- Phải chăng tên tục thiếu sư thái là Tây Môn Tố Vân?
- Phải rồi! Còn thí chủ danh hiệu là chi?
Cam Đường buồn thảm đáp:
- Việc đã qua nên để nó tan đi như mây khói là hơn. Thiếu sư thái bất tất hỏi đến làm chi.
Khí Trần biến sắc mặt hỏi:
- Dường như câu chuyện của thí chủ có điều chi khuất khúc?
Trong lòng Cam Đường ngổn ngang trăm mối. Chàng không còn biết cảm giác của mình ra sao nữa. Chàng nghĩ đến mối huyết cừu chưa trả được mà công lực lại mất hết. Đối phương đã thành người xuất gia, chính mình cũng đã xin thoái hôn mà lại kết mối thâm thù với thân phụ nàng.
Chàng nhủ thầm:
- Việc đã qua rồi thì nên chôn chặt xuống tận đáy lòng, còn tìm phiền não làm chi nữa?
Cam Đường nghĩ vậy liền nhìn nàng bằng cặp mắt đăm chiêu một lần nữa, đoạn cắm đầu bước đi.
Khí Trần vội gọi:
- Xin thí chủ khoan đã!
Cam Đường bất giác dừng bước, chàng lạnh lùng hỏi:
- Thiếu sư thái còn có điều chi dạy bảo?
- Sao thí chủ không nói rõ ra rồi hãy đi?
- Ồ! Tại hạ không có điều gì đáng nói nữa.
- Không! Bần ni biết rõ thí chủ có điều muốn nói.
Cam Đường đánh bạo đáp:
- Nói ra chỉ làm rối loạn lòng người. Thiếu sư thái đã trở nên người “tứ đại giai không” bất tất phải vặn hỏi làm chi.
Dứt lời Cam Đường lại cất bước...
Giữa lúc ấy, một bóng người vọt tới đứng trước mặt Khí Trầm khom lưng nói:
- Thuộc hạ vâng mệnh bảo chúa mời tiểu thư về ngay.
Khí Trần chắp tay nói:
- Bần ni pháp hiệu là Khí Trần.
Người mới đến nghe nàng nói vậy thì vô cùng bẽn lẽn, hồi lâu không thốt nên lời.
Cam Đường đưa mắt nhìn người mới đến thì là một lão mặt rỗ. Chàng nhận ra lão là Kim Hạo, ngoại vụ quản sự tại Ngọc Điệp Bảo.
Khí Trần lại nói:
- Phiền quản sự về phúc bẩm với gia phụ là bần ni đã là người xuất gia nên không dám chen vào chốn bụi trần nữa.
Kim Hạo khom lưng nói:
- Hiện bảo chúa đang đứng chờ. Người truyền cho tiểu nhân nhất định phải mời tiểu thư về cho bằng được.
Khí Trần trỏ vào một ngôi mộ nguy nga ở bên cạnh nói:
- Bần ni đến đây là để bái mộ gia mẫu lần cuối cùng cho hết nhân duyên ngoài trần tục. Từ đây vĩnh viễn không liên quan gì đến chốn hồng trần nữa. Quản sự đi về thôi!
- Bây giờ tiểu nhân... biết về phục mệnh thế nào được?
- Quản sự cứ trình thẳng như vậy.
Kim Hạo lại đảo mắt nhìn vào mặt Cam Đường lạnh lùng hỏi:
- Ông bạn là...
Cam Đường thản nhiên ngắt lời:
- Tại hạ là khách qua đường.
Kim Hạo hết nhìn Tây Môn Tố Vân lại nhìn Cam Đường, hắn lạnh lùng giục:
- Ông bạn nói thật đi!
Cam Đường vẫn buông thõng:
- Khách qua đường.
- Ông bạn nói thật đi là hơn.
Ngọn lửa vô minh trong lòng Cam Đường bốc cao ngùn ngụt. Nhưng chàng nghĩ tới mình không còn chút công lực nào thì tranh hơi để rước lấy cái nhục làm chi?
Chàng đành nín nhịn, chỉ hắng giọng một tiếng rồi quay mình bỏ đi...
Kim Hạo lạng người ra chắn đường nói:
- Ông bạn trả lời ta rồi hãy đi cũng chưa muộn.
Khí Trần chậm rãi nói:
- Kim quản sự! Quản sự đừng khó dễ y làm chi. Để cho y đi.
