Mộ Quang nghe tới đó cũng giật mình kinh hãi, hỏi tiếp:
– Dùng một ngón tay kéo cung như thế quả thật là một việc rất khó, nhưng đệ miễn cưỡng cũng có thể làm được.
Tiểu Hồng nói tiếp:
– Lần thứ ba, lão ta dùng hai ngón tay cái và ngón trỏ tay phải để kéo.
Mộ Quang kêu “Ối chà”, lắc đầu:
– Dùng hai ngón tay cầm thân cung, một ngón tay kéo dây cung, thật là khó lắm, đệ cũng không thể kéo được như thế. Thế còn lần thứ tư lão dùng thủ pháp gì?
Tiểu Hồng thở dài:
– Ba lần đầu kéo cung như thế chỉ nhờ vào thần lực kinh người, nhưng lần thứ tư thật là kinh thế hãi tục.
Mộ Quang hiếu kỳ dục:
– Hồng huynh nói mau lên, đệ không nghĩ được cách gì kéo cung khác ba cách trước nữa.
Tiểu Hồng thủng thẳng:
– Lão già nọ quái dị một cách lý thú. Lần thứ tư lão ta mắc dây cung vào cổ, rồi dùng hai ngón tay phải nắm lấy cây cung, đẩy thẳng người về phía trước mà kéo cung tròn như vành trăng.
Mộ Quang ngẩn người:
– Trên đời này sao lại có người dùng thủ pháp ấy mà kéo cung? Xem như vậy, lão già nọ phải có thần lực hàng vạn cân và đã luyện qua Kim Cương chỉ hay Thiên Cương chỉ mới có thể kéo cây cung như thế.
Tiểu Hồng đưa mắt nhìn Mộ Quang:
– Đích mắt đệ trông thấy như vậy, đó là sự thật trăm phần trăm.
Mộ Quang gượng cười:
– Thế ông già ấy có bắn tên không?
Tiểu Hồng cười đáp:
– Ông ta chỉ dùng tay bắn tên chứ không dùng cung.
Mộ Quang thất kinh hỏi:
– Ông ta có thể sử dụng bảy mũi Xạ Dương thần tiễn bằng phương pháp thủ tiễn ư?
Tiểu Hồng gật đầu:
– Phải, ông ta ném luôn bảy mũi tên vào vách đá cách xa năm trượng, xếp thành hình Bắc Đẩu Thất Tinh, rồi tới gần, nhẹ nhàng rút những mũi tên ra.
Mộ Quang lắc đầu lia lịa:
– Nếu vậy công lực thần kỳ của ông già này thật là quái dị một cách đáng sợ:
Tiểu Hồng nghiêm mặt:
– Đệ cũng nhận thấy công lực của ông ta đáng sợ, nếu lôi kéo ông ta làm bạn với chúng ta, có thể dùng ông ta đối phó với Tiêu Khứ Trần. Còn nếu ông ta là kẻ địch chúng ta, đại hội Bạch Long Đôi tới đây quả thực đáng ngại lắm.
Mộ Quang cau mày:
– Hồng huynh phân tách rất đúng, nhưng lão già quái dị nọ đã trộm được kim cung thần tiễn của tiểu đệ như vậy đã là kẻ địch của chúng ta, muốn hóa địch thành bạn không phải là chuyện dễ..
Tiểu Hồng khẽ nói:
– Cung và tên là dị báu của lệnh sư truyền cho Nghiêm huynh, tất nhiên không thể nào để mất, nhưng địa vị lão già ấy quan trọng vô cùng, chúng ta không nên thất lễ với ông ta, thử hỏi trên đời này còn người nào công lực cao siêu hơn ông ấy. Vì thế đệ thấy chúng ta cần phải cẩn thận, dè dặt, nếu hy sinh cá nhân cho đại cục thời cũng nên làm chứ đừng vì danh lợi cá nhân mà làm hỏng đại sự.
Mộ Quang ngẫm nghĩ hỏi:
– Chẳng hay việc này Hồng huynh có cao kiến gì không?
Tiểu Hồng lắc đầu:
– Đệ không có diệu kế gì hết, nhưng nhận thấy chúng ta cần phải gặp lão già quái dị ấy trước, nói vài lời dò xét thực hư, tìm hiểu lai lịch ông ta sau hãy nghĩ cách đối phó.
Mộ Quang cười tán thành:
– Hồng huynh có ý định như vậy thật hay, nhưng không hiểu huynh đã nghĩ được lời lẽ để nói chuyện cùng ông già ấy chưa?
Tiểu Hồng mỉm cười đáp:
– Chúng ta hãy tiên lễ hậu binh. Nghiêm huynh hãy gặp lão già ấy, giả bộ hỏi ông ta có thấy một cái cung vàng với bảy mũi tên trường tiễn không? Sau đó xem ông ta trả lời như thế nào mà tính toán sau.
