- Công Tôn Đào tôn giá cũng là một nhân vật lừng danh trên giang hồ, chẳng ngờ lại hạ thủ trong lúc người lâm nguy một cách bỉ ổi thế này, lão phu thật đã đánh giá ngươi quá cao rồi.
Độc Thánh cười to:
- Ha ha… chúng ta cũng giống như nhau thôi, khi xưa nếu bốn vị mà không dùng gian kế đánh lừa Công Tôn mỗ vào trong Đoạn Hồn cốc, bị giam cầm hai mươi năm dài, không chừng hôm nay Công Tôn mỗ giúp các vị một tay cũng nên.
Lão nhân áo xanh trầm giọng:
- Chỉ trách bản thân ngươi thôi.
Độc Thánh bình thản cười:
- Công Tôn mỗ đâu có trách bốn vị, chúng ta đây là có vay có trả thôi. Công Tôn Đào này bình sinh không bao giờ lấn át bất kỳ ai, bốn vị biết rất rõ, nên khi Công Tôn mỗ vừa thoát giam, bốn vị đã đầu phục Mật Tông, khiến cho Công Tôn mỗ phải đuổi theo lâu lắm mới gặp được tại đây.
Lão nhân áo đen quắc mắt:
- Tôn giá định thế nào?
Độc Thánh mắt ánh lên sắc lạnh:
- Đó phải hỏi ba vị mới biết được.
Lão nhân áo xám tiếp lời:
- Tôn giá muốn điều kiện gì?
Độc Thánh nhìn lão nhân áo đỏ nằm dưới đất:
- Công Tôn mỗ cả đời không có gì vướng bận tâm, riêng việc hai mươi năm bị giam cầm trong Đoạn Hồn cốc, thì không thể nào quên được, do đó…
Bỗng ngưng lời, không nói tiếp nữa.
Ba lão nhân vậy lặng người, lão nhân áo xanh không nén được hỏi:
- Do đó sao?
- Lão phu định giam người lệnh huynh tám mươi năm để thế tội cho ba vị, nếu như lệnh huynh sống được lâu thế đó.
Ba lão nhân nghe vậy ngẩn người, bỗng mắt rực hung quang, Độc Thánh thấy vậy bất giác rợn người, song vẫn điềm nhiên cười nói:
- Công Tôn mỗ bình sinh không làm việc gì không chắc chắn, ba vị khỏi phải nhọc tâm.
Bốn lão nhân vốn rất e sợ lão độc vật, giết người không từ thủ đoạn này, bằng không họ đâu đánh lừa Độc Thánh vào trong Đoạn Hồn cốc giam cầm suốt hai mươi năm.
Lão nhân áo đỏ rên rỉ một hồi, bỗng nói:
- Thôi được, tôn giá hãy đưa thuốc giải đây.
Độc Thánh vừa âm trầm:
- Lão phu trao thuốc giải cho các vị, nếu các vị ba người động thủ, vậy lão phu chẳng phải lại tấn công nhọc sức một phen nữa hay sao?
Lão nhân áo xám giận dữ quát:
- Vậy chứ ngươi muốn sao?
Độc Thánh thản nhiên cười:
- Tôn giá đừng nổi giận, ba vị hôm nay vận số đen đủi, đã lọt vào tay Công Tôn mỗ, muốn hòa giải chỉ có nghe theo lời lão phu thôi, ba vị nghĩ sao?
Lão nhân áo đen cười khảy:
- Thôi được, tôn giá nói đi, cùng lắm là tạm phong bế huyệt đạo của lão phu ba người thôi.
Độc Thánh cười to:
- Lão phu không bao giờ làm như vậy đâu, ba vị hãy yên tâm.
Lão nhân áo xám tức giận:
- Vậy tôn giá muốn gì, tại sao không nói thẳng ra?
Độc Thánh mắt quắc lên, lạnh lùng quát:
- Các vị hãy bỏ ống tre trong tay áo xuống.
Lão nhân áo đen gắt giọng:
- Bọn này sao tin được tôn giá?
Độc Thánh cười khảy:
- Công Tôn Đào này nói là thực hành, trên giang hồ chẳng ai không biết.
Lão nhân áo đen cười khảy:
- Nhưng đối với bốn huynh đệ lão phu e rằng không phải vậy.
Độc Thánh trầm giọng:
- Ba vị đừng quên, lão phu tên hiệu Độc Thánh, các vị còn ống tre, dù thêm bảy tám mươi người nữa, lão phu cũng chẳng cần ngước mắt lên.
Lão nhân áo đen giọng âm trầm:
- Độc Thánh! Rồi đây chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.
Độc Thánh cười khảy:
- Cầu mong là còn có thể gặp lại nhau.
Lão nhân áo đen ném bỏ ống tre trong tay, đoạn quay sang hai người kia nói:
- Bỏ đi thôi.
Hai lão nhân kia chẳng còn cách nào hơn, đành cũng ném bỏ ống tre.
Lão nhân áo đỏ thọ thương trầm trọng nằm dưới đất, lúc này cố nén đau từ từ đưa ống tre trong tay lên.
Độc Thánh không ngờ lão ta bị trúng kịch độc mà còn có ý định báo phục, nên không hề đếm xỉa đến, lạnh lùng nói:
- Ba vị hãy lui ra xa ba trượng.
Ba lão nhân đành tuân lời lui ra.
Độc Thánh từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ ngọc màu vàng, mở nắp trút lên ba ống tre, chỉ thấy một chất lỏng mầu vàng vừa chạm vào ống tre, ống tre liền nức toác, nước độc, chướng độc và trùng độc trong thoáng chốc đã bay biến hết.
Ngay khi ấy, lão nhân áo đỏ bỗng vung ống tre, một làn chất lỏng bay thẳng vào lưng Độc Thánh, tốc độ vẫn nhanh như tia chớp.
Độc Thánh chợt thấy bang chúng Thiên Phụng bang mặt lộ vẻ kinh hoàng, lão là người giàu kinh nghiệm chiến đấu và tâm kế hơn người, liền nhớ ngay đến lão nhân áo đỏ, trong lúc cấp bách đâu dám ngoảnh lại, vội lộn nhào xuống đất lăn ra xa năm thước, đứng bật dậy tung mình lên cao hơn chín thước.
Ầm một tiếng, chỗ lăn ra vừa rồi đã bị chưởng lực của ba lão nhân đánh thành một hố to ba thước vuông.
Phản ứng của Độc Thánh là hoàn toàn do ở tiềm thức, trước đó không hề được báo trước, vậy mà lão đoán ra một cách nhanh chóng.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy không khỏi thầm bội phục nghĩ thầm:
“Lão này quả thật tâm cơ hơn người.”
Độc Thánh vừa hạ xuống mặt đất, mặt liền biến sắc, lạnh lùng cười nói:
- Ba vị tự cắt đứt đường sống, chẳng trách lão phu được nữa.
Đoạn liền quay người phóng nhanh ra khỏi cốc.
Ba lão nhân quát to, định đuổi theo, Nhạc Nhạn Linh đã lướt tới trước mặt lạnh lùng nói:
- Ba vị bỏ đi thế này thì tính mạng những người nằm kia lấy ai đền bù đây?
Trong khi ấy Vân Phụng Ảnh và Mai Ngọc Sương cũng đến theo sau đứng cản trước mặt hai người kia.
Độc Thánh ra đến cửa cốc, ngoảnh đầu lại thầm cười khảy:
- Hôm nay các ngươi chết chắc rồi!
Ba lão nhân giờ mới biết sở dĩ Độc Thánh hủy binh khí của họ chính là muốn mượn đao người để tuyệt hậu họa lòng căm hận tột cùng.
Lão nhân áo đỏ lại nhìn thấy huynh trưởng đã chết, liền chẳng còn thiết gì nữa cùng buông tiếng quát vang, lao bổ vào ba người trước mặt, xuất thủ toàn chiêu thức hung hiểm nhất vẻ như liều mạng.
Sáu người chia làm ba đôi, thoáng chốc đã giao chiến ác liệt, khiến bang chúng Thiên Phụng bang thảy đều xem đến ngây người.
Huyết Diện Kim Cang và Cửu Văn Long đưa mắt nhìn nhau.
Cửu Văn Long nói:
- Bốn lão già này quả là lợi hại, nếu khi nãy mỗ mà xông vào chắc chắn không sao tránh thoát.
- Ngươi còn sống thì tốt hơn.
- Sao vậy?
Huyết Diện Kim Cang chỉ tay xuống đất:
- Nếu ngươi mà chết, nhiều người chết thế kia một mình mỗ làm sao chôn nổi?
Cửu Văn Long cười nhăn nhúm:
- Thì ra tiểu tử ngươi lòng dạ chẳng tốt gì.
Huyết Diện Kim Cang cười:
- Sao lại lòng dạ không tốt lành, khi nãy chẳng phải thi thể của Cổ Phật ngươi đã tranh giành với mỗ đến vỡ đầu sứt trán là gì?
Ngay khi hai người đang nói, bỗng một tiếng rú thảm vang lên, lão nhân áo xanh đã bị Thái Phụng Tiên Tử một chưởng đánh văng ra xa hơn hai trượng, rơi xuống đất liên tiếp phún ra hai ngụm máu tươi tâm mạch đứt đoạn chết ngay tức khắc.
Ngay trong lúc Thái Phụng Tiên Tử vừa ngơi tay, lại một tiếng rú thảm vang lên, lão nhân áo xám lại bị Vân Phụng Ảnh đánh văng ra xa hơn hai trượng chết giống như lão nhân áo xanh.
Hai thiếu nữ đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ vẫn còn có vẻ so tài với nhau.
Bỗng Nhạc Nhạn Linh quát to:
- Nằm xuống.
Liền thì tiếng rú thảm vang lên, lão nhân áo đen cũng ngã lăn ra đất.
- Những người của Thiên Phụng bang chôn cất tại đây được rồi.
Liễu Dao Kim đi đến trước mặt Vân Phụng Ảnh, nước mắt chảy dài nói:
- Vân cô nương, xin cô nương hãy nghĩ đến đức hiếu sinh của trời cao tái lãnh đạo Thiên Phụng bang, đừng để cho đệ tử bổn bang chết oan uổng, lão thân dù phải dấn thân vào lửa đỏ cũng quyết không rời xa cô nương nửa bước.
Vân Phụng Ảnh lắc đầu:
- Trận này dù có mặt Vân Phụng Ảnh thì cũng không tránh khỏi thương vong từ năm mươi người trở lên, bang chủ không nên quá khiêm tốn, chỉ cần bang chủ không xem Thiên Phụng bang là tài sản của riêng mình, chắc chắn Thiên Phụng bang sẽ ngày một hưng thịnh, bang chủ không nên nghĩ gì khác nữa, hãy chuyên tâm lo kiện toàn bang phái là hơn.
Nhạc Nhạn Linh tiếp lời:
- Chỉ cần bang chủ có tấm lòng nhân từ, chắc chắn sẽ có người tài trợ giúp.
Liễu Dao Kim nghe chợt động tâm liền nắm lấy cơ hội nói:
- Chỉ cần Nhạc công tử bằng lòng giúp đỡ, Liễu Dao Kim này tuy tự biết kém cỏi cũng xin cố gắng thử xem.
- Bang chủ đừng hiểu lầm, tại hạ không phải là người tài.
Liễu Dao Kim thành khẩn:
- Trên cõi đời này chỉ có Nhạc công tử là có thể giúp lão thân thôi.
Thái Phụng Tiên Tử hiểu ý ngay thầm nhủ:
“Bà thông minh lắm, chỉ cần lôi kéo được Nhạc Nhạn Linh thì bọn này hai người cũng phải theo cùng.”
Đọan bèn cười nói:
- Nhạc Nhạn Linh nhất định sẽ giúp bang chủ mà.
- Xin Nhạc công tử nói đi.
Nhạc Nhạn Linh khó xử:
- Bang chủ lượng thứ cho Nhạc mỗ, thật ra không phải là người giang hồ, trong lúc nhiễu nhương đến đây là vì trọng nhiệm, khi nào xong nhiệm vụ sẽ vĩnh viễn rút lui khỏi võ lâm, bang chủ chọn Nhạc mỗ thật là một điều sai lầm.
Liễu Dao Kim thoáng biến sắc mặt đành nói:
- Chỉ cần công tử bằng lòng, một ngày còn trong giang hồ là giúp bổn bang chủ một ngày, vậy là lão thân mãn nguyện rồi.
Nhạc Nhạn Linh gật đầu:
- Chỉ cần tại hạ có khả năng, quyết không để bang chủ thất vọng.
Liễu Dao Kim khom mình thi lễ:
- Lão thân xin thay mặt toàn bang đa tạ Nhạc công tử.
Trong khi ấy tiếng reo mừng vang lên cùng khắp, hồi lâu mới dứt.
Liễu Dao Kim quét mắt nhìn trên mặt đất giọng chua xót nói:
- Hãy thu liệm những thi thể đệ tử này cho tử tế, tạm mai táng ở trong cốc này.
Nhạc Nhạn Linh nghiêm túc nói:
- Bang chủ nếu có việc quan trọng xin cứ đi lo liệu, chúng tai hạ ở đây chờ được rồi.
Liễu Dao Kim áy náy:
- Nhưng…
Nhạc Nhạn Linh mỉm cười:
- Không sao đâu!
Liễu Dao Kim đành cáo lỗi chỉ huy đệ tử khiêng thi thể đi vào khu rừng trong cốc, hồi lâu mới khuất dạng trong rừng.
Huyết Diện Kim Cang đưa mắt nhìn Cửu Văn Long nói:
- Phen này không phiền đến chúng ta rồi.
Cửu Văn Long cười:
- Rất may là chúng ta không lên tiếng.
Vân Phụng Ảnh đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh hỏi:
- Giờ chúng ta đi đâu?
Nhạc Nhạn Linh mắt ánh hàn quang:
- Hãy chờ ở đây một lát đã.
Thái Phụng Tiên Tử thắc mắc hỏi:
- Chờ ai vậy?
- Chờ Độc Thánh Công Tôn Đào!
Cửu Văn Long ngạc nhiên:
- Lão ta sẽ trở lại ư?
Lúc này hai thiếu nữ đã hiểu ra, lặng thinh không nói gì.
Nhạc Nhạn Linh cười khảy:
- Lão định bày ra kế mượn dao giết người, giờ mưu kế đã thành, đuơng nhiên lão sẽ quay lại.
Huyết Diện Kim Cang thắc mắc:
- Mưu kế đã thành, còn quay lại làm gì?
Nhạc Nhạn Linh trầm giọng:
- Bởi vì Nhạc Nhạn Linh này chưa chết.
Vừa dứt lời, ở sau một tảng đá to ở phía sau cách mười lăm trượng đã vang lên tiếng Độc Thánh cười to nói:
- Nhạc Nhạn Linh, tài trí thông minh của ngươi lại khiến cho lão phu thêm một phần e ngại nữa.
Hai thiếu nữ quay phắt lại thấy Độc Thánh đang ung dung đi tới, dáng vẻ tự hào như chốn không người.
Nhạc Nhạn Linh chầm chậm quay người lại chằm chặp nhìn Độc Thánh lặng thinh không nói.
Độc Thánh dừng lại ngoài một trượng. Vân Phụng Ảnh lạnh lùng hỏi:
- Vì vậy tôn giá muốn giết y chứ gì?
Độc Thánh gật đầu: - Đúng vậy.
Thái Phụng Tiên Tử bỗng hỏi:
- Vì sao xưa không ai giết tôn giá?
- Vì lúc lão phu tuổi như y, mười Công Tôn Đào cũng chẳng phải địch thủ.
Vân Phụng Ảnh tiếp lời:
- Nhưng hiện tại tôn giá đã có khả năng khiến cho toàn thể võ lâm sụp đổ rồi.
Nhạc Nhạn Linh cười lạnh lùng nói:
- Công Tôn Đào, chúng ta giao đấy cách nào đây?
Độc Thánh xua tay:
- Hãy khoan, lời lẽ cô nương, lão phu thật không hiểu, bởi vì thực lão phu không có khă năng như vậy.
Thái Phụng Tiên Tử nghiêm giọng:
- Tôn giá quả có khả năng ấy, nếu tôn giá muốn lấy một mạng người.
Độc Thánh ngẩn người chợt hiểu ra, lòng bỗng có một cảm giác kỳ lạ chưa từng có, lão trân trối nhìn Thái Phụng Tiên Tử nói:
- Cô nương mặc y phục màu đỏ, hằn chính là Thái Phụng Tiên Tử, người mà giới võ lâm nghe danh khiếp đởm kinh hồn chứ gì?
- Không sai, chính là tiểu nữ.
Bốn đại kỳ nữ hiện có hai người hiện diện tại đây, võ công của Công Tôn Đào này giới võ lâm ai cũng biết, chắc chắn không phải địch thủ của bất kỳ một trong hai vị, nếu cộng thêm Nhạc Nhạn Linh nữa thì cuộc diện hôm nay thật hết sức rõ ràng.
Vân Phụng Ảnh tiếp lời:
- Chúng ta sẽ đồng ư quy tận.
Độc Thánh trố mắt: - Vậy nghĩa là sao?
Thái Phụng Tiên Tử tiếp lời:
- Độc Thánh dùng độc thiên hạ vô song, chúng tôi dù lợi hại đến mấy cũng không thoát khỏi tay tôn giá.
Độc Thánh mặt co giật một hồi, bỗng ngửa mặt cười vang:
- Ha ha… Độc Thánh Công Tôn Đào này được hai vị cô nương xem trọng đến thế thật đáng tự hào với đuơng kim võ lâm. Thôi được, hôm nay lão phu hứa là sẽ không dùng độc.
Vân Phụng Ảnh tiếp lời:
- Chúng tôi tin lời tôn giá.
Độc Thánh cười to:
- Thế nhưng…
Thái Phụng Tiên Tử tiếp lời:
- Sau này thì chưa biết chừng chứ gì?
- Cô nương đã đoán trúng trước, lão phu đành phải đổi ý, kiếp này lão phu sẽ không bao giờ dùng độc để thủ thắng Nhạc Nhạn Linh.
Đoạn đưa song chưởng lên nói:
- Nào, Nhạc Nhạn Linh lão phu với ngươi đối nhau ba chưởng để kết thúc cục diện ngày hôm nay…