Cam Đường trong lòng đau khổ muôn phần. Nếu chàng không bị Âm Ty Công Chúa dùng chỉ phong quái dị để bế tắc công lực mình thì cái ngữ lão Kim Hạo này chàng không thèm để mắt trông.
Bất thình lình một gã hán tử áo đen chạy tới. Gã vừa nhìn thấy Cam Đường đã cả kinh thất sắc run lên nói:
- Bẩm quản sự! Gã chính là người đã giao thủ cùng bảo chúa hôm qua.
- Ủa!
Kim Hạo xám mặt lùi lại ba bước. Hắn huýt lên ba tiếng còi lanh lảnh, một tiếng dài hai tiếng ngắn.
Khí Trần đột nhiên đứng vào giữa hai người nói:
- Thí chủ đi ngay đi!
Cam Đường trong lòng rất hoang mang, chàng nghĩ thầm:
- Lão quản sự này chưa biết là công lực mình đã hết, không thì cần chi hắn phải huýt còi cầu viện? Hắn muốn bắt mình thật dễ như trở bàn tay. Nếu người trong bảo nghe tin chạy đến thì cơ cuộc này không biết ra sao? Tây Môn Tung tất chẳng chịu tha mình.
Chàng quay lại bảo Khí Trần:
- Thiếu sư thái! Tại hạ mong rằng có ngày được gặp lại. Khi đó tại hạ sẽ nói rõ mọi chuyện.
Dứt lời chàng rảo bước đi ngay.
Kim Hạo cùng gã đại hán hôm qua đã thấy Cam Đường hạ thủ giết người một cách ghê gớm nên không dám ngăn trở.
Cam Đường tuy ruột nóng như lửa đốt, nhưng chỉ ung dung cất bước, vì nếu chàng bỏ chạy tất nhiên lộ ra là mình khiếp sợ.
Chàng mới đi chưa được mươi trượng thì phía sau đã có tiếng người quát tháo:
- Đứng lại!
Cam Đường ngấm ngầm la hoảng. Chàng biết rằng không còn cách nào chạy thoát được liền dừng bước quay lại. Chàng thấy một lão già áo gấm đang nhìn mình bằng cặp mắt oán độc. Lão chính là Ngọc Điệp Bảo Chúa Tây Môn Tung.
Tây Môn Tung đảo mắt nhìn Cam Đường một lượt rồi trầm giọng nói:
- Thằng lỏi kia! Báo danh đi!
Cam Đường hằn học đáp:
- Tại hạ là khách qua đường, chả có danh hiệu chi hết.
Tây Môn Tung cười ha hả nói:
- Tiểu tử! Mi nói thế mà được ư?
Lão vừa tiến lại vừa vung tay ra chụp tới.
Bóng xám thấp thoáng, Khí Trần đứng xen vào giữa cất giọng buồn rầu nói:
- Gia gia! Tha cho y đi.
- Tại sao vậy?
- Gia gia tác nghiệt làm chi?
Tây Môn Tung trợn mắt lên hỏi lại:
- Tác nghiệt ư? Mi muốn dạy ta chăng? Hôm qua gã đánh vừa chết vừa bị thương gần chục người và mồm năm miệng mười đòi giết ta thì sao? Mi tránh ra!
Khí Trần vẫn la:
- Gia gia!....
Tây Môn Tung rít lên:
- Con nha đầu ngỗ ngược này! Mi phải nghe lời ta về nhà để tóc hoàn tục.
Khí Trần mặt xám ngắt lùi lại mấy bước run run lên tiếng:
- Ai di đã Phật! Tội nghiệt!
Tây Môn Tung quát lên:
- Thúi lắm! Tội nghiệt cái gì? Không vâng lời cha là con bất hiếu, bỏ chồng mà đi là vợ thất tiết. Thế thì mi tu hành cái gì? Niệm Phật làm chi?
- Hài nhi đã tự chặt một tay là để đền ơn dưỡng dục đó.
- Nói láo! Từ thân thể cho đến sợi tóc đều là của cha mẹ, thế mà mi dám làm cho thân thể tồi tàn là đại bất hiếu. Đừng nói nhiều nữa.
- Vậy hài nhi xin phụ thân một cái chết.
- Không được!
Khí Trần hai hàng nước mắt tuôn rơi, lên giọng bi thảm nói:
- Nữ nhi là đứa con bất hiếu, nhưng xin khuyên gia gia một câu. Đạo nhân quả tuần hoàn thiệt là đáng sợ. Xin gia gia...
