Độc Thánh Công Tôn Đào xảo quyệt dường nào, thấy vậy liền cân nhắc, biết nếu không cứu hai thiếu nữ kia, Nhạc Nhạn Linh sẽ thí mạng với mình, bèn vội nói :
- Thôi ba người cũng được, lão phu đặc biệt khai ân một lần vậy!
- Ngươi không có tín nhiệm thì chỉ có chết, dù lão phu chết già tại đây cũng không trao thuốc giải cho ngươi trước!
Dứt lời liền nhắm mắt lại.
Nhạc Nhạn Linh thấy lời lẽ lão ta kiên quyết như vậy, biết không phải giả vờ, bèn nói :
- Thôi được, Nhạc mỗ tin lời lão!
Đoạn cất bước đi đến gần Độc Thánh.
Độc Thánh Công Tôn Đào vừa nghe Nhạc Nhạn Linh tin cậy mình, mắt liền ánh lên vẻ vui mừng, đó là xuất phát từ nội tâm, đã biến mất trong đời lão từ nhiều năm qua.
Độc Thánh Công Tôn Đào giơ sợi xích sắt trên người lên nói :
- Sợi xích này buộc vào vách đá. Trong vách đá có máy móc nên lão phu bị giam nhiều năm mà không dám kéo mạnh. Nào, ngươi kéo đầu kia, lão phu kéo đầu này cho sợi xích đứt ra!
Nhạc Nhạn Linh y lời đón lấy đầu sợi xích nói :
- Kéo đi!
- Ngươi đủ công lực không?
Nhạc Nhạn Linh cười khảy :
- Đủ hay không khi nào lão thoát khỏi xiềng xích rồi hẵng thử cũng chẳng muộn!
- Dù ngươi không nói thì lão phu cũng chẳng buông tha ngươi được!
Đoạn không chờ Nhạc Nhạn Linh nói tiếp, quát to :
- Kéo!
Dứt tiếng liền kéo mạnh ra sau, chỉ nghe “phựt” một tiếng, sợi xích sắt to cỡ ngón tay cái đã đứt làm đôi.
Nhạc Nhạn Linh và Độc Thánh Công Tôn Đào đều lùi ra sau một bước, lòng cùng kinh hãi thầm nhủ :
- “Người này công lực quả nhiên bất phàm!”
Độc Thánh Công Tôn Đào lòng càng kinh ngạc hơn Nhạc Nhạn Linh gấp mấy lần, trên mặt không chút vẻ vui mừng, ngược lại cõi lòng như càng nặng nề hơn.
Một hồi thật lâu, Độc Thánh Công Tôn Đào mới đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh nói :
- Công lực của ngươi cao hơn trên mười lần lão phu đã nghĩ!
Nhạc Nhạn Linh cười lạnh lùng :
- Tại hạ rất lấy làm vinh hạnh!
Đoạn cất bước đi vào trong, chỉ mấy bước đã trông thấy một gian thạch thất rộng chừng mười trượng vuông, hai lão nhân cũng thảm não như Độc Thánh đang đưa mắt nhìn về hướng chàng.
Độc Thánh Công Tôn Đào nhìn theo bóng sau lưng Nhạc Nhạn Linh, bỗng cười sắc lạnh quát :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi định cứu họ thật ư?
Nhạc Nhạn Linh quay phắt người lại, nói :
- Lão định ngăn cản ư?
- Quả đúng như vậy!
Lãnh Vân bảo chủ thấy vậy hết sức lo lắng, vội nói khích :
- Kết liễu người này xong là ngươi có thể nuốt lời được rồi!
Độc Thánh Công Tôn Đào cười khảy :
- Lăng huynh, trước khi thoát giam, Lăng huynh đừng uổng phí tâm cơ là hơn!
Lãnh Vân bảo chủ thấy Độc Thánh Công Tôn Đào không bị mắc lừa, dự liệu một cuộc ác chiến khó thể tránh khỏi, lòng thầm nghĩ dù Nhạc Nhạn Linh không thắng nổi Độc Thánh, song vẫn có hy vọng vạn nhất, bèn cười nói :
- Ngươi chỉ cần giở ra những độc phẩm đã nhờ đó thành danh kia là miễn được một trận ác đấu chứ gì?
Độc Thánh Công Tôn Đào cười nói :
- Lăng huynh đánh giá người cao quá, đối với Lăng huynh, lão phu còn không dùng độc, huống hồ là y?
