Đón chờ Triệu Thái từ trong động khẩu bước ra là một giọng cười ngạo nghễ :
- Tiên sát nhân, hậu hủy hoại thi thể. Tiểu tử ngươi trẻ tuổi thế kia lại sinh cuồng sát đến thế sao? Phải chăng hễ luyện công phu Huyết Ảnh thì bất luận ai rồi cũng đến lúc bị ma tâm phủ mờ lý trí? Nếu vậy thì e ngươi khó thoát họa diệt thân. Ha... Ha...
Triệu Thái bàng hoàng nhìn năm nhân vật dù chưa gặp mặt bao giờ, nhưng thái độ của họ lúc này thì hoàn toàn như lời vừa nói, chỉ muốn mau chóng đưa Triệu Thái vào tử địa. Đã vậy, Lý Mộ Huệ đang do một người trong họ khống chế, thế nên Triệu Thái chẳng còn phản ứng nào khác ngoài việc chấp nhận cùng họ đối thoại. Thoạt tiên Triệu Thái lễ độ hỏi họ :
- Dám hỏi chư vị là cao nhân hà phương hà xứ? Vì cớ gì để quyết Triệu Thái này là kẻ đã luyện qua công phu Huyết Ảnh?
Trong số họ gồm một văn nhân, hai phụ nhân và hai kiếm thủ. Văn nhân kinh ngạc lên tiếng :
- Ngươi là Triệu Thái? Có trùng hợp gì chăng với một tiểu tử cũng mang tính danh tương tự và có xuất thân từ Huyền Vũ đạo quán?
Triệu Thái khẽ gật đầu :
- Chính là tại hạ. Nhưng sao vẫn chưa cho tại hạ biết cách xưng hô?
Họ nhìn nhau và văn nhân đáp :
- Ngươi thật sự chưa biết bọn ta? Hoặc có biết nhưng giả vờ? Ta là Hoa Sơn Trương Dực Cảnh. Còn tứ vị đây là Côn Luân Tứ Pháp Bảo, Nhất Âm Hóa Nghịch Chuyển và Nhất Dương Càn Thiên Địa. Có vẻ như ngươi chưa nghe biết gì thật?
Triệu Thái cười cười :
- Tại hạ từ thủa nhỏ vừa lên mười ba tính đến nay thì đã bốn năm luôn luôn cận kề bên gối gia sư, nào có dịp đi đến đâu hoặc được nghe biết gì về cao danh vang rền như sấm dậy của các bậc cao nhân. Thế nên, xin lượng thứ và lần đầu cho phép tại hạ dùng lễ này diện kiến chư vị, một ở Hoa Sơn và bốn còn lại ở Côn Luân.
Trương Dực Cảnh vừa cười lạt vừa xua tay :
- Lần này ta tạm bỏ qua vì chưa thể quả quyết ngươi đang thật tâm hay cố tình mai mỉa đầy ngạo mạn. Giờ thì nói đi. Thứ nhất, sao ngươi to gan, dám thí sư diệt môn, chỉ một đêm đã hủy diệt toàn bộ Huyền Vũ đạo quán? Thứ hai, ngươi hoặc liên can hoặc không, nhưng vì sao vẫn có thể luyện được tà công Huyết Ảnh cho dù Giáo chủ Thạch Quy giáo đã nhận chịu kết cục là thảm tử bảy năm trước? Và nhớ, đừng để bọn ta phải dùng thủ đoạn, là một hành vi dù có thể bị xem là bất minh bất xứng, nhưng nếu cần bọn ta quyết chẳng ngại dùng đến.
Triệu Thái nhìn qua Lý Mộ Huệ :
- Ý muốn nói nếu tại hạ chẳng đáp ứng thì sinh mệnh nàng sẽ do chư vị định đoạt? Há có biết nàng đang trúng độc, mạng sống như chỉ mành treo chuông, và tại hạ vì chẳng tìm thấy giải dược từ những thi thể của bọn hung thủ nên không kiềm chế, đành có hành vi như chư vị vừa bảo là cuồng sát?
