Nhắc lại Cam Đường dùng thân pháp tuyệt thế để che mắt mọi người.
Chàng tung người vọt đi rồi lại quay về khu mô mả, ẩn mình giữa cụm rừng rậm gần đó. Lòng chàng xiết bao nghi ngờ! Chàng nghĩ mãi mà không hiểu được dụng ý của Bán Diện Nhân.
Sau một lúc lâu, chàng lại băng mình tiến về phía Điệp Thạch Phong. Lòng vừa khích động vừa khẩn trương, chàng tự nghĩ:
- Nếu quả người đã hạ ta ở ngoài động Trường Âm là Tử thần, mà Bạch Bào quái nhân ta sẽ gặp đây đúng là hắn thì chuyến đi này cực kỳ nguy hiểm!
Cam Đường vượt qua ba tòa đỉnh núi thì nhìn thấy Điệp Thạch Phong. Chàng đi quanh theo mé bên để tìm đến chỗ mà trước đây Thần Cơ Tử đã ẩn mình. Chàng vào ngồi trong huyệt động, không còn thấy thi thể Thần Cơ Tử còn ở đó nữa, chắc là Thiên Oai viện chúa Trình Kỳ đã mai táng cho lão rồi.
Chủ nhân tiếng tiêu đã ra lệnh cấm giết người ở ngoài thạch trận mà sao Thần Cơ Tử cũng không khỏi chết? Người hạ thủ giết lão là ai? Bạch Bào quái nhân hay người thổi tiêu?
Thần Cơ Tử vì muốn dọ thám những tay cao thủ võ lâm bị mất tích mà đến nỗi bỏ mình. Thế thì cái chết của lão cũng được coi như vì võ lâm mà ra sức. Hành động của lão được hết thảy người võ đạo tôn sùng, kính ngưỡng.
Thời gian lặng lẽ trôi. Lòng Cam Đường cũng tùy theo thời gian mà trầm lặng hơn lên.
Đã sang canh ba. Liệu chàng có thể vén được tấm màn bí mật về huyết thiếp từng làm chấn động võ lâm không?
Bạch Bào quái nhân liệu có y hẹn đến đây không? Người mà Cam Đường đã gặp có đúng là Tử Thần không?
Bức màn đêm bao phủ đầu non khiến cho phong cảnh càng âm u khủng khiếp.
Cam Đường chờ ở nơi đây trong lòng cực kỳ hồi hộp, một khắc dài bằng một năm.
Cam Đường cố trấn tĩnh tâm thần, ngồi yên trong thạch động điều tức vận công.
Canh ba đã lâu, Cam Đường vẫn chưa thấy tiếng tiêu nổi lên. Chàng nóng ruột rời khỏi thạch động ẩn mình ở ngoài thạch trận để dòm ngó về phía chính diện đường lên núi.
Cam Đường chờ đợi...
Canh ba qua!
Canh tư cũng trôi qua!
Chàng chẳng nghe thấy tiếng tiêu mà cũng chưa thấy Bạch Bào quái nhân xuất hiện! Thiệt là quái lạ!
Cam Đường tính lại thời gian thì kỳ hạn ba tháng đúng là đêm nay không sai, mà sao chẳng thấy động tĩnh gì? Người chịu lời ước, thất ước đã đành, nhưng người ra điều ước phải có tín hiệu mới phải chứ?
Tâm tình Cam Đường từ hoang mang đến nóng nảy rồi đâm ra chán nản, thất vọng.
Canh năm lại qua.
Trời sáng rồi! Ánh sáng ban mai xua đuổi bức màn đen tối lúc đêm khuya. Trên đầu non đã nhìn rõ mọi vật.
Cái hy vọng của Cam Đường mong phanh phui ra sự bí mật của Tử Thần đã tan như bọt nước.
Ánh triều dương soi vào rừng đá đen sì, đồng thời soi cả vào những khúc xương trắng hếu cùng những đầu lâu trong kẽ đá. Đó toàn là di vật của những tay cao thủ võ lâm. Họ chỉ vì tính hiếu kỳ mà sương phơi núi thẳm.
