Sở Lưu Hương nằm phía sau mái nhà đối diện, nhìn Bạch Ngọc Ma đẩy cửa đi vào, bên trong có ánh đèn, cửa sổ thì không đóng, mơ hồ nhìn thấy bóng người lay động, nhưng không thấy rõ tình hình cụ thể ra sao.
Bốn phía đều có người mai phục, tuy không nhìn thấy, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy đao quang loé lên, cũng có thể nghe thấy tiếng xì xào rất khẽ.
Sở Lưu Hương lướt người nhẹ tựa làn khói, đánh một vòng, đến phía sau phòng, đột nhiên ho khẽ một tiếng, trong bóng tối quả nhiên lại có người thấp giọng nói: "Thượng thiên nhập địa."
Sở Lưu Hươngđáp: "Ăn mày đừng có tới."
Người nọ bước ra từ trong bóng tối, nhìn thấy Sở Lưu Hương, liền giật mình hỏi: "Ngươi là ai?"
Sở Lưu Hương nói: "Xin ăn."
Nói xong, tay phải của hắn đã điểm huyệt đạo người này, tay trái lại đỡ lấy người hắn, nhẹ nhàng đặt lên mái nhà, nói khẽ: "Ta không phải là người, mà là hồ tiên, ngươi hiểu chưa?"
Trong mắt người nọ toàn vẻ hoảng sợ, muốn gật đầu, nhưng đã không cử động được nữa.
Sở Lưu Hương lướt xuống dưới mái hiên nhẹ như một làn khói, tìm được một ô cửa sổ có ánh đèn hắt ra, dõi mắt nhìn vào trong.
Chỉ thấy đại sảnh bên trong đặt hai hàng ghế bằng gỗ tử đàn, mỗi bên có hai lão ăn mày tóc hoa râm ngồi, bao bố sau lưng chồng một đống, hẳn là có hơn chín cái.
Đây cũng là trưởng lão và hộ pháp trong cái bang.
Bạch Ngọc Ma cũng ngồi xuống, quay mặt nhìn về phía tân bang chủ Nam Cung Linh khôn khéo cường hãn, đầu óc tinh tường của cái bang.
Hắc y thiếu niên kia vậy mà cũng ngồi ở đó, đối mặt với Nam Cung Linh.
Có nhiều cao thủ võ lâm vây quanh hắn như vậy, hắn vậy mà không có vẻ sợ hãi gì, trừng mắt nhìn Nam Cung Linh, như thể lúc nào cũng có thể bật dậy đánh một trận.
Chỉ nghe Nam Cung Linh trầm giọng nói: "Các hạ đả thương đệ tử trong bang ta, lại đả thương cả hộ pháp trưởng lão bổn bang, có lẽ đều xuất phát từ hiểu lầm, bản toạ cũng không muốn truy cứu, chỉ muốn hỏi các hạ vì sao lại tới đây?"
Hắc y thiếu niên trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Lời này ngươi đã nói nhiều lần rồi, nếu ta muốn trả lời thì còn đợi tới bây giờ sao?"
Nam Cung Linh cũng không giận, nói: "Ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì với bổn bang? Nếu ngươi chịu nói ra, bản toạ có thể đại biểu cho đệ tử trong bang mà đáp ứng ngươi."
Hắc y thiếu niên nói: "Ta muốn đầu của ngươi, ngươi có chịu không?"
Nam Cung Linh rốt cuộc lạnh giọng nói: "Các hạ chớ quên, lúc này, ta tuỳ thời có thể lấy mạng ngươi, nhưng chỉ đơn giản là hỏi ý đồ của ngươi khi tới đây, ngươi lại không chịu nói ra, có phải là quá không thức thời hay không."
Hắc y thiếu niên cười lạnh nói: "Hiện tại ta còn có thể ngồi ở đây, cũng không phải vì ta thức thời, nếu ta nói cho ngươi biết, ngươi đạt được mục đích rồi, ta còn có thể yên bình ngồi ở đây sao?"
