Sau khi ra khỏi vực thẳm, Đoàn Trung Ngọc cứ lầm lủi đi mãi cho đến lúc trời sẩm tối thì thấy nơi thật xa có nhiều ánh đèn, chàng lẩm bẩm :
- Từ ngọn đồi này đến nơi ấy còn xa quá mà ta cứ mệt mỏi không biết phải làm sao đây.
Tuy nói vậy, song Trung Ngọc vẫn bước đều khi bóng tối đã bắt đầu đổ xuống vạn vật.
Chàng vẫn rảo bước xuống hết ngọn đồi, bụng đã đói, chân đã mệt mà trước mặt chỉ là cánh đồng hoang mênh mông, làm Trung Ngọc rất âu lo.
Nhưng qua hết đám sậy trổ hoa trắng cao quá đầu, Trung Ngọc chợt thấy phía trước có một căn nhà, ánh đèn lờ mờ chiếu ra ngoài.
Trung Ngọc có ý xin nghỉ tạm nơi đây, nên bước nhanh hơn đến căn nhà ấy.
Thấy không có bóng người mà cửa lớn chỉ khép hờ nên Trung Ngọc đẩy cửa bước vào, nhìn quanh quẩn không thấy ai, chỉ nơi góc phòng có treo một cái đèn dầu, nhưng không đủ ánh sáng đối với cả căn phòng rộng này.
Trung Ngọc lên tiếng gọi :
- Có ai không?
Không có tiếng đáp, Trung Ngọc tiếp :
- Tại hạ lỡ đường, xin gia chủ cho tá túc qua đêm.
Vẫn không có tiếng trả lời, chàng hoang mang đi đến ngồi trên chiếc ghế để cạnh bàn.
Bất ngờ cái ghế gãy cụp xuống, làm Trung Ngọc mất thăng bằng, tay chàng vội níu cái bàn ai ngờ cái bàn cũng ngã sập xuống, khiến chàng té ngã xuống nền nhà.
Trung Ngọc bật ngồi dậy, bất chợt nhìn thấy trên nền nhà bằng gạch có bảy dấu chân trũng xuống cùng với một lỗ trũng tròn. Như vậy, những người để lại những dấu chân này ắt hẳn phải là cao thủ võ lâm.
Chàng đứng lên đưa mắt quan sát tiếp lại thấy còn có hai dấu chân thật sâu, hai đầu mỗi chân đối diện với bảy dấu chân kia, nên thầm nghĩ: “Có lẽ có một cao thủ đấu nội lực với nhiều người”.
Chàng lại nhìn vào bốn góc tường, thấy ở nơi đó đều có một cái đèn treo nhưng không thấy đốt sáng.
Trung Ngọc không ngần ngại liền đốt sáng thêm bốn đèn ấy làm cho căn phòng sáng hẳn lên.
Lúc này, chàng lại thấy thêm nơi bức tường sát góc trong cùng, có bảy dấu chân sắt gắn trên tường theo hình sao bắc đẩu, làm Trung Ngọc chợt nhớ đến lời dạy của thân phụ về Kim Tinh Bắc Đẩu.
Chàng nhủ thầm: “Không lẽ đây là dấu hiệu của Bắc Đẩu Thất Tinh Nhân”.
Nghĩ vậy, Trung Ngọc càng chăm chú quan sát các vật khác xem có gì lạ chăng. Song, trong phòng này ngoài cái bàn cái ghế đã ngã đổ kia thì chỉ có cái nghiêng mực và cây bút đỏ trong góc nhà. Nhưng trên giường ngoài bảy bàn chân sắt, chỉ có một bức tranh khá lớn và duy nhất treo trên tường mà thôi.
Trung Ngọc bước tới ngắm bức tranh một cách bình thản của người thích xem tranh.
Bức tranh này vẽ một mỏm núi thật cao, phía trước và chung quanh là vực thẳm. Trên đỉnh núi này, có một lão nhân đang cầm gậy như đang đi tới. Nơi góc cây tùng có một người đang say sưa thổi tiêu.