- Câm miệng ngay!
Khí Trần ngửa mặt lên trời nói bằng một giọng thê lương:
- Xin Phật tổ độ trì cho đệ tử!
Nàng giơ cánh tay độc nhất lên đập xuống đầu mình.
Cam Đường giật mình la hoảng:
- Úi cha!
Tây Môn Tung hắng giọng một tiếng rồi giơ tay lên. Cánh tay Khí Trần đang đập vào đầu liền nhũn ra rũ xuống.
Tây Môn Tung ra tay mau lẹ khiến người phải lè lưỡi. Lão ngăn cản Khí Trần không cho tự vẫn, bàn tay giơ lên chưa rụt về đã chụp tới Cam Đường nhanh như chớp.
Cam Đường không còn chút nội lực nào để phản kháng. Chàng bị Tây Môn Tung nắm được, lão la lên:
- À! Thằng lỏi này! Mi không kháng cự ư?
Cam Đường nghiến răng căm hận, chỉ trợn mắt lên nhìn lão chứ không nói gì.
Tây Môn Tung sờ tay thám sát Cam Đường rồi kinh hãi nói:
- Té ra mi đã mất hết công lực rồi!
Lão day lại bảo Kim Hạo:
- Kim quản sự! Đem gã về bảo!
Lão rung tay một cái. Cam Đường bắn ra ngoài ba trượng.
Ngoại vụ quản sự Kim Hạo băng mình tới nơi vươn tay ra nắm lấy Cam Đường chạy về trang bảo.
Tây Môn Tung cũng cắp Tây Môn Tố Vân chạy theo nhanh như chớp.
Trong nhà mật thất Hình Đường tại Ngọc Điệp Bảo ánh đèn lờ mờ càng thêm lộ vẻ âm u khủng khiếp.
Cam Đường bị trói giật cánh kỹ vào một cây cột lớn.
Tây Môn Tung cùng Lục Tú Trinh ngồi sau một chiếc án dài.
Hình Đường đường chúa Bán Diện Nhân kính cẩn đứng một bên.
Tây Môn Tung cất giọng the thé hỏi:
- Thằng nhãi kia! Lai lịch ngươi thế nào?
Cam Đường trợn mắt lên lớn tiếng quát:
- Tây Môn Tung! Ta căm hận chưa uống được máu mi, lột da mi!
Tây Môn Tung cười khành khạch hỏi:
- Ngươi còn quật cường quá nhỉ! Muốn chịu thống khổ về thể xác ư?
- Gian phu dâm phụ kia! Ngày mạt vận của bọn mi sắp đến nơi rồi.
Tây Môn Tung đứng dậy run lên quát:
- Bản tòa phải đập chết ngươi.
Lục Tú Trinh vẻ mặt cực kỳ khó coi, mụ khoát tay nói:
- Sư huynh, hãy khoan.
- Sư muội có ý kiến gì?
- Sư huynh có nghe gã nói không? Trong lời nói của gã dường như có điều chi ngoắt ngoéo.
- Ồ! Gã...
Lục Tú Trinh cặp mắt sáng như điện nhìn vào mặt Cam Đường không chớp, đột nhiên mụ bật lên tràng cười quái dị nói:
- Chính gã rồi! Suýt nữa mình bị gã lừa gạt.
Tây Môn Tung sửng sốt hỏi:
- Sư muội phát giác ra điều chi?
Lục Tú Trinh không trả lời, mụ dời chỗ ngồi đến trước Cam Đường, giơ ngón tay nhỏ nhắn ra cào vào mặt chàng.
Trái tim Cam Đường như ngừng đập. Tấm mặt nạ theo tay mụ rớt xuống.
Tây Môn Tung kinh hãi hỏi:
- Sao lại là gã được?
Lục Tú Trinh nhìn Bán Diện Nhân hỏi:
- Khâu đường chúa! Lần trước đường chúa đã phụ trách việc chôn gã rồi kia mà?
Bán Diện Nhân cúi đầu đáp:
- Dạ!
- Người chết sao còn sống lại? Vụ này là thế nào đây?
- Ty đường không sao hiểu được sự bí mật này.
Cam Đường ruột gan tan nát, chàng xem chừng Bán Diện Nhân tất bị liên lụy.
Chàng phải chết cái đó chẳng cần chi, song để liên lụy đến ân nhân đã cứu mạng cho mình thì dù chết cũng không nhắm mắt được.
Tây Môn Tung vỗ bàn đánh binh một tiếng quát lên:
- Phải rồi!
Lục Tú Trinh hỏi:
- Cái chi mà phải rồi?
- Gã đúng là thiếu chủ phái Thiên Tuyệt.
- Ủa!
- Nhưng sao lạ thế được...
Lục Tú Trinh ngơ ngác hỏi:
- Có chi là lạ?
Tây Môn Tung nói:
- Vì lẽ gì y lại biến thành thiếu chủ phái Thiên Tuyệt?
- Cái đó có chi là khó? Cứ hỏi gã sẽ biết.
Cam Đường trợn mắt nhìn Lục Tú Trinh đầy vẻ căm hờn, chàng quát lên:
- Con tiện nhân kia! Rồi sẽ có ngày ngươi hứng lấy hậu quả.
Lục Tú Trinh mắt hạnh tròn xoe rít lên.
- Cam Đường! Nếu lần này còn để mi trốn thoát thì ta đây không phải họ Lục.
- Thanh danh của nhà họ Cam bị con tiện nhân làm cho bại hoại. Ngươi còn tìm trăm phương ngàn kế để hại ta là tại sao?
- Mi chết xuống âm phủ rồi phụ thân mi sẽ nói cho mi rõ.
Tây Môn Tung lên giọng thâm độc nói:
- Đấu khẩu với gã làm chi. Phải làm việc cốt yếu đã.
Cam Đường đảo mắt nhìn Tây Môn Tung nghiến răng nói:
- Lão thất phu! Tiên phụ ta coi ngươi là người tri kỷ thế mà ngươi gian dâm vợ bạn, lại bức bách kẻ cô nhi...
Tây Môn Tung lộ vẻ đanh ác quát lên:
- Câm miệng đi!
Giữa lúc ấy, một người đẩy cửa bước vào. Đó chính là Khí Trần nữ ni Tây Môn Tố Vân.
Lục Tú Trinh xám mặt lại.
Tây Môn Tung tức giận quát hỏi:
- Mi vào đây làm chi?
Tây Môn Tố Vân nhìn Cam Đường. Mặt nàng co rúm lại. Nàng nói bằng một giọng đau buồn:
- Cam Đường ơi! Vạn sự đều do số mạng, con người không làm gì được.
Rồi nàng day lại nói với Tây Môn Tung:
- Gia gia! Nữ nhi cầu khẩn gia gia một điều cuối cùng.
- Điều gì?
- Gia gia buông tha chàng ra.
- Không được!
- Tại sao gia gia cứ phải giết chàng mới chịu?
- Cút ngay! Ta cấm mi không được hỏi đến vụ này.
Cam Đường ruột nóng như dầu sôi. Chàng căm hận cơ hồ phát điên.
Tây Môn Tố Vân sa đôi giòng lệ năn nỉ bằng một giọng cực kỳ thê thảm:
- Gia gia ơi! Nữ nhi ưng chịu bất cứ là việc gì và chỉ xin gia gia buông tha cho chàng.
Tây Môn Tung nói bằng một giọng cương quyết:
- Ta đã bảo không được là không được.
- Nữ nhi không nỡ nhìn thấy cảnh toàn gia Ngọc Điệp phải tan tành như tro bụi.
- Con nha đầu này! Mi không cút đi thì ta đập chết!
- Đó là điều mà nữ nhi vẫn sở cầu.
- Mi đã muốn chết thì ta lại không cho mi chết.
- Gia gia! Nữ nhi nói đến đây là hết lời và xin bái biệt gia gia!
Nàng vừa nói vừa lạy phục xuống.
Tây Môn Tung quát lên:
- Đứng dậy!
Tây Môn Tố Vân vẫn quỳ phục xuống đất không nhúc nhích. Tây Môn Tung lại quát lên:
- Đứng dậy mau!
Lục Tú Trinh đột nhiên la hoảng:
- Máu!
Một làn máu đỏ tươi từ trong người Tây Môn Tố Vân chảy ra.
Tây Môn Tung nhảy qua án ra ôm lấy con gái thì thấy ngoài áo trước ngực nàng chuôi đao thò ra. Máu vẫn chảy! Nàng đã tắt hơi rồi!
Biến diễn khủng khiếp này ra ngoài ý nghĩ của mọi người.
Cam Đường thở dài một tiếng rồi nhắm mắt lại, chàng than thầm:
- Một nàng thiếu nữ thiện lương cương liệt như thế sao lại là con một người đáng ghê tởm như Tây Môn Tung? Tạo hóa đành hanh đến thế ư?
Tây Môn Tung chưa mất hết thiên tính. Hai hàng nước mắt lão trào ra. Lão không nói gì nữa, ôm lấy thi thể Tây Môn Tố Vân chạy ra ngoài nhà mật thất, lão bước loạng choạng như muốn ngã.
Lục Tú Trinh lên tiếng:
- Hình Đường đường chúa! Hãy trông coi gã này!
- Xin tuân lệnh!
Lục Tú Trinh dặn Bán Diện Nhân rồi cũng ra khỏi nhà mật thất.
Hiện giờ chỉ còn lại Cam Đường cùng Bán Diện Nhân ngồi đối diện nhau.
Bán Diện Nhân nheo mắt nhìn Cam Đường. Mụ chạy ra khỏi nhà mật thất một lát rồi lại trở vào, cởi trói rất mau cho Cam Đường. Mụ hấp tấp nói:
- Chúng ta chạy đi thôi!
Cam Đường ngạc nhiên hỏi lại:
- Chạy ư?
- Phải rồi! Lẹ lên kẻo không kịp!
- Nhưng tiền bối vì vãn bối mà cam đành phản nghịch môn hộ hay sao?
Bán Diện Nhân gạt đi:
- Thiếu chủ! Thong thả rồi hãy giải thích. Vì tranh thủ thời gian mà ty tòa phải khuất tất thiếu chủ!
Mụ nói xong cặp Cam Đường chạy nhanh như chớp ra khỏi nhà mật thất. Mụ chuyển qua hai khúc quanh, rồi mở cơ quan tiến vào đường hầm.
Bán Diện Nhân đi dưới đường hầm trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà thì ra đến đầu kia.
Mụ mở cửa ra khỏi đường hầm. Đây là chân núi phía sau Ngọc Điệp Bảo.
Bán Diện Nhân không dám dừng lại chút nào. Mụ vẫn đi nhanh như điện chớp tiến vào một trái núi. Mụ vượt mấy tòa núi thì đến một khe hang cây cối um tùm, ánh mặt trời không lọt vào được.
Bán Diện Nhân đặt Cam Đường xuống thở hồng hộc nói:
- Có thể thoát thân rồi đây.
Cam Đường đứng lên cảm động nói:
- Tiền bối!....
Bán Diện Nhân xua tay ngắt lời:
- Thiếu chủ! Ty tòa là viện trưởng viện Thiên Oai, tên gọi Trình Kỳ.
Cam Đường cơ hồ không tin ở tai mình, chàng kinh hãi hỏi:
- Sao? Trình viện chúa đấy ư?
- Chính phải! Ty tòa ẩn thân trong Ngọc Điệp Bảo đã hơn mười năm. Bữa nay coi như là kết thúc rồi. Nhưng có điều đáng tiếc...
- Đáng tiếc điều chi?
- Còn có công tác chưa làm xong.
- Vậy thì ta rất áy náy.
- Không cần! Tại sao thiếu chủ mất hết công lực?
Cam Đường đem câu chuyện tao ngộ trên Điệp Thạch Phong thuật lại một lượt.
Thiên Oai viện chúa Trình Kỳ lè lưỡi nói:
- Không ai có thể ngờ được vợ Tử Thần là Âm Ty Công chúa hãy còn sống ở thế gian. Như vậy có thể nói là đã chặt đứt được gốc họa rồi.
Cam Đường hỏi:
- Không hiểu mụ dùng chỉ pháp gì?
- “Đoạn Nguyên Thần Chỉ”.
- Thế là ta thành tàn phế...
- Không phải tàn phế mà chỉ phong tỏa.
- Phong tỏa thì cũng chẳng khác chi tàn phế.
- Không đâu! Về môn Đoạn Nguyên Thần Chỉ có thể là người võ lâm không giải được, nhưng đối với bản môn thì chẳng khó gì.
Cam Đường tinh thần phấn khởi, buột miệng hỏi:
- Trình viện chúa có giải được chăng?
- Ty tòa hãy thử coi. Xin thiếu chủ ngồi xuống im lặng vận Tâm Quyết Thần Công, chờ bao giờ chân nguyên khai thông được sẽ phát huy nội lực.