Sở Lưu Hương cẩn thận vắt nước chanh lên trên thịt bồ câu. Mới vừa ăn xong một con bồ câu, uống hết nửa chén rượu, trên biển quả nhiên đã trôi lại một thi thể.
Thi thể này mặc một bộ áo ngắn màu đỏ thắm, dài tới đầu gối. Khuôn mặt mặc dù bị ngâm nước biển đến trương, nhưng nhìn vẫn thấy trắng trẻo. Tuổi y cũng chỉ khoảng chừng bốn mươi, dưới cằm mặc dù để râu, khóe mặt lại không có nếp nhăn. Bàn tay trái của hắn thon dài trắng nõn, nhưng bàn tay phải lại cực kỳ thô ráp, gân xanh gồ lên, cơ hồ lớn gấp đôi bàn tay trái. Mở lòng bàn tay ra lại thấy cùng màu với quần áo.
Ánh mắt long lanh của Lý Hồng Tụ nhìn tới tử thi, giật mình nói: “Không thể ngờ được người này lại là Sát Thủ Thư Sinh Tây Môn Thiên.”
Sở Lưu Hương thở dài: “Giết được Tả Hựu Tranh, hắn lại chết trên tay người khác.”
Lý Hồng Tụ lẩm bẩm: “Nhưng là ai giết hắn?”
Nàng vừa nói xong đã nhìn thấy miệng vết thương dưới cổ họng Tây Môn Thiên, máu tươi đã bị nước biển rửa sạch, da thịt màu trắng xám lật sang hai bên.
Lý Hồng Tụ thở ra một hơi, nói: “Đây là vết thương do kiếm.”
Sở Lưu Hương đáp: “Ừ.”
Lý Hồng Tụ lại nói: “Vết thương này không quá một tấc. Thiên hạ võ lâm hiện giờ chỉ có đệ tử của Hải Nam và Lao Sơn hai đại kiếm phái mới có thể sử dụng lưỡi kiếm hẹp như vậy.”
Sở Lưu Hương khen: “Không tồi.”
Lý Hồng Tụ nói: “Hai phái Hải Nam và Lao Sơn, cách nơi này mặc dù không xa, nhưng kiếm pháp Lao Sơn phái được đạo gia chính tông truyền lại, ôn hòa rộng rãi. Tây Môn Thiên lại bị người ta một kiếm xỏ xuyên qua cổ họng, chắc là do kiếm pháp sở trường cay độc của môn hạ Hải Nam phái hạ độc thủ. Thế này lại càng kỳ quái.”
Sở Lưu Hương nhíu mày hỏi: “Kỳ quái thế nào?”
Lý Hồng Tụ nói: “Hải Nam kiếm phái cùng Thi Sa Môn không những không thù không oán, mà lại có quan hệ rất sâu xa. Tám năm trước khi Thi Sa Môn bị Mân Nam Thất Kiếm vây công, Hải Nam phái từng không ngại ngàn dặm đến tương trợ. Nhưng hiện giờ cao thủ Hải Nam kiếm phái lại giết trưởng lão Thi Sa Môn. Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Thật là làm cho người ta không hiểu được.”
Sở Lưu Hương lẩm bẩm nói: “Tả Hựu Tranh vô duyên vô cớ chết trong tay Tây Môn Thiên. Tây Môn Thiên lại bị môn hạ Hải Nam phái giết...Ở trong đó tột cùng có bí mật gì?”
Lý Hồng Tụ thản nhiên cười, nói: “Huynh chính là muốn lo chuyện bao đồng?”
Sở Lưu Hương cười nói: “Muội không phải nói ta rất lười sao? Ta vừa lúc tìm chút việc làm cho muội xem.”
Lý Hồng Tụ nói: “Nhưng chuyện này xem ra liên lụy rất rộng, nhất định thập phần hung hiểm, mà Dung tỷ hai ngày nay lại đang dưỡng bệnh. Muội nghĩ chúng ta vẫn là đừng nên động vào chuyện này!”
Sở Lưu Hương mỉm cười nói: “Càng là chuyện hung hiểm, tìm hiểu mới càng thú vị. Liên quan càng nhiều bí mật, vật liên quan giá trị nhất định càng cao. Loại sự tình này huynh có thể không quản sao?”
Lý Hồng Tụ thở dài: “Muội biết huynh mà không đem bí mật này bóc trần, thì ngay cả ngủ cũng không được phải không? Huynh nhé, huynh sinh ra giống như là để quản chuyện người khác vậy.”