Cam Đường đứng vươn vai. Lòng chàng xúc động khiến chàng khao khát vào dọ thám thạch trận.
Những sự khủng khiếp vô hình không chống lại với tính hiếu kỳ mãnh liệt. Huống chi khu thạch trận này quan hệ đến sự hưng vong của võ lâm. Cuộc mạo hiểm đã thắng thế.
Cam Đường bất giác lần mò tiến vào thạch trận. Dù đây là bước đường đi đến chỗ chết, nhưng chàng nghĩ rằng đã dấn thân vào chốn võ lâm thì cách cái chết cũng chẳng bao xa.
Cam Đường để hết tinh thần đề phòng, dò dẫm từng bước một đi vào. Những mảnh xương ở dưới chân chàng gãy rau ráu nghe đinh tai.
Mới trong khoảnh khắc chàng đã vào sâu đến bảy tám trượng mà vẫn chưa phát hiện ra trạng thái gì khác lạ.
Cam Đường mạnh dạn vào sâu hơn, chàng chợt thấy một đống đá ngổn ngang loạn xạ chẳng có hàng lối chi hết. Chàng cực kỳ kinh hãi và lấy làm lạ là sao không gặp sự gì ngăn trở. Bây giờ chàng mới nhận ra thạch trận đã bị phá rồi. Nhưng chàng không hiểu tự bàn tay nào? Phải chăng là người đàn bà thần bí chỉ nghe thấy tiếng tiêu mà không thấy bóng người?
Chỗ đầu núi này rộng chừng một mẫu, nhỡn tuyến của chàng trông suốt hết không bị một thứ gì che khuất. Đây là một điều ra ngoài ý nghĩ của chàng.
Cam Đường đứng ngẩn người ra giữa đống loạn thạch không biết làm gì.
Bất thình lình có tiếng la rất khẽ, nhát gừng đập vào tai chàng:
- Ta... muốn chết... cho lẹ! Ta... muốn chết... cho lẹ...!
Hết câu này lại tiếp tục đến câu khác và thanh âm vẫn thê thảm vẫn đều đều.
Cam Đường nhìn ra bốn phía thì chẳng thấy một bóng người nào. Vậy thanh âm kia ở đâu mà ra?
Cam Đường lông tóc đứng dựng cả lên, trống ngực đánh thình thình! Chàng cố sục tìm, nghe ngóng mà vẫn không phát hiện ra được chút gì.
Thanh âm im đi một lúc rồi lại văng vẳng vọng tới. Chàng tự hỏi:
- Chẳng lẽ đây là ma quỷ? Nhưng giữa ban ngày ban mặt, đời nào ma quỷ dám xuất hiện!
Tiếng rên la tưởng như lúc ở bên đông lúc qua bên tây mà tựa hồ ở dưới lòng đất phát ra khiến người nghe có một cảm giác hồ đồ khó chịu.
Cam Đường thi triển thuật tiềm thính của bản môn thì nghe thanh âm lớn hơn nhiều. Chàng trấn tĩnh tâm thần để quan sát thì dường như thanh âm từ trong một đống loạn thạch phát ra.
Chàng tự hỏi:
- Phải chăng lúc kỳ trận bị phá, có người bị chôn sống dưới đống đá?
Cam Đường trong lòng phấn khởi. Chàng tự nhủ:
- Nếu mình cứu sống được người bị chôn vùi kia thì ít ra cũng hỏi được điều bí mật về kỳ trận lúc bị phá hủy.
Chàng liền nhắm đúng phương vị lại gần rồi khuân những tảng đá lớn nhỏ ra.
Chàng không dám dùng chưởng lực để hất đi vì sợ đánh chết người nằm trong đó.
Khi Cam Đường đã xếp đá thành một đống nhỏ thì thanh âm dần dần suy yếu đi.
Có điều sự phán đoán của chàng quả đã không sai, thanh âm đúng là từ dưới đống đá phát ra.