Mộ Quang hỏi:
– Thế còn Hồng huynh?
Tiểu Hồng cười bí mật:
– Đệ sẽ ẩn núp trong bóng tối, nghĩ cách lấy trộm lại cây cung với thần tiễn cho huynh như vậy khỏi lo phải đối phó với lão già quái dị ấy nữa.
Mộ Quang hỏi:
– Hiện giờ ông già ấy ở đâu?
Tiểu Hồng chỉ tay về phía Tây đáp:
– Ông ta ở trong một hang động trên lưng núi về phía Tây. Đệ trông thấy ông ta biểu diễn kéo cung ngay chỗ cửa hang, chắc hang là nơi trú ẩn của ông ta.
Cả hai người từ từ đi về phía Tây.
Mộ Quang vừa đi vừa nghĩ bụng:
“Phối Nguyên mô tả ông già nọ thật ly kỳ quá. Trên thế gian này sao lại có một ông già quái dị như thế? Nếu gặp được ông ta, ta phải làm cách nào không tổn thương hòa khí để thử tài cùng y một phen, xem ông ta có bao nhiêu công lực mới được”?
Ngọn núi xuất hiện ông già quái dị không xa, hai người chỉ đi cạn tuần trà đã tới nơi.
Tiểu Hồng ngừng chân, nói:
– Nghiêm huynh lên trước đi tới chừng ba chục trượng là đến hang động của ông già quái dị nọ, còn đệ đi lối bên cạnh.
Mộ Quang gật đầu giở khinh công phi thân lên trên núi.
Quả nhiên lên chừng ba chục trượng, chàng đã trông thấy một hang động lớn và sạch sẽ, gần đấy một ông già gầy gò, mặc áo vải tựa mình trên một tảng đá lớn cách cửa hang không xa.
Mộ Quang cau mày nghĩ bụng:
“Ông già này trông gầy gò ốm yếu sao lại có thể kéo được thần cung của mình, dù có kéo được cũng là một kỳ hiệp khoáng thế, chứ khi nào mà có nổi chỉ lực mạnh như Phối Nguyên nói, chắc hắn ta nhìn lộn cũng nên”.
Chàng càng nghĩ càng không tin lời của Phối Nguyên, nhưng không biết Phối Nguyên nói dối với dụng ý gì?
Ông già áo vải bỗng ngáp một cái, từ từ ngồi dậy nhìn Mộ Quang giận dữ quát– Thằng giặc con kia, ngươi đừng lén lút, định chờ lão nhân gia ngủ say vào lấy trộm vật gì phải không?
Mộ Quang đỏ mặt nhưng vẫn phải chắp tay cung kính vái chào:
– Thưa lão tiền bối, xin tiền bối chớ hiểu lầm vãn bối, vãn bối không phải là đồ trộm cắp mà là người bị mất vài thứ, nên đi khắp nơi tìm kiếm đấy thôi.
Ông già nọ vẫn giận dữ:
– Ngươi bị người ta lấy trộm đồ, sao lại tới đây tìm kiếm, chẳng lẽ hiềm trong hang động của lão tàng trứ đồ ăn cắp hay sao?
Mộ Quang nhận thấy lời lẽ của ông già này thật là quái di, nhưng chàng vẫn nhẫn nhịn, ôn hòa đáp:
– Vãn bối đâu dám nghi ngờ bậy, chỉ muốn hỏi thăm lão tiền bối có trông thấy tên giặc trộm đồ của vãn bối không?
Ông già nọ “Hừ” một tiếng:
– Ngươi mất cái gì?
Mộ Quang nhu hòa đáp:
– Vãn bối bị mất một cây cung với bảy mũi tên dài.
Ông già liếc nhìn Mộ Quang, cười khẩy:
– Một cái cung thì có nghĩa gì, mất thì làm cái khác, hà tất phải tốn công tìm kiếm từ tháng này qua năm nọ.
Mộ Quang nghiêm cẩn thưa:
– Thưa lão tiền bối, cây cung với bảy mũi tên của tiểu bối không phải là vật tầm thường mà là dị báu của ân sư truyền tặng.
– Cung tên là cung tên sao ngươi lại cho là dị báu?
Mộ Quang từ tốn đáp:
– Sở dĩ vãn bối gọi là dị báu, vì cây cung này cứng rắn lắm, người phải có sức mạnh như Bá Vương mới kéo nổi. Mũi tên lại là thần vật đời tiền cổ, bất cứ vật gì cứng rắn đến đâu nó cũng xuyên thủng.
Ông già lạnh lùng nói:
– Thằng nhỏ kìa, đừng có hủ hóa thế nữa, có phải cung của ngươi cùng tên của ngươi rắn lắm không?
Mộ Quang khiêm cung đáp:
– Thưa lão tiền bối vâng, cung và tên của tiểu bối đều cứng rắn như gang thép.
Ông già áo vải cau mày:
– Cung cứng tới mức nào, tên rắn tới độ nào?
