Lão nhân đưa tay đỡ Nhạc Nhạn Linh đứng lên, hiền từ nói:
- Linh nhi, hãy khóc đi, khóc to lên đi, để cho nỗi uất hận trong lòng phát tiết ra ngoài.
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Gia gia, Linh nhi không muốn khóc, gia phụ từng bảo, làm người thì phải chịu đựng được đả kích.
Tông chủ Mật Tông bỗng áy náy khẽ nói:
- Nhạc Nhạn Linh, Phương di… xưng hô như vậy được không?
Nhạc Nhạn Linh gật đầu:
- Vâng, Phương di, mặc dầu Linh nhi không biết gì về quá khứ, nhưng qua những lời gia gia đã nói vừa rồi, Linh nhi biết Phương di đã phải chịu nhiều đau khổ hơn Linh nhi rất nhiều.
Tông chủ Mật Tông Phương Ngọc Vy giọng chua xót:
- Phương di lớn tuổi hơn, tất nhiên là chịu đựng được.
- Nhưng lúc gia phụ chết, Phương di chỉ cỡ tuổi Linh nhi bây giờ thôi.
Phương Ngọc Vy đưa tay áo lau nước mắt, ngậm ngùi nói:
- Tự cổ đa tình không dư hận, Linh nhi, quá khứ đều đã đi qua rồi, còn lại chỉ là vô vàn đau thương, ôi.
Đoạn quay sang lão nhân hỏi:
- Bá bá, còn Ngô tỷ tỷ có khoẻ không?
Lão nhân thẫn thờ:
- Khi Thanh Vân chết, một năm sau đó nó cũng tiếp bước theo sau rồi.
Phương Ngọc Vy bùi ngùi:
- Họ đều đã ra đi, những gì để lại lấy ai gánh vác, mộ của họ ở đâu vậy?
Trong Bất Quy cốc nằm sau Phi Vân trại, chính lão phu đã chuyển họ đến đó.
Phương Ngọc Vy bỗng nói:
- Bá bá, Vy nhi có một điều không biết xấu hổ, chẳng hay bá bá có thể chấp thuận chăng?
Lão nhân biến sắc mặt, bỗng cười vang nói:
- Nhân duyên là do kiếp trước đã định, sức người chẳng thể nào cưỡng lại được. Thiên Diện Nhân vì Phương Ngọc Vy ngươi đã lập kế hại chết bái đệ hầu cắt đứt mối tương tư của ngươi, không ngờ mười sáu năm sau, tình yêu ngươi giành cho Thanh Vân còn sâu đậm hơn, lão phu chỉ là một phàm phu, sao thể chống nổi với trời, hãy cầm lấy.
Đoạn liền ném bộ y phục trắng cho Phương Ngọc Vy.
Phương Ngọc Vy hai tay đón lấy, mặc ngay vào người, rất là vừa vặn.
Bà sửa lại y phục ngay ngắn, bỗng quỳ xuống nói:
- Tức phụ (con dâu) xin bái kiến công công.
Dứt lời liền dập đầu bái lậy.
Lão nhân mặt lộ vẻ hết sức khích động, mãi hồi lâu mới nói:
Đoạn từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ ngọc trao cho Nhạc Nhạn Linh nói:
- Linh nhi hãy uống thuốc này vào, chất độc trong người sẽ giải trừ ngay, thời gian Phương di gần gủi với ngươi chỉ một lúc này thôi. Ôi, vì sao chúng ta lại có số mệnh giống nhau thế này?
Dứt lời, nước mắt đã chảy dài, quay sang lão nhân xá dài nói:
- Công công, Vy nhi đi đây.
Lão nhân vội nói:
- Hãy khoan, hiện ngoài cốc đã bị họ bao vây, Hoa cô nương tưởng ngươi là kẻ thù giết mẹ, ngươi mà ra lúc này, e ra sẽ không có cơ hội giải thích.
Phương Ngọc Vy từ khi nghe nói người yêu bao năm thương nhớ đã chết, lòng hết sức chán chường, nghe vậy cười não nề nói:
- Vy nhi không còn muốn giải thích gì nữa!