Sở Lưu Hương nghe tới đây, không khỏi cười thầm nói: "Thiếu niên này nhìn qua vừa cứng đầu vừa kiêu ngạo, như thể không biết gì cả, nào ngờ hắn lại khôn khéo hơn người, Nam Cung Linh lần này gặp phải đối thủ rồi. "
Chỉ thấy mặt Nam Cung Linh đổi sắc, lửa giận đã bốc lên, nhưng rốt cuộc cũng miễn cưỡng đè xuống, nhoẻn miệng cười,mềm giọng: "Nếu bản toạ muốn giết ngươi, còn cần hỏi lai lịch của ngươi sao? Điểm ấy lẽ nào ngươi không nhìn ra."
Hắc y thiếu niên nói: "Ta đương nhiên biết, hơn nữa còn biết rất rõ, ngươi đã không biết ta là ai, không biết sau lưng ta còn bao nhiêu người, càng không biết rốt cuộc ta biết bao nhiêu bí mật của các ngươi. Trong lòng ngươi ngờ vực không thôi, há lại có thể giết ta dễ như vậy."
Nam Cung Linh nói: "Nếu đã như vậy, ta lại càng không thể thả ngươi đi."
Hắc y thiếu niên lớn tiếng nói: "Ngươi không thả lại càng tốt, ta sẽ ăn ở đây, ngủ ở đây, chỉ sợ đám ăn mày nghèo đói các ngươi nuôi không nổi ta thôi!"
Bạch Ngọc Ma đột nhiên nhe răng cười nói: "Mềm mỏng hắn không chịu, thì ta cứ cứng rắn, còn sợ hắn không nói sao?"
Hắc y thiếu niên cười lạnh nói: "Nếu như các ngươi dám đụng tới một ngón tay của ta, chỉ e lại có thêm vài kẻ chết trước mặt ta, nếu các ngươi không tin thì cứ ra tay thử xem!"
Thiếu niên này đúng là mềm cứng đều được, vừa biết ăn vạ, biết uy hiếp, lại biết cả vờ vịt lẫn doạ người, Sở Lưu Hương đứng bên ngoài nghe, gần như muốn lớn tiếng khen hắn một phen.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe một tiếng "rầm", cửa sổ đối diện Sở Lưu Hương bị đánh vỡ một lỗ, một người lao vào nhanh như tên bắn.
Người nọ kiếm quang loé lên nhanh như chớp, chính là Nhất Điểm Hồng.
Sở Lưu Hương nhìn thấy Nhất Điểm Hồngđột nhiên xuất hiện, ngược lại cảm thấy vừa mừng vừa sợ, thầm cười nói: "Hoá ra ngươi vẫn luôn đi theo ta, lại tới đúng ngay lúc này."
Chỉ thấy Nhất Điểm Hồng xông vào trong phòng, mũi chân chạm đất, đã liên tục đánh hơn tám kiếm về phía tứ đại trưởng lão và Bạch Ngọc Ma của cái bang.
Những người này mặc dù đều là cao thủ hàng đầu trong võ lâm, nhưng đột nhiên gặp phải loại kiếm pháp vừa kỳ quái, lại thêm nhanh, độc này, cũng không khỏi luống cuống tay chân.
Nam Cung Linh cả giận nói: "Nhất Điểm Hồng, ta nể ngươi là bậc anh hùng, ngươi lại dám vô lễ với các trưởng lão bổn bang như vậy."
Nhất Điểm Hồng cười lạnh nói: "Ta xưa nay vốn lục thân bất nhận, lẽ nào ngươi còn không biết."
Hắn vọt tới bên cạnh hắc y thiếu niên, trầm giọng nói: "Còn không đi mau?"
Nào ngờ hắc y thiếu niên lại trừng mắt nói: "Sao ta phải đi theo ngươi?"
Nhất Điểm Hồng giật mình, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không đi thì ta sẽ vạch trần lai lịch của ngươi."
Lần này hắc y thiếu niên cũng không khỏi giật mình, cười lạnh nói: "Được, coi như ngươi thắng, đi thôi!"
Nhưng lúc này bảy tám loại binh khí gồm nhưý trảo, phán quan bút, trượng thanh trúc, song thiết quải... đãđánh tới chỗ bọn họ.
