Ngũ Nhạc thần quân Diệp Thiên Lân vừa nhận ra võ công của Nhạc Nhạn Linh, vẻ cuồng ngạo tất thắng liền tan biến, cũng chẳng màng đến xấu hổ, vội nhào xuống đất lăn dài ra xa hơn năm thước.
Tuy lão phản ứng khá nhanh, song huyết chỉ nhanh như chớp của Nhạc Nhạn Linh vẫn xuyên thủng bảy lỗ trên chiếc áo bào lam của lão.
Ngũ Nhạc thần quân lăn ra ngoài năm thước, đinh ninh đã thoát khỏi tay thần chết, vừa ngước mắt nhìn, trái tim đã cơ hồ vọt ra khỏi lồng ngực, bỗng buột miệng kêu lên:
- Lão phu chết mất!
Thì ra chiêu Thiên Giáng Huyết Vũ của Nhạc Nhạn Linh chưa thi triển hết, lúc này đang như sấm chớp phủ chụp xuống đỉnh đầu, không sao đếm xuể có bao nhiêu huyết chỉ, khiến lão chẳng biết đường nào tránh né.
Ngay trong lúc sự sống chết chỉ còn trong đường tơ kẻ tóc, bỗng nghe Nhạc Nhạn Linh hự lên một tiếng đau đớn, người liền từ trên không rơi xuống, liên tiếp lùi sau bốn năm bước, suýt nữa đã bật ngã, và huyết chỉ theo đó tan biến mất.
Ngũ Nhạc thần quân tung mình lùi sau năm thước, quét mắt nhìn quanh, thấy trong thạch thất vẫn trống không, chẳng một bóng người, hết sức lấy làm lạ, thầm nhủ:
“Ai đã giúp mình thế nhỉ?”
Nhạc Nhạn Linh than thầm:
- Chỉ suýt soát chút ít thôi, nhưng bấy nhiêu cũng đủ khiến sự sống chết hoán đổi đối tượng rồi!
Ngũ Nhạc thần quân thấy sắc mặt Nhạc Nhạn Linh trắng nhợt, bèn cười khảy nói:
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi đã thọ thương rồi phải không?
Nhạc Nhạn Linh cười khảy:
- Nếu không thì lão đã tán mạng dưới chỉ của mỗ rồi!
Ngũ Nhạc thần quân thấy chàng không đưa mắt tìm kiếm chợt động tâm nói:
- Đó chỉ trách bản thân ngươi vô tích sự thôi!
Nhạc Nhạn Linh nghiến răng:
- Có lẽ trời cao đã lầm người, để cho lão ác tặc ở lại trên cõi đời.
- Nhạc Nhạn Linh, vốn ra lão phu định để cho ngươi sống, chỉ đoạt lấy Tru Tiên kiếm thôi, nhưng chiêu vừa rồi của ngươi đã mang họa sát thân cho ngươi.
Nhạc Nhạn Linh cười khảy:
- Không sai, nếu lão mà không giết Nhạc mỗ là sẽ không bao giờ có ngày bình yên!
Ngũ Nhạc thần quân cười vang:
- Ha ha… Nhạc Nhạn Linh, lúc đầu lão phu quả thật chẳng xem ngươi ra gì, mãi đến khi vào đây, vì vậy lão phu nhận thấy tuyệt đối không thể để ngươi sống thêm dù chỉ một khắc, bằng không tức là tự chuốc lấy phiền phức cho mình.
Dứt lời, hai mắt sát cơ tăng dần, từng bước tiến tới gần Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh không tự chủ được thoái lui hai bước, đứng lại nói:
- Hai ta đều nằm trong sự giám sát của kẻ khác, lão không sớm hạ thủ, e sẽ không còn hy vọng nữa.
Ngũ Nhạc thần quân cười:
- Đúng vậy, nhưng lúc này Đại La Kim Tiên cũng chẳng cứu được ngươi nữa rồi.
Dứt lời song chưởng đã đưa lên trước ngực.
Hai người cách nhau không đầy bốn thước, trong khi lúc này Nhạc Nhạn Linh bởi dùng sức quá độ, chân lực mất hết hoàn toàn giống như người không biết võ công.
Ngờ đâu sự đời thường hay xảy đến hết sức bất ngờ, Ngũ Nhạc thần quân vừa dứt lời, bỗng sau lưng vang lên một tiếng cười trong trẻo nói:
- E rằng thần quân đã nói quá đáng rồi!
Ngũ Nhạc thần quân giật mình, nhưng không quay lại, nghĩ nhanh:
- Lúc này không động thủ thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa!
Đọan liền vung tay, vừa định xuất chưởng…
Bỗng một giọng dịu ngọt vang lên:
- Thần quân!
Lạ thay, Ngũ Nhạc thần quân vừa nghe tiếng gọi ấy, hai cánh tay liền uể oải buông xuống, và ngay trong khoảnh khắc ấy, Nhạc Nhạn Linh đã lọt vào tay một nữ lang mình khoác áo tơ mỏng như cánh ve, chính là tông chủ phái Mật Tông Tây Tạng.
Y thị chẳng thèm nhìn ngó đến Ngũ Nhạc thần quân, mà chỉ dịu dàng nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
- Tiểu muội đến muộn một bước, để khiến công tử phải chịu kinh hãi.
Nhạc Nhạn Linh vùng mạnh, thoát khỏi tay y thị, vội lùi sau bốn bước, lạnh lùng nói:
- Chớ vờ vĩnh, thiếu gia hôm nay đã lọt vào tay thị, thị muốn xử sao tùy thích!
Tông Chủ Tây Tạng nhoẻn cười:
- Ô, công tử thẳng thắng lắm, chỉ cần công tử làm theo lời bổn tông chủ, bổn tông chủ nhất định sẽ không bạc đãi công tử.
Nhạc Nhạn Linh ngẩn người:
- Làm gì… kia chứ?
- Khi đến lúc bổn tông chủ sẽ dặn bảo!
Nhạc Nhạn Linh tức giận:
- Dặn bảo? Thị muốn dặn bảo Nhạc mỗ ư? Ha ha, rõ là mơ tưởng!
Tông chủ Tây Tạng sầm mặt:
- Sao? Công tử chỉ nghe theo lời ba nàng kia mà không nghe bổn tông chủ ư?
Nhạc Nhạn Linh cười khảy:
- Không ai ra lệnh cho Nhạc mỗ được cả!
Ngũ Nhạc thần quân lúc này đã lui đến góc vách, mắt không ngừng quan sát tứ phía, lão thấy bọn người Tây Tạng có thể tự ý ra vào, biết then chốt hẳn là không ngoài bốn bức vách đá, nên định tìm kiếm chốt điều khiển cơ quan, nhưng lão chẳng phát hiện được gì cả.
Tông chủ Tây Tạng đương nhiên là biết rõ mọi cử động của Ngũ Nhạc thần quân, nhưng y thị làm ngơ, để mặc lão uổng phí tâm cơ.
Y thị nhìn Nhạc Nhạn Linh nhoẻn cười nói;
- Công tử nói là ba nàng kia không thể ra lệnh cho công tử, nhưng công tử luôn hợp tác với họ, chẳng hạn như lúc họ bị giam hãm dưới đáy cốc, chính công tử đã chỉ đường cho họ thoát thân, đúng chăng?
Nhạc Nhạn Linh vừa thử vận công vừa đáp:
- Đúng vậy!
Tông chủ Tây Tạng như không hề hay biết, vẫn thản nhiên nói:
- Họ đứng trên vạn người, chỉ chỉ huy người chứ không chịu người chỉ huy qua đó cũng đủ biết, chả lẽ sự hợp tác giữa họ và công tử là ngẫu nhiên ư?
Nhạc Nhạn Linh sẵng giọng:
- Nhưng ít ra tấm lòng của họ là vì đồng đạo võ lâm Trung Nguyên, tốt hơn lòng dạ rắn rết của thị nhiều.