Mộ Quang lễ phép đáp:
– Cung cứng tới mức phải có ba nghìn cân thần lực mới có thể kéo nổi. Tên cứng có thể bấn thủng gang, thép, sắt đá.
Ông già nọ nghe xong bỗng ôm bụng cười bò.
Mộ Quang ngạc nhiên hỏi:
– Vãn bối không nói láo đâu, sao lão tiền bối lại cười như thế?
Ông già áo vải chỉ Mộ Quang cười ha hả:
– Theo lời lõi con vừa nói, cung tên gọi là dị báu như thế thời đâu cũng có, dù lõi con có mất một chục loại cung tên ấy cũng không nên tiếc. Lão phu có thể cho lõi con mấy chục, mấy trăm bộ thậm chí mấy nghìn bộ cung tên như thế nữa.
Mộ Quang lắc đầu:
– Xin lão tiền bối chớ bông đùa vãn bối, bảo cung rất khó kiếm, thần tiễn thật nan cầu...
Ông già nọ xua tay không cho chàng nói tiếp.
Ông ta nhảy xuống dưới đất, đi ngay tới vách núi, giơ tay dứt một cành cây dài và bẻ một cành cây dài chừng ba tấc, đưa cho Mộ Quang cười hô hố, nói:
– Nhỏ kia, ngươi thử xem cung tên này có phù họp với điều kiện của bảo cung và thần tiễn ngươi đưa ra không?
Mộ Quang thấy ông già nọ bẻ một cành cây với bảy nhánh cây mà bảo là cung quý, thần tiễn, chàng ngượng không sao mở lời được.
Ông già áo vải trợn mắt nói:
– Nhỏ kia, người đừng vội cười, ngươi thực mắt bé như hạt đậu không biết vật chí báu của trời đất. Để lão phu thí nghiệm oai lực của Kim cung thần tiễn này cho ngươi sáng mắt ra, và ngươi cũng sẽ thấy những vật này oai lực không kém những báu vật hãn hữu mà ngươi vừa nói.
Dụng ý của Mộ Quang là muốn dò xét nội công của ông già quái dị này, chàng liền gật đầu tán thành:
– Quả thực vãn bối kém kiến thức, xin lão tiền bối cho vãn bối được rửa mắt một phen.
Ông già quái dị nọ đưa mắt nhìn chung quanh, nhằm một cây trúc cao chọc trời, to bằng miệng bát, phi thân dùng chưởng chặt một cái khe gần ngọn, buộc một đầu mây vào rồi thòng sợi dây mây ấy xuống gần gốc cây, buộc nốt vào trong cây trúc khổng lồ ấy.
Mộ Quang thấy ông già nọ dùng sợi mây dài thượt cột vào đầu cây trúc chót vót khiến cây trúc cong lại chẳng khác một cây cung lớn.
Chàng vừa bội phục vừa buồn cười:
– Cây cung này của lão tiền bối chắc khắp thiên hạ không có cây cung nào lớn bằng, nhưng không biết sử dụng bằng cách nào, làm sao mà bắn tên được?
Ông già nọ lẳng lặng giơ tay nắm lấy sợi mây lùi về phía sau.
Ông ta lùi chừng ba trượng, cây trúc và sợi mây vĩ đại đã bị ông ta kéo tròn như vành trăng.
Ông ta nhổ một thân cây thông dài năm thước để đè lên sợi mây dài thưỡn, đột nhiên buông tay, cây trúc trở về nguyên hình.
“Vù”, thân cây thông đã bị bắn xa mười hai trượng cắm sâu vào vách đá.
Mộ Quang kinh hoàng đến mất hồn vía, đứng đờ người ra.
Vì những cử chỉ và động tác của ông già vừa biểu diễn, bên trong bao hàm vài tuyệt thế vô song.
Thứ nhất, cây trúc cao như thế mà có thể kéo tròn như vành trăng, thì ít nhất phải có hàng vạn cân thần lực mới có thể kéo nổi.
Thứ hai, cây cung dài mười trượng, tên dài năm thước mà có thể bắn được thật hãn hữu thế gian, nội công đã luyện tới mức siêu phàm nhập thánh.
Thứ ba, thân cây dài năm thước, bay xa mười hai trượng, lại có thể cắm sâu vào vách đá mà không bị gãy, đủ thấy thân cây đó nhờ thần lực của ông già nọ bảo vệ và truyền thành cứng rắn như gang thép.
Ông già nọ thấy Mộ Quang đứng đờ người mất hồn vía, cười quái dị hỏi:
– Bé con, bảo cung của ngươi nói chỉ cần có hai, ba nghìn cân sức là có thể kéo tròn như trăng. Bây giờ lão phu tùy ý làm thành một cây cung, sức rắn của nó có thể gấp đôi, gấp ba bảo cung của bé con vừa nói. Còn thần tiễn xuyên được sắt đá mà lão phu chỉ dùng có thân cây thường cũng có công hiệu như thần tiễn của bé con, bây giờ bé con đã sáng mắt ra chưa?
Mộ Quang kinh ngạc khôn tả, nhưng cố tâm thử thách ông già nọ, liền trợn ngược lông mày kiếm:
– Tài ba của lão tiền bối đã làm vãn bối được sáng mắt, nhưng bên trong còn một điều chưa bằng bảo cung của vãn bối.
Ông già nọ trợn mắt hỏi:
– Bé con, nếu có điểm nào không bằng được bảo cung của ngươi lão phu sẽ giúp ngươi tìm kiếm bảo cung bị mất ngay.
Mộ Quang mỉm cười nói:
– Biểu diễn cung tên khó nhất là nhắm cho đúng, vừa rồi lão tiền bối mới chỉ phô bày thần lực kinh người, chứ không biết có thể bắn trúng mục tiêu một cách bén nhậy không?
Ông già cười ha hả đáp:
– Thế ra bé con ngươi muốn thử tài lão phu xem có bắn trúng được không?
Mộ Quang gượng cười bào chữa:
– Vãn bối không dám thử lão tiền. bối, nhưng lão tiền bối đã cho vãn bối sáng mắt một lần, bây giờ làm tỏ mắt thêm một lần nữa cũng chẳng sao.
Ông già nọ gật gù:
– Được, nếu oắt con ngươi muốn được tỏ mắt thêm, lão cũng chiều lòng ngươi.
Ông ta nói xong, liền chọn một cành trúc thật cứng và dài chừng hai, ba thước, lấy một sợi mây nhỏ cột hai đầu.
Mộ Quang hiểu dụng ý của ông già liền khích bác:
– Sao lão tiền bối không sử dụng cây cung lớn nhất thiên hạ mà phải làm cây cung nhỏ làm chi, cây cung này bằng cành trúc sợi dây mây này nhỏ xíu như vậy không biết có thể bắn trúng được hay không?
Ông già nọ giận trách:
– Nhãi con, ngươi thật là hồ đồ, võ công luyện tới mức hỏa hầu tối cao, có thể ném hoa xuyên đá, dùng lá đả thương người. Lão phu trong tay đã có một bộ cung tên, bây giờ lão phu làm thêm cây cung nhỏ này muốn tỏ cho ngươi biết, bất cứ cung dài, cung ngắn, cung nhỏ, cung nào cũng có thể sử dụng được hết. Nay lão phu xử dụng cung ngắn bắn tên dài cho nhãi con xem.
Mộ Quang chỉ sáu cành cây dài ba thước cạnh ông già, thất kinh hỏi:
– Lão tiền bối vấn dùng cành cây này làm tên ư?
Ông già gật đầu đáp:
– Ta không những dùng cành cây làm tên mà ta còn biểu diễn một môn tiễn pháp khiến ngươi chưa từng trông thấy qua bao giờ.
Mộ Quang đã có biệt hiệu là Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ tất nhiên tài bắn cung phải rất tinh xảo bây giờ chàng nghe thấy ông già này bảo sẽ biểu diễn một môn tiễn thuật đặc biệt mà mình chưa hề được trông thấy qua bao giờ.
Đáng lẽ chàng không tin, nhưng sực nghĩ:
“Ngày hôm nay, những việc ta thấy thực chưa hề được trông bao giờ và cũng chưa từng nghe ai nói tới”...
Chàng không dám cười, trịnh trọng hỏi:
– Tiễn pháp đặc biệt của lão tiền bối bắn như thế nào?
Ông già nọ không trả lời, quay lại hỏi Mộ Quang:
– Ngươi đã coi trọng cung tên bị mất chắc ngươi thể nào cũng là một tay bắn cung tinh xảo?
Mộ Quang vẫn tự phụ kỹ thuật bắn tên của mình là vô song trên thiên hạ.
Nhưng bây giờ đứng trước mặt ông già quái dị này, chàng phải chịu cúi dầu mà vừa cười vừa gật đầu:
– Tiểu bối chỉ hơi hiểu biết đôi chút thôi.
Ông già nọ cầm một cành cây dài ba thước lên, vừa uốn cong cành cây ấy vừa hỏi Mộ Quang tiếp:
– Nếu cậu biết xạ thuật, thì cậu hãy trả lời lão phu câu hỏi này đã.
Mọ Quang vừa cười vừa hỏi lại:
– Cụ muốn tiếu bối trả lời câu hỏi gì thế?
Ông già nọ nói tiếp:
– Người sở trường nhất về môn xạ thủ ở trong võ lâm đương kim này, một lần bắn có thể bắn được mấy mũi tên?
Mộ Quang không tự tiện nhận mình là người thiện xạ nhất nên chàng mới cảm thấy khó trả lời, liền ngẫm nghĩ giây lát mới mỉm cười đáp:
– Người thiện xạ nhất mỗi lần chỉ có thể bắn được ba mũi tất cả. Nhưng chỉ có thể bắn trúng một mũi thôi, chứ hai mũi kia thể nào cũng bắn trật đích.
