Hàng trăm bóng người tư những ngọn
cây quanh đó phóng vụt xuống Bãi Sinh Tử, trong các lùm bụi, nhiều toán
người khác xông ra. Tất cả bọn họ dàn hàng, bao quanh Lục Siêu Quang và
Bội Ngọc.
Cô gái kêu lên:
- Ôi, người đâu đông quá thế?
Lục Siêu Quang lẹ miệng:
- Muội cứ bình tĩnh, Ngũ Đại Phái và bọn ma đầu Nhất Hội, Nhị Giáo đều
chờ huynh ở nơi này. Ta không thể tránh một cuộc huyết đấu.
- Huyết đấu à?
- Phải, huynh chẳng phải là người hiếu sát, nhưng muốn tồn tại để tìm lẽ công bằng và rửa mối gia thù thì ta phải xuất thủ thôi.
Dứt lời, Lục Siêu Quang đảo mắt nhìn quanh. Chàng thấy bọn người lố nhố kia mang sắc phục nhiều môn phái ...
Luồng nhãn quang lạnh lùng của chàng quét ngang đám đông, rồi chàng bật rú lên một chuỗi cười:
- Ha ha ha ... Ngũ Phái liên thủ để chống lại ta? Bọn các ngươi sẽ chết hết.
Trong đám đông, có một vị sư mặc áo vàng, đội mũ vàng, ung dung bước ra, chắp tay hướng về Lục Siêu Quang:
- A di đà phật, thí chủ vừa nói gì vậy?
Chàng trai tiến tới, nghiêng đầu:
- Kính chào đại sư, xin cho biết pháp danh?
Vị hòa thượng đáp:
- Mô phật, bần tăng thuộc phái Thiếu Lâm, pháp danh Liễu Phàm.
Lục Siêu Quang mỉm cười:
- Ôi, thì ra ngài là Liễu Phàm đại sư, chẳng hiểu bậc tu hành có điều gì chỉ giáo?
Liễu Phàm đại sư lại hỏi:
- Thí chủ có phải Hắc Diêm Vương, đệ tử của Hồng Huyết Linh Quân ở dưới vực Ma Phong kia chăng?
Ngạo nghễ gật đầu, Siêu Quang trầm giọng:
- Chính thế, nhà chùa có điều chi cần bàn bạc.
Hòa thượng tay lần tràng hạt, miệng nói oang oang:
- Từ buổi ở dưới vực trồi lên, thí chủ đã giết người Bát Kỳ Bang và Bạch
Ma Giáo. Nay lại giết lén lút nhiều cao thủ trong Ngũ Đại Phái, hành thủ tàn độc vô cùng. Bần tăng muốn hỏi vì sao thí chủ còn trẻ tuổi mà đã
lạm sát khủng khiếp thế?
Lục Siêu Quang cười lạt:
- Các vị lầm rồi. Ta giết bọn thuộc hạ của Độc Xuyên Lão Quỷ và bọn Bạch Ma Giáo chỉ vì chúng không chịu khai ra chỗ ở của Tứ Độc Lão Quái và Bá Giả Vạn Độc công tử là kẻ thù của ta. Còn kẻ giết người trong các đại môn phái
là kẻ mạo danh ta đó.
Liễu Phàm đại sư gằn giọng:
- Thí chủ bảo kẻ đó không phải là mình, còn dấu vết Huyết Chỉ Điểm Tinh trên trán các người bị hại thì sao?
Chàng trai quắc mắt:
- Đó là ngón võ công giả.
Vị đại sư vẫn trầm giọng:
- Phân biệt giả chân thế nào, xin thí chủ cho biết?
Lục Siêu Quang mỉm cười, vỗ vào chiếc túi trên vai:
- Ta đã nắm được bằng cớ giả chân, nhưng không cần thiết trưng ra. Vì
bằng cớ hiển nhiên là con người thật của Hắc Diêm Vương này không bao
giờ hành thủ lén lút. Nếu ta hèn nhát thì đã chẳng dám tới đây đối chất
với quần hùng. Ta từ sư môn dưới Tử Vực Ma Phong lên để thanh toán mối
gia thù, chẳng dính dáng gì tới các đại phái. Lẽ nào ta lén lút hại
những kẻ vô can. Nếu các ngươi không tin, cứ thử sức cùng ta trên Bãi
Sinh Tử này sẽ biết rõ con người thật và võ công thật của ta.
Lời nói chắc nịch của Lục Siêu Quang khiến Liễu Phàm đại sư rung động. Ông
chưa biết phải nói sao, thì Trương Tam Túc là chưởng môn phái Võ Đang đã ghé tai nhà sư, nói nhỏ:
- Không tin được miệng thằng tiểu tử
này. Hơn nữa, các đại phái chúng ta còn phải điều tra tung tích Hồng
Huyết Linh Quân và pho Hồng Huyết Kỳ Thư ... Vậy đại sư cứ dụ nó về
Thiếu Lâm Tự cho quần hùng phát lạc.
Gật gù mấy cái ra vẻ hiểu ý, Liễu Phàm đại sư lại chắp tay, hướng sang chàng trai:
- Mô phật, việc đâu còn có đó, chẳng nên tranh luận ở đây. Bần tăng lãnh
lệnh của ngũ chưởng môn đại phái chờ tại nơi này, thỉnh thí chủ về Thiếu Lâm Tự để các môn phái hội ngộ một phen.
- Đừng đi đâu hết. Lão hòa thượng Liễu Phàm này là sư thúc của Minh Tỉnh
ngộ Chân, phương trượng Thiếu Lâm Tự. Võ công của lão cao cường, thâm
hậu, huynh phải coi chừng.
Lục Siêu Quang giả bộ như không nghe
thấy những lời nói của Bội Ngọc. Chàng chiếu tia mắt, ngời ánh tinh
quang, lạnh lùng như băng, quét qua các cao thủ, rồi trừng trừng nhìn
ông sư áo vàng, chẳng đáp lại lời nào.
Liễu Phàm đại sư trầm giọng:
- Người xuất gia chẳng nói dối. Bần tăng báo cho thí chủ rõ. Vì thí chủ
hành thủ náo động võ lâm, hại đến thiên đạo, nên bần tăng hy vọng hai vị sẽ theo bần tăng về bản tự, để thấy phật pháp vô biên, chuyển tâm hướng thiện ...
- Tại hạ rất tiếc không rảnh rang để tới nhà chùa.
Liễu Phàm đại sư vẫn chắp tay:
- Mô phật, xin thí chủ suy nghĩ về hành động của mình.
Chàng trai gằn giọng đanh thép:
- Ta nhất định cự tuyệt thì sao?
Gương mặt Liễu Phàm biến sắc:
- Thí chủ nên biết, bần tăng không thể về phục lệnh với hai bàn tay không.
Lục Siêu Quang nổi giận:
- Ta đã bảo kẻ nào muốn thử sức và tìm hiểu sự thật thì cứ giao đấu với ta ở nơi này.
Ta chẳng đi đâu hết.
"Véo ...".
Phía sau Liễu Phàm đại sư bỗng có bóng một đạo sĩ phóng vụt ra, miệng hét lớn:
- Hắc Diêm Vương cuồng ngạo, hãy đón đỡ chưởng lực của ta đây.
Đạo sĩ gầy ốm như que củi bung ra hai luồng kình khí.
Liễu Phàm đại sư vội thét:
- Thanh Hư đạo hữu, xin chớ nặng tay.
Nhưng đâu còn kịp nữa, kình lực của đạo sĩ Thanh Hư đã cuồn cuộn trùm úp lên chàng trai và cô gái.
"Bình Bình ...".
Tiếng nổ bật tung khu bãi hoang và ghềnh đá, những đống xương người trên bãi
bay tán loạn, hôi tanh. Kình khí từ chiêu Hồng Ảnh Chưởng của Lục Siêu
Quang đẩy ngược về đối thủ, chấn động một vùng ...
Đấu tràng rúng động.
Mọi người trố mắt nhìn thì đã thấy Thanh Hư đạo nhân bị bắn lùi cả trượng.
Thân hình vật vờ như người giấy, chân lảo đảo, tay quờ quạng, mắt lạc
thần, mồm ộc ra một búng máu tươi.
- Mô phật, thí chủ không thể dừng tay giết chóc được sao?
Lục Siêu Quang đáp:
- Ngũ Đại Phái không xét kỹ con người và hành động của ta. Vì mối gia
thù, ta phải truy nguyên bọn ác độc, ma đầu các môn các phái can dự vào
việc riêng của ta, còn toan bức bách thân ta. Hậu quả thế nào, ta không
gánh chịu đâu nhé.
Tiếng nói sang sảng của Lục Siêu Quang vang động cả Bãi Sinh Tử, nhiều cao thủ đại phái ngó nhau.
Vút ... Vút ... một bóng người cầm trường kiếm thình lình lao ra giữa đấu trường, cùng tiếng thét lớn.
- Tiểu tử tanh máu, chớ vội kiêu căng ...
Quay sang Liễu Phàm đại sư, gã hoành kiếm nói lớn:
- Bạch đại sư, cửa phật luôn rộng mở, nhưng chẳng bao giờ tế độ cho kẻ vô duyên. Xin đại sư đừng nên phí phạm thời gian vô ích với tên cuồng
ngông này. Hãy để bọn tôi trừ khử thằng quỷ nhỏ.
Tiếp theo người này, hai kiếm thủ khác cũng hùng hổ bước ra, dàn hàng ngang đợi lệnh.
Bội Ngọc phóng vèo ra, thét lanh lảnh:
- Võ Đang Tam Kiếm, các ngươi tài sức bao nhiêu mà dám ngang nhiên đòi giết kẻ khác?
Thấy một cô gái xấu xí dám ngang nhiên lớn tiếng mắng mỏ, Võ Đang Tam Kiếm giận tím mặt, một người trong bọn thét to:
- Xú nữ, chớ khua môi múa mỏ, hãy lo giữ lấy cái mạng hôi tanh của mi đó.
"Rẹt Rẹt ... Bùng ...".
Bội Ngọc xuất liền song chiêu, kình lực đùng đùng chớp nhoáng, xô đến đối phương như bão táp.
Kiếm thủ đứng đầu liền dựng ngược mũi nhọn, nội lực đẩy kình khí tuôn ra ứng chiến, khí thế thật hung hãn.
"Ầm Ầm ...".
Hai luồng chưởng phong và kiếm khí va chạm dữ dội, vách đá sạt lở, cây cối
bật gốc tung bay. Đấu tràng rung chuyển làm cao thủ các môn phái đều trụ bộ trố mắt nhìn.
"Phịch ...".
Gã kiếm thủ Võ Đang bị áp
khí cuồn cuộn từ song chưởng của cô gái hất tung, rồi rơi xuống sân
tràng, thanh trường kiếm văng đi xa lắc.
Hai kiếm thủ Võ Đang còn lại, thấy môn hữu của mình trọng thương, liền cùng thét một tiếng, xông lên xuất chiêu đánh tới. Kình phong tứ phía giăng mắc, kình lực chuyển
động ào ào, kết tụ như một màng lưới áp khí chụp xuống Bội Ngọc.
"Bình Bình Bình ...".
Những tiếng nổ liên tục, kình khí quật vào mình Bội Ngọc, đẩy cô gái bật lùi
cả trượng, thân hình lảo đảo. Phía bên kia, hai kiếm thủ Võ Đang cũng
dội ngược, lắc lư tựa say rượu, bởi hao tổn nguyên khí quá mức.
Vèo vèo ...
Ba bóng người lao vút xuống đấu tràng tấn công Bội Ngọc.