Tông chủ Tây Tạng thật là tốt tính, Nhạc Nhạn Linh mắng y thị như vậy mà thị vẫn thản nhiên như không, nhoẻn cười nói:
- Thật ra lòng dạ bổn tông chủ cũng chẳng xấu, nên biết không có sự sát phạt thì khó trừ đi cỏ dại, không trừ đi cỏ dại thì cây khó có trái, cho nên vì sự thái bình trước hết cần phải diệt những phần bất lương.
Nhạc Nhạn Linh khinh miệt, cười to:
- Nhưng theo tại hạ biết, những kẻ thị hạ sát không một ai là người xấu.
Tông chủ Tây Tạng tâm cơ quả hơn người, và phản ứng cũng nhanh lạ thường, y thị cười khanh khách nói:
- Nhạc Nhạn Linh, các hạ đã từng nghe câu “con người không thể xét qua tướng mạo” hay chưa?
- Đương nhiên đã từng nghe!
Tông chủ Tây Tạng tạt sang phải hai bước, quay người đưa tay chỉ Ngũ Nhạc thần quân nói:
- Chẳng hạn như không biết rõ bên trong của người này, các hạ bảo ông ta là người tốt hay xấu?
Nhạc Nhạn Linh động tâm thầm nhủ:
“Đúng rồi, nếu mình mà không biết người này là Ngũ Nhạc thần quân, chắc chắn tưởng lão là một vị lão tiền bối võ lâm đức cao trọng vọng.”
Tông chủ Tây Tạng thấy chàng không trả lời, biết là lòng chàng đã dao động vội lại nói:
- Và còn Cổ Phật, lần đầu tiên mới gặp, phải chăng các hạ cũng tưởng lão là một vị cao tặng đắc đạo? Thật ra, những người ấy thảy đều xấu đến tột độ.
Ngũ Nhạc thần quân nhướng mày tức giận quát:
- Lão phu xấu xa chỗ nào?
Tông chủ Tây Tạng mỉm cười:
- Bây giờ chưa phải lúc tôn giá lên tiếng.
Ngũ Nhạc thần quân uy vọng dường nào trên giang hồ, giờ ở trước mặt Nhạc Nhạn Linh ngay cả nói cứng cũng bị hạn chế làm sao nhẫn nhịn nổi, liền quát to:
- Ngươi xem lão phu là hạng người gì hả?
Tông chủ Tây Tạng vẫn thản nhiên cười:
- Như một con dê chờ mổ thịt!
Ngũ Nhạc thần quân điên tiết gầm to:
- Hãy tiếp lão phu một chiêu xem thử!
Dứt lời đã với chiêu Kinh Lôi Bôn Điện nhanh như chớp tấn công tông chủ Tây Tạng.
Ngũ Nhạc thần quân công lực vốn đã đạt đến trình độ lư hỏa thuần thanh, lại xuất thủ trong cơn thịnh nộ, uy lực khủng khiếp dường nào.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy thầm nhủ:
“Mình chưa được chứng kiến công lực của ả này, để xem ả ta hóa giải chiêu này như thế nào?”
Chỉ thấy tông chủ Tây Tạng nhếch môi cười nói:
- Chẳng có gì đáng kể, chỉ là mấy cân sức rợ mà thôi!
Dứt lời tay phải nhẹ nhàng vung lên khẽ quát:
- Đi nào!
“Ầm” một tiếng, chưởng lực uy mãnh tuyệt luân của Ngũ Nhạc thần quân đã chuyển hướng, trúng vào nóc động, khoét một lỗ sâu hơn ba thước, đá vụn rơi đầy mặt đất, trong khi tông chủ Tây Tạng vẫn đứng yên tại chỗ.
Ngũ Nhạc thần quân kinh hãi liên tiếp thoái lui mấy bước, buột miệng nói:
- Di Hoa Tiếp Mộc!
Nhạc Nhạn Linh cũng giật mình thầm nhủ:
“Môn võ công Di Hoa Tiếp Mộc này mình cũng từng được nghe Phương muội nói đến, khi mới học chỉ có thể thừa thế di chuyển, khi đã đạt đến trình độ lư hỏa thuần thanh thì có thể tùy ý chuyển hướng, thậm chí còn có thể khiến cho phản kích kẻ địch, chả lẽ yêu nữ này…”
Chưa nghĩ dứt, chỉ nghe tông chủ Tây Tạng ung dung nói:
- Bổn tông chủ cũng biết là trong số những người ấy có kẻ thù bất cộng đới thiên của các hạ, chỉ cần các hạ hợp tác với bổn tông chủ, chẳng những bổn tông chủ chỉ có thể… khách khách…
- Có thể sao?