Ông già gật đầu cười và nói tiếp:
– Cậu nói rất có lý, bây giờ lão phu sẽ dùng cung ngắn bắn tên dài, một lúc bắn ba mũi tên và mũi nào cũng trúng đích.
– Nếu cụ bắn được như thế thì quả thực từ cổ chí kim chưa có ai có thể bắn được như vậy. Không hiểu cụ bắn ba mũi tên cùng trúng một đích, hay là ba mũi trúng ba vật?
Ông già nọ đáp:
– Cùng bắn trúng một vật thì có gì là lạ? Lão phu không những bắn trúng ba vật một lúc, mà còn một mũi bắn cong, hai mũi bắn thẳng, một mũi bắn thủng đích sống, còn một mũi quay tít bắn trúng một tiêu chuẩn đặc biệt.
Mộ Quang gượng cười, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ:
“Trên thiên hạ làm gì có người có thần kỳ tiễn pháp như thế”?
Ông già nọ lấy cành cây dài ba thước, với cành cây đã đặc biệt bẻ cong, rồi cùng để vào trong cây cung và bảo Mộ Quang tiếp:
– Bắn đích thì đáng lẽ phải bắn phi cầm. Rất đáng tiếc là lúc này không con chim đáng chết nào bay qua, vậy bây giờ cậu ném một hòn đá lên cao bẩy trượng, để thay thế con chim vậy.
Mộ Quang liền nhặt một hòn đá to bằng một nắm tay, rồi hỏi ông già nọ tiếp:
– Thế còn hai mũi tên kia cụ bắn vào đích đặc biệt gì thế?
Ông già cười giọng quái dị đáp:
– Cái đích này không những đặc biệt, mà còn rất lý thú là khác. Nhưng phải đợi chờ lão phu bắn trúng trước đã, rồi mới nói cho cậu biết sau. Như vậy mới khỏi mất thú vị.
Thấy ông ta nói như vậy Mộ Quang không tiện hỏi nữa, vội ném hòn đá ở trong tay lên trên cao hơn bẩy trượng.
Ông già nọ kéo cây cung tròn như vành trăng, nhưng tạm không bắn ngay chờ hòn đá rớt xuống chỗ cách mình đúng bẩy trượng mới cất giọng cười quái dị, và buông dây cung ra bắn luôn. Quả nhiên, hai mũi tên với mũi tên cong, đã chia làm ba hướng khác nhau bắn ra.
Mũi tên phía bên trái, bắn trúng vào vách núi phía bên trái, ở chỗ cách ông ta năm trượng và cắm sâu và trong đá. Mũi tên giữa thì bắn trúng vào hòn đá do Mộ Quang ném, hòn đá ấy liền vỡ tan tành như một trận mưa đá đổ xuống vậy. Cỏn mũi tên bên phải thì quả thật tuyệt diệu. Thoạt tiên mũi tên bay về phía bên phải, rồi lại bay sang bên trái và rơi xuống phía sau một tảng đá gồ ghề và không có tiếng động gì cả.
Mộ Quang thấy thế đứng ngẩn người ra, thất thần hồi lâu mới rất kính phục, chắp tay vái ông già rồi nói:
– Tiễn pháp thần kỳ này của cụ, có lẽ cả Lý Quảng đời nhà Hán đang ở dưới chín suối, cũng không bằng được một phần trăm của cụ.
Ông già nọ vừa cười vừa hỏi lại:
– Cậu đã chịu phục rồi đấy chứ? Lão phu còn chưa nói cho cậu biết mục tiêu đặc biệt kia là cái gì đây.
Mộ Quang chịu phục thực sự, nên lắc đầu vừa cười vừa nói:
– Bất cứ mục tiêu đặc biệt ở phía sau đá là cái gì và có bắn trúng hay không, nhưng cứ thấy mũi tên ấy bay từ phải sang trái rồi lại bay vòng rớt xuống phía sau hòn đá như vậy, cũng đủ làm cho người ta hết sức thán phục rồi. Về cách bắn mũi tên cong như vậy tại hạ đã luyện tập như vậy mười năm, ngày đêm khổ tâm nghiên cứu mà cũng chỉ có thể bắn thẳng, bắn quay tít thôi, chứ không thể nào bắn được mũi tên biết đi sang trái rồi lại vòng về phía sau biến hóa một cách kỳ diệu như thế.
Ông cụ nọ có vẻ kinh ngạc, nhìn Mộ Quang một hồi rồi hỏi tiếp:
– Cậu cũng luyện tập mũi tên cong rồi đấy à?
Mộ Quang bẽn lẽn đáp:
– Tại hạ chỉ hiểu biết được chút ít thôi, nếu so sánh với cụ, không khác gì con đom đóm đứng trước mặt trăng.