Trương Dực Cảnh cũng liếc nhìn qua Lý Mộ Huệ đang do một trong hai phụ nhân giữ trong tay :
- Thế mà ta ngỡ ả cũng do ngươi gây bất lợi. Có thật ngươi đang rất lo, chỉ mong mau chóng giải độc cho ả? Vậy hãy mau mau đáp ứng. Rất có thể là vì thái độ hợp tác của ngươi, trong bọn ta sẽ có người hạ cố thay thế ngươi giúp ả giải độc.
Triệu Thái có một thoáng ngỡ ngàng, nhưng liền sau đó gật gật đầu như thể đã hiểu :
- Hoa Sơn - Côn Luân quả nhiên xứng với bốn chữ danh môn chính phái. Và tại hạ hiểu thế này đúng không, là chư vị bảo toàn uy danh, quyết chẳng dùng bất kỳ thủ đoạn nào nếu tại hạ thuận tình đáp ứng, không chỉ có thế mà còn là cách duy nhất để giúp nàng vừa toàn mạng vừa hóa giải được chất độc? Nhược bằng ngược lại, hễ tại hạ bất thuận thì kể cả sinh mạng nàng, chư vị cũng quyết chẳng hề màng đến? Và không chừng còn nhân cơ hội ấy, dùng sinh mạng nàng để uy hiếp tại hạ, đúng chứ?
Một phụ nhân bị nóng mặt :
- Sao cứ để gã nói nhiều như thế, Trương chưởng môn? Đừng quên là chúng ta chẳng còn nhiều thời gian.
Trương Dực Cảnh gật đầu :
- Được rồi. Và hãy cứ để mỗ lo liệu.
Và Trương Dực Cảnh hắng giọng, nhìn trở lại Triệu Thái :
- Ta đường đường là Chưởng môn nhân một phái. Liệu một lời ta hứa, ngươi có tin chăng, là sẽ ngay lúc này giải độc cho ả và những gì còn lại đều tùy thuộc vào thái độ của ngươi?
Triệu Thái nhẹ gật đầu :
- Nhưng tại hạ sẽ chẳng nói gì về công phu Huyết Ảnh, là một loại tà công mà nếu tại hạ thật sự am hiểu thì Huyền Vũ đạo quán từng sở hữu nào đã bị kẻ khác chiếm đoạt.
Trương Dực Cảnh trợn mắt :
- Ngươi chỉ muốn uống rượu phạt thay vì rượu mời ư? Hoặc giả cho bọn ta cả năm người đều nhầm lẫn như nhau, dù nghe nhưng không thể tự hiểu những lời thốt ra cuối cùng lúc sắp chết của hai gã khi nãy là ám chỉ ngươi đã từng luyện qua công phu Huyết Ảnh Nhân?
Triệu Thái quả quyết lắc đầu :
- Tuy chư vị nghe không lầm nhưng lẽ nào liền lúc đó không được tận mắt mục kích những gì xảy ra? Và nếu đã mục kích ắt chư vị cũng rõ tại hạ đã giật mình và kinh ngạc như thế nào, khi đột ngột nghe cả hai chợt đề cập về công phu này. Có đúng như thế chăng?
Phụ nhân lúc nãy lại lên tiếng :
- Trương chưởng môn!
Trương Dực Cảnh gật đầu ngay :
- Mỗ hiểu rồi. Và chính ngươi, Triệu Thái, là do ngươi đã buộc ta phải dùng đến thủ đoạn này. Vậy đừng oán trách ta.
Để thực hiện lời đe dọa, Trương Dực Cảnh còn ném về phía phụ nhân đang giữ Lý Mộ Huệ một lọ nhỏ.
Phụ nhân ấy chộp lấy và thản nhiên trút từ lọ ra một hoàn đan dược, nạp vào miệng Lý Mộ Huệ.
Lý Mộ Huệ lờ đờ mở mắt, uể oải cử động và mệt mỏi mở miệng rên :
- A...
Chỉ chờ có thế, cũng phụ nhân ấy lạnh lùng đặt một tay lên đỉnh đầu Lý Mộ Huệ :
- Sinh mạng ả kể từ lúc này đều tùy thuộc vào ngươi. Nhưng cũng phải có thời hạn và tất cả sẽ kết thúc ngay khi bóng nắng của ta phủ kín hoàn toàn bóng của ả. Nào, nói đi!
Triệu Thái liếc nhìn bