gia gia! Ý gia gia thế nào?
Thanh Y Kiếm Khách quay lại hỏi Cam Đường:
- Điệt nhi! Điệt nhi tính sao?
Tôn Quỳnh Giao nhìn Cam Đường bằng cặp mắt sâu thẳm rồi cướp lời:
- Chắc Cam thiếu hiệp cũng vui lòng.
Cam Đường không sao được đành nói:
- Xin mời thế thúc.
Thanh Y Kiếm Khách đảo mắt nhìn bọn đồ đệ phái Đông Hải rồi khẽ nói:
- Tôn cô nương! Lão phu vì có chuyện riêng không thể tiết lộ danh tính lai lịch với cô nương để gây nên một vụ hiểu lầm, làm bị thương quá nhiều quý đệ tử, trong lòng rất áy náy.
- Tiền bối dạy quá lời. Bọn chúng càn rỡ, mong tiền bối lượng thứ cho.
* * * Ngoài thành Khai Phong trên Sĩ Hoạn thành đài treo đèn kết hoa thiệt là rực rỡ, nhà khách sạn Kinh Hoa canh giữ rất nghiêm.
Trời đã gần sáng. Trên cửa sổ nhà chính sảnh dưới ngọn đèn hồng thấp thoáng hai bóng người một già một trẻ. Hai bóng người này chính là Thanh Y Kiếm Khách Tư Đồ Vọng với Cam Đường.
Hai người được Tôn Quỳnh Giao thiết đãi yến tiệc rất lịch sự. Ăn uống xong hai người liền vào trong phòng để bàn việc cơ mật. Những võ sĩ bộ hạ phái Đông Hải canh gác suốt đêm.
Cam Đường nhắc lại câu chuyện, chàng hỏi:
- Thế thúc! Hôm nay thế thúc đã bảo Lục Tú Trinh chết thật đáng kiếp là nghĩa làm sao?
Thanh Y Kiếm Khách thở dài, trầm giọng nói:
- Lòng người nham hiểm không biết đâu mà phòng. Phụ thân ngươi ngẫu nhiên cứu được một đứa con gái yếu ớt. Thị tự xưng là con một vị quan lớn về hưu trí bị cừu nhân hãm hại đến nỗi gia phá thân vong, còn lại tấm thân trơ trọi lênh đênh. Phụ thân ngươi thương thị là một tiểu thư gia thế, thu dụng nuôi dưỡng. Thị cảm ơn, xin làm thiên phòng để báo đáp...
Cam Đường hỏi xen vào:
- Phải chăng thị là Lục Tú Trinh?
Thanh Y Kiếm Khách nghiến răng đáp:
- Đúng thế! Thị là sư muội Tây Môn Tung.
- Ngươi hãy nghe ta nói đã. Tây Môn Tung tỷ võ với phụ thân ngươi bị bại, rồi hắn phụng thị phụ thân ngươi như một vị thần minh, thường thường ra vào trong Thánh Thành. Phụ thân ngươi đối đãi với hắn như người tri kỷ. Một lần phụ thân ngươi có việc phải xa nhà. Tây Môn Tung cùng Lục Tú Trinh đang có cuộc tụ hội ngấm ngầm trong vườn hoa, bị ta vô ý bắt gặp. Thế là mối liên quan giữa hai người bị đổ bể. Ta chưa kịp báo tin cho phụ thân ngươi thì thúc mẫu và thế muội ngươi đột nhiên bị người đến trói lại đem lên một chiếc thuyền chở ra Đông Hải...
Thanh Y Kiếm Khách nói đến đây vì khích động quá, ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
- Khi ấy ta cho là kẻ thù nào mình chưa biết tên, liền lật đật đến Đông Hải. Sau khi lên thuyền quả nhiên thấy vợ con đã bị đối phương kiềm chế. Đối phương không nói rõ nguyên nhân, chỉ bắt buộc ta xa rời Trung Nguyên. Ta ở vào tình trạng ném chuột sợ vỡ đồ, đành đi theo chúng.
Cam Đường rít lên:
- Thật là đáng giết!
Thanh Y Kiếm Khách nước mắt chạy quanh, nói:
- Thuyền ra biển được hai ngày thì tự nhiên bị nổ tung. Toàn thuyền và hai mươi tám thủy thủ đều chết cả. Ta cũng bị trọng thương nhưng chưa chết, may vớ được một mảnh ván thuyền trôi lềnh bềnh. Khéo sao! Người đã ra tay đặt thuốc nổ cũng bị trọng thương và cũng vớ được tấm ván này. Gã không ngờ thuốc nổ mau quá khiến cho gã không kịp trốn đi. Hiển nhiên kẻ đồ mưu muốn cho chết tất. Gã căm hận vô cùng, nói cho ta hay kẻ chủ mưu là Tây Môn Tung...
- Ái chà!
- Vì muốn báo thù ta cố tranh đấu với thần chết. Sau ba ngày lênh đênh trên mặt bể, tấm ván trôi dạt vào bờ một hoang đảo. Ta lại vô tình lượm được một bản kiếm lục của phái Vô Song ở đất Phù Tang, nên mới có ngày nay. Trời còn thương kẻ trung lương.
Thế muội ngươi cũng còn sống mà vì mười mấy năm trời đằng đẳng, cha con không còn nhớ mặt nhau.
- Thế thúc! Theo ý kiến thế thúc thì vụ huyết án nhà điệt nhi phải chăng cũng là lão thất phu Tây Môn Tung gây ra?
- Cứ như bản lãnh hắn trước kia thì làm không nổi.
- Xin thế thúc hãy tạm hoãn việc báo cừu. Điệt nhi đã thương nghị với trưởng lão phái Thiên Tuyệt, ấn định chương trình hành động với mục đích phanh phui vụ bí mật này. Hiện giờ hắn được đồng đạo võ lâm tôn lên làm minh chủ. Việc này phải từ từ hành động để võ lâm hiểu rõ, hầu tránh khỏi những hậu quả tai hại.
- Được rồi! Ta ưng thuận như vậy.
- Điệt nhi muốn thỉnh giáo thế thúc một điều nữa.
- Điều chi?
- Vì lẽ gì mà gia mẫu xảy cuộc chia lìa với tiên phụ?
Thanh Y Kiếm Khách đứng dậy hỏi:
- Mẫu thân ngươi không mắc nạn ư?
- Không! Gia mẫu ra khỏi nhà trước khi xảy vụ huyết án.
- Ngươi nói là mẫu thân xa lìa phụ thân ngươi ư?
- Chẳng lẽ thế thúc không biết việc ấy...?
- Ta không biết! Mẫu thân ngươi hiện giờ ở đâu?
- Gia mẫu... đột nhiên mất tích...
- Sao ngươi không hỏi nguyên nhân nơi mẫu thân ngươi?
Cam Đường lắc đầu đau khổ đáp:
- Gia mẫu nói là chính người cũng không biết rõ nguyên nhân.
- Sao lại thế được?
- Điệt nhi nghe nói...
- Ngươi nghe nói sao?
- Gia mẫu... gia mẫu...
Cam Đường nghẹn họng nói không ra lời.
Thanh Y Kiếm Khách nghi hoặc hỏi:
- Y làm sao?
- Gia mẫu... bất trinh.
Thanh Y Kiếm Khách run run hỏi:
- Ai bảo thế?
- Trước là tự miệng Ma Mẫu, sau lại do Tây Môn Tung và Lục Tú Trinh nói ra. Họ còn bảo điệt nhi không phải là cốt huyết Võ Thánh...
Thanh Y Kiếm Khách đập bàn lớn tiếng:
- Nói láo! Quyết không có việc ấy được.
Cam Đường cúi đầu buồn rầu hỏi:
- Vậy giải thích thế nào được?
- Có kẻ ác tâm mưu đồ chuyện gì nên phao ngôn như vậy.
- Có mưu đồ gì mà phá hủy gia đình người khác? Họ phao ngôn như vậy thì có lợi gì?
- Ta chắc rằng trong vụ này còn có âm mưu ghê gớm.
Giữa lúc ấy, bên ngoài bỗng có thanh âm đàn bà vọng vào:
- Vụ này ta biết rõ.
Cam Đường cùng Thanh Y Kiếm Khách giật mình kinh hãi. Ở ngoài, cuộc phòng bị rất nghiêm mật, hơn nữa bản lãnh hai người như thế mà bị kẻ đứng ngoài nhìn trộm không phát giác ra thì kẻ ấy thật là một nhân vật ghê gớm.
Thanh Y Kiếm Khách dày công hàm dưỡng, Cam Đường cũng đã thấu triệt công phu này, nên trong lòng tuy cực kỳ kinh hãi mà ngoài mặt vẫn ung dung. Hai ngươi đưa mắt nhìn nhau, rồi Cam Đường lạnh lùng cất tiếng hỏi:
- Các hạ là cao nhân phương nào?
Người ngoài cửa sổ đáp:
- Lão thân nào phải cao nhân, chỉ là khách qua đường mà thôi.
Cam Đường đưa mắt cho Thanh Y Kiếm Khách rồi gật đầu ra hiệu. Hai người thong dong đứng dậy, mở cửa đi ra.