Ông cụ già vừa cười vừa nói tiếp:
– Nào cậu hãy theo lão phu lại đây, chúng ta cùng xem mục tiêu đặc biệt kia.
Mộ Quang vì mắt đã trông thấy những việc quái dị kỳ tuyệt ấy, lúc này lại có lòng kính ngưỡng ông già, nên chàng vùa đi theo ông ta tới phía sau tảng đá lởm chởm vừa mỉm cười hỏi:
– Cụ có thể đoán biết trước mục tiêu đặc biệt ấy bị bắn xong sẽ ra sao không?
Ông cụ cũng gật đầu vừa cười vừa đáp:
– Lão phu đoán chắc mũi tên đó thế nào cũng bắn trúng vào yếu huyệt tê ở phía sau lưng.
Mộ Quang thất kinh hỏi:
– Mục tiêu đặc biệt ấy lại là người ư?
Ông già cười giọng quái dị đáp:
– Nó cứ lén lút như thế, chắc thế nào cũng là tên trộm, có lẽ chính nó là kẻ trộm mất kim cung của cậu đấy.
Mộ Quang cả kinh nghĩ bụng:
“Chả lẽ người núp ở phía sau đá bị bắn trúng đó lại là Hồng Phối Nguyên chăng”?
Nghĩ tới đó, chàng vội tiến tới phía sau tảng đá để xem xét trước.
Trong lúc Mộ Quang phi thân tiến lên thì ông già nọ vẫn đi thủng thẳng, nhưng khi chàng tới phía sau tảng đá thì đã thấy ông già đứng ở đó trước mình, đang ung dung chỉ Tiếu Hồng nằm chết giấc ở dưới đất và hỏi:
– Người này ăn mặc lịch sự lắm, có lẽ không phải là kẻ trộm mà lão đã tưởng tượng đâu. Xem thái độ hoảng hốt của cậu như vậy, chả lẽ cậu quen biết y chăng?
Mộ Quang cung kính đáp:
– Cụ hiểu lầm rồi, vị này là Hông Phối Nguyên huynh là bạn của tiểu bối, vì đợi chờ tiểu bối ở dưới núi quá lâu không thấy tiểu bối xuống, mới nóng lòng sốt ruột lên đây dò xét xem, không ngờ lại bị cụ nghi ngờ mà bắn té ngã như thế.
Ông già vùa cười vừa nói tiếp:
– Việc gì mà cậu phải lo ngại như thế, đã là hiểu lầm thì cậu cứ việc giải huyệt cho y đi, cũng may già này không ưa giết người nên chỉ bắn y chết giấc thôi, chứ không bắn y chết đâu.
Mộ Quang nghe nói vội giải huyệt cho Tiểu Hồng. Ngờ đâu chàng vỗ luôn mấy cái vào chỗ yếu huyệt mê, mà không thấy Tiểu Hồng lai tỉnh, ông già thốt cười nói tiếp:
– Trông mặt cậu tuy một nửa bị hủy, nhưng thần sắc hiên ngang, ắt cũng không phải là người tầm thường, vậy sao cậu lại không biết giải huyệt như thế?
Mộ Quang hổ thẹn đến đỏ bừng, ngượng nghịu đáp:
– Thần công của cụ tuyệt thế, nên thủ pháp điểm huyệt của cụ khác hẳn những nhân vật võ lâm thường.
Ông già nọ vừa cười vừa nói tiếp:
– Cậu khéo ăn nói lắm, tâng bốc già mấy câu như vậy có phải muốn già đích thân giải cứu cho y không?
Mộ Quang chắp tay vái lạy vừa cười vừa đỡ lời:
– Nếu cụ vui lòng tha thứ cho, tiểu bối với người bạn này cám ơn vô cùng.
Ông già trợn ngược đôi mắt lên nhìn Mộ Quang, không giận mà lại thủng thẳng đáp:
– Nếu muốn lão giải huyệt cho y không khó, trước hết hai người phải nói rõ lai lịch ra cho lão hay trước đã.
Mộ Quang đang định trả lời, thì ông già lại trầm giọng nói tiếp:
– Bình sinh già ghét nhất là nói dối, cho nên cậu đừng có giở trò gì xảo trá ra hết. Bằng không, cậu chỉ nói dóc một câu là sẽ bị tát liền, chắc cậu chịu không nổi cái tát của già đâu.
Mộ Quang vừa cười vừa đáp:
– Xin cụ cứ yên tâm, tiểu bối đâu đám đặt điều để nói dối tiền bối.
Ông già chỉ Tiểu Hồng nằm ở dưới đất lạnh lùng hỏi:
– Tên hắn là gì?
Mộ Quang không do dự gì nhanh nhẩu đáp:
– Tên là Hông Phối Nguyên!
Ông già xầm nét mặt lại cười khẩy hỏi:
– Thế còn cậu?