- Nhưng ngươi cần phải giải thích, nếu không nghi vấn này sẽ vĩnh viễn để lại trên đời.
- Công công biết rõ nội tình ư?
- Không sai, chẳng những lão phu biết mà Công Tôn Đào cũng biết.
Phương Ngọc Vy kinh ngạc:
- Vậy là Hoa cô nương chính là Công Tôn Diễm Phương ư?
Lão nhân gật đầu:
- Đó là do Công Tôn Đào đã nói ra.
- Vậy là Vy nhi cần phải giải thích mới được.
Ngay khi ấy, bốn vị cô nương từ cửa cốc phóng nhanh vào, thấy Nhạc Nhạn Linh đứng đối mặt với Phương Ngọc Vy trên phiến đá, liền tản ra bao vây họ vào giữa.
Hoa Diễm Phương đưa mắt nhìn Phương Ngọc Vy lạnh lùng nói:
- Tông chủ, Hoa Diễm Phương này đã tìm kiếm tông chủ từ lâu.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy hoảng kinh, thật không biết giải thích thế nào, bởi chàng không muốn xúc phạm đến bất kỳ ai trong hai người.
Phương Ngọc Vy bình thản cười nói:
- Phương nhi, ai đã nuôi dưỡng ngươi nên người vậy?
Hoa Diễm Phương cười khảy:
- Tông chủ căm thù bà ấy vì sao lại nuôi dưỡng cô nương lên người chứ gì?
Phương Ngọc Vy lắc đầu:
- Không phải, mà là ta rất lấy làm an ủi bởi vì tỷ tỷ đã giữ lại được hậu duệ.
Hoa Diễm Phương sửng sốt:
- Gia mẫu là tỷ tỷ của bà ư?
Phương Ngọc Vy gật đầu:
- Phải, lịnh đuờng chính là tỷ tỷ thân sinh của ta.
Hoa Diễm Phương mặt thoáng lộ vẻ đau khổ:
- Lúc gia mẫu chết, chỉ trăng trối là bảo Hoa Diễm Phương báo thù, vậy bây giờ biết làm sao đây?
Phương Ngọc Vy cười:
- Đương nhiên là phải theo lời mẫu thân ngươi rồi, nhưng…
- Gia mẫu bảo kẻ thù chính là tông chủ Mật Tông chính là bà.
Phương Ngọc Vy cười ảo não:
- Ta chính là tông chủ Mật Tông, nhưng không phải là kẻ thù của mẫu thân ngươi, hung thủ thực sự đã chết dưới tay ta rồi.
Hoa Diễm Phương cười khảy:
- Bà tưởng bổn cô nương tin lời bà sao?
- Ngươi không tin, ta có giải thích nữa cũng vô ích. Phương nhi, ngươi bảo phải làm sao đây?
- Bà thấy bọn này đông người nên sợ phải không? Cho bà biết, thật sự cần tìm bà chỉ có mỗi mình Hoa Diễm Phương này, chỉ sợ bà ngay cả bổn cô nương cũng không dám đấu sao?
- Ta vốn chẳng phải không dám, mà là trái tim ta đã không còn ở trong người nữa.
- Vậy thì bao giờ trở về trong người bà?
- Không bao giờ trở về nữa.
Hoa Diễm Phương tức giận:
- Vậy là bản cô nương sẽ tha thứ cho bà ư?
Phương Ngọc Vy cười đau khổ:
Ngươi nhất quyết lấy mạng ta ư?
- Không sai, nhất quyết phải lấy.
Phương Ngọc Vy bình thản gật đầu:
- Thôi được, mong là sau khi ta chết, ngươi hãy tin lời ta đi mà làm những việc ngươi cần làm.
Đoạn thản nhiên cất bước đi xuống phiến đá, vẻ mặt một kẻ hy sinh bảo vệ công lý.
Nhạc Nhạn Linh nãy giờ thấy vậy cả kinh nói:
- Phương di không được phép làm như vậy.
Phương Ngọc Vy nhếch môi cười:
- Nhạc Nhạn Linh không nên oán hận kẻ khác, đây hoàn toàn là do ý trời.