Trong đại sảnh này, ai cũng là cao thủ trong cao thủ, mỗi kiện binh khí đều là chiêu trầm lực mãnh, sắc bén kín kẽ, hắc y thiếu niên lấy từ trong ngực ra một món binh khí, đón gió vút thẳng, đúng là một chuôi miễn đao, xoẹt, xoẹt, xoẹt, liên tục bổ ra vài đao, đao pháp mạnh mẽ, đi đúng một đường dương cương.
Hai người một đao một kiếm, kề vai tác chiến, còn có thể sợ ai, chỉ là nếu bọn họ muốn xông được ra ngoài e khó càng thêm khó, khó tựa lên trời.
Nhất Điểm Hồng đâm ra hơn mười kiếm, đột nhiên lớn giọng nói: "Nếu ngươi còn không ra tay thì ta sẽ la lên đó."
Những người khác cũng không biết rốt cuộc là hắn nói với ai, nhưng Sở Lưu Hươngđứng ngoài cửa lại không khỏi cười khổ nói thầm: "Tiểu tử này rốt cuộc cũng muốn kéo ta vào."
Hắn ngẫm nghĩ, nhấc hơn mười tấm ngói trên nóc nhà, mở cửa sổ, ném vào trong rồi la lớn, "Hãy xem ngũ độc đồng bạt của ta đây!"
Tuy đây chỉ là mười mảnh ngói thường, nhưng từ trong tay hắn ném ra, thì đã không còn bình thường nữa, có lăng không lao thẳng tới, có gào thét xoay vần.
Mọi người giật mình không rõ đây là ám khí gì, chỉ nghe hai chữ "ngũ độc" thôi đã vội lùi lại, nào còn tâm tư đả thương ai.
Nhất Điểm Hồng cùng hắc y thiếu niên kia đã nhân cơ hội xông ra ngoài.
Nam Cung Linh nép người sát tường đi tới cửa sổ, ngoài cửa tối đen, hắn cũng không thấy rõ người phóng ám khí là ai, cầm ghế ném ra ngoài, thì người đã trốn mất, hô to: "Bằng hữu chậm đã."
Sở Lưu Hương sao có thể dừng lại, sớm đã chạy không thấy tăm hơi rồi.
Nhất Điểm Hồng cùng hắc y thiếu niên kia vọt ra ngoài cửa sổ, sóng vai chạy thẳng một mạch, khinh công của cả hai quả khó phân hơn thua, sau khi đã chạy một đoạn rất xa, hắc y thiếu niên đột nhiên dừng lại, trợn mắt nói: "Ai kêu ngươi cứu ta?"
Cái tính này của hắn chính là chết cũng không chịu lĩnh tình, nếu là người khác, sau khi mạo hiểm cứu hắn ra, nghe được lời này của hắn, không bị chọc cho tức chết mới lạ.
Nhưng Nhất Điểm Hồng không hề tức giận, cười lạnh nói: "Ai muốn tới cứu ngươi, ngươi sống hay chết cũng không can gì tới ta."
Hắc y thiếu niên mở to hai mắt nhìn, ngạc nhiên nói: "Ngươi không muốn cứu ta sao lại tới làm gì?"
Nhất Điểm Hồng nói: "Ta làm hư đồ của người ta, muốn mang ngươi bù lại."
Hắc y thiếu niên giật mình, cả giận nói: "Ngươi nói cái gì, ta không hiểu."
Chỉ nghe một người cười nói: "Ngươi không hiểu nhưng ta hiểu."
Tiếng cười lười nhác, thân pháp tựa quỷ mị này, trong thiên hạ, ngoại trừ "đạo soái" Sở Lưu Hương của chúng ta ra, tìm đâu ra kẻ thứ hai.
Nếu đã bị Sở Lưu Hương để ý, cả thiên hạ ai cũng đừng hòng chạy thoát, Nhất Điểm Hồng thấy hắn tới cũng không lấy làm kinh ngạc, lạnh lùng nói: "Coi như đây là ta đền lại phong thư cho ngươi."
lời vừa dứt thì người cũng đã đi xa.
hắc y thiếu niên dõi mắt nhìn theo hắn, lắc đầu nói: "Tên này có bệnh sao?"