Mộ Quang cũng không do dự nhanh nhẩu đáp:
– Tiểu bối là Nghiêm Mộ Quang Ông già cười giọng quái dị nói tiếp:
– Hai câu này đều là nói dối, đáng đánh hai cái tát.
Mộ Quang thấy mình nói thực hết, đang không phục định cãi lại, thì đã thấy ông già từ từ giơ tay lên. Chàng chưa kịp nói được một câu, thì đã bị tát “bốp bốp” hai cái rất mạnh, chàng đã thấy đầu óc choáng váng mắt đổ đom đóm, nếu không phải gần đây công lực tinh tiến hơn trước, thì đã chịu không nổi.
Ông già lại chỉ Tiểu Hồng hỏi tiếp:
– Lão phu cho cậu một dịp may nữa, cậu phải nói thực, y là người thế nào của cậu? Tên y là gì?
Mộ Quang nghiến răng mím môi lớn tiếng đáp:
– Chàng là bạn mới của tiểu bối tên là Hồng Phối Nguyên!
Ông già lắc đầu nói tiếp:
– Thằng nhỏ này bướng bỉnh thật, chả lẽ muốn bị đánh nữa hay sao? Lão phu không ưa kẻ nói dối, có mau nói rõ tên hắn là gì ra ngay không?
Mộ Quang nghiến răng mím môi đáp:
– Tên tôi là Nghiêm Mộ Quang, tại sao cụ lại bảo tôi nói dóc như vậy?
Nói xong, chàng biết ông già thế nào cũng ra tay tấn công tiếp, cho nên chàng vội vận hết công. lực lên nghênh thần đề phòng.
Quả nhiên ông già cười khẩy một tiếng, lại giơ tay lên tát, tha hồ Mộ Quang biết trước và tránh né, nhưng rút cục vẫn bị tát “bốp bốp” hai cái và còn mạnh hơn trước là khác, mồm đổ máu chân đứng không vững, ngã lăn ra đất tức thì.
Ông già cười giọng quái dị hỏi tiếp:
– Lão phu đánh ngươi như thế ngươi đã phục chưa?
Mộ Quang cố nhịn đau gượng bò dậy, giận dữ chàng lớn tiếng đáp:
– Tôi không phục! Không phục!
Ông già không ngờ chàng lại nói như thế, vội hỏi tiếp:
– Tại sao ngươi không phục?
Mộ Quang vẫn giận dữ la lớn:
– Cụ lấy gì chứng minh là tôi đã nói dối?
Ông già nói tiếp:
– Nếu lão phu không chứng minh được ngươi nói dối, không những để cho ngươi tát trả bốn cái, mà còn cho ngươi được lợi gấp đôi nữa là khác.
Mộ Quang nói tiếp:
– Nếu vậy thì hay lắm. Cụ có thể chứng minh được tôi nói dối thì tôi cũng vui lòng để cho cụ được tát thêm bốn cái.
Ông già gật đầu chỉ Tiểu Hồng hỏi Mộ Quang tiếp:
– Cậu bảo cậu kết bạn với tên này, mà tên họ của y là Hồng Phối Nguyên, là một vị công tử quý phái phải không?
Mộ Quang lắc đầu đáp:
– Y có phải là công tử quý phái hay không, điều này tôi không dám xác định, nhưng tôi biết y là một thiếu hiệp hào khí lăng vân hơn người.
Ông già lớn tiếng cười giọng quái dị nói tiếp:
– Được, để lão phu chứng minh lời nói dối thứ nhất của ngươi, ngươi hãy xem kỹ bộ mặt của thiếu hiệp mà ngươi cho là hào khí lăng vân này đã.
Ông ta vừa nói vừa cúi xuống cởi cái khăn nho sinh cột ở trên đầu của Tiểu Hồng ra, bộ tóc đen nhánh của nàng đã xõa xuống ngay.
Mộ Quang có ngờ đâu người bạn mới kết giao của mình lại là nữ cải nam trang như thế, nên cháng vừa kinh ngạc vừa hổ thẹn, cứ đứng ngẩn người ra thôi.
Ông già nhìn thoáng một cái, cười khẩy hỏi tiếp:
– Bây giờ lão phu lại chứng minh lời nói dối thứ hai của ngươi, ngươi bảo tên ngươi là Nghiêm Mộ Quang phải không?
Mộ Quang nghĩ bụng:
– Lần này thử xem ông ta còn có cách gì nói nữa không?
– Có phải là môn hạ đệ tử của Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh và có biệt hiệu là Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ đấy không?
Mộ Quang lớn tiếp đáp:
– Cụ nói rất đúng, cụ đã biết lai lịch của tôi rồi, đủ thấy tôi không nói dối tý nào.
Ông già cười như điên khùng nói tiếp:
– Ngươi lại càng nói dối thêm. Nghiêm Mộ Quang đã chết từ lâu, chôn ở trong rừng trúc trên Hằng Sơn, có người đã đào mộ của y ra xem, trông thấy cả xương cốt hẳn hoi. Chả lẽ vua Diêm Vương thấy ngươi chưa tản số, nên mới cho người hoàn hồn lại hay sao?