Bức tranh muốn diễn tả lão nhân mù đang say mê tiếng tiêu mà quên cả việc quơ gậy dò đường, nên chân lão đang bước tới như sắp sụp vào khoảng không trước mỏm núi đá và sẽ rơi xuống vực thẳm.
Nét vẽ hết sức tỉ mỉ và thật đẹp. Người họa sĩ đã diễn tả nét mặt của lão nhân mù như lạc hồn phiêu lưu mơ theo một cái gì xa xôi.
Trung Ngọc tuy rất thích màu sắc và nét họa của người sáng tác, nhưng nó lại gây một cảm giác không vui và càng nhìn chàng càng cảm thấy khó chịu.
Chàng thầm nghĩ: “Một bức tranh tạo sự tàn nhẫn. Tại sao đặt một người mù vào cái chết bất ngờ và thê thảm như thế”.
Nghĩ vậy Trung Ngọc lại muốn kéo lão mù trong tranh thoát khỏi cái chết.
Chàng liền bước đến góc phòng lấy cây bút và nghiêng mực ở nơi đó, rồi vẽ lên bức tranh một thiếu niên sau lưng lão mù xuống tay kéo lão ta lại.
Chàng đứng ngắm nghía một hồi rồi vẽ thêm một thanh kiếm đeo lủng lẳng bên hông thiếu niên rồi mới thở mạnh một hơi dài, nhẹ nhõm buông bút xuống.
Vừa lúc đó, trên nóc nhà chợt nổi lên tiếng động lớn và tiếng cười dài.
Trung Ngọc quay người lại thì nơi cửa đã xuất hiện một người cao niên mập mạp, mặc áo màu thanh thanh, tay cầm cái quạt, vừa vuốt râu vừa ung dung đi vào.
Người này lên tiếng :
- Lão phu xin chào thiếu hiệp.
Vừa nói lão ta đến cạnh Trung Ngọc và thốt lên :
- Hay quá! Thì ra là thiếu hiệp...
Trung Ngọc chận lời :
- Lão nhân có phải là chủ ngôi nhà này?
Lão ta chưa kịp đáp lời thì có tiếng nói từ ngoài cửa :
- Dĩ nhiên là không phải!
Chàng giật mình nhìn ra đã thấy có bốn người bước vào. Một người rất cao mặt dài, mắt và mũi như con ó già, sau lưng đeo một thanh trường kiếm. Một người khác trẻ hơn không đeo vũ khí, mặt mũi cũng giống như tên gầy kia. Còn lại là một lão già lùn và một lão tay chống nạng sắt nhưng bước đi rất nhẹ nhàng vững chãi.
Thấy các nhân vật này xuất hiện, Trung Ngọc chợt liếc mắt nhìn mấy dấu chân trên nền gạch và thầm đoán là dấu chân của những người này.
Tất cả những người vừa xuất hiện nhìn chàng chăm chăm, rồi họ cùng nhìn lên bức tranh.
Trung Ngọc lên tiếng :
- Đêm tối thế này, không biết các vị có điều chi chỉ giáo?
Lão nhân vào đầu tiên thủ lễ chào Trung Ngọc và nói :
- Tại hạ là Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm, xin thiếu hiệp cho biết cao danh.
Nghe giọng nói và điệu bộ của lão có vẻ kính cẩn làm Trung Ngọc khó nghĩ nhưng vẫn đáp lời :
- Tại hạ là Đoàn Trung Ngọc.
Cả bốn người kia bỗng ồ lên và nói :
- Thì ra công tử đây là con của Điểm Quang song hiệp.
Nói đoạn cả bốn người đến vái chào Trung Ngọc rất cung kính.
Lão Lương Sĩ Nhâm chỉ vào hai lão cao gầy giới thiệu với Đoàn Trung Ngọc.
- Nhị vị đây là huynh đệ ruột thịt họ Lục, đó là Lục Hổ và Lục Báo trong Bắc Đẩu Thất Tinh.
Chỉ vào lão lùn và lão một chân, lão ta nói tiếp :
- Vị này là Truy Mệnh Giang Hải Xuyên Bang chủ Thần Điêu bang. Đây là Thiết Túc Tăng Tư Nam, Bang chủ Đại Tùng bang.
Trung Ngọc cung tay chào :
- Tại hạ xin chào các vị!
Bỗng hai huynh đệ họ Lục bước tới nói :
- Xin thiếu hiệp tiếp chiêu.
Nói xong, cả hai hợp quyền đánh vào Trung Ngọc. chàng giật mình nhảy lui, xua tay nói :
- Tại hạ không thù oán gì với nhị vị tại sao lại đánh nhau?
Một người nói :
- Thiếu hiệp hãy tiếp chúng tôi ba chiêu trước đã, rồi sẽ có lời giải thích.
Không nói thêm, cả hai hợp quyền đánh vào Trung Ngọc một lần nữa.
Bình thường việc tránh quyền không khó đối với chàng, nhưng ngày nay thì khác, Trung Ngọc xoay người tránh quyền, đồng thời di bộ xuất chiêu Thôi Sơn Thủ đánh vào một trong hai gã họ Lục, nhưng rất tiếc quyền pháp, bộ pháp của chàng không còn nhanh nhẹn nữa, nên gã này gạt tay quyền và chộp vào vai chàng giữ lại còn gã kia, tấn bộ gài cứng tay kia của Trung Ngọc.
Trung Ngọc la lên :
- Các vị làm gì thế?
Hai gã “hừ” một tiếng rồi cùng buông tay ra.
Lục Hổ nói :
- Không tiếp đủ ba chiêu.
Nói xong lão quay qua Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm nói :
- Đoàn thiếu hiệp không tiếp được chúng ta ba chiêu, như vậy lời hứa của chúng ta xem như hủy bỏ.
Nói xong hai gã có vẻ khoái chí lắm.
Lương Sĩ Nhâm quát lớn :
- Ai bảo hủy bỏ?
Lời nói của lão đầy nội lực vang lên như sấm, khiến mọi người thoáng giật mình.
Truy Mệng Giang Hải Xuyên cười lạnh lên tiếng :
- Lương lão huynh có tức giận cũng chẳng giải quyết được gì. Công việc này cần người có trí và biết võ công.
Thiết Túc Tăng Tư Nam tiếp lời :
- Tối thiểu người ấy cũng phải tiếp được ba chiêu.
Lương Sĩ Nhâm nói :
- Nhưng chúng ta không thể kéo dài ký ước vì đã đợi quá lâu rồi, may mới có được một cơ hội.
Lúc này Trung Ngọc mới lên tiếng :
- Xin các vị có thể nói rõ các vị muốn gì không?
Tăng Tư Nam liền giải thích :
- Lương lão huynh mới mời Đoàn thiếu hiệp làm Tổng bang chủ của các Bang và Hội của võ lâm đó thôi.
Trung Ngọc nghe nói, chàng ngạc nhiên chưa tin, thì Lương Sĩ Nhâm gật đầu xác nhận :
- Đúng vậy! Ý lão phu muốn như thế.
Tăng Tư Nam chận nói :
- Để lão kể cho thiếu hiệp nghe câu chuyện này thì thiếu hiệp không còn thắc mắc gì nữa cả.
Không đợi Trung Ngọc bằng lòng hay không, lão cũng vẫn nói :
- Có một nhân vật võ lâm, đã lăn lộn rất lâu trong giang hồ, võ công cũng chẳng kém ai, nhưng người ấy lại rất vô duyên, song lại muốn làm lãnh tụ của những hảo hán hắc bạch.
Vừa nói lão vừa cười mỉa mai và tiếp :
- Đoàn thiếu hiệp nghĩ xem. Có ai lại bằng lòng tôn y lên đâu. Bởi thế, y liền nghĩ ra một cách là dùng võ học của họ để làm áp lực, buộc một số người phải nghe theo ý định của y.
Tăng Tư Nam cười khà một tiếng rồi lại nói tiếp :
- Nhân vật kia cứ tưởng đem võ công sẽ làm áp lực được mọi người, nhưng y đã lầm, vì khi mọi người cùng hiệp lực thì y cũng chẳng đàn áp được ai.
Bấy giờ Trung Ngọc chợt hiểu và chàng “à” lên một tiếng nghĩ thầm: “Thì ra Lương Sĩ Nhâm muốn cầm đầu giới giang hồ”.
Tăng Tư Nam nhìn Trung Ngọc hỏi :
- Chắc thiếu hiệp đã hiểu câu chuyện, không còn thắc mắc nữa chứ?
Đoàn Trung Ngọc gật đầu thì lão nhị Lục Báo trong Bắc Đẩu Thất Tinh lên tiếng :
- Sự tỷ võ giữa đôi bên xem như đã hòa nhau thì việc làm lãnh tụ của y cũng thất bại. Nhưng y nghĩ ra nhiều mưu kế, theo những mẩu chuyện gian thần trong lịch sử, đưa kẻ yếu làm hoàng đế, để các gian thần sau lưng nắm quyền chỉ huy lộng hành.
Tăng Tư Nam quay qua Trung Ngọc hỏi :
- Thiếu hiệp có biết y nói sao không?
Lão cười khỉnh tiếp luôn :
- Y nói, nếu được như vậy, y cũng là nửa thủ lãnh để điều. Thật là buồn cười phải không thiếu hiệp?
Lúc này, Lương Sĩ Nhâm chặn lời lên tiếng :
- Các người đã nói nhiều rồi, nhưng các người đâu có biết rằng, hiện tại có một thế lực rất mạnh đang khống chế dần các bang, hội, môn phái. Thế lực này đã lộ diện một nhân vật mà các người đã biết, còn sau lưng nhân vật ấy là bè phái của y như thế nào nữa, chúng ta chưa biết được. Vì vậy, chúng ta cần tập hợp một sức mạnh để chống lại bọn ấy.
Tăng Tư Nam liền tiếp lời :
- Với lý do đó, lão đề nghị tìm một người lạ mặt lên làm Tổng bang chủ. Rồi lão vẽ ra một bức tranh.
Vừa nói Tăng Tư Nam chỉ bức tranh treo trên tường, nhấn mạnh :
- Người mù và vực thẳm trên lối đi.
Nói đến đây lão ngừng lại thì Trung Ngọc vọt miệng nói tiếp như người rành rẽ câu chuyện :
- Nếu có ai có thể sửa đổi để cho lão nhân mù trong tranh không rơi xuống vực thì người đó được chọn làm lãnh tụ.
Lão Báo vỗ tay khen lớn :
- Thiếu hiệp quả là thông minh.
Lục Hổ lại nói rõ hơn :
- Nhà này chỉ là căn nhà bỏ hoang, ít người qua lại. Nếu có người đến đây và nghĩ ra cách vẽ để kéo lão mù trong tranh thì người này đúng là một người can đảm và nhân hậu.
Giang Hải Xuyên tiếp lời :
- Lúc đầu, bọn ta ưng thuận. Nhưng nghĩ lại nếu người làm lãnh tụ mà võ công kém cỏi thì không được. Nên có cuộc tranh cãi để đến kết luận là chỉ cần người đó đỡ được ba chiêu thì sẽ làm lãnh tụ.
Lương Sĩ Nhâm liền nói :
- Đúng là vậy, chỉ cần người đó tránh được ba chiêu thì không còn rắc rối nữa.
Đoàn Trung Ngọc thủ lễ nói :
- Tại hạ tài đức kém cỏi, không thể làm lãnh tụ các vị đựơc đâu. Xin các vị chờ người khác vậy.
Nói xong chàng liền rảo bước đi xa.
Cả năm lão nhân nhìn nhau chưa biết tính sao, bỗng ngay nơi xuất hiện một người cản bước đi của Đoàn Trung Ngọc.
Người đó là một chàng thư sinh mặt đẹp như ngọc, y phục sang trọng, tay cầm cây quạt phe phẩy.