Sở Lưu Hương thở dài: "Bệnh của tên này chính là rất thích xen vào chuyện của người khác, hắn tự cho là giúp ta, nhưng lại không biết là đã phá hư chuyện lớn của ta."
hắc y thiếu niên không nhịn được mà hỏi: "Hắn phá hư chuyện gì của ngươi?"
Sở Lưu Hương nói: "Ta vốn muốn lấy phỉ thuý đổi trân châu, hắn lại phá hỏng giao dịch của ta."
hắc y thiếu niên kinh ngạc nhìn hắn, giống như trên mặt hắn nở ra một đoá hoa vậy, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc lẫn tò mò, nói: "Ta chỉ cảm thấy hắn bị bệnh thôi, không ngờ ngươi bệnh còn nặng hơn hắn."
Sở Lưu Hương cười lớn nói: "Đây gọi là đồng bệnh tương liên, vật hợp theo loài."
Hắc y thiếu niên nói: "Ta cũng không có bệnh gì cả, không dám nhận."
Hắn cũng xoay người định đi, Sở Lưu Hương nói: "Chuyện ngươi muốn hỏi ta, bây giờ không hỏi nữa sao?"
Lời này giống như cái móc câu, nhoáng cái liền câu được bước chân của hắc y thiếu niên, hắn lập tức xoay người lại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Hiện tại ngươi chịu nói?"
Sở Lưu Hương nói không cần nghĩ: "Ta nhìn thấy phi lạc đà dưới đấu bồng của ngươi, cho nên biết rõ ngươi hẳn là con cháu của 'sa mạc chi vương', ta từng gặp hắn ở quan nội, cho nên biết rõ hắn đã tới đây."
Ánh mắt của hắc y thiếu niên sáng lên, thất thanh hỏi: "Ngươi đã gặp cha ta?"
Sở Lưu Hương thở dài, nói: "Nếu như ngươi chịu tin ta, vấn đề của ta và ngươi đều có thể giải quyết được ngay."
Hắc y thiếu niên nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt này dưới bầu trời đêm dường như còn sáng hơn cả sao trời, hắc y thiếu niên đột nhiên cười, nói: "Được, ta tin ngươi."
Sở Lưu Hương ngồi xuống nóc nhà, lúc có thể ngồi, hắn tuyệt đối sẽ không đứng, hắn giang rộng tay chân, vừa cười vừa nói: "Đã vậy, hiện tại ta chỉ xin ngươi nói cho ta biết trên bức thư kia rốt cuộc viết những gì?"
Hắc y thiếu niên nói: "Thư? không phải ta đã đưa cho ngươi rồi sao?"
Sở Lưu Hương cười khổ nói: "Số mệnh đãđịnh ta không thể xem được phong thưđó, chỉ cần có thể nghe một chút cũng đủ rồi."
Hắc y thiếu niên chậm rãi nói: "Nếu ta cũng chưa từng xem qua thì sao đây?"
Sở Lưu Hương lập tức khẩn trương, nói: "Nếu ngươi nói chưa xem thì chắc là ta xỉu ngay tại chỗ."
Không ngờ hắc y thiếu niên lại cười, nói: "Nếu ta không xem thì chẳng lẽ cha ta đọc cho ta nghe."
Sở Lưu Hương thở hắt ra một hơi, lẩm bẩm: "Có thể nhìn thấy ngươi cười thế này, coi như ta có bị doạ chết cũng đáng."
Hắc y thiếu niên nói: "Ngươi nghe đây, trên bức thư này viết là..."
Sở Lưu Hương nói: "Đợi chút, để ta rửa tai cho sạch cái đã."
Hắc y thiếu niên cười, nói: "Trên thư viết: 'Cách biệt bao năm, vẫn luôn nhớ phong thái của người, chắc là càng hơn trước kia, thiếp thân nay đã tiều tuỵ hơn nhiều, lại rơi vào khốn cảnh, mong người nhớ tới tình xưa, ra tay tương trợ, nếu người không tới, thiếp chỉ còn chết mà thôi' bên dưới chỉ viết một chữ 'Tố'."
Sở Lưu Hương thiên tân vạn khổ, cuối cùng cũng biết được, dù cho hắn đã sớm đoán được nội dung phong thư, nhưng có thể chính tai chứng thực thì vẫn chắc hơn.
