Nhạc Nhạn Linh vừa nghe mỹ phụ cung trang là sư phụ của Thái Phụng Tiên Tử, hết sức kinh ngạc thầm nhủ:
“Mai Ngọc Sương chẳng phải đã nói là sư phụ chết rồi hay sao? Bây giờ sao lại sống lại thế này? Bên trong thật ra có uẩn khúc gì? Và việc giữa mình với Mai Ngọc Sương, chả lẽ bà ta đã biết rồi sao?”
Mỹ phụ cung trang thấy Nhạc Nhạn Linh ra chiều thắc mắc, bèn cười khảy nói:
- Việc giữa ngươi với Sương nhi, ta đã biết cả rồi!
Nhạc Nhạn Linh chợt động tâm, buột miệng nói:
- Nhưng tiền bối dường như không phải đến đây vì cứu vãn bối!
Mỹ phụ cung trang cười khảy:
- Không sai, ta đến đây là để giết ngươi!
- Giết vãn bối ư? Nhạc Nhạn Linh này đâu có thâm thù đại hận gì với tiền bối.
Mỹ phụ cung trang giọng sắc lạnh:
- Ngươi đã khiến cho Sương nhi tiêu tan ý chí, định từ bỏ sứ mạng ta đã giao cho, ngươi không chết, Sương nhi sẽ không bao giờ làm theo lời sai bảo của ta, vì vậy ta cần phải trừ khử ngươi.
Nhạc Nhạn Linh nghĩ nhanh, cười nói:
- Sương muội yêu vãn bối rất sâu đậm, vãn bối mà chết đi, Sương muội chắc chắn sẽ chết theo, lúc ấy chúng ta tiền bối càng tổn thất to lớn hơn.
Mỹ phụ cung trang cười khảy:
- Nếu như ta nói với Sương nhi là ngươi đã chết dưới tay quần hào võ lâm Trung Nguyên, theo ngươi nghĩ tình hình sẽ ra sao?
Nhạc Nhạn Linh cả kinh, chàng biết rõ Mai Ngọc Sương tính nóng như lửa, nếu nàng mà biết mình chết dưới tay quần hào Trung Nguyên, chắc chắn sẽ bất chấp tất cả báo thù cho mình, hậu quả thật tai hại khôn lường.
Nhạc Nhạn Linh đắm chìm trong suy tư, thời gian lặng lẽ trôi qua, bóng dáng tông chủ Tây Tạng lướt qua dưới chân núi, nhưng chỉ chớp mắt đã mất dạng.
Mỹ phụ cung trang bỗng hỏi:
- Ngươi đã nghĩ ra chưa?
Nhạc Nhạn Linh ngẩng lên, giọng não nề nói:
- Kế hoạch của tiền bối thật vãn bối không ngờ đến, nhưng dù tiền bối không làm vậy thì vãn bối cũng khó sống qua bảy ngày, Sương muội cũng biết.
Mỹ phụ cung trang tiến tới một bước:
- Ngươi muốn nói là không còn sức phản kháng chứ gì?
- Đúng vậy!
Mỹ phục cung trang thầm nhủ:
“Thiếu niên này quả là anh tuấn phi phàm, thảo nào Sương nhi đã yêu hắn say đắm, cũng mai là hắn chỉ còn sống được bảy ngày, dù mình không giết hắn thì hắn cũng chết, vậy dẫu sao mình cũng không quá có lỗi với Sương nhi.”
Đoạn bèn nói:
- Ngươi hãy tự nhảy xuống vực phía sau đi!
Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn phía sau, trên mặt chỉ thoáng lộ vẻ thê lương, ngoài ra không chút vẻ gì sợ hãi, chỉ buồn bã nói:
- Tiền bối bằng lòng chấp thuận vãn bối một yêu cầu không?
Mỹ phụ cung trang quắc mắt:
- Ngươi định kéo dài thời gian hả?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu, quay người cất bước đi về phía bờ vực và nói:
- Vậy thì thôi!
Dứt lời người đã đi đến bờ vực, vừa định tung mình, người đàn bà cung trang bỗng quát:
- Đứng lại, ngươi nói đi!