Bốn nàng nghe những lời đối thoại giữa hai người, lòng đều hết sức thắc mắc, chẳng hiểu gì cả.
Nhạc Nhạn Linh thấy Phương Ngọc Vy không nghe lời khuyên, chàng càng cuống lên nói:
- Phương muội, hãy bình tĩnh.
Hoa Diễm Phương đối diện với kẻ thù giết mẹ, lửa giận ngập lòng đang chực phát tiết, thấy Nhạc Nhạn Linh lại toan ngăn cản, tưởng là chàng thiên vị, càng thêm căm hận cười khảy nói:
- Diễm Phương phải bình tĩnh thế nào đây?
- Hãy nghe bà ấy giải thích.
Hoa Diễm Phương tức tối:
- Linh ca tin bà ta ư?
- Phải, bà ấy nói hoàn toàn là sự thật.
Hoa Diễm Phương tức giận quát:
- Nhạc Nhạn Linh chính ngươi nên bình tĩnh mới đúng, hãy lựa chọn mau, nếu chọn Hoa Diễm Phương này thì đừng bênh vực bà ta, còn như bênh vực bà ta thì đừng chọn bổn cô nương.
Phương Ngọc Vy ngoảnh lại nhìn Nhạc Nhạn Linh giọng não nề nói:
- Nhạc Nhạn Linh ngươi hà tất xen vào làm gì.
- Nhạc Nhạn Linh chẳng thể trơ mắt nhìn sự hiểu lầm trở thành sự thật được.
Ba nàng kia lúc này đâm ra hiểu lầm Nhạc Nhạn Linh, Bạch Như Ngọc bất mãn nói:
- Sao Linh ca biết là hiểu lầm, chàng chỉ tiếp xúc với bà ta trong một thời gian ngắn mà Linh ca đã hiểu về bà ta hơn bọn này sao?
- Bất luận thế nào, hôm nay các người đừng mong gây thương tổn cho bà ấy.
Vân Phụng Ảnh cũng tỏ vẻ bất mãn nói:
- Phương muội, hạ thủ đi.
Ngay trong lúc gay cấn ấy, trên đỉnh núi đối diện bỗng vang lên một giọng bi thương nói:
- Từng nhớ hồi mười bảy năm trước, Tây Tạng vốn là một đào nguyên thế ngoại bình yên…
Tiếng nói ấy thật là quá quen thuộc đối với Hoa Diễm Phương, bởi từ khi hiểu sự đến nay, nàng chỉ nghe được duy có tiếng nói ấy, đó chính là Quỷ Diện Bà Bà, người đã nuôi dưỡng nàng nên người.
Hoa Diễm Phương từ từ buông tay xuống, lặng lẽ lắng nghe.
Tiếng nói ấy tiếp:
- Nhưng có một người hiếu sự vì muốn xưng bá biên thùy đã nhiễu loạn vùng đất bình yên đó.
Lúc bấy giờ, tông chủ Mật Tông nguyên có hai người con gái và một nghĩa nữ, trưởng nữ là Phương Ngọc Thanh, thứ nữ là Phương Ngọc Vy, nghĩa nữ là Phương Ngọc Lan, ngôi vị tông chủ đuơng nhiên là do trưởng nữ là Phương Ngọc Thanh đảm nhiệm.
Mùa đông hai mươi sáu năm trước, vào một đêm tuyết to, Trung Nguyên bỗng có một nhóm đông người xâm nhập phái Mật Tông, bởi vì từ lâu sống bình yên không phòng bị nên người của Mật Tông đã thương vong rất nhiều, đó thật là một chiến dịch khủng khiếp.
Phương Ngọc Thanh trong một đêm đã gặp hai lần nguy nan, nhưng đều được một thiếu niên thư sinh anh tuấn thoát cứu thoát, thiếu niên đó chính là Độc Thánh Công Tôn Đào ngày nay.
Lúc bấy giờ Phương Ngọc Thanh đã thầm yêu Công Tôn Đào và với Độc Kinh tùy thân trao tặng, và sau được tông chủ đồng ý, hai người đã kết nghĩa phu thê, năm sau thì hạ sinh được một người con gái.
Phương Ngọc Lan tuy nhỏ tuổi hơn nhưng lòng đầy dã tâm, chẳng những muốn bá chiếm ngôi vị tông chủ, mà còn muốn chiếm hữu Công Tôn Đào.
Thế là Phương Ngọc Lan đã tìm cách đuổi đi Phương Ngọc Vy tính nóng như lửa, rồi trong một đêm trăng khuyết, đã dùng thuốc mê làm cho Công Tôn Đào thần trí mê loạn, phát sinh quan hệ với nàng ta…
Phương Ngọc Lan tính rất hiểm độc, đêm hôm ấy đã hẹn trước với đại tỷ gặp nhau tại khuê phòng, khi Phương Ngọc Thanh y hẹn đến điểm hẹn thì vừa lúc bắt gặp hai người, do đó trong cơn thịnh nộ đã trục xuất Công Tôn Đào khỏi Tây Tạng, Công Tôn Đào giải thích thế nào cũng chẳng nghe…
Lúc này mọi người đã dần hiểu ra sự thật, Phương Ngọc Vy và Hoa Diễm Phương đã nước mắt dàn dụa.
- Khi Công Tôn Đào rời khỏi, năm sau thì tông chủ qua đời, Phương Ngọc Lan vì có sự sắp sếp từ trước, tông chủ vừa hạ thế, nàng liền hạ thủ đối phó với Phương Ngọc Thanh.
Bởi quá cô thế, Phương Ngọc Thanh đã thọ trọng thương bèn giao đứa con gái hai tuổi cho thị tỳ thân tín và đổi tên Hoa Diễm Phương để trốn tránh kẻ thù, dặn là phải tìm tông chủ Mật Tông để báo thù, bởi nghĩ chắc chắn là Phương Ngọc Lan sẽ trở thành tông chủ Mật Tông, đâu ngờ là bào muội đã báo thù cho mình rồi.
- Nhị cô nương, Diễm Phương, lão thân đã cạn lời, xin hẹn kiếp sau sẽ gặp lại.
Phương Ngọc Vy và Hoa Diễm Phương cả kinh:
- Bà bà, không nên…
Đồng thời đã phi thân về phía ấy, ba nàng kia cũng vội đuổi theo sau.
Nhạc Nhạn Linh quay sang lão nhân nói:
- Gia gia, Linh nhi đi đây.
Lão nhân sau khi con chết vốn đã chán nản trên cõi trần đời, nghe vậy cười nói:
- Đi đi, gia gia đã phá hỏng hết cơ quan trong Phi Vân trại rồi, việc duy nhất chưa xong trong đời giờ đây cũng sắp hoàn thành, thi thể mẹ cha và tỷ tỷ ngươi đều được an táng trong Bất Quy cốc, cốc này cửa vào ở hướng đông, nằm sau Phi Vân trại, cửa cốc chỉ vừa đủ cho một người vào thôi, bên trên có ngàn vạn đá to, vào cốc chỉ cần ấn tay vào một nút đá thì sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong cốc, chỉ có thể tự canh tự thực, không còn có thể tiếp xúc với người ngoài đời nữa, ngươi hãy nhớ cẩn thận, hãy nhớ lấy, chớ có ấn bừa bãi.
Nhạc Nhạn Linh mắt ánh lên vẻ kỳ lạ:
- Gia gia định đi đâu vậy?
Lão nhân từ trong lòng lấy ra một mảnh độ diệp và một con dao cạo khẽ nói tiếp:
- Đây chính là chốn nương thân của gia gia.
Nhạc Nhạn Linh hai giọt nước mắt lăn dài, nghẹn ngào nói:
- Nhà họ Nhạc từ nay chia tay mỗi người một ngã. Gia gia, Linh nhi xin bái biệt! Cầu mong gia gia phúc thọ vô cương.
Đoạn lại co chân quỳ xuống bái lậy.
Lão nhân đưa tay đỡ Nhạc Nhạn Linh đứng lên nói:
- Linh nhi, từ nay định đi đâu?
Nhạc Nhạn Linh giọng não nề:
- Bất Quy cốc.
Dứt lời bước vội ra khỏi cốc.
Mọi người vừa thấy Nhạc Nhạn Linh bỏ đi, liền định cất bước theo sau, lão nhân cười nói:
- Trong Phi Vân trại giờ chỉ còn Thiên Diện Nhân với mấy tên tàn binh thôi, chư vị không cần phải lao sư động chúng nữa, một mình Nhạc Nhạn Linh là đủ sức ứng phó rồi.
Huyết Diện Kim Cang nói:
- Hãy còn hai trại chủ Phi Vân trại chưa chết!
Lão nhân cười:
- Họ đã chết dưới tay Thiên Diện Nhân rồi!
Cửu Văn Long tiếp lời:
- Hôm nay mọi người đã một lòng muốn tôn Nhạc công tử làm minh chủ võ lâm, đâu có thể không theo, đi nào.
Quần hùng vốn cũng có ý như vậy liền hùa theo:
- Đi, đi…
Thế là trong thoáng chốc đã bỏ đi hết sạch.
Lão nhân bỗng lắc đầu thở dài lẩm bẩm:
- Các vị đã uổng phí tâm tư rồi.
Lúc này, bốn nàng với Phương Ngọc Vy đã quay lại, họ quét mắt tìm kiếm chẳng nhìn thấy bóng dáng Nhạc Nhạn Linh đâu cả, thảy đều sửng sốt, Mai Ngọc Sương trước tiên cất tiếng hỏi:
- Linh ca đâu rồi hả?
Ba nàng kia cũng hoảng lên, khi nãy nhất thời đã tức giận trách lầm chàng, vốn tưởng là chàng cũng đuổi theo, nào ngờ chàng lại thừa cơ bỏ đi mất.
Phương Ngọc Vy là người từng trải, hiểu rất rõ nỗi đau khổ ấy, thấy vậy không nén được, đưa mắt nhìn lão nhân hỏi:
- Công công, Nhạc Nhạn Linh đã đi đâu rồi vậy?
Lão nhân cười:
- Các vị cô nương kia không nên đi theo y là hơn!
Bốn nàng nghe vậy cả kinh, tưởng là lão nhân không muốn cho họ ở cạnh Nhạc Nhạn Linh liền cùng nhau quỳ xuống khóc nói:
- Gia gia, chúng tiểu nữ sẽ nhất định vâng lời Nhạc Nhạn Linh, xin công công hãy nói cho chúng tiểu nữ biết.
Lão nhân lắc đầu:
- Các ngươi đều là giai nhân hiếm có trên đời, tội gì phải đi theo một kẻ không còn chí hướng, định ẩn cư chốn hoang sơn, cách biệt thế nhân.
- Chúng tiểu nữ đã quyết vinh viễn theo bên Nhạc Nhạn Linh, đến chết cũng không thay lòng đổi dạ.
- Ôi! Thật là dại dột…
- Gia gia, chúng tiểu nữ van xin lão nhân gia…
Lão nhân thở dài:
- Thôi được, Nhạc Nhạn Linh hiện đang đi đến Phi Vân trại, xong việc sẽ vào Bất Quy cốc tự giam mình trong ấy, nếu các ngươi thật sự muốn theo bên y thì hãy vào trong cốc mà chờ, nếu không, e sẽ không bao giờ gặp được y nữa.
Mai Ngọc Sương vội hỏi:
- Nhạc Nhạn Linh một mình đến Phi Vân trại ư?
- Phi Vân trại đã không còn cao thủ nữa, có lẽ y cũng đã đến nơi rồi, các ngươi mà còn chần chừ không vào cốc, sẽ không còn cơ hội nữa đấy.
Bốn nàng cả kinh thất sắc, đồng thanh nói:
- Vậy Bất Quy cốc ở đâu vậy, gia gia?
Phương Ngọc Vy tiếp lời:
- Bổn nhân xin đưa các vị cô nương đi.
Đoạn quay sang lão nhân vòng tay xá dài, quay người dẫn trước phi thân đi.
Lão nhân lắc đầu cảm thán nói:
- Chốn hồng trần từ nay sẽ không còn ràng buộc lão phu nữa rồi!