- Các vị xưng hùng võ lâm, muốn chọn người lãnh tụ. Gặp người kém võ công thì ngần ngại, cũng chỉ do trí tuệ các vị quá thấp kém mà thôi.
Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm gầm lên giận dữ. Lão chao người đã đứng trước mặt thư sinh, quát hỏi :
- Các hạ là ai? Sao dám buông lời khích bác lão phu?
Thư sinh chỉ nở một nụ cười. Nụ cười như đóa hoa hàm tiếu thật là tuyệt. Ngay chàng Trung Ngọc cũng sững sờ ngây người ra. Còn lão Lương Sĩ Nhâm thì cảm thấy lòng dịu lại.
Thư sinh lên tiếng đáp :
- Tại hạ là Thượng Quan Hùng.
Hai lão họ Lục cùng bật kêu lên :
- Thì ra các hạ là Ngọc Diện thư sinh.
Chàng thư sinh cung tay vừa chào vừa nói :
- Không dám! Không dám! Xin chào các vị.
Lương Sĩ Nhâm lên tiếng hỏi :
- Lời nói lúc nãy của các hạ có ý gì?
Ngọc Diện thư sinh đáp :
- Các vị là bậc cao niên, võ công cao thâm mà không nghĩ ra sao?
Ngừng một thoáng, thư sinh tiếp :
- Đoàn công tử của Điểm Quang gia trang chẳng lẽ không biết võ công. Nhị vị Trang chủ đã nổi tiếng hành hiệp với Điểm Quang kiếm pháp ít người hơn được, chắc các vị cũng rõ điều ấy.
Lương Sĩ Nhâm tiếp lời :
- Không biết các hạ ca tụng như thế có ý gì? Có điều gì xin các hạ cứ nói rõ ra đi.
Ngọc Diện thư sinh mỉm cười đáp :
- Các vị không nhìn thấy Đoàn công tử đã bị điểm huyệt sao?
Nghe nói vậy, Thần Thủ quay nhìn Trung Ngọc, rồi bất thần vung tay điểm vào các yếu huyệt của chàng, nhanh như ánh chớp, quả là Thần Thủ.
Trung Ngọc cảm thấy có một luồng nội lực tuôn vào chàng. Còn mọi người thấy thân hình chàng rung lên liên hồi.
Lương Sĩ Nhâm rút tay lại, mồ hôi lấm tấm trên gương mặt, lão chỉ thở dài không nói!
Giang Hải Xuyên bước tới hỏi :
- Thế nào hả?
Lương Sĩ Nhâm đáp :
- Độc môn thủ pháp bế ba đại mạch.
Giang Hải Xuyên hỏi tiếp :
- Có cách nào giải được không?
Lương Sĩ Nhâm đáp :
- Có lẽ chỉ có người điểm huyệt mới giải được.
Chợt Ngọc Diện thư sinh cười trong trẻo tiếp lời :
- Không phải đâu! Còn có một người có thể giải được.
Cả năm người cùng thốt lên :
- Ai vậy?
Ngọc Diện thư sinh đáp :
- Dược Vương Thần Y.
Tất cả mọi người cùng im lặng.
Trung Ngọc ngạc nhiên, lên tiếng hỏi :
- Tại sao các vị đều im lặng như thế?
Ngọc Diện thư sinh trả lời :
- Thứ nhất các vị đây không biết Thần Y đang ở đâu. Thứ hai, tất cả đều biết muốn gặp Thần Y không phải chuyện dễ dàng.
Lương Sĩ Nhâm tiếp lời :
- Đúng vậy, nhưng nghe lời nói của các hạ có lẽ biết chỗ của Thần Y.
Ngọc Diện thư sinh đáp :
- Dĩ nhiên ta biết. Mà còn biết thêm là Đoàn công tử đây sắp tới ngày tuyệt mạng rồi. Độc thủ ấy sắp phát tác rồi đấy.
Nói tới đó, Ngọc Diện thư sinh lại ngừng tay vẫn phe phẩy cái quạt.
Trung Ngọc lên tiếng :
- Xin cám ơn các vị đã lưu tâm đến tại hạ. Đã vậy, tại hạ cũng xin nói rõ luôn.
Ngập ngừng một lúc chàng nói :
- Việc trang sách cuối của Huyết Long kiếm phổ bị mất, không liên quan gì tới tại hạ. Tại hạ không biết gì về việc ấy, nên các vị đừng trong mong gì ở tại hạ cả.
Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm “hừ” một tiếng rồi nói :
- Điều đó lão phu đã biết. Cả việc gia trang của thiếu hiệp bị thiêu hủy chúng ta cũng đã biết.
Nhìn mọi người lão tiếp :
- Trong võ lâm đã xảy ra nhiều biến cố. Một số cao thủ bị ám hại, bị chiếm đoạt tài vật và báu vật, mà khó biết thủ phạm, chẳng lẽ chúng ta khoanh tay bất lực.
Lão thở dài rồi tiếp :
- Hơn nữa, Bang chủ của Hắc Y bang là Ma Đao Hàn Mộ Hiệp rất lợi hại. Ngoài võ công, y lại có tài tổ chức, nên có nhiều Phân Bang khắp nơi, với ý đồ thống lĩnh võ lâm.
Nhưng một lúc, lão tiếp :
- Trong khi đó, chúng ta muốn hành động đối phó, song lực lượng chúng ta ô hợp, không có người cầm đầu thích ứng, vì vậy lão phu mới nghĩ ra cách chọn người làm Tổng bang chủ là vậy.
Trung Ngọc lên tiếng :
- Tiền bối là người tài trí và hào hiệp...
Nhưng lão ta liền ngắt lời tiếp :
- Thiếu hiệp không cần nói về lão phu vì tất cả chúng tôi đã cùng đồng ý phương pháp chọn người làm Tổng bang chủ rồi. Và đến lúc này, lão vẫn muốn Đoàn thiếu hiệp nhận chức vị ấy.
Trung Ngọc toan thốt lời từ chối thì Ngọc Diện thư sinh đã lên tiếng :
- Thế này nhé! Để tôi giúp Đoàn thiếu hiệp tìm được Dược Vương Thần Y để chữa bệnh. Khi chữa xong chắc là hoàn tất lời cam kết giữa các vị. Lúc đó, Đoàn thiếu hiệp sẽ lên làm Tổng bang chủ cũng chẳng muộn.
Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm thủ lễ, nói :
- Lão phu xin cảm ơn ý kiến của Ngọc Diện thư sinh và việc này xem như đã xong. Lão xin đa tạ Đoàn thiếu hiệp và chuẩn bị mọi việc đón thiếu hiệp lên làm Tổng bang chủ của chúng rôi.
Rồi lão cười hả dạ nói tiếp :
- Vậy lão phu xin ra mắt Tổng bang chủ trước.
Vừa nói lão vừa bước tới trước mặt Đoàn Trung Ngọc cung kính xá dài một cái.
Trung Ngọc giật mình thốt :
- Không được, không được! Tại hạ không dám nhận đâu.
Ngọc Diện thư sinh liền nói ngay :
- Đoàn thiếu hiệp cứ như thế mà làm, không nên từ chối mà phụ lòng mong đợi của Lương tiền bối!
Lương Sĩ Nhâm nói :
- Hay lắm! Hay lắm! Xin Đoàn thiếu hiệp nhận cho.
Trung Ngọc xoay nhìn khuôn mặt đẹp như ngọc của Ngọc Diện thư sinh, lòng nghĩ thầm: “Người này thật là lạ! Hình như có nhiều thiện cảm với mình. Chàng ta nhận đưa mình đi chữa bệnh, lại khuyến khích mình nhận chức Tổng bang chủ, không biết có ý gì không?”
Thấy Trung Ngọc nhìn mình chăm chăm, Ngọc Diện thư sinh khẽ khàng nghiêng đầu sang trái, tai nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt trắng trên tay.
