Đột nhiên, một hán tử y phục hoa lệ nhưng dáng vẻ bặm trợn, vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi nhanh chóng đi tới, ở đằng xa đã vái chào rồi cười nói: “Chào thiếu trang chủ.”
Sắc mặt của Lãnh Thu Hồn trầm xuống, khoanh tay bước tới, nhíu mày quát: “Trình Tam, đây là nơi ngươi có thể tới sao?”
Trình Tam khom lưng xuống, nói: “Tiểu nhân nào dám tự ý vào đây, chỉ là…”
Hắn híp mắt cười, nhỏ giọng nói: “Có một vị khách quý, đêm qua đã bỏ ra ba vạn ở chỗ Tiểu Thúy, tiểu nhân nghe đâu là hắn đang ngứa tay, nên mới thay thiếu gia mời hắn tới.”
Lãnh Thu Hồn nói: “Ồ! Là ai?”
Trình Tam nói: “Họ Trương, gọi là Trương Khiếu Lâm.”
Lãnh Thu Hồn trầm ngâm nói: “Trương Khiếu Lâm, tên này nghe rất lạ.”
Trình Tam nói: “Nghe nói hắn bình thường rất ít nhập quan, cho nên…”
Lãnh Thu Hồn trầm giọng nói: “Tại sòng bạc thế này, dù là ai đi nữa thì ngươi cũng phải biết rõ, người không rõ lai lịch dù có muốn tới để thua tiền đi nữa cũng không được đáp ứng.”
Trình Tam cười trừ, nói: “Thiếu gia cứ an tâm, chưa rõ lai lịch sao tiểu nhân dám tự ý đưa tới… vị khách nhân họ Trương này chính là thương nhân tham dược lớn nhất Trường Bạch sơn, lần này tới Tế Nam chính là để mua thuốc.”
Lãnh Thu Hồn cười, nói: “Nguyên lai là khách mua thuốc, để ta đi gặp qua trước đã…”
Hắn hơi nhấc rèm cửa lên, dõi mắt nhìn bên ngoài. Chỉ thấy một đại hán râu ngắn, tướng mạo đường hoàng đang khoanh tay đứng bên ngoài, trong tay cầm hai quả cầu sắt, không ngừng xoay xoay phát ra tiếng ‘đinh đương’.
Tuy hắn đứng yên nơi đó, nhưng nhìn khí phái quả nhiên không nhỏ, so với đám người trong phòng thì hắn giống như hạc giữa bầy gà.
Lãnh Thu Hồn đột nhiên vén rèm, bước nhanh ra nghênh đón, ôm quyền cười nói: “Trương huynh từ xa tới, tiểu đệ đãi khách không chu toàn, mong huynh vạn lần thứ tội.”
Sau đó hắn liền cười lớn kéo tay Trương Khiếu Lâm, hệt như vừa gặp đã quen.
Cái tên Trương Khiếu Lâm này quả nhiên là khách quý vung tiền như rác mặt không đổi sắc, ván bài cửu trên bàn, hắn đặt mới vài lần đã thua hết năm vạn lượng.
Các thiếu nữ đều vây lại, tranh nhau muốn rót rượu cho hắn, xem bài giúp hắn, Trương Khiếu Lâm cười ha hả, trái ôm phải ấp, đột nhiên lấy từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, nói: “Để ta làm cái vài ván có được không?”
Lãnh Thu Hồn liếc mắt nhìn, chỉ thấy một xấp ngân phiếu dày cộp, tờ ở trên cùng là “Bạc trắng mười vạn lượng”, lập tức liền cười nói: “Trương huynh đã muốn làm cái thì tiểu đệ cũng xin phụng bồi.”
Người làm cái lúc này là ông chủ hơn bốn mươi tiệm gạo của thành Tế Nam, hắn đã thắng hơn mười vạn, đang muốn dừng lại, nên lập tức mỉm cười đẩy bài qua, nói: “Mời Trường huynh, tiểu đệ đặt Thiên.”