Chỉ tiếc trên thư không nói rõ là gặp khó khăn gì? Sở Lưu Hương bất giác có chút thất vọng, xuất thần suy nghĩ hồi lâu, lẩm bẩm: "Vô luận thế nào, chuyện của Thu Vân Tố, hẳn là có liên quan tới cb."
Hắc y thiếu niên lên tiếng cắt ngang: "Gia phụ cũng cho là như vậy, nên ta mới nghĩ việc gia phụ mất tích nhất định có liên quan tới cái bang, bằng không việc gì ta phải đi kiếm chuyện với cái bang."
Sở Lưu Hương lại ngẫm nghĩ rồi nói: "Phong thư này cha ngươi nhận được lúc nào? Là ai đưa tới?"
Hắc y thiếu niên cười ngạo nghễ: "Gia phụ du hiệp đại mạc, quanh năm hành tung bất định, tất cả đều dùng bồ câu đưa tin, liên lạc cùng với thuộc hạ khắp nơi, dù ông được người gọi là 'Sa mạc chi vương', nhưng thế lực cũng không phủ khắp các tỉnh quan nội, phong thư này là do bồ câu ở Lâm Thành đưa tới vào tháng trước."
Sở Lưu Hương nói: "Nói vậy là có người dùng bồ câu ở Lâm Thành đưa tới? Sao kẻ đó lại biết cáp trạm của 'sa mạc chi vương' đặt ở Lâm Thành?"
Hắc y thiếu niên thở dài: "Chuyện này e là không ai có thể trả lời cho ngươi."
Sở Lưu Hương nói: "Tại sao?"
Hắc y thiếu niên nói ra từng chữ: "Bởi vì người quản lý chim câu ở Lâm Thành đã chết hết cả rồi."
Sở Lưu Hương hít một hơi thật dài, im lặng nửa ngày mới nói tiếp: "Lệnh tôn xuất môn mới một tháng, sao ngươi lại cho rằng ông mất tích?"
Hắc y thiếu niên nói: "Sau khi gia phụ nhập quan, mỗi ngày đều dùng bồ câu liên lạc với ta, nhưng hơn mười ngày trước, thư tín đột nhiên gián đoạn, nếu nhưông không gặp phải chuyện gì lớn, chắc chắn sẽ không quên viết thư cho ta."
Sở Lưu Hương nói: "Cho nên ngươi liền lên đường tìm."
Hắc y thiếu niên nói: "Ta đương nhiên là lập tức lên đường, trên đường đều ghé qua cáp trạm khắp nơi nghe ngóng, nhưng không có tin tức gì của ông, người trông coi bồ câu ở Lâm Thành đột nhiên chết hết, ta lại càng sốt ruột, cho nên mới tìm tới cái bang."
Ánh mắt của Sở Lưu Hương loé lên, nói: "Lúc ở cái bang ngươi có nghe ngóng được gì không?"
Hắc y thiếu niên thở dài: "Không nghe được gì cả, người trong cái bang không ai biết tung tích của cha ta, hơn nữa vài năm nay cũng không gặp phải khó khăn gì, càng không cần nhờ vả người ngoài giúp đỡ."
Hắn trừng mắt nhìn Sở Lưu Hương, chậm rãi nói: "Nhưng càng như vậy, ta lại càng nghi ngờ, ta vẫn cảm thấy bên dưới vẻ ngoài bình yên vô sự của bọn hắn, nhất định cóẩn giấu bí mật gìđó. Cha ta rõ ràng là nhận được thư của bang chủ phu nhân bọn họ mà tới, nhất định đã tiếp xúc với cái bang mới đúng, bọn họ sao có thể không biết được?"
Sở Lưu Hương trầm ngâm nói: "Nói không chừng khó khăn đó là chuyện riêng của Nhâm phu nhân, bà căn bản không muốn những người khác trong cái bang biết, bà gặp cha ngươi, cũng phải giấu người khác."