Nàng bỗng nhoẻn miệng cười, nói: "May mắn là chuyện này cũng như tìm kim đáy bể, đến bây giờ một chút đầu mối cũng không có, muốn quản cũng quản không nổi.”
Sở Lưu Hương mỉm cười nói: “Muội chờ coi đi, manh mối sẽ càng lúc càng nhiều thôi.”
Chàng uống ngụm rượu, lại cầm chiếc chân gà, dựa vào mạn thuyền rộng lớn mà gặm.
Lý Hồng Tụ cười khổ nói: “Muội thật bội phục kiểu ăn uống của huynh, bây giờ còn có thể nuốt trôi được.” Nàng cũng bất tri bất giác đi dến mạn thuyền, đưa mắt nhìn về phía biển xanh sâu thẳm.”
Trên biển quả nhiên lại trôi tới một tử thi, rõ ràng là một đạo nhân râu quai nón mặc áo xanh, thân hình khôi vĩ.
Tứ chi của hắn mặc dù đã sớm lạnh, nhưng trong tay vẫn gắt gao nắm lấy đoạn kiếm đứt. Thân kiếm hẹp dài, còn đang lóe sáng, kiếm quang dày đặc, chiếu lên búi tóc rối tung của hắn.
Đỉnh đầu của hắn không ngờ đã bị chém thành hai nửa.
Lần này ngay cả Lý Hồng Tụ cũng phải quay mặt đi, không đành lòng nhìn lại.
Sở Lưu Hương nói: “Quả nhiên là môn hạ Hải Nam phái.”
Lý Hồng Tụ hỏi: “Huynh...huynh nhận ra hắn?”
Sở Lưu Hương chậm rãi nói: “Người này là Linh Thứu Tử trong Hải Nam Tam Kiếm. Kiếm pháp của hắn ngoan độc, đương kinh thiên hạ võ lâm chỉ sợ rất ít người có thể so sánh được.”
Lý Hồng Tụ thở dài: “Hắn xỏ một kiếm xuyên qua cổ họng người khác, không nghĩ chính đầu mình cũng bị người khác chém thành hai nửa.”
Nàng nhịn không được vẫn quay đầu liếc mắt lại một cái, nói: “Xem tình huống này, người đó một kiếm chém tới, hắn nhất định không thể né tránh, chỉ có thể nghênh kiếm đỡ lấy. Ai ngờ người nọ một kiếm không những chém đứt trường kiếm của hắn, còn có dư lực, chém đầu hắn thành hai nửa. Lưỡi kiếm của Hải Nam phái đều là hàn thiết từ đáy biển luyện mà thành, người này có thể một kiếm chém đứt, ôi...Kiếm vừa sắc bén lại vừa trầm trọng.”
Sở Lưu Hương hỏi: “Sao muội biết kẻ địch của hắn cũng dùng kiếm?”
Lý Hồng Tụ nói: “Đao pháp danh gia trong võ lâm hiện giờ, ai có thể làm cho kiếm pháp độc ác của Linh Thứu Tử ngay cả trốn tránh cũng không được. Chiêu thức của Hải Nam kiếm phái không đối cứng, nếu hắn không phải bất đắc dĩ, như thế nào nghênh kiếm chống đỡ một đao chém tới đầu.”
Sở Lưu Hương gật đầu nói: “Không tồi, biến hóa của đao pháp đích xác không bằng kiếm pháp linh hoạt nhanh nhẹn, khiến cho người dùng đao muốn người dùng kiếm không thể né trách, đích thực đã khó càng thêm khó.”
Chàng mỉm cười nói tiếp: “Nhưng muội quên mất một người sao?”
Lý Hồng Tụ ánh mắt sáng lên, cười nói: “Huynh nếu nói đến Vô Ảnh Thần Đao Trát Mộc Hợp thì huynh nhầm rồi.”
Sở Lưu Hương hỏi: “Vì sao lại sai?”
Lý Hồng Tụ nói: “Trát Mộc Hợp được gọi là trung thổ đao pháp đệ nhất danh gia, đao pháp cực nhanh, vô hình vô ảnh. Lúc hắn một đao chém tới, Linh Thứu Tử có lẽ còn chưa biết từ đâu tới, tự nhiên chỉ có thể đưa kiếm lên đỡ. Mà Trát Mộc Hợp sử dụng một thanh Đại Phong Đao, là một trong mười ba thứ thần binh lợi khí ở hải nội, cũng đủ để chém đứt kiếm của Hải Nam phái.”