Trung Ngọc nói :
- Nếu tại hạ chữa được bệnh thì tại hạ sẽ gặp lại các vị để bàn việc ấy.
Ngưng một lát chàng nói thêm :
- Nếu việc ấy có ích cho nhiều người, nhất định tại hạ sẽ đóng góp sức mình cho đại cuộc, lúc ấy các vị không yêu cầu tại hạ cũng xin tham gia.
Ngọc Diện thư sinh điểm nhẹ nụ cười tỏ ý hài lòng trước lời nói khẳng khái chân thật, khiên nhường của Trung Ngọc.
Lương Sĩ Nhâm quay lại nói với mọi người :
- Các vị cũng đến tham kiến Tổng bang chủ Đoàn Trung Ngọc đi.
Bang chủ Đại Tùng bang Tăng Tư Nam tức giận, chống nạng bước ra cửa.
Nhưng thoáng một cái. Lương Sĩ Nhâm đã lướt nhanh ra chận lại, lạnh lùng nói :
- Người nào chưa bái kiến Tổng bang chủ thì đừng hòng ra khỏi cửa.
Bang chủ Đại Tùng biết không thể cưỡng lại nên quay lại nhưng thầm nghĩ: “Nếu mình giết chết tiểu tử này, xem còn ai làm Tổng bang chủ cho biết”.
Nghĩ vậy, nên lão ta liền bước tới chắp tay vái Đoàn Trung Ngọc, nhưng cùng động tác ấy, hai tay áo của lão bất thần phồng lên và phóng luôn song chưởng đánh vào chàng ta.
Trung Ngọc và cả những lão kia đều bất ngờ. Chỉ có Ngọc Diện thư sinh đã nhìn thấy sự bất đồng ý kiến của lão Thiết Túc, hậm hực quay vào nên có ý đề phòng. Hơn nữa, Ngọc Diện thư sinh đang đứng gần Trung Ngọc, nên liền phát chưởng cản chưởng lực của lão ta.
- Bùng!
Lão ta lùi lại một bước, chống mạnh cây nạng xuống đất, mượn đà lộn người ra phía sau và phóng vọt qua cửa mất dạng.
Tuy Ngọc Diện thư sinh đã nhanh tay phát chưởng cản lại, song một phần của chưởng phong lão ra đã đánh tạt vào Trung Ngọc, đẩy bật ngay chàng về phía sau, rớt ập vào người Ngọc Diện thư sinh, nên chàng phải đỡ ngay Trung Ngọc mà cử chỉ hơi lúng túng.
Trong khi đó, Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm phóng theo Tăng Tư Nam quyết rượt lão Bang chủ này, nhưng chợt nghĩ đến sự an nguy của Trung Ngọc nên dừng bộ, rồi quay trở lại ngôi nhà hoang.
Khi bước vào gian phòng lại không còn ai, lão ta biến sắc gọi lớn :
- Lý Năng xuống đây mau.
Tức thì, ở trên nóc nhà nhảy xuống một người, đến trước Thần Thủ lễ phép nói :
- Có tiểu nhân.
Lão hỏi nhanh :
- Những người trong phòng này đi đâu rồi?
Lý Năng là tên thuộc hạ của lão Thần Thủ. Lão đặt y ở đây xem chừng bức tranh. Lúc thấy Trung Ngọc vẽ vào bức tranh, y đã ra ám hiệu cho mọi người biết để đến đây. Sau đó y mệt mỏi nằm trên nóc nhà ngủ quên, đến khi nghe tiếng gọi lớn của Thần Thủ thì y mới chợt tỉnh nhảy xuống.
Giờ đây nghe hỏi y ngớ ngẩn và hốt hoảng quỳ xuống nói :
- Thưa... thuộc hạ không thấy gì cả.
Lương Sĩ Nhâm tức giận quát lớn :
- Quân vô dụng! Hãy cút mau.
Tên thuộc hạ vụt chạy đi, còn lão ta đến lấy bức tranh cuốn lại miệng lẩm bẩm :
- Các người đừng hòng trốn khỏi tay ta.