Hắc y thiếu niên nói: "Chuyện này cũng có thể, nhưng có hai chuyện kỳ lạ, thứ nhất, trong cái bang lại không ai biết bang chủ phu nhân của họởđâu. Thứ hai, ngươi cũng đừng quên, lão bang chủ Nhâm Từ vừa qua đời của bọn họ, tuy nói là bệnh chết, nhưng trong giang hồ có ai tận mắt thấy?"
Sở Lưu Hươngđột nhiên nhảy dựng lên, trầm giọng nói: "Ngươi nói một hồi, chỉ có mấy lời này là nói đúng trọng tâm, nhưng những lời này ngươi đừng nên nói với người khác, bằng không e là giang hồ sẽ lập tức đại loạn. Bảo toạ bang chủđại bang đệ nhất thiên hạ này, khắp thiên hạ vô luận có phải đệ tử cái bang hay không, cũng đều muốn ngồi lên."
Hắc y thiếu niên nói: "Ta chỉ muốn tìm cha ta, giang hồ có loạn hay không thì liên quan gì tới ta?"
Sở Lưu Hương nghĩ một hồi, lại nói: "Ngươi vội vàng tìm kiếm tung tích của lệnh tôn như vậy, sao bọn họ vẫn không biết lai lịch của ngươi?"
Hắc y thiếu niên lạnh lùng nói: "Nguyên nhân rất đơn giản... đám đệ tử cái bang bị ta hỏi qua đã không thể tiết lộ bất kỳ tin tức gì của ta nữa."
Sở Lưu Hương thở dài, cười khổ nói: "Chuyện giết người ngươi làm đúng là nhẹ nhàng thật."
Hắc y thiếu niên nói: "Ta không giết họ thì họ cũng sẽ muốn giết ta, giết người mặc dù không phải chuyện khiến người ta vui vẻ gì, nhưng ít ra vẫn tốt hơn bị người ta giết."
Sở Lưu Hương nói: "Sao ngươi biết Nam Cung Linh muốn giết ngươi? Chuyện này sao ngươi không trực tiếp hỏi hắn?"
Hắc y thiếu niên nói: "Ta cảm thấy hắn không phải người tốt lành gì."
Sở Lưu Hương cười nói: "Chỉ dựa vào cảm giác của ngươi, lý do này cũng miễn cưỡng quá."
Hắc y thiếu niên nói: "Với ta thì lý do đóđãđủ rồi."
Ánh mắt của hắn đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chặp vào Sở Lưu Hương, chậm rãi nói tiếp: "Ngươi nghĩ.... nếu như ngươi tới hỏi thì hắn sẽ nói cho ngươi biết?"
Sở Lưu Hương nói: "Ngươi nghĩ.... hắn có lý do gì mà không nói với ta?"
Hắc y thiếu niên nói: "Nếu hắn làm chuyện trái với lương tâm, đương nhiên sẽ không chịu nói cho ngươi biết."
Sở Lưu Hương cười nói: "Đã vậy, nếu hắn không nói cho ta biết, chẳng phải là tự chứng minh bản thân mình đã làm gì trái với lương tâm? Ngươi nghĩ trên đời này có kẻ ngốc tới vậy sao?"
Hắc y thiếu niên nghĩ một hồi, chậm rãi nói: "Nếu hắn nói cho ngươi biết, ngươi có chịu nói lại với ta không?"
Sở Lưu Hương nói: "Ta có lý gì mà không nói với ngươi?"
Hắc y thiếu niên liền cười, nói: "Đạo soái Sở Lưu Hương, hoá ra cũng không đáng giận như trong truyền thuyết."
Gương mặt lạnh lùng của hắn lộ ra nụ cười, giống như sông băng tan chảy, gió xuân thổi qua trời đông rét lạnh, khiến cho lòng người ấm áp.
Sở Lưu Hương thở dài nói: "Nếu ngươi chịu cười thường xuyên, sẽ phát hiện hoá ra trên đời này cũng có rất nhiều người không đáng giận như ngươi vẫn nghĩđâu."
Hắc y thiếu niên lập tức trưng bộ mặt cũ, lạnh lùng nói: "Kẻ đáng giận trên đời này ít hay nhiều cũng không liên quan gì tới ta, ta chỉ hỏi ngươi, bây giờ ngươi tới hỏi Nam Cung Linh, khi nào thì có thể nói cho ta biết?"