Sở Lưu Hương hỏi: “Như vậy chẳng lẽ còn không phải sao?”
Lý Hồng TỤ nói: “Nhưng huynh chớ quên, Trát Mộc Hợp tung hoành sa mạc đã ba mươi năm, được xưng Sa Mạc Chi Vương, làm sao lại tới đây?”
Sở Lưu Hương chậm rãi cười nói: “Muội nói không, ta lại nói có đó.”
Lý Hồng Tụ chớp mắt hỏi: “Huynh muốn cùng ta đánh cuộc một keo?”
Sở Lưu Hương nói: “Huynh không cần cùng muội đánh cuộc, bởi vì muội nhất định thua rồi.”
Chỉ nghe khoang thuyền có tiếng người cười ngọt ngào nói: “Hai người đánh cuộc đi, ai thua thì phải giúp ta rửa bát nửa tháng.”
Lý Hồng Tụ cười mắng: “Tiểu quỷ, muội lại nghe lén.”
Tống Điềm Nhi khúc khích cười nói: "Muội tuy rằng không dám nhìn, nhưng lại dám nghe."
Lý Hồng Tụ nhìn sang Sở Lưu Hương, nói: "Này! Huynh nhìn tiểu quỷ này tính toán khôn khéo đáng đánh thật, lợi ích của thiên hạ đều bị một mình nàng ta chiếm hết.”
Sở Lưu Hương dựa mạn thuyền tới xuất thần, dường như không nghe thấy lời của nàng.
Lý Hồng Tụ đi tới hỏi: "Huynh ở đó chờ cái gì, Trát Mộc Hợp à?"
Sở Lưu Hương nói: "Có lẽ. . ."
Lý Hồng Tụ cười nói: "Huynh đợi không được đâu, Sa Mạc Chi Vương sẽ không đến đây, cho dù có đến cũng chẳng có ai giết được y. Người có thể giết được y, cũng sẽ không giết y.”
Sở Lưu Hương nói: "Tây Môn Thiên cùng Tả Hựu Tranh ít lui tới, vì sao lại giết Tả Hựu Tranh. Linh Thứu Tử cùng Tây Môn Thiên không hề thù oán, vì sao phải giết chết Tây Môn Thiên? Trát Mộc Hợp cùng Linh Thứu Tử một người xa tận chân trời, một người ở tận góc biển, lại không hề quan hệ, tại vì sao phải giết chết Linh Thứu Tử?”
Chàng thở dài nói tiếp: “Có thể thấy được trên đời có rất nhiều chuyện là hoàn toàn không thể xảy ra lại vẫn xảy ra.”
Lúc này mặt trời đã ngả về phía Tây, từ lúc phát hiện thi thể thứ nhất đến giờ, đã qua hai canh giờ, trên sàn tàu đã có ba cái thi thể.
Mà cái thi thể thứ tư quả nhiên lại trôi đến.
Các thi thể khác đều ở trên biển nửa chìm nửa nổi, cái thi thể này lại như bị bơm hơi, cả người đều nổi hoàn toàn trên nước.
Các thi thể khác Lý Hồng Tụ còn dám nhìn bằng hai mắt, nhưng cái thi thể này Lý Hồng Tụ chỉ liếc mắt một cái, toàn thân đều nổi gai ốc, cũng không dám nhìn cái thứ hai.
Thi thể này vốn béo hay gầy, Sở Lưu Hương hoàn toàn nhìn không ra, chỉ vì thi thể này toàn thân trương sình, đã bắt đầu hư thối.
Người này là già hay trẻ, Sở Lưu Hương cũng nhìn không ra. Chỉ vì tóc tai của hắn toàn bộ đã rụng hết.
Hai con mắt của hắn căng phồng lên muốn rớt ra ngoài. Da dẻ toàn thân đã biến thành một màu đỏ thẫm làm người ta buồn nôn, Sở Lưu Hương cũng không dám chạm một ngón tay vào.
Lý Hồng Tụ run giọng nói: “Độc thật lợi hại, để muội đi kêu Dung tỷ ra nhìn xem đây là loại độc gì?”
Sở Lưu Hương nói: “Độc này Dung Dung cũng không nhận ra đâu.”