Quay sang Nhạc Nhạn Linh nói tiếp :
- Tiểu tử, ngươi hãy yên tâm, cùng lắm là lão phu đả thương ngươi, chứ không lấy mạng ngươi, bởi vì lão phu chưa thực hành lời hứa!
Nhạc Nhạn Linh cười khảy :
- Lão cứ yên tâm, trước khi giải trừ độc tố cho hai vị cô nương kia, Nhạc mỗ không lấy mạng lão đâu!
Lãnh Vân bảo chủ nghe vậy thì sửng sốt thầm nhủ :
- “Tiểu tử này thật quá ngông cuồng!”
Độc Thánh Công Tôn Đào đâu chịu nổi sự khinh bỉ thế này, liền phừng phừng lửa giận, mắt lóe hàn quang lạnh lùng quát :
- Ngươi muốn chết à?
Nhạc Nhạn Linh nóng lòng tìm gặp Cổ Phật, không muốn kéo dài thời gian, bèn vung song chưởng lên quát :
- Tiếp chiêu đây!
Dứt lời đã xuất chưởng, với chiêu “Nhạc Lạc Bình Sa” nhanh như chớp bổ vào ngực Độc Thánh.
Khi Nhạc Nhạn Linh kéo đứt dây xích, Độc Thánh Công Tôn Đào đã biết chàng công lực chẳng phải tầm thường, nên lời lẽ tuy luôn tỏ ra chẳng xem Nhạc Nhạn Linh ra gì, nhưng thực ra trong lòng hết sức giới bị, vừa thấy Nhạc Nhạn Linh xuất thủ, vội với thế Thừa Long Kỵ Phụng tung mình ra sau ba thước, không chờ Nhạc Nhạn Linh đổi chiêu đã thi triển chiêu “Long Phi Phụng Vũ” phản kích vào mạn sườn trái Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh không ngờ đối phương công lực và chiêu thức lại xuất thần nhập hóa thế này, một chiêu khinh suất liền rơi vào thế bị động.
Độc Thánh Công Tôn Đào một chiêu vãn hồi tiên cơ, hùng tâm liền tăng gấp bội, chiêu này nối tiếp chiêu kia tới tấp, khiến người không thể nào hoàn thủ.
Lãnh Vân bảo chủ trán bắt đầu toát mồ hôi, chẳng phải lão lo cho sự an nguy sống chết của Nhạc Nhạn Linh, mà là nếu Nhạc Nhạn Linh bại, bản thân lão dù không chết dưới tay Độc Thánh thì kiếp này không còn có cơ hội thoát giam. Con người, ai là không vị kỷ kia chứ?
Trong thoáng chốc, hai người đã giao thủ mười mấy chiêu. Nhạc Nhạn Linh bởi hoạt động nên khiến cho độc tố lan nhanh hơn, lúc này chàng đã cảm thấy trong người khác lạ, bất giác kinh hãi thầm nhủ :
- “Nếu tiếp tục giao thủ, e rằng mình sẽ thua bại mất!”
Bèn buông tiếng quát to :
- Hãy khoan!
Đồng thời tung mình ra khỏi vòng chiến.
Độc Thánh Công Tôn Đào tưởng là Nhạc Nhạn Linh tự biết không phải địch thủ nên mới bảo mình dừng tay, lão đã không muốn lấy mạng Nhạc Nhạn Linh, nhân cơ hội này tỏ ra cao thượng cũng tốt, bèn thu chiêu lùi sau ba bước, đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh nói :
- Ngươi sợ rồi ư?
Nhạc Nhạn Linh cười nói :
- Bởi không thể giết lão nên Nhạc mỗ mới phải bảo lão dừng tay đó thôi!
Đoạn đưa song chưởng đỏ như máu lên, cười khảy nói tiếp :
- Lão hãy xem đây là gì?
Độc Thánh Công Tôn Đào kinh hoàng lùi sau một bước, mặt mày tái ngắt, hồi lâu mới trở lại bình thường, âm trầm nói :
- Nhạc Nhạn Linh, lần sau gặp lại có lẽ lão phu sẽ không còn chỉ bằng vào võ công thủ thắng nữa đâu!
Nhạc Nhạn Linh buông một tiếng hừ lạnh lùng :
- Lần sau gặp lại có lẽ lão cũng chẳng đủ thời gian để mà dùng độc nữa đâu!
Đoạn quay người đi về phía Lãnh Vân bảo chủ, Độc Thánh Công Tôn Đào lúc này đang băn khoăn suy nghĩ.
