Nhưng người con gái đã thở hắt ra, đôi mắt đẹp nhắm nghiền để đi vào giấc thiên thu miên viễn.
Lục Siêu Quang quét tia nhìn rực lửa về phía bọn ma đầu đang nhốn nháo.
Chàng vừa nhẹ buông Mã Giáng Kiều, đứng vụt lên, thì đệ nhất Huyền Quan
Hộ Pháp Bạch Ma Giáo cũng vừa lướt tới.
"Bùng ...".
"Aa a ...".
Lão ma đầu bị bắn tung lên, tiếng kêu thét kéo dài khủng khiếp, máu tanh phun vọt trong không khí đầy cát bụi.
Thi thể của lão hộ pháp nát bấy giữa đấu tràng.
Chiêu Chân Dương Nội Khí thứ ba thật khủng khiếp.
Bùng ... Bình ... Bùng ... Bình ...
Thây cứ rơi, máu nhuộm đỏ cả đấu tràng.
Lục Siêu Quang căm hận ngất trời, nên say máu như con thú dữ.
Năm lần liên tục xoay quanh đấu tràng rộng thênh thang, chàng dừng thần
pháp, quét ánh hung quang vào bọn ma đầu còn sống sót. Chúng đang run
rẩy hồn phách đã siêu lạc từ lâu.
Đám người mặt tái như những cái xác chưa chôn ấy là ba mươi đường chủ, hương chủ Bạch Ma Giáo còn lại
sau cơn thịnh nộ của chàng trai vừa nhìn người yêu lần cuối.
Giọng chàng trầm nặng như treo đá:
- Hừm ... Bạch Ma Giáo ... ta chỉ để lại một tên sống sót về báo tin với giáo chủ tụi bay thôi.
Chạm phải tia nhìn đỏ rực như cả bầu trời máu thu gọn vào ánh mắt Hắc Diêm
Vương, những tên ma đầu tê cứng thân hình, tứ chi rũ liệt. Chúng trố mắt ngó chiếc bảo kíp bằng đồng đen trên tay chàng trai biểu tượng của
Thiên Lôi Tàn Lệnh ... hiểu ra rằng thời khắc tận số của chúng đã điểm.
Rào ... Rào ... Rào ...
Chỉ còn cách tìm cái sống trong cái chết.
Ba mươi tên ma đầu liều mạng xông tới. Chưởng lực, kình phong ào ào ... áp khí xô ập tới Lục Siêu Quang.
Lục Siêu Quang thét lớn. Tả chưởng đẩy ra một luồng khói trắng huyền ảo.
" Ầm ...".
Tiếng nổ chấn động một vùng, chưởng hình nỡ rộng, úp chụp xuống đối phương như cả bầu trời sấm sét.
"Ôình Bình ...".
Hai mươi chín tên ma đầu phơi thây giữa đấu tràng, chỉ còn sót lại một tên trong số ba chục như lời Hắc Diêm Vương phán quyết.
Tên ma đầu cuối cùng này đứng sững, mặt trắng như tờ giấy, không còn sức để run nữa.
Lục Siêu Quang thét to:
- Không chạy hả? Còn chờ chết nữa sao?
Gã ma đầu như bừng tỉnh, mở bừng mắt, rồi phóng vút đi như bị gió cuốn.
Lúc ấy, đôi mắt Lục Siêu Quang chợt mờ đi vì lệ thảm, chàng cúi mình ôm xác Mã Giáng Kiều ... Người con gái hy sinh tánh mạng bởi yêu chàng chân
thành tha thiết.
Ai có thể nói người hùng không khóc, khi ân tình chan chứa mênh mông, mà người mình yêu quý đã rời xa vĩnh viễn ...
Chàng ngửa mặt nhìn trời, nghiến răng ken két:
- Bạch Ma Giáo, ta thề sẽ giết sạch các ngươi.
Bỗng có giọng âm trầm phía sau:
- Các hạ, xin nén lòng đau, cho bọn tiện nhân được khâm liệm thi hài nữ bang chủ.
Lục Siêu Quang quay nhìn Kim Kỳ điện chủ, người còn sống sót sau cuộc tàn sát của bọn Bạch Ma.
Chàng gật đầu, lặng lẽ đứng lên, trao thi hài Mã Giáng kiều cho lũ thuộc hạ tẩm liệm và cử hành nghi thức tống táng.
Tang lễ thật ảm đạm.
Đứng trước những dãy mộ mới đắp chàng trầm giọng; - Tại hạ thề xả thân trả mối thù này cho Bát Kỳ Bang.
Rồi nghiêng mình trước mộ Mã Giáng Kiều:
- Hiền muội, lời nguyền của huynh là sẽ đạp bằng tổng đàn Bạch Ma Giáo,
moi tim gã giáo chủ tế cáo hương hồn ái muội, xin hãy phù hộ cho huynh.