Cuốn xong bức tranh, lão quay lại đã thấy Truy Mệnh Giang Hải Xuyên đứng nơi cửa, lão ngạc nhiên hỏi :
- Các người kia đâu?
Giang Hải Xuyên không đáp mà chỉ nói gọn :
- Hãy theo ta.
Rồi lão ta lập tức quay người lướt đi.
Dù đang tức giận nhưng Lương Sĩ Nhâm cũng lao theo Bang chủ Thần Điêu bang Giang Hải Xuyên.
Đi được một đoạn, hai lão đã song song bên nhau.
Lương Sĩ Nhâm hỏi :
- Lão đưa ta đi đâu?
Giang Hải Xuyên hỏi lại :
- Lão sợ sao?
Lương Sĩ Nhâm “hừ” rồi nói :
- Làm gì có chuyện đó.
Giang Hải Xuyên lại hỏi :
- Chứ lão không muốn biết họ đi đâu sao?
Lương Sĩ Nhâm “à” rồi nói :
- Lão hiểu rồi.
Hai người chậm hẳn lại và Giang Hải Xuyên nói :
- Không biết dnt có nghe lời huynh đệ họ Lục hay không?
Lương Sĩ Nhâm nói :
- Việc đó chẳng ăn thua gì, Bang chủ nghĩ sao?
Giang Hải Xuyên gật đầu :
- Nếu hai chúng ta cùng hợp tác, có lẽ sự việc dễ dàng hơn.
Thần Thủ thích thú nói :
- Lão phu cũng có ý định ấy từ lâu, nhưng chưa có dịp để hỏi ý của lão huynh đó thôi.
Giang Hải Xuyên vội đứng lại và đưa tay siết chặt lấy tay Lương Sĩ Nhâm tỏ ý thân thiết rồi hớn hở nói :
- Đoàn Trung Ngọc bị độc thủ bế tam kinh, tuy không nguy đến tính mạng, nhưng huynh đệ họ Lục cũng chẳng chữa được đâu. Nên chúng ta sẽ hỏi y thuận phe ai, nếu nghịch ý thì hãy giết Trung Ngọc đi là xong.
Thần Thủ nghe vậy liền gật đầu tỏ vẻ tán thành, nhưng trong lòng lại nhủ thầm: “Lão họ Giang này lòng dạ thâm hiểm thật. Sau này ta phải tìm cách trừ đi mới được”.
Rồi lão buột miệng nói :
- Ý kiến của Giang lão huynh thật là hay. Còn Ngọc Diện thư sinh thì lão huynh nghĩ sao?
Giang Hải Xuyên trầm ngâm rồi đáp :
- Ngọc Diện thư sinh mới xuất hiện giang hồ gần một năm nhưng đã có tiếng tăm. Ngoài bộ mặt thật đẹp, hắn còn có tài sử dụng thiết phiến rất tuyệt. Tuy nhiên chưa ai biết lai lịch của hắn và hắn thuộc phe nào.
Giang Hải Xuyên tiếp lời :
- Ý của lão huynh thế nào?
Lương Sĩ Nhâm đáp :
- Quả đúng như lời lão huynh vừa nói. Chúng ta nên cẩn thận một chút.
Giang Hải Xuyên gật đầu :
- Có thể chúng ta cứ theo thỏa thuận lúc này rồi tùy cơ ứng biến vậy.
Lương Sĩ Nhâm cũng gật đầu :
- Cứ như vậy là được. Chúng ta đi nhanh thôi.
Nói đoạn hai người sử dụng thuật phi hành lướt đi thật nhanh liên tiếp mấy cánh đồng nữa thì đến một ngôi nhà khá lớn, trong nhà vẫn còn ánh đèn thắp sáng.
Hai lão dừng lại, nhẹ bước đến cửa và Giang Hải Xuyên liền đẩy cửa bước vào.
Trước mắt họ, trên giường Đoàn Trung Ngọc đang nằm mê man, bên cạnh có huynh đệ họ Lục và Ngọc Diện thư sinh đang chăm sóc.