Tông chủ Tây Tạng cười thầm nghĩ:
- Ta chẳng sợ ngươi không động lòng!
Đoạn cười nói:
- Đừng nóng vội, các ngươi hãy ra đây!
Y thị vừa dứt lời, phía đối diện bỗng nứt ra một cửa đá, sáu thiếu nữ đẹp như thiên tiên, mình khoác tơ mỏng yểu điệu đi vào.
Ngũ Nhạc thần quân vừa trông thấy lối ra sau lưng sáu thiếu nữ, liền tức vung song chưởng với chiêu Hoành Cản Trùng Lãng từ bên hông tấn công vào sáu thiếu nữ, đồng thời tung mình phóng nhanh vào phía cửa đá.
Tông chủ Tây Tạng lạnh lùng nhìn Ngũ Nhạc thần quân đang đứng tiu nghĩu nói:
- Diệp Thiên Lân, võ công tôn giá so với bổn tông chủ ra sao, tôn giá tự hiểu rất rõ, nếu tôn giá không biết điều thì đừng trách bổn tông chủ buộc phải chưởng tôn giá nằm xuống đó, lúc ấy chẳng tốt đẹp cho tôn giá đâu.
Đoạn bỗng quay sang Nhạc Nhạn Linh cười nói:
- Các hạ thấy họ đẹp không?
Nhạc Nhạn Linh cười khảy:
- Vậy nghĩa là gì?
Lúc này công lực chàng đã khôi phục được chút ít.
Tông chủ Tây Tạng cười:
- Chẳng phải sờ sờ trước mặt đó sau? Bổn tông chủ sợ là sau khi ba ả nha đầu kia chết đi, các hạ sẽ buồn tẻ, nhất là Thái Phụng Tiên Tử, đúng chăng? Khách khách… Vì vậy, nếu các hạ vừa ý, rồi đây họ sáu người đều thuộc về các hạ, tùy các hạ hưởng dụng.
Nhạc Nhạn Linh lòng phừng lửa giận cười khảy:
- Thị tưởng là Nhạc mỗ là người sẽ nghe theo sự chỉ huy của thị ư?
Tông chủ Tây Tạng không đáp, quay sang sáu thiếu nữ cười nói:
- Y đã mệt rồi, các ngươi hãy mau dìu y đi nghỉ ngơi!
Sáu thiếu nữ lần đầu tiên mới gặp một chàng trai anh tuấn thế này, tất cả đều động lòng xuân, nghe vậy đều đồng thanh đáp:
- Thưa vâng!
Đoạn liền õng ẹo đi về phía Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh hoảng kinh lùi sau một bước dài, hai tay đưa lên trước ngực quát to:
- Đứng lại!
Sáu thiếu nữ nguýt mắt khúc khích cười, vẫn tiếp tục tiến tới.
Nhạc Nhạn Linh vừa lui vừa nói:
- Người nào không muốn sống thì cứ tiến tới!
Bỗng, lưng chàng chạm vào vách đá, không còn thoái lui được nữa, trong khi ấy sáu thiếu nữ vẫn tiếp tục tiến tới.
Mắt thấy người đi đầu chỉ còn cách Nhạc Nhạn Linh không đầy hai thước, hương thơm ngây ngất len vào mũi, Nhạc Nhạn Linh hết sức nao núng, giận dữ quát:
- Lui ra!
Dứt lời một chiêu Thôi Sơn Điền Hãi đã đẩy ra.
Sáu thiếu nữ không ngờ Nhạc Nhạn Linh lại đột ngột hạ độc thủ, bởi dựa vào bao lần kinh nghiệm trước đây, khiến họ đều có lòng tin tuyệt đối.