Trương Khiếu Lâm đặt hai quả cầu sắt lên trên sấp ngân phiếu, cười to nói: “Tiểu bảo bối, ngoan ngoãn ngăn chúng lại cho ta, đừng để chạy mất tờ nào.”
Rồi xắn hai ống tay áo lên, lộ ra áo trong bằng lụa trắng.
Ván này quả nhiên là đủ sống động, đánh tới mức người người mồ hôi ướt lưng, tiền của ông chủ tiệm gạo vừa thắng cũng phải nôn ra hơn phân nửa, hắn liền kéo tình nhân của mình đi ngủ. Hai người khác nghe đồn nổi danh sợ vợ, nên tuy còn muốn gỡ vốn, cũng đành phải lưu luyến rời đi.
Quá nửa đêm, các con bạc trong phòng chỉ còn lại bốn năm người.
Trương Khiếu Lâm miệng ngậm điếu thuốc do thiếu nữ bên cạnh hắn đưa tới, tay xào bài, ánh mắt lại nhìn thoáng qua Lãnh Thu Hồn, cười to nói: “Lão đệ sao không đánh một ván?”
Lãnh Thu Hồn khẽ cười, nói: “Tiểu đệ cũng đang muốn đánh.”
Hắn cũng lấy ra một xấp ngân phiếu, đôi mắt như chó săn quét qua một vòng, đột nhiên đặt hết xấp ngân phiếu ở cửa Thiên, mỉm cười nói: “Ba mươi vạn lượng, dốc hết một trận, vô luận thắng hay thua, chỉ trận này thôi.”
Hắn đặt một ván ba mươi vạn lượng, mặc dù trong phòng đều là khách quý, nhưng cũng đều không nhịn được mà hơi tái mặt, không có bất kỳ người nào còn dám đặt cược nữa.
Trương Khiếu Lâm cười lớn nói: “Được lắm, vậy ta đánh cược với ngươi!”
Tung xúc xắc, là bảy điểm, Lãnh Thu Hồn cầm con bài đầu, Trương Khiếu Lâm cầm con thứ ba, Lãnh Thu Hồn nhìn cũng không thèm nhìn, nhẹ nhàng lật bài, lộ ra con bài đúng là thiên giang.
Tất cả mọi người không khỏi ồ lên đầy ngưỡng mộ, mấy thiếu nữ thì uyển chuyển vỗ tay.
Chỉ thấy Trương Khiếu Lâm ôm quyền, cầm hai con bài trong tay, vừa chuyển vừa vỗ, liếc mắt nhìn, “A” một tiếng sau đó đặt bài xuống bàn. Mọi người nhìn mà sốt ruột, nhịn không được, hỏi: “Như thế nào?”
Trương Khiếu Lâm mặt không đổi sắc, đẩy ba mươi vạn tới trước mặt Lãnh Thu Hồn, cười nói: “Đúng là hên mấy cũng tới lúc xui, ta thua rồi.”
Lãnh Thu Hồn đảo mắt, cười nói: “Hôm nay các vị đánh tới đây có vẻ cũng đủ rồi, ngày khác lại tới có được không?”
Vì vậy mọi người thở dài, không ngớt an ủi Trương Khiếu Lâm, tuy rằng trong lòng cũng có chút hả hê: “Mình thua vẫn ít hơn hắn.”
Cho nên mọi người cũng rất vui vẻ, ôm mỹ nữ tìm mộng đẹp.
Trương Khiếu Lâm vươn vai một cái, cười nói: “Lão đệ, ngươi giỏi thật, nhìn chuẩn như thế, đánh rất hiểm!”
Đột nhiên đưa tay phải ra nhanh như chớp, rút thanh đao giắt ngang hông của Trương Khiếu Lâm, kề vào cổ hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai, tới đây có mục đích gì?”
Trương Khiếu Lâm thần sắc bất động, cười hì hì nói: “Lão đệ chẳng lẽ đang nói đùa sao, ta không hiểu.”
Lãnh Thu Hồn cười lạnh nói: “Ngươi thật sự không hiểu?”
Tay trái của hắn vỗ lên bàn, hai con bài vừa rồi Trương Khiếu Lâm đặt trên bàn lập tức bật lên, lật lại rồi rơi xuống bàn.
Chỉ thấy hai con bài này giống nhau như đúc, chính là hai con ba.
Ánh mắt của Lãnh Thu Hồn còn bén hơn dao, lạnh lùng hỏi: “Rõ ràng là ngươi thắng, tại sao lại giả vờ thua?”
Trương Khiếu Lâm cười nói: “Mắt ta không tốt nên nhìn nhầm thôi.”
Lãnh Thu Hồn quát: “Người thông minh chớ có ngụy biện, bằng hữu tới đây có mục đích gì thì cứ nói thẳng ra…. Phải chăng ngươi có ý muốn mượn sức ta, dụng ý của ngươi là gì?”
Trương Khiếu Lâm đột nhiên ngừng cười, trầm giọng nói: “Lãnh huynh quả có ánh mặt lợi hại…. không sai, tại hạ đúng là có chuyện muốn nhờ vả, nhưng chuyện này không những có lợi cho tại hạ, mà đối với quý bang cũng….”
Hắn thần bí cười, dừng lại vô cùng xảo diệu.
Trong một thoáng, ánh mắt của Lãnh Thu Hồn chăm chú nhìn hắn, dần dần trở nên hòa hoãn, tiện tay phẩy thanh đao, “Keng”, tra lại vào vỏ, chậm rãi nói: “Nếu đã như vậy, tại sao ngươi không quang minh chính đại tới cầu kiến?”
Trương Khiếu Lâm mỉm cười nói: “Muốn làm chuyện phi thường, thì phải đi con đường phi thường, nếu tại hạ không thể khiến Lãnh huynh có ấn tượng sâu sắc với tại hạ, thì liệu lời tại hạ nói, Lãnh huynh có tin không?”
Lãnh Thu Hồn cười nhạt: “Dùng ba mươi vạn lượng để mua ấn tượng, ngươi không nghĩ cái giá này quá cao sao?”
Trương Khiếu Lâm trầm giọng nói: “Nếu như việc này thành công, thì ba mươi vạn lượng chẳng qua chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.”
Gương mặt trắng bệch của Lãnh Thu Hồn đột nhiên sáng lên, nhưng ngoài miệng hắn vẫn tỏ ra lãnh đạm: “Những việc phạm pháp, bổn bang quyết sẽ không làm.”
Trương Khiếu Lâm cười nói: “Tại hạ tuy nghèo, nhưng ít nhất cũng có gia tài hơn ngàn vạn, những chuyện phạm pháp nguy hiểm đó, tại hạ cũng tuyệt đối không làm.”
Lãnh Thu Hồn lại đột ngột vỗ bàn, lạnh lùng nói: “Việc này nếu không phạm pháp, không mạo hiểm, lại được lợi nhiều như vậy, tại sao ngươi không tìm người khác mà lại tới tìm bổn bang?”
Trương Khiếu Lâm nói: “Là vì việc này nhất định phải nhờ một vị trưởng lão của quý bang xuất đầu, bằng không e là sẽ khó khăn hơn nhiều, thật sự có thể nói là khó mà thành công.”
Lãnh Thu Hồn nói: “Ngươi muốn nói tới ai?”
Trương Khiếu Lâm nói: “Sát Thủ Thư Sinh Tây Môn Thiên.”
Lãnh Thu Hồn từ tốn xoay người, chậm rãi bước hai bước, thong thả ngồi xuống.
Trương Khiếu Lâm nói: “Việc này chỉ cần có Tây Môn tiền bối xuất mã thì nhất định sẽ thành công, nên xin Lãnh huynh thỉnh Tây Môn tiền bối tới đây, Tây Môn tiền bối mà nghe xong lời của tại hạ, nhất định sẽ không cự tuyệt.”
Lãnh Thu Hồn chậm rãi nói: “Gia sư vốn không dễ gặp khách, ngươi nói với ta cũng được.”
Trương Khiếu Lâm cười nói: “Việc này tại hạ phải nói trực tiếp với Tây Môn tiền bối mới được.”
Trương Khiếu Lâm cười lớn nói: “Kẻ dùng ba mươi vạn lượng bạc để đùa giỡn, trên đời này e là chẳng có ai.”
Lãnh Thu Hồn ngưng mắt nhìn hắn hơn nửa ngày, rốt cuộc trầm giọng nói: “Ngươi tới thật không đúng lúc, gia sư hiện tại không ở trong thành Tế Nam.”
Trương Khiếu Lâm bật cười nói: “Thật vậy?”
Lãnh Thu Hồn lạnh lùng nói: “Tại hạ xưa nay không quen nói đùa.”
Trương Khiếu Lâm kinh ngạc hồi lâu, vẻ mặt thất vọng như nói không nên lời, ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc! Mắt thấy sắp có ba trăm vạn lượng tới tay, nay lại thành công dã tràng.”
Trương Khiếu Lâm cười khổ nói: “Tại hạ là người làm ăn, nếu không có lợi ích gấp mười thì làm sao dám chi trước ba mươi vạn?”
Vẻ mặt Lãnh Thu Hồn hơi động, nói: “Ngươi không thể chờ gia sư trở về sao?”
Trương Khiếu Lâm thở dài: “Chuyện này không thể đợi được, trừ phi….”
Lãnh Thu Hồn lập tức hỏi dồn: “Trừ phi thế nào?”
Trương Khiếu Lâm nói: “Trừ phi trước khi đi Tây Môn tiền bối có nói lại người sẽ đi tới nơi nào, ta với ngươi lập tức đi tìm thì may ra vẫn kịp.”
Đến lúc này, Lãnh Thu Hồn cũng không thể không động tâm, dậm chân nói: “Mỗi lần gia sư xuất môn cơ bản đều có nhắn lại, chỉ có lần này…. Lão nhân gia ngài sau khi nhận được một phong thư thì sáng sớm ngày thứ hai đã lập tức lên đường.”
Ánh mắt của Trương Khiếu Lâm bất giác sáng lên, nói: “Một phong thư? Thư ở đâu?”
Lãnh Thu Hồn kéo tay của hắn, vội vã nói: “Đi theo ta.”
Trương Khiếu Lâm nói: “Đi đâu?”
Lãnh Thu Hồn đáp: “Lập Địa Truy Hồn Thủ Dương Tùng, ngươi hẳn là có nghe qua cái tên này?” Trương Khiếu Lâm nói: “Lẽ nào bức thư này ở chỗ Dương tiền bối?”
Lãnh Thu Hồn nói: “Không sai, ta nhớ trước khi gia sư chuẩn bị lên đường, đã từng đặt phong thư này vào trong một túi giấy, giao cho Dương sư thúc bảo quản, nếu như tìm thấy phong thư này, chắc chắn sẽ biết được nơi gia sư tới.”
Trương Khiếu Lâm nói: “Nhưng, liệu Dương lão tiền bối có đồng ý cho chúng ta xem phong thư này không?”
Lãnh Thu Hồn cười nói: “Ba trăm vạn lượng, bất luận với ai đi nữa cũng không thể coi là con số nhỏ.”
Bọn họ cũng không lên xe, đi qua hai con đường liền tới một trạch viện.
Trên một con đường cũng không tính là ngắn, vừa sạch sẽ vừa yên tĩnh, chỉ có sáu nhà, nhà của Dương Tùng chính là tòa thứ hai ở bên trái.
Trương Khiếu Lâm không cần nhìn kỹ cũng biết người sống ở con đường này đều là phú gia đại hộ ở Tế Nam, thậm chí ngay cả từng phiến đá trên đường và khe hở của nó cũng được quét dọn sạch sẽ, nhưng người có địa vị như Dương Từng, đáng ra phải ở trang viện độc lập ở ngoại ô mới phải.
Lãnh Thu Hồn tựa hồ đã nhìn ra suy nghĩ của hắn, mỉm cười giải thích: “Gia sư mặc dù có hơi kì lạ, nhưng không biết tại sao lại kiên trì muốn ở lại trong thành, lão nhân gia ngài mặc dù không thích nói chuyện với người khác lắm, nhưng lại thích nghe tiếng người khác.”
Trương Khiếu Lâm nói: “Lệnh sư…. Nhưng chẳng lẽ bên trong không phải là Dương…”
Lãnh Thu Hồn nói: “Gia sư cùng Dương sư thúc xưa nay đều ở chung.”
Đại môn sơn đen chỉ khép hờ.
Lãnh Thu Hồn đẩy cửa bước vào, nội viện rất yên tĩnh, không có tiếng người.
Trong đại sảnh, tim đèn sớm nên cắt, đại đường rộng rãi, ánh đèn leo lét, bất giác có một loại cảm giác thê lương kì lạ.
Lãnh Thu Hồn thở dài: “Dương sư thúc xưa nay quen ngủ sớm, ông vừa ngủ thì bọn hạ nhân trong nhà lại lén trốn ra ngoài, hơn nữa những khi gia sư không ở nhà thì đám người này lại càng vô pháp vô thiên.”
Trương Khiếu Lâm cười nói: “Lẽ nào cả nha đầu và mấy bà vú già đến tối cũng trốn ra ngoài sao?”
Lãnh Thu Hồn nói: “Trong phòng này chưa từng có người hầu hạ, bọn họ đều men theo đại sảnh đi vòng qua.”
Trong hậu viện càng thêm tĩnh lặng, trong sương phòng phía tây lại mơ hồ phát ra ánh đèn, Lãnh Thu Hồn nói: “Kỳ lạ, lẽ nào Dương sư thúc vẫn chưa ngủ?”
Hắn đang muốn băng qua sân nhỏ rụng đầy ngô đồng, đột nhiên, một giọt nước rơi xuống vai hắn, hắn lơ đễnh lấy tay phủi một cái, ánh đèn trong phòng xuyên qua khung cửa, chiếu lên tay hắn.
Máu, trên tay của hắn đúng là máu tươi.
Lãnh Thu Hồn kinh hãi ngẩng đầu lên, trên cây ngô đồng, dường như có một người đang ngoắc hắn.
Hắn phi thân lướt lên, nhanh như chớp bắt lấy cổ tay kia, nhưng đây chỉ là một cánh tay.
Không còn gì khác ngoài một cánh tay máu chảy đầm đìa.
Hắn chấn cửa mở ra, Dương Tùng đang nằm trên giường, tựa như đang say ngủ, chăn bông đắp kín, chỉ lộ ra đầu tóc xám bạc. Nhưng trong phòng lại hỗn loạn không tả được, toàn bộ đồ vật đều bị đảo loạn sai chỗ, ba cái rương gỗ ở cạnh giường cũng bị lật tung.
Bên trong chăn bông chỉ có một khối thân thể máu chảy đầm đìa, mất hết tay chân.
Lãnh Thu Hồn như lạnh phát run, nói với giọng run rẩy: “Ngũ Quỷ Phân Thây. Lẽ nào đây là Ngũ Quỷ Phân Thây.”
Tay kia treo ở trên mái hiên, còn đang nhỏ máu, Dương Tùng bị phân thây hiển nhiên chưa tới nửa canh giờ.
Trương Khiếu Lâm tựa hồ đã sợ tới ngây người.
Lãnh Thu Hồn khàn giọng nói: “Thi Sa Bang cùng Ngũ Quỷ vốn không thù không oán, tại sao Huyết Sát Ngũ Qủy phải hạ độc thủ như vậy?”
Trương Khiếu Lâm nói: “Ngươi…. Sao ngươi biết là Huyết Sát Ngũ Qủy hạ thủ?”
Lãnh Thu Hồn nói với vẻ căm hận: “Ngũ Quỷ Phân Thây, đây chính là chiêu bài của bọn họ.”
Trương Khiếu Lâm lẩm bẩm: “Chiêu bài cũng có lúc bị kẻ khác mượn dùng.”
Lãnh Thu Hồn lại không nghe thấy lời hắn nói, bắt đầu tìm tòi xung quanh.
Trương Khiếu Lâm lẩm bẩm: “Ngươi còn tìm cái gì, nhất định là không tìm được bức thư rồi.”
Thư quả nhiên không thấy đâu.
Sắc mặt của Lãnh Thu Hồn trắng bệch tới mức đáng sợ, đột nhiên xông tới túm vạt áo Trương Khiếu Lâm, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi có liên quan gì tới chuyện này?”
Trương Khiếu Lâm nói: “Nếu như có liên quan thì ta lại ở đây sao?”
Lãnh Thu Hồn trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, bàn tay rốt cuộc chậm rãi buông ra, trầm giọng nói: “Vậy tại sao ngươi lại tới đúng lúc như vậy?”
Trương Khiếu Lâm cười khổ nói: “Chỉ trách mấy ngày nay ta không gặp may.”
Hắn dời tầm mắt, lại nói: “Tại sao ngươi không tới phòng lệnh sư xem thử, biết đâu sẽ có phát hiện gì mới cũng chưa biết chừng.”
Lãnh Thu Hồn ngẫm nghĩ, cầm đèn đi tới sương phòng phía đông, cửa cũng không khóa, trong căn phòng của vị trưởng lão Thi Sa Bang quái gở này là bốn vách tường tiêu điều trống trải, cực kỳ đơn giản.
Nhưng trên vách lại có bức tranh, không phải vẽ sơn thủy hay chim chóc hoa cỏ, mà là vẽ một nữ nhân, vẽ rất giống thật, trông cực kỳ sống động, bức tranh này chỉ vẽ có nửa người, Trương Khiếu Lâm bất giác dõi mắt nhìn chăm chú, càng nhìn càng thấy không có từ ngữ nào miêu tả được vẻ đẹp của nữ nhân được họa này, tuy rằng chỉ là một bức tranh, không ngờ lại có một loại mị lực khiến cho kẻ khác không thể kháng cự.
Trương Khiếu Lâm nhịn không được mà thở dài: “Không ngờ lệnh sư mẫu lại là một vị tuyệt đại mỹ nhân.”
Lãnh Thu Hồn lạnh lùng nói: “Gia sư đến nay vẫn độc thân.”
Trương Khiếu Lâm giật mình, nói: “A, …. Khó trách hắn lại ở cùng với Dương tiền bối, khó trách ở đây không có thị nữ nào. ”
Ngoài miệng thì hắn nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ khác. “Tại sao Tây Môn Thiên tới nay vẫn độc thân? Tại sao hắn lại vẽ tranh của nữ tử này ở trong phòng? Nữ tử này rốt cuộc có quan hệ gì với hắn?”
Có lẽ, đây bất quá là một bức tranh bình thường mà thôi.
Nhưng bức tranh bình thường sao lại chỉ có nửa người.
Hiện tại, Trương Khiếu Lâm đã trở lại phòng của hắn ở khách sạn, ngoài cửa sổ, có bảy tám tên đại hán hắc y thắt đai lưng màu đỏ đang tuần tra qua lại.