Lý Hồng Tụ nói: “Huynh lại khoác lác. Võ công huynh mặc dù không tồi, nhưng luận ám khí, chưa chắc so được với Điềm nhi, luận dịch dung và khả năng hạ độc càng tuyệt đối kém so với Dung tỷ.”
Sở Lưu Hương cười nói: “Nhưng người này trúng cũng không hẳn là độc.”
Lý Hồng Tụ cười nói: “Không phải độc dược, chẳng lẽ là đường?”
Sở Lưu Hương nói: “Cũng có thể xem như đường...Nước đường.”
Lý Hồng Tụ giật mình nói: “Nước đường?”
Sở Lưu Hương nói: “Đó là nước từ thiên trì của Thần Thủy Cung tinh luyện ra. Giang hồ đều gọi là Thiên Nhất Thần Thủy, còn môn nhân Thần Thủy Cung lại gọi là Trọng Thủy.”
Lý Hồng Tụ động dung nói: “Đây thật sự là độc dược độc trên đời không gì độc hơn Thiên Nhất Thần Thủy?”
Sở Lưu Hương nói: “Tự nhiên là thật. Nghe nói Thiên Nhất Thần Thủy này một giọt đã nặng hơn ba trăm thùng nước. Người thường chỉ cần nuốt vào một giọt lập tức toàn thân bạo nứt ra mà chết.”
Hắn thở dài nói tiếp: “Hơn nữa Thiên Nhất Thần Thủy không màu không mùi, có thử cũng không thấy dị trạng gì, cho nên ngay cả Sa Mạc Chi Vương cũng khó tránh khỏi ám toán.”
Lý Hồng Tụ hỏi: “Đây...người này chính là Trát Mộc Hợp?”
Sở Lưu Hương đáp: “Ừ!”
Lý Hồng Tụ hỏi: “Hắn đã biến thành hình dạng này, huynh làm sao còn nhận ra hắn?”
Sở Lưu Hương nói: “Hắn mặc dù ăn mặc tầm thường, nhưng dưới chân lại mang giày da, cho thấy hắn vốn là dân du mộc. Da trên người hắn mặc dù mềm mại, nhưng trên mặt lại thô ráp, hiển nhiên là bởi vì hắn đi lại ở sa mạc, nếm trải phong trần. Bên thắt lưng hắn tuy có đeo đá mài đao, nhưng đao và vỏ đao lại không thấy, hiển nhiên là vì đao của hắn là bảo đao, cho nên mới bị người ta lấy đi.”
Chàng chậm rãi nói tiếp: “Có được vài điểm đặc thù như vậy, tất nhiên có thể chứng minh hắn chính là Sa Mạc Chi Vương, Vô Ảnh Thần Đao Trát Mộc Hợp.”
Lý Hồng Tụ thở dài: “Muội xem huynh có thể đổi nghề đi làm tuần bổ, huynh phá án so với thiên hạ đệ nhất danh bộ Ngốc Ưng còn muốn lợi hại hơn nhiều lắm.”
Sở Lưu Hương lại cười, nói: “Ngoài ra, trên người hắn lộ ra mặt ngân bài, bên trên có khắc hình lạc đà có cánh, ta mà nhìn không ra hắn là Sa Mạc Chi Vương, thì thật sự là ngốc tử.”
Lý Hồng Tụ cũng nhịn không được bật cười, nói: “Huynh thật sự là một thiên tài.”
Nhưng nàng lập tức ngừng cười, nhíu mày nói: “Chuyện này lại dẫn động tới Sa Mạc Chi Vương cùng Thần Thủy Cung môn hạ, có thể thấy được quan hệ nhất định không nhỏ, mà giờ phút này ngay cả Sa Mạc Chi Vương cũng đã chết, có thể thấy được...”
Sở Lưu Hương ngắt lời nàng, cười nói: “Có phải muội lại muốn khuyên ta dừng tay không?”
Lý Hồng Tụ khẽ thở dài: “Muội cũng không định khuyên huynh dừng tay, chỉ mong huynh có thể cẩn thận một chút là được.”
Sở Lưu Hương ngẩng đầu nhìn một đám mây trắng trên trời, mỉm cười nói: “Nghe nói môn hạ Thần Thủy Cung, đều là tuyệt sắc giai nhân, không biết so với ba vị cô nương của chúng ta thế nào?”
Lý Hồng Tụ lắc đầu cười khổ nói: “Huynh chẳng lẽ vĩnh viễn không thể quy củ một chút sao?”