Sau hai tiếng xích đứt, Lãnh Vân bảo chủ cùng một lão nhân mặc tăng bào, tóc dài phủ vai và mặt chằng chịt vết sẹo đã được khôi phục tự do. Trong ba người, chỉ có lão nhân mặt sẹo là không hứa hẹn điều kiện với Nhạc Nhạn Linh.
Mái tóc dài thượt đã che phủ diện mạo của họ, ngoại trừ phân biệt qua y phục, ba người cơ hồ không có điểm nào khác nhau.
Lão nhân mặt sẹo mặc tăng bào chầm chậm tiến tới một bước nói :
- Cổ Phật Thiên Si chính là lão nạp!
Nhạc Nhạn Linh ngẩn người, người này hoàn toàn khác với Cổ Phật mà chàng đã gặp, bèn nghi hoặc hỏi :
- Trong võ lâm Trung Nguyên thật ra có bao nhiêu Cổ Phật?
Lão tăng mặt sẹo buông tiếng thở dài trĩu nặng :
- Chỉ mỗi mình lão nạp là Cổ Phật thôi!
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu :
- Người tại hạ đã từng gặp là một người khác, đại sư có thể đưa hữu chưởng cho tại hạ xem chăng?
Lão tăng mặt sẹo liền động tâm thầm nhủ :
- “Người ấy chả lẽ là y?”
Đoạn liền tiến tới một bước nữa, thản nhiên đưa tay phải ra trước mặt Nhạc Nhạn Linh, giọng nặng nề nói :
- Nhạc thí chủ có lẽ đã từng nhìn thấy diện mạo khi xưa của lão nạp rồi!
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn bàn tay phải Cổ Phật, thất vọng lắc đầu nói :
- Đa tạ đại sư!
Trên mặt bỗng lướt qua một chút vẻ áy náy.
Cổ Phật thu tay phải về, trầm giọng nói :
- Diện mạo của lão nạp đã bị hủy hoại mười lăm năm về trước rồi, có lẽ trong mười lăm năm qua, sự hủy dung của lão nạp đã gây ra rất nhiều tội nghiệt.
Nhạc Nhạn Linh thất vọng quay người đi về phía Độc Thánh Công Tôn Đào nói :
- Hãy trao thuốc giải đây!
Độc Thánh Công Tôn Đào trao ra một hoàn thuốc màu đen, chẳng ai trông thấy lão lấy từ chiếc bình nào ra, tâm kế người này quả là chu mật.
Nhạc Nhạn Linh chẳng chút do dự nuốt hoàn thuốc vào, Độc Thánh Công Tôn Đào thấy vậy ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi không sợ lão phu giở trò sao?
- Nhạc mỗ sợ thì cũng chẳng làm sao được!
Độc Thánh cười :
- Ngươi thông minh lắm!
Ngay khi ấy, bỗng nghe phía bên phải vọng đến một tiếng động khẽ. Nhạc Nhạn Linh vừa định ngoảnh nhìn, bỗng nghe Độc Thánh Công Tôn Đào lạnh lùng quát :
- Các ngươi nằm xuống ngay!
Dứt lời đã không thấy bóng dáng lão đâu nữa, tiếp theo trong cốc vang lên hai tiếng hự khẽ.
Nhạc Nhạn Linh quay người, chỉ thấy từ trong thạch thất lúc này đã có thêm hai tử thi và thức ăn rơi đầy mặt đất, hiển nhiên hai người này đã mang bữa ăn đến.
Lãnh Vân bảo chủ cười nói :
- Công Tôn huynh thân pháp nhanh thật!
Độc Thánh Công Tôn Đào cười to :
- Không dám, không dám, có điều là lão phu đã làm mất bữa ăn tối của hai vị rồi!
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn hang động phía sau hai tử thi, chợt động tâm quay sang Độc Thánh nói :
- Còn các điều kiện kia thì sao?
Độc Thánh Công Tôn Đào nói :
- Nhưng hiện còn chưa thoát thân!
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng hừ lạnh lùng :
- Lão đừng quên là hiện đang ở chốn Trung Nguyên, bây giờ hãy đến giải độc cho hai vị cô nương kia đi nào!
Lãnh Vân bảo chủ cười :
- Nhạc lão đệ quan tâm cho họ quá, tình nghĩa này quả là hiếm có trên đời!