Mấy tên đại hán này tiền hô hậu ủng, một đường tiễn hắn về, lúc này lại đứng quanh bốn phía phòng hắn không rời một tấc, hệt như đội hộ vệ của hắn vậy.
Kỳ thật thì đây đương nhiên là do Lãnh Thu Hồn phái tới giám thị hắn.
Cũng không phải Lãnh Thu Hồn hoài nghi gì ở hắn, chẳng qua là không muốn “Ba trăm vạn lượng” lọt vào tay kẻ khác mà thôi, chuyện này, Trương Khiếu Lâm đương nhiên biết rõ.
Hắn không khỏi nở nụ cười, cười tới khoái trá.
Nếu thật sự hắn muốn làm gì, tám tên đại hán này trong mắt hắn có thể khá hơn tượng gỗ bao nhiêu?
Hắn thổi tắt đèn, cởi sạch quần áo, nằm lên giường, tận lực thả lỏng tay chân, chăn bông sạch sẽ cọ lên da thịt, khiến hắn cảm thấy thoải mái vô cùng.
Cái thân phận “Thương nhân buôn thuốc quan ngoại” này dù có hay, nhưng so với thân phận thật sự của hắn thì vẫn kém hơn rất nhiều.
Huống hồ hắn buộc chính mình giả làm một người khác, vốn cũng không phải chuyện vui vẻ gì, nhất là mặt nạ trên mặt, thường xuyên khiến mũi hắn ngứa ngáy.
Dần dần, toàn thân hắn đã vào một loại trạng thái bất động tuyệt đối, chỉ có đầu óc của hắn là vẫn không ngừng vận chuyển.
Đột nhiên, mái ngói trên nóc nhà khẽ vang lên.
Một mảnh ánh trăng nhàn nhạt, xuyên thấu bóng tối trong phòng.
Mái nhà bị người nào đó rút ra vài miếng ngói, nhưng lại không phát ra chút âm thanh, kẻ này hành động bí mật chẳng kém gì người trong đại nội.
Tiếp đến, một thân ảnh lướt xuống trơn tuột như cá, tay vịn nóc nhà, đợi một lúc, không nghe thấy chút động tĩnh nào liền nhẹ nhàng đáp xuống.
Trương Khiếu Lâm vẫn không nhúc nhích, híp mắt nhìn, trong lòng không khỏi buồn cười, nếu người này là trộm thì coi như bọn họ kiếp trước làm chuyện thất đức nên mới tới đây.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy bóng người này che mặt, toàn thân mặc đồ đen, dáng người đầy đặn và thon thả, đúng là một thiếu nữ động lòng người.
Trong tay nàng cầm một cây liễu diệp đao, đao quang dưới ánh trăng không ngừng chớp động, nàng có đôi mắt to hắc bạch phân minh, nhìn chằm chằm người nằm trên giường.
Trương Khiếu Lâm cảm thấy rất thú vị, quả thực vô cùng thú vị.
Thiếu nữ động lòng người này, hẳn là nữ thích khách.
Cả đời này chuyện kỳ quái mà Trương Khiếu Lâm gặp phải tuy rằng không ít, nhưng chuyện thiếu nữ động lòng người thế này tới hành thích hắn thì vẫn là mới có lần đầu.
Hắn sợ dọa nữ thích khách này sợ mà chạy mất, nên điều chỉnh hô hấp như đang ngủ say.
Nhưng nữ thích khách này tựa hồ cũng không muốn giết hắn.
Nàng rón rén nhặt quần áo Trương Khiếu Lâm cởi ra vất trên đất, lấy xấp ngân phiếu ra, rồi lại nhét lại chỗ cũ.
Nữ thích khách này rõ ràng không phải tới để trộm đồ. Nàng không muốn giết hắn, lại không muốn trộm đồ, nếu vậy thì nàng tới đây làm gì?
Ánh mắt của nàng hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn thấy một cái rương màu đen, nàng lập tức chạy nhào tới như một con báo, vươn tay muốn mở rương.