Lúc này đã quá một canh giờ, trên biển vẫn không hề có động tĩnh gì.
Lý Hồng Tụ từ tốn nói: “Chỉ sợ huynh không đợi được.”
Sở Lưu Hương nói: “Nếu không còn người chết nữa, như vậy chuyện này phải nằm ở trên người sứ giả Thần Thủy Cung. Những người này rõ ràng là tranh đoạt bảo vật, như vậy bảo vật đang nằm trên tay sứ giả Thần Thủy Cung.”
Lý Hồng Tụ hỏi: “Nếu có thêm người chết nữa?”
Sở Lưu Hương nói: “Vô luận có bao nhiêu người chết, chỉ cần xem người chết cuối cùng là ai, liền có manh mối để tìm ra.”
Lý Hồng Tụ hỏi: “Các cao thủ đó chẳng lẽ thực sự vì tranh đoạt bảo vật mà chết?”
Sở Lưu Hương cười nói: “Người vì tiền tài mà chết, những người này chung quy cũng là người.”
Lý Hồng Tụ dõi mắt trông về phía xa, chậm rãi nói: “Bảo tàng có thể dẫn động lòng tham của rất nhiều tuyệt đại cao thủ, nhất định rất khác thường.”
Chuyện này đích xác càng ngày càng thú vị, trong mắt nàng chợt lấp lánh ánh sáng.
Trong khoang thuyền Tống Điềm Nhi lại nói: “Hai người có biết Dung tỷ có biểu cô gia nhập Thần Thủy Cung không?”
Sở Lưu Hương nói: “Ồ, Dung Dung lại có biểu cô là môn hạ Thần Thủy Cung sao? Hai ngày nay, nàng ấy không biết đã khỏe hơn chưa? Có còn chảy nước mũi nữa không?.”
Lý Hồng Tụ cười nói: “Huynh muốn tỷ ấy đi lên à?”
Sở Lưu Hương đáp: “Thôi, người đang bị cảm, vẫn là nên nằm nghỉ cho khỏe.”
Chỉ nghe một người ôn nhu nói: “Không hề gì, bệnh của ta dù sao cũng đỡ nhiều rồi, chỉ cần nghe huynh nói những lời này, ta...”
Lại nghe Tống Điềm Nhi lớn tiếng nói: “Dung tỷ không cần nghe lời huynh ấy, huynh ấy biết tỷ nghe thấy, cho nên mới cố ý tỏ vẻ quan tâm cho tỷ nghe”
Giọng nói ôn nhu kia cười đáp: “Cho dù là cố ý, chỉ cần do huynh ấy nói ra, ta cũng rất vui rồi.”
Một bóng người yểu điệu, theo lời nói nhẹ nhàng đi lên.
Nàng mặc một chiếc áo mềm mại rộng rãi, trải dài trên sàn tàu, che kín gót chân, ánh chiều tà trải trên búi tóc buông lỏng, trên ánh mắt trong veo, cũng chạm vào đôi môi tươi cười dịu dàng của nàng, trông thật giống như tiên tử trên trời, từ lâu không nhiễm bụi thế gian.
Lý Hồng Tụ dậm chân nói: “Dung tỷ, gió lớn như vậy, tỷ đi lên làm gì, cẩn thận lại bị bệnh không dậy được, làm hại bọn muội bị vị công tử đa tình này trút giận.”
Tô Dung Dung thản nhiên nói: “Trên này náo nhiệt như vậy, ta làm sao ở trong khoang thuyền bỏ lỡ được, ta cũng muốn nhin một cái, xem có thật môn hạ Thần Thủy Cung sẽ đến đây không?”
Nàng cầm trong tay chiếc áo nhung dày, nhẹ nhàng khoác lên người Sở Lưu Hương, ôn nhu nói: “Buổi tối lạnh, cẩn thận bị cảm.”
Sở Lưu Hương mỉm cười thở dài: “Nàng luôn chỉ biết quan tâm người khác, lại không biết chú ý giữ mình... Nàng nếu tự quan tâm mình một chút, thì làm sao bị bệnh được?.”
Lý Hồng Tụ bĩu môi nói: “Đúng nhé! Giống như bọn muội chẳng bao giờ bị ốm, là chẳng được huynh ấy quan tâm bao giờ.”
Tô Dung Dung vuốt má nàng, cười nói: “Nghĩ nhiều như vậy, chóng già lắm đó.”