Cam Đường hì hục moi móc hồi lâu thì nhận ra chỗ đống đá lấp lên là một cái thạch động chênh chếch đi xuống.
Chàng thi triển thần lực tiếp tục móc đá ra sâu xuống chừng năm trượng. Bất giác chàng trợn mắt lên, vì một tảng đá lớn vừa bằng đường kính cửa động đã bít chặt đường vào hầm. Chàng ước lượng tảng đá này có trên vạn cân, nhân lực không tài nào lay động được.
Phiến đá lớn tuy có nhiều lỗ hổng nhưng không đủ để người chui lọt.
Tiếng la gào thê thảm tuy yếu hơn trước nhưng nghe vẫn còn rõ tựa hồ gần kế bên tai.
Cam Đường dán tai vào lỗ hổng để nghe một lúc rồi lại chõ mồm vào đó hỏi vọng xuống:
- Trong động có ai đó?
Không thấy tiếng người đáp lại, nhưng tiếng rên la thê thảm vẫn vang lên. Xem chừng người bị chôn vùi sắp chết đến nơi, và tiếng rên la đó là do bản năng sinh tồn của con người thúc đẩy.
Cam Đường không biết dùng cách nào để mở phiến đá này ra. Nếu dùng chưởng lực để đập vỡ thì chẳng có chi là khó, nhưng người bị chôn vùi quyết không thể sống được. Còn xê dịch phiến đá đi thì bất cứ ai cũng không thể nào làm nổi.
Cam Đường ngẫm nghĩ hồi lâu thì chỉ có một biện pháp là khoét lỗ hổng rộng ra để chui xuống.
Chàng liền tìm lỗ hổng lớn nhất dùng chưởng khẽ đập trên mặt cho đá vỡ vụn ra.
Lỗ hổng dần dần rộng thêm. Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, Cam Đường đã khoét được một lỗ hổng rộng vừa người chui lọt.
Chàng thở phào một cái rồi chui vào trong thạch động.
Phía trong thạch động là một căn thạch thất rộng chừng năm trượng. Giữa gian thạch thất rõ ràng có một quái nhân xõa tóc nằm lăn ra đó.
Lúc này tiếng rên la đã im bặt.
Cam Đường cẩn thận dò từng bước tiến lại bên mình quái nhân. Nhờ có ánh sáng xuyên qua lỗ hổng ở phiến đá chiếu vào nên chàng nhìn rất rõ. Quái nhân là một bà già tóc bạc da mồi, hơi thở chỉ còn thoi thóp, cặp mắt mụ tròn xoe. Nhưng Cam Đường nhìn kỹ lại thì thấy mắt mụ đã bị đui rồi.
Dưới đất bên người mụ có một ống tiêu đen nhánh vất lăn ra đó. Ống tiêu và nữ nhân đã khiến cho Cam Đường run lên vì không cần hỏi chàng cũng biết mụ già này là chủ nhân thạch trận và là người đã sai khiến được cả Bạch Bào quái nhân.
Nếu Bạch Bào quái nhân mà Cam Đường đã gặp ngoài động Trường Âm đúng là Tử Thần, hắn còn phải yêu cầu mụ truyền võ công cho thì đủ biết bản lãnh mụ trên thế gian không còn ai bì kịp nữa. Vậy thì ai đã phá hủy thạch trận để chôn sống mụ? Thật là một câu chuyện cực kỳ bí mật, khiến người nghe khó lòng tin được. Chẳng lẽ trên đời còn có người ghê gớm hơn mụ?
Cam Đường xoay người mụ lại để tay lên sờ mũi thì thấy hãy còn thoi thóp thở và mạch huyệt cũng chưa ngừng hẳn. Chàng vội lấy một viên Vạn Ứng Đan nhét vào miệng mụ, rồi đặt tay mình lên huyệt Thiên Đột, đẩy chân khí vào trong người mụ.
Sau một khắc nữ quái có cơ hồi tỉnh. Cam Đường khẩn trương và hồi hộp vô cùng vì chàng sắp vén được màn bí mật trong vụ công án đã làm chấn động võ lâm bấy lâu nay.
Chẳng bao lâu mụ già cử động chân tay, rồi lên tiếng hỏi:
- Ai đó?
Cam Đường rút tay ra lùi lại mấy bước, khích động đáp:
- Một kẻ võ lâm hậu bối.
- Lão thân... còn sống ư?
- Đúng thế!
- Ngươi đã cứu lão thân phải không?
- Có thể nói như vậy.
- Sao ngươi biết đường mà vào đây?
- Do sự ngẫu nhiên.
Mụ già chống tay xuống đất ngồi dậy. Mụ đưa đi đưa lại cặp mắt đui rồi hỏi:
- Ngươi bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi.
- Ủa! Ngươi không gặp hắn ư?
- Hắn là ai?
Mụ già nghiến răng đáp:
- Một tên đồng bạn đê hèn và thâm độc.
- Nhưng hắn là ai?
- Hắn là người quay lại “cắn” lão thân.
Cam Đường xoay chuyển ý nghĩ hỏi:
- Phải chăng lão tiền bối nói Bạch Bào quái nhân?
- Bạch Bào quái nhân ư? Lão thân không biết hắn.
Cam Đường ngạc nhiên hỏi:
- Vậy con người mà tiền bối nói đó hình dạng thế nào?
- Lão thân cặp mắt đã đui mù nên chẳng biết hình dáng hắn ra sao.
- Danh hiệu hắn là chi?
- Lão thân cũng không biết nữa.
- Vãn bối không hiểu lão tiền bối muốn nói ai.
- Đối phương là người đã có lời ước với lão thân.
Cam Đường chợt nhớ đến lần trước lên núi Điệp Thạch đã dùng thuật tiềm thính để nghe hai bên nói chuyện. Một bên hứa truyền võ công, còn một bên phải thực hành điều kiện. Đúng rồi! Mụ già tóc bạc này có thể không biết người ước hẹn với mụ là ai.
Nhưng nếu người ước hẹn là Bạch Bào quái nhân tức Tử Thần thì thật là một điều đáng kinh hãi.
Tử Thần tàn độc với võ lâm chẳng lẽ lại chịu thi hành điều kiện của mụ này? Tử Thần đó phải chăng là Tử Thần mà người ta thường đồn đại sáu mươi năm trước đây đã cùng chết với hơn ngàn tay cao thủ? Nhưng mụ già này là nhân vật thế nào?
Cam Đường vì tâm thần hoang mang quá thành ra rối loạn. Chàng cố gắng trấn tĩnh lại một lúc rồi hỏi:
- Tại hạ phải xưng hô lão tiền bối thế nào?
- Ngươi bất tất phải biết điều đó.
Cam Đường không khỏi tức mình, vì chàng vừa cứu mạng cho mụ mà mụ còn đối đãi với mình bằng một thái độ hách dịch.
Mụ già dừng lại một chút rồi hỏi:
- Thằng nhỏ kia! Phải chăng ngươi vừa nói đến Bạch Bào quái nhân?
- Phải rồi! Vậy thì sao?
- Vì lẽ gì ngươi lại đề cập đến hắn?
Cam Đường nghĩ ngay đến chuyện dò la cho ra manh mối về người đàn bà thần bí này liền trầm giọng hỏi:
- Phải chăng ba tháng trước lão tiền bối đã ước định cùng quái nhân kia hễ nghe tiếng tiêu thì phải đến tương hội?
- Ngươi... nói Bạch Bào quái nhân chính là thằng cha ấy phải không?
Cam Đường hỏi lại:
- Hắn đúng là người đã ước hẹn với lão tiền bối hay sao?
- Phải rồi!
- Lão tiền bối không biết hắn là ai ư?
- Lão thân không biết.
- Hắn là Tử Thần, chủ nhân huyết thiếp.
Da mặt mụ già bỗng co rúm lại. Người mụ run bần bật, hai tay khô đét như que củi cào lên trên không. Ấy thế mà bụi đá đã rào rào đổ xuống.
Cam Đường không khỏi kinh tâm động phách. Chàng nghĩ thầm:
- Mụ già này đến cõi chết rồi, thế mà sau một lúc đã khôi phục lại công lực được ngay. Tay mụ cào lên không mà bụi đá cũng rớt xuống được thì đủ biết công lực mụ ghê gớm đến thế nào. Có điều mình không hiểu tại sao mụ vừa nghe đến hai chữ Tử Thần mà khích động như vậy?
Mụ già ngập ngừng hỏi:
- Ngươi... chạm mặt hắn rồi ư?
Thanh âm mụ khiến người nghe không rét mà run.
Cam Đường đáp:
- Phải rồi!
- Thế mà sao ngươi chết?
- Vãn bối làm sao mà chết?
- Công lực hắn đã thành vô địch trong võ lâm. Chẳng ai đã chạm mặt Tử Thần mà còn sống sót.
- Hắn... đúng là Tử Thần hay sao?
- Vì lão thân nghi ngờ mới hỏi sao ngươi lại không chết.
Cam Đường nhớ lại vụ mình bị Tử Thần tập kích ở ngoài tổng đàn Bách Độc Môn mà không khỏi hổ thẹn. Giả tỷ chàng không luyện được phép “Sinh Cơ Bất Diệt” trong Thiên Tuyệt võ công thì dù bản lãnh có cao cường đến đâu cũng không tài nào thoát chết.
Chàng lạnh lùng đáp:
- Thực ra vãn bối đã chết hụt.
- Thế thì bản lãnh ngươi cũng vào hàng số nhất, số nhị rồi đấy!
- Cái đó chưa chắc.
Mụ già bỗng tỏ vẻ hồ nghi nói:
- Lạ thật! Hay là không phải hắn?
Cam Đường ngạc nhiên hỏi lại:
- Chẳng lẽ hắn không phải... là Tử Thần hay sao?
- Dĩ nhiên là không phải Tử Thần. Nhưng...
Cam Đường ngắt lời:
- Tiền bối nhất định hắn là người khác ư?
- Đúng thế!
- Vậy thì sao?
- Hắn chỉ là hóa thân của Tử Thần mà thôi.
Nhiệt huyết của Cam Đường lại sủi lên. Chàng bất giác lùi lại hai bước. Trong lòng cực kỳ xúc động, chàng hỏi:
- Theo lời tiền bối thì còn có Tử Thần khác nữa ư?
Mụ già gật đầu đáp:
- Hẳn rồi!
- Hắn tàn sát bao nhiêu người phải chăng cũng là thực hành điều kiện của tiền bối?
Mụ già cười sằng sặc đáp:
- Phải đó! Ngươi biết nhiều quá nhỉ?
Cam Đường nghiến răng hỏi:
- Tại sao lão tiền bối lại bắt hắn giết người?
- Để báo thù!
- Báo thù ư?
- Đúng thế. Lão thân muốn giết cho kỳ hết những nhân vật tự mệnh danh là danh môn chính phái và chặt đầu hết những tay chưởng môn.
Cam Đường nghe mụ nói toàn thân nổi gai ốc, lông tóc đứng dựng cả lên. Chàng run run hỏi:
- Lão tiền bối có thù hằn gì với họ?
Mụ già đổi giọng, thanh âm càng chói tai, mụ nói:
- Thằng nhỏ kia! Ngươi có biết lão thân là ai không?
- Vãn bối đã thỉnh giáo tiền bối điều đó.
- Ngươi nghe thấy danh hiệu Âm Ty Công Chúa Tôn Tiểu Hoa bao giờ chưa?
- Tại hạ chưa từng nghe ai nói đến.
- Hừ! Kiến văn ngươi còn kém lắm. Lão thân là vị vong nhân của Tử Thần sáu chục năm trước đây.
Cam Đường toàn thân run bắn lên. Tai chàng ù đi, chân cơ hồ đứng không vững.