Nhạc Nhạn Linh không ngoảnh lại, trầm giọng nói:
- Chỉ mong tiền bối đứng trên cương vị một trưởng bối, chuyển cáo với Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chủ, nói là Ngũ Nhạc thần quân Diệp Thiên Lân không tin được, vậy thôi!
Dứt lời đã tung mình phóng xuống vực thẩm, không có tiếng kêu sợ hãi, cũng chẳng có những lời oán hận, tất cả đều trở thành quá khứ trong yên lặng.
Mỹ phụ cung trang như mất hồn lẩm bẩm:
- Rồi đây Sương nhi sẽ không bao giờ thông cảm cho mình, cũng như mình thương nhớ người ấy, vĩnh viễn không thể quên được.
Một con chim phụng to lớn từ dưới núi im lìm bay lên, đó là của Dao Trì Long Nữ.
Người ngồi trên lưng chim phụng dường như biết có một nhân vật võ công cao siêu đang ở trên đỉnh núi, nên chim phụng không bay thẳng lên, mà chênh chếch bay ra xa, lát sau đã mất dạng nơi cuối trời.
Mỹ phụ cung trang tình cờ ngẩng lên nhìn, bất giác rúng động cõi lòng, thoạt tiên lộ vẽ vui mừng, nhưng liền sau đó mặt ngập đầy vẻ tức giận, lẩm bẩm:
- Kẻ tiểu bối nào cả gan dám ngang nhiên chống đối mình thế này? Hừ…
Đoạn vừa định đuổi theo chim phụng kia, bỗng nghe có tiếng dịu dàng nói:
- Lăng muội, hà tất chấp nhất bọn trẻ làm gì?
Mỹ phụ cung trang nghe tiếng liền biến sắc mặt, quay phắt lại nhìn, chỉ thấy một văn sĩ trung niên tuổi trạc tứ tuần, mày kiếm, mắt sao đang đứng cách ngoài năm thước.
Mỹ phụ cung trang buộc miệng nói:
- Ngươi chưa chết ư?
Giọng nói có vẻ vui mừng mà cũng có vẻ tức giận.
Văn sĩ trung niên cười:
- Phải, nếu ngu huynh mà chết, sự hiểu lầm bốn mươi năm trước e sẽ không bao giờ giải tỏa được nữa.
Mỹ phụ cung trang lúc này đã kiềm chế tình cảm trong lòng, cười khảy nói:
- Hiểu lầm ư? Ngươi định dối gạt ai vậy? Vụ công án hồi bốn mươi năm trước đâu phải chỉ có mình ngươi biết, chớ tự đề cao mình quá.
Văn sĩ trung niên nghiêm túc:
- Không sai, năm xưa hiện diện tại đó có Lăng muội, ngu huynh và cả chủ nơi đây.
Dứt lời quét mắt nhìn xuống dưới núi, như tìm kiếm gì đó.
Mỹ phụ cung trang lạnh lùng nói:
- Hãy còn một người ngươi chưa kể đến!
- Người đó đã chết, còn kể làm gì nữa?
Mỹ phụ cung trang sửng sốt:
- Sao? Đứa bé mười mấy tuổi có mặt tại đó năm xưa đã bị sát hại rồi ư?
- Không sai, y không nên trông thấy sự việc đó, và càng không nên gây dựng thịnh danh trong võ lâm, để khiến người đó sợ y truyền rao sự kiện năm xưa trên giang hồ, đã giết y diệt khẩu.
- Không sai, đúng là ta tàn ác, còn ngươi thì sao?
- Y thị giết cha, còn Lăng muội thì giết con trai.
Mỹ phụ cung trang đỏ mặt, bỗng quát:
- Ngươi muốn chết!
Đồng thời đã với chiêu Phụng Vũ Thanh Thiên tấn công văn sĩ trung niên, xuất thủ nhanh như chớp và không hề có tiếng gió, một luồng kình lực vô hình ập thẳng vào ngực văn sĩ trung niên.
Văn sĩ trung niên biết lợi hại, vội lướt lùi ra xa hơn bốn trượng, trầm giọng nói:
- Ngu huynh đã nói sai chỗ nào kia chứ?
Mỹ phụ cung trang ngừng tay gằng giọng nói:
- Vậy chứ ta đã có con trai từ lúc nào?