Mộ Quang càng nghe càng cau mày đang định giải thích sự hiểu lầm đó, nhưng chưa biết nên nói như thế nào để cho ông già mới tin lời nói của mình và khỏi bị tát thêm hai cái. Thì đã nghe thấy ông già rất đắc chí cười giọng quái dị và nói tiếp:
– Hồi này lão phu bị con gái quản thúc hoài, vì nó bảo lão phu ra tay quá nặng, cấm lão phu vô cớ đánh người. Ngờ đâu ngày hôm nay không những gặp phải ngươi chuyên nói dối, vả lại con gái lão phu không có ở cạnh đây, như vậy lão phu mới được đánh bạt tai cho thỏa thích...
Thằng nhỏ này trông ngươi khá bướng bỉnh và rắn rỏi, nhưng sự thực chịu đựng không nổi mấy cái tát tai của lão. Nói thực cho ngươi biết, còn hai cái tát nữa lão phu chưa đánh, hãy còn ghi vào trong sổ, bây giờ không biết có nên cho ngươi nếm mùi nốt hai cái tát ấy không?...
Ông ta đang lẩm bẩm nói, thì đằng xa bỗng có giọng thánh thót gọi tới:
– Cha... Cha ơi!...
Ông già áo vải nghe thấy tiếng kêu gọi, vội quay mặt về phía Tây Bắc, đã thấy một cái bóng người mảnh khảnh phi tới, ông ta liền gọi:
– Con gái cưng, mau về đây, cha lại đánh người đấy.
Bóng người mảnh khảnh ở phía Tây Bắc nghe thấy vội phi thân nhanh như một luồng khói xanh bay tới vậy.
Thì ra thiếu nữ đó chính là Nhiếp Tiểu Thanh, nữ tỳ thân cận của Lệnh Hồ Sở Sở. Nàng ở trong rừng rậm ở trên núi Ai Lao theo Công Tôn Vi Ngã học võ, ngờ đâu bị Tiểu Hồng dùng lửa thiêu đốt suýt tý nữa thì bị chết cháy.
Công Tôn Vi Ngã có công lực kinh người thật. Ông ta cứ giở Khảm Ly Chân Khí ra để đột vây trong lửa. Rút cục, Tiểu Thanh mới cõng nổi ông ra ra khỏi bể lửa.
Tuy vậy một già, một trẻ cũng bị phỏng khắp mình mẩy, trông rất tơi bời.
Tiểu Thanh đầu tóc bị cháy xém khá nhiều, người cũng bị phỏng ba bốn chỗ. Còn Công Tôn Vi Ngã thì râu ria và tóc gần bị cháy hét. Hai đùi bị cháy đến nứt cả da thịt đau nhức khôn tả.
Chờ tới khi rời khỏi được bể lửa, Tiểu Thanh mới khẽ đặt Công Tôn Vi Ngã xuống bãi cỏ. Nàng vừa thở hổn hển, vừa nắn nót lại quần áo, lắc đầu gượng cười nói với Công Tôn Vi Ngã rằng:
– Sư phụ, ngọn lửa này của Ngải Thiên Trạch đã làm cho chúng ta khốn khổ một phen.
Vi Ngã nhìn hai cái đùi bị cháy đến phồng da nứt thịt một hồi, bỗng cao hứng cười như điên khùng.
Tiểu Thanh nửa hờn nửa trách:
– Bị phỏng trông ghê tởm và đau đớn như thế này, mà sư phụ còn cười được.
Vi Ngã không trả lời mà hỏi rằng:
– Thanh nhi, chúng ta chạy ở trong bể lửa bao lâu tất cả?
Tiểu Thanh vừa chải tóc vừa đáp:
– Chúng ta ở trong bể lửa, chạy khắp tứ phía cũng không có lối thoát. Đầu đuôi chúng ta ở trong đó có tới ba tiếng đồng hồ.
Vi Ngã lớn tiếng cười nói tiếp:
– Bị thiêu đốt trong ba tiếng đồng hồ, không ngờ hai cái đùi bị tê liệt của sư phụ bấy lâu nay, may ra có hy vọng lành mạnh, thực là một việc rất tuyệt diệu.
Sau này lão gặp lại Thiên Trạch không biết nên báo ơn hay là báo oán y mới phải?
Vi Ngã không đợi chờ nàng nói dứt, đã chỉ tay vào hai cái đùi mà mỉm cười:
– Con thử xem hai chiếc đùi của sư phụ vừa chảy máu vừa cảm thấy đau nhức. Như vậy, hai chiếc đùi tê liệt đã có tri giác lại là gì? Bây giờ chỉ cần tìm chỗ nào yên tĩnh, điều dưỡng là có thể lành mạnh.