Mụ là vợ Tử Thần sáu mươi năm trước. Vậy người mình mới gặp đây là Tử Thần thứ hai.
Mụ sai hắn đi giết hết người võ lâm để báo thù, thế lời đồn Tử Thần đã bị hàng ngàn cao thủ bao vây công kích rồi cùng chết hết quả đã không sai.
Âm Ty Công Chúa lại hỏi:
- Thằng nhỏ kia! Mi không nghĩ ra ư?
- Thực thế! Vãn bối không nghĩ ra được.
- Ngày ấy lão thân bị trọng thương may mà trốn thoát. Nhưng sau khi khỏi thương tích thì cặp mắt đã đui mù, nên đành phải mượn tay kẻ khác để báo thù.
Cam Đường hỏi:
- Trả thù cho tôn phu phải không?
- Đúng thế!
- Sao tiền bối không nghĩ đến hành động của tôn phu ngày trước? Có hàng ngàn hàng vạn người chết về tay y thì còn báo thù ai nữa?
- Thằng nhỏ kia! Mi nói thúi lắm.
Mụ vừa nói vừa khoa chân bước ra hai bước.
Cam Đường kinh hãi cũng lùi lại hai bước, nhưng lòng chàng vẫn tức giận. Chàng xẵng giọng:
- Hành động của tiền bối khiến cho quỷ thần cũng phải căm hờn.
- Câm miệng đi!
Âm Ty Công Chúa quát to một tiếng rồi đột nhiên nổi lên một tràng cười điên dại.
Tiếng cười nghe thê thảm vô cùng, nhất là ở trong huyệt động càng làm cho Cam Đường phải kinh tâm động phách, khí huyết trồi ngược lên.
Tiếng cười về sau càng dữ dội. Bụi đá trên nóc động rớt xuống như mưa.
Cam Đường không chịu được phải ngồi xuống dùng tâm pháp của bản môn để bảo vệ tâm thần.
Âm Ty Công Chúa cười một lúc lâu rồi dừng lại. Mụ hỏi như người điên:
- Thằng nhỏ kia! Mi còn sống được nữa chăng?
Cam Đường trợn mắt đứng dậy, nghiến răng đáp:
- Hừ! Vãn bối không chết đâu.
- Ngươi có bị thương không?
- Không sao cả.
- Giỏi lắm, giỏi lắm! Ngươi chống chọi được với trận “Ma Tiêu” của lão thân thì đã bằng người có trăm năm công lực trở lên. Vậy công lực đó ở đâu đem lại cho ngươi?
Cam Đường lạnh lùng đáp:
- Cái đó tưởng vãn bối không cần trình bày với tiền bối.
- Thôi cũng được! Lão thân chẳng cần biết làm chi. Nhưng ha ha! Không ngờ tạo vật lại khéo an bày đem ngươi đến cho ta.
Cam Đường kinh ngạc hỏi:
- Lão tiền bối nói thế là nghĩa làm sao?
- Ngươi đúng với tư cách lựa chọn của ta.
- Sự lựa chọn người của tiền bối thế nào?
- Để thay thế cho gã đã được lựa chọn trước kia.
Cam Đường trợn mắt lên. Người chàng run bần bật, trán nổi gân xanh. Chàng lớn tiếng nói:
- Tôn tiền bối! Tiền bối lầm rồi đó!
Âm Ty Công Chúa cười the thé nói:
- Thằng lỏi kia! Cái đó không tùy ở mi được. Mi không muốn cũng không xong.
Một khi mi vào đây là số mạng mi đã định sẵn rồi.
- Ý tiền bối muốn vãn bối làm tên Tử Thần thứ ba chăng?
- Đúng thế! Với công lực của mi hiện có thêm vào toàn bộ chân nguyên của lão thân, mi sẽ thành thiên hạ đệ nhất nhân.
- Rồi vãn bối đi tàn sát đồng đạo võ lâm ư?
- Cái đó chẳng qua là để cho thiên hạ biết rằng thủy chung Tử Thần vẫn nắm trong tay quyền sinh sát võ lâm...