Văn sĩ trung niên lắc đầu:
- Hổ độc không ăn thịt con, ngu huynh nói đây đương nhiên không phải là con trai Lăng muội, mà là con trai của đứa bé đã có mặt năm xưa.
Mỹ phụ cung trang sửng sốt:
- Thật vậy ư?
Văn sĩ trung niên mỉm cười:
- Lăng muội giết y, nhưng ngu huynh đã cứu y rồi!
Mỹ phục cung trang nhẹ người, cười khảy:
- Nhưng ngươi còn chưa trả giá!
- Trả giá gì?
Mỹ phụ cung trang quát to:
- Giá này đây!
Đồng thời song chưởng đã cùng lúc vung ra.
Văn sĩ trung niên quét nhanh mắt xuống dưới núi, bỗng biến sắc mặt, cười to nói:
- Ngu huynh không có lòng đùa với muội nữa!
Dứt lời người đã tung ngược ra sau hơn hai trượng.
Mỹ phụ cung trang tính nóng như lửa, đâu chịu bỏ qua, buông tiếng quát to, tung mình lăng không đuổi theo.
Hai người rời khỏi không lâu, đột nhiên vang lên “ầm” một tiếng rền rĩ, đỉnh núi đã nổ tung, đá văng bay tứ tán, thật là khủng khiếp.
Ánh nắng chan hòa soi rọi trên ngọn núi Trường Bạch một màu trắng xóa, tuyết tan thành nước, từ trên cao ào ạt chảy xuống đáy cốc, vang lên tiếng ì ầm như vạn mã bôn đằng, thật không khiếp người.
Nhưng nhiệt không tăng theo ánh nắng mặt trời, mà trái lại càng lạnh hơn nhiều, hoàn toàn bất đối xứng.
Đào hoa cốc bên dưới Dao Trì lúc này đã tàn rụi, những quả đào nho nhỏ nằm khuất dưới vòm lá xanh, khiến đáy cốc từ màu hồng trở thành màu xanh tươi.
Không có bóng người, không có tiếng chim, dường như những ngôi nhà hàng hàng lớp lớp tại đây không hề có người cư trú.
Nhưng sự thật không phải vậy, lúc này trong gian đại sảnh cao to lộng lẩy kia chẳng phải đang có mười mấy người là gì?
Dao Trì Long Nữ ngồi nơi chủ vị trên cao, rất nhiều nữ đệ tử già trẻ chia nhau đứng hai bên, lẽ đương nhiên là có mặt Thần Toán Long Nữ và Tứ Bất Tượng.
Nhạc Nhạn Linh với toàn thần y phục đen đang ngồi yên lặng đối mặt với Dao Trì Long Nữ cách khoảng hai trượng, sắc mặt chàng trắng nhợt, đôi mày kiếm chau chặt như có vô vàn tâm sự.
Đại sảnh vẫn im phăng phắc, không một người lên tiếng.
Dao Trì Long Nữ đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
- Nhạc Nhạn Linh, đây là lần thứ hai các hạ đến nơi này rồi!
Nhạc Nhạn Linh ngẩng lên, giọng lạnh nhạt:
- Nhưng đâu phải Nhạc mỗ tự ý đến!
Dao Trì Long Nữ nhướng mày, bực tức thầm nhủ:
“Ta đã cứu mạng ngươi, ngươi chẳng những không cảm kích mà còn cho là ta đã cưỡng bức ngươi đến đây. Hừ, thật không ngờ trên đời lại có kẻ vong ân bội nghĩa thế này! Phải chi y chịu cầu xin mình, mình có thể cho y hết tất cả, thậm chí ngôi vị lệnh chủ mình cũng chẳng cần.”
Theo ý nghĩ ấy, mặt nàng dần hiện vẻ ưu sầu, nàng biết Nhạc Nhạn Linh không khi nào chịu cầu xin mình, bởi trước kia, chàng định làm vậy đã bị nàng cự tuyệt, mặc dù sao đó nàng đã hối hận, song chàng làm sao biết được chứ?
Tứ Bất Tượng tính nóng hơn hết, thấy lệnh chủ lâu không lên tiếng, không nén được cười khảy nói:
- Nhạc Nhạn Linh chả lẽ ngươi không có chút tình người nào cả hay sao?
Nhạc Nhạn Linh nhướng mày:
- Nhạc mỗ không hiểu ý tôn giá!
Tứ Bất Tượng tức giận đứng phắt dậy:
- Nhờ đâu mà bây giờ ngươi còn sống hả?
Nhạc Nhạn Linh lại nhướng mày, như định phát tác, song chàng lại dằn nén, bởi dù thế nào người ta cứu mình cũng không có ác ý.
Chàng nhếch môi cười nói:
- Chính nhờ quý lệnh chủ đã cứu, nhưng đó chỉ là cứu một thi thể mà thôi!
Giọng nói hết sức bình thản nhưng ẩn chứa vô vàn đau xót.
Dao Trì Long Nữ rúng động cõi lòng, chằm chặp nhìn Nhạc Nhạn Linh, môi mấp máy liên hồi nhưng không thốt nên lời.
Tứ Bất Tượng cười khảy:
- Bổn cốc không có chổ chôn thi thể, ngươi…
Thần Toán Long Nữ vội kéo tay áo Tứ Bất Tượng, lạnh lùng nói:
- Bà có nghĩ đến hậu quả chưa?
Tứ Bất Tượng tuy thiên khích, nhưng chẳng phải là người không hiểu đại thể, nghe vậy liền biến sắc mặt, lo lắng đưa mắt nhìn Dao Trì Long Nữ.
Dao Trì Long Nữ không nhìn bà, cũng không có vẽ trách móc, nhưng đôi mắt nàng đã rướm lệ.
Tứ Bất Tượng áy náy khẽ nói:
- Lệnh chủ, ti chức biết tội rồi!
Dao Trì Long Nữ áo não lắc đầu:
- Vì sự tôn nghiêm của bổn lệnh, bà làm vậy là phải!
- Nhưng…
Dao Trì Long Nữ xua tay:
- Không cần phải nói nữa!
Đoạn đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh hỏi:
- Các hạ hẳn biết minh còn chịu đựng được bao lâu chứ?
Nhạc Nhạn Linh lảng tránh ánh mắt nàng, ơ hờ đáp:
- Tối đa năm ngày!
Dao Trì Long Nữ lặng người:
- Các hạ không muốn tìm thuốc giải sao?
Nhạc Nhạn cười:
- Lệnh chủ hẳn là không bao giờ lại cứu một kẻ làm hại giang hồ chứ?
Thần Toán Long Nữ bỗng xen lời:
- Nhạc huynh đệ, theo bổn tọa thì sinh mạng quý hơn tất cả, đúng chăng?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Đối với Nhạc mỗ thì không phải vậy, sinh mạng Nhạc mỗ được ký thác trên rất nhiều sinh mạng, chỉ có đòi được những mạng đó thì sinh mạng của mỗ mới có ý nghĩa.
Dao Trì Long Nữ nhướng mày:
- Quả quyết như vậy ư?
- Nhưng hiện giờ lệnh chủ có đủ khả năng ngăn cản.
- Bổn lệnh chủ nghĩ không cần phải làm vậy!
`Nàng không sao chịu đựng nổi thái độ lạnh nhạt của Nhạc Nhạn Linh, bởi nàng cũng là một người con gái cao ngạo kia mà.
Nhạc Nhạn Linh cười chua chát:
- Không sai, chỉ cần qua năm ngày là xong!
Dao Trì Long Nữ biến sắc mặt, buột miệng nói:
- Các hạ không cầu xin bổn lệnh chủ thật ư?
Nhạc Nhạn Linh ngẩn người, bỗng cười phá lên:
- Biết bao người cầu xin lệnh chủ, hà tất nhất định muốn một kẻ sắp chết như Nhạc mỗ cầu xin chứ?
Bỗng như sực nhớ ra, nói tiếp:
- Thôi, hãy bỏ qua vấn đề này đi, dẫu sao thì lệnh chủ cũng đã cứu nhạc mỗ một phen, bất kể sinh mạng ngắn ngủi thế nào thì Nhạc mỗ cũng phải cảm tạ ơn cứu mạng ấy.
Dao Trì Long Nữ bất giác nghe lòng ngọt lịm lần đầu tiên Nhạc Nhạn Linh mới nói với nàng những lời dịu hoà như vậy, mắt nàng ngập đầy vẻ trìu mến nhìn Nhạc Nhạn Linh, chờ chàng nói tiếp.
Thần Toán Long Nữ thầm nhủ:
“Sinh mạng dù sao cũng đáng quý, tưởng đâu Nhạc Nhạn Linh ngươi quả thật không màng đến sự sống chết chứ? Thì ra ngươi định dùng phương cách khác thay cho sự cầu xin.”
Nhạc Nhạn Linh trầm giọng nói:
- Do đó Nhạc mỗ muốn nói cho lệnh chủ biết một kẻ đại gian đại ác, tuyệt đối không nên tiếp xúc.
Dao Trì Long Nữ hết sức thất vọng, thờ thẫn nói:
- Ai vậy?
- Ngũ Nhạc thần quân Diệp Thiên Lân, y đã theo về với phái Mật Tông rồi!
Thần Toán Long Nữ kinh ngạc, bỗng vở lẻ thầm nhủ:
“Phương cách này thật là thâm độc, thì ra ngươi định mượn tay bọn ta để báo thù cho ngươi. Hừ, Nhạc Nhạn Linh, ngươi cũng thật đánh giá quá thấp Dao Trì Lệnh rồi!”
Dao Trì Long Nữ trố mắt:
- À, có lẽ Diệp Thiên Lân có hận thù với ngươi phải không?
Nhạc Nhạn Linh thầm thở dài nói:
- Phải, y là kẻ thù giết cha Nhạc mỗ!
Dao Trì Long Nữ đứng phắt dậy, giọng kiên quyết:
- Nhạc Nhạn Linh, cần các hạ chịu cầu xin bổn lệnh chủ, bổn lệnh chủ sẵn sàng với hết sức bản thân báo thù cho các hạ.
Thuộc hạ Dao Trì Lệnh nghe vậy thảy đều cả kinh, qua ánh mắt quá lạnh rợn người của lệnh chủ, họ biết là nàng chẳng phải nói đùa, nhưng rất ít ai biết được là lệnh chủ của họ vì sao bỗng dưng lại trở nên nóng nảy như vậy.
Nhạc Nhạn Linh chầm chậm đứng lên thiểu não lắc đầu nói:
- Nhạc mỗ chỉ xin lệnh chủ lưu ý Diệp Thiên Lân thôi, không cần phải làm vậy.
Đoạn buông tiếng thở dài trĩu nặng, nói tiếp:
- Nhạc Nhạn Linh này sống chẳng thể chính tay báo thù cha, hẳn là số trời như vậy, hà tất phải mượn tay kẻ khác? Lệnh chủ, xin cáo từ!
Đoạn bước đi ra cửa đại sảnh.
Dao Trì Long Nữ rung giọng:
- Đây là vĩnh quyết ư?
Nhạc Nhạn Linh không ngoảnh lại, nhạt giọng nói:
- Đúng và, kể từ nay trên giang hồ sẽ giảm bớt một kẻ quấy rầy lệnh chủ rồi!
Dao Trì Long Nữ lớn tiếng:
- Các hạ nói vậy là sao?
Nhạc Nhạn Linh đã ra đến ngoài đại sảnh, giọng lạnh nhạt đáp:
- Sự thật đúng như vậy!
Thần Toán Long Nữ kéo tay áo Tứ Bất Tượng khẽ nói:
- Bà có muốn lấy công để chuộc lại tội vọng ngôn khi nảy không?
Tư Bất Tượng thấy lệnh chủ ai oán bi ai thế kia, lòng sớm đã mất hết chủ trương, nghe vậy vội nói:
- Muốn, đương nhiên là muốn!
Lúc này Nhạc Nhạn Linh đã ra xa ngoài năm trượng, Thần Toán Long Nữ đưa tay chỉ chàng nói nhanh:
- Hãy cản y lại!
Tứ Bất Tượng sửng sốt:
- Một mình lão thân ư?
- Y không còn vận công được nữa đâu!
Tứ Bất Tượng liền buông tiếng quát vang, phi thân đuổi theo Nhạc Nhạn Linh.