Lý Hồng Tụ ôm cổ nàng khúc khích cười nói: “Muội nghĩ nhiều vậy đấy, lại còn hay ghen, Dung tỷ sao còn đối tốt với muội như vậy?”
Thân hình mảnh khảnh của Tô Dung Dung bị nàng nhấc bổng lên.
Đúng lúc này cỗ thi thể thứ năm trôi tới.
Nghiêm khắc mà nói, cái này đã không thể xem như một thi thể. Thi thể này bên trái đã bị người ta chặt đứt tới tận vai.
May mà khuôn mặt của nàng vẫn đầy đủ, có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Tựa hồ kẻ sát nhân tàn nhẫn cũng không nỡ phá hư khuôn mặt xinh đẹp đó.
Trên người nàng mặc một bộ trang phục mỹ lệ, thắt lưng bằng tơ bạc, trên đôi chân duyên dáng đi đôi giày cùng chất liệu màu bạc với thắt lưng.
Giờ phút này, chỉ còn lại một nửa bộ trang phục nhuốm máu, nếu không phải có thắt lưng, chỉ sợ đã bị nước biển cuốn trôi, dù là vậy, thân mình nàng cũng cơ hồ hoàn toàn trần trụi.
Tô Dung Dung quay đầu đi, trong đôi mắt mỹ lệ đã ngập tràn nước mắt.
Lý Hồng Tụ cũng nhắm mắt lại, nói: “Dung tỷ, tỷ xem nàng ta có phải môn hạ Thần Thủy Cung không?”
Tô Dung Dung ảm đạm gật đầu.
Sở Lưu Hương thở dài: “Mỹ nhân thế này, ai nỡ nhẫn tâm hạ độc thủ với nàng ta như vậy.”
Lý Hồng Tụ nói: “Kẻ hạ độc thủ này, chính hắn cũng đã chết.”
Sở Lưu Hương hỏi: “Muội nói là Trát Mộc Hợp?”
Lý Hồng Tụ nói: “Tất nhiên là Trát Mộc Hợp, trừ hắn ra, làm gì có ai có đao nhanh như vậy?”
Sở Lưu Hương đáp: “Ừ.”
Lý Hồng Tụ lại nói: “Trát Mộc Hợp phát giác chính mình trúng độc, trước khi chết dùng hết dư lực, cho nàng một đao. Trong lòng tất nhiên là đầy căm hận, cho nên một đao mới có thể độc, nặng thế này.”
Sở Lưu Hương khoan thai nói: “Nghe cũng không phải không có đạo lý”
Lý Hồng Tụ thở dài, nói: “Hiện tại, tất cả manh mối đều đã đứt, chúng ta cũng chẳng còn chuyện gì nữa.”
Sở Lưu Hương nói: “Không có chuyện gì thật sao?”
Lý Hồng Tụ hỏi: “Người đã chết sạch, còn có thể có chuyện gì?”
Sở Lưu Hương nói: “Muội cho rằng nàng ta thật sự chết trong tay Trát Mộc Hợp?”
Lý Hồng Tụ sóng mắt xoay chuyển, hỏi: “Chẳng lẽ không đúng?”
Sở Lưu Hương cười nói: “Muội chớ quên, Trát Mộc Hợp chết, Đại Phong Đao của hắn rơi vào tay người khác. Người này cầm Đại Phong Đao, giết chết nàng, là muốn người khác nghĩ chuyện này hoàn toàn đã xong.”
Lý Hồng Tụ thất thanh nói: “Ừ nhỉ, phải rồi”
Sở Lưu Hương chậm rãi nói: “Hắn làm người khác cho rằng việc này chấm dứt, như vậy, việc này nhất định chưa chấm dứt, ta cho rằng, chuyện nãy còn chưa bắt đầu đâu.”
Tô Dung Dung đột nhiên hỏi: “Chuyện này có phải hắn không muốn người khác nhúng tay vào phải không?”
Lý Hồng Tụ hỏi: “Như vậy vì sao hắn không đem tất cả xác chết hủy đi, người khác không nhìn thấy thi thể nào, làm sao biết đường mà tìm hiểu?.”
Sở Lưu Hương mỉm cười nói: “Những người này đều là người nổi danh trong giang hồ, thậm chí còn có thân phận tông chủ, bọn họ nếu đột nhiên cùng nhau mất tích, môn nhân đệ tử của họ còn không tìm hiểu cho rõ?.”