Nhạc Nhạn Linh tuy hiểu ý Lãnh Vân bảo chủ Lăng Tiêu, song chàng không phản bác, chỉ nhếch môi cười nói :
- Họ rất đáng được tất cả mọi người trong giới võ lâm quan tâm!
Độc Thánh Công Tôn Đào cởi chiếc áo dài trên mình một tử thi, mặc vào nói :
- Được rồi, chúng ta đi thôi!
Đoạn liền dẫn trước đi ra ngoài, Lãnh Vân bảo chủ theo sau, cuối cùng là Cổ Phật.
Cổ Phật đi được vài bước, không nghe động tĩnh của Nhạc Nhạn Linh, bèn chững bước quay lại hỏi :
- Nhạc thí chủ không rời khỏi đây ư?
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn động sâu kia nói :
- Lát nữa tại hạ sẽ rời khỏi!
Cổ Phật lắc đầu thở dài :
- Trong Đoạn Hồn cốc ngọa hổ tàng long, lão nạp với Công Tôn và Lăng thí chủ ba người hợp lực mà còn bị bắt giữ, Nhạc thí chủ không nên mạo hiểm là hơn!
Nhạc Nhạn Linh cảm kích nói :
- Đa tạ đại sư đã quan tâm, mong đại sư hãy khuyên hai vị cô nương sớm rời khỏi đây hầu lo cho tương lai võ lâm Trung Nguyên!
- Nhạc thí chủ không rời khỏi, hai vị cô nương ấy có chịu rời khỏi hay không?
Nhạc Nhạn Linh cười nhạt nhẽo :
- Có lẽ họ mong tại hạ chết càng sớm càng tốt!
- Thật vậy ư?
Nhạc Nhạn Linh quay người lại nói :
- Khi gặp họ rồi đại sư sẽ rõ, tại hạ hiện lòng rất rối, xin đại sư đi ngay cho!
Cổ Phật cảm nhận thấy chàng thiếu niên này dường như lòng đầy tâm sự không sao bày tỏ được với người, bèn trầm giọng nói :
- Nhạc thí chủ hãy nên hết sức thận trọng!
Đoạn cất bước đi ra khỏi thạch thất.
Cổ Phật ra đến bên ngoài, hít sâu vào một hơi không khí tự do, bỗng thấy bóng người thấp thoáng, một tiếng nói trong trẻo đã vang lên :
- Nhạc Nhạn Linh đâu?
Tiếng nói đầy sốt ruột và lo âu, chính là Thiên Phụng bang chủ...
Cổ Phật định thần nhìn, bất giác thầm nhủ :
- “A Di Đà Phật! Thiếu nữ này quả là dung nhan cái thế!”
Bèn liền cất tiếng hỏi :
- Hai vị cô nương đã uống thuốc giải chưa?
Thiên Phụng bang chủ gật đầu :
- Rồi, Nhạc Nhạn Linh đâu?
- Nhạc thí chủ ở trong thạch thất!
Thiếu nữ áo tím Đông Lệnh nghe vậy hỏi :
- Sao còn chưa ra, y ở trong ấy làm gì vậy đại sư?
Cổ Phật thấy vậy hết sức lấy làm lạ thầm nhủ :
- “Qua dáng vẻ lo lắng của hai nàng đâu có dấu hiệu là mong Nhạc Nhạn Linh chết sớm”.
Đoạn nghiêm giọng nói :
- Nơi này không nên nấn ná lâu, Nhạc thí chủ bảo lão nạp nói với hai vị, vì tương lai võ lâm, hai vị hãy sớm rời khỏi nơi đây là hơn.
Hai nàng nghe vậy lòng liền nảy sinh linh cảm chẳng lành, Thiên Phụng bang chủ vội hỏi :
- Y định một mình xâm nhập Đoạn Hồn cốc ư?
Cổ Phật buông tiếng thở dài trĩu nặng :
- Mong là Nhạc thí chủ sẽ đổi ý!
Hai nàng cùng bật lên một tiếng kinh hãi. Thiên Phụng bang chủ giọng bi thiết nói :
- Nhạc Nhạn Linh, chàng không nên một mình mạo hiểm như vậy, bổn Bang chủ đâu có căm hận chàng bao giờ?
Dứt lời liền phi thân vào trong thạch thất. Đông Lệnh cũng vội theo sau ngay.
Độc Thánh Công Tôn Đào cùng Lãnh Vân bảo chủ và Cổ Phật vừa nghe tiếng nói bi thiết của Thiên Phụng bang chủ, bất giác cùng động lòng, quay người trở vào thạch thất.