Vì vậy, một chưởng bất ngờ của Nhạc Nhạn Linh đã khiến cho họ hoàn toàn không kịp phản ứng, kinh hoàng thất sắc đứng thừ ra tại chổ.
Ngay trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc ấy, bỗng thấy bóng người thấp thoáng, mạch môn Nhạc Nhạn Linh đã bị tông chủ Tây Tạng nắm giữ, y thị cười khảy nói:
- Nhạc Nhạn Linh, các hạ định làm gì hả?
Đoạn quay sang sáu thiếu nữ nói:
- Các ngươi hãy lui ra!
Sáu thiếu nữ tỏ vẻ oán trách nguýt mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, như oán trách chàng không hiểu phong tình, lạc thú trên đời có sẵn mà chẳng chịu thụ hưởng, mà lại tự chuốc khổ vào thân, đoạn sáu nàng chậm rãi lui ra theo đường cũ, lúc này Ngũ Nhạc thần quân không còn dám có ý định đào tẩu nữa.
- Ha ha… Tông chủ võ công quả là cao mình, ha ha…
- Đó chẳng qua vì các hạ đã bị trúng kịch độc, cho nên công lực giảm sút tám chín phần mười đó thôi.
Tông chủ Tây Tạng ngưng chốc lát, bỗng gằn giọng nói:
- Nhạc Nhạn Linh, các hạ có muốn báo thù hay không?
Nhạc Nhạn Linh chợt động tâm, dịu giọng:
- E rằng điều ấy chẳng phải dể dàng đâu!
- Hết sức dể dàng, hiện chỉ cần các hạ dụ ba người đến đây thôi!
- Ba người nào?
Tông chủ Tây Tạng mắt ánh hàn quang:
- Dao Trì Long Nữ, Thiên Phụng bang chủ và Thái Phụng Tiên Tử!
Nhạc Nhạn Linh rúng động cõi lòng, cười khảy:
- Nhạc mỗ biết trước rồi!
Tông chủ Tây Tạng chợt nghiêm giọng lại:
- Ngũ Nhạc thần quân, Thất Tàn Tẩu, Cổ Phật, hai huynh đệ Phi Vân và Thiên Diện Nhân đều ở trong tay bổn tông chủ, chỉ cần các hạ gật đầu, nội trong ba giờ bổn tông chủ sẽ mang thủ cấp của họ đến trao cho các hạ.
Nhạc Nhạn Linh quả có chút động lòng, nhưng một ý niệm khác lại ngăn cản chàng, chàng cố nén khát vọng trong lòng, lạnh lùng nói:
- Có lẽ tông chủ thất vọng rồi!
Tông chủ Tây Tạng cười khảy:
- Các hạ đừng rượu kính không uống, lại uống rượu phạt!
Nhạc Nhạn Linh cao ngạo dường nào, đâu thể chịu người uy hiếp, đanh giọng:
- Chỉ cần tông chủ có cách cho Nhạc mỗ uống rượu phạt thì đó là điều có thể giúp tông chủ đạt thành ý muốn.
Ngũ Nhạc thần quân từ từ đưa trường kiếm trong tay lên, hai mắt nhìn chốt vào huyệt Bối Tâm sau lưng tông chủ Tây Tạng.
Tông chủ Tây Tạng từ dưới áo tơ lấy ra một gói bột màu hồng nói:
- Các hạ uống thuốc này vào, chắc chắn sẽ nghe theo sự chỉ huy của bổn tông chủ.
- Thuốc độc phải không?
- Thời gian phát tán là ba tháng!
Nhạc Nhạn Linh cười to:
- Nhiều quá!
- Các hạ muốn nói là…
- Thọ mạng của Nhạc mỗ vốn ra hãy còn trong một tháng, nhưng theo phản ứng trong cơ thể hiện giờ, có lẽ khó qua được bảy ngày, ha ha… Bảy ngày đủ chăng?
Tiếng cười của chàng ngập đầy vẻ xót xa bi phẫn.
Ngay khi ấy, bỗng nghe Ngũ Nhạc thần quân quát to:
- Xem đây!
Ánh bạc chớp lên, thanh kiếm gãy đã bay đến sau lưng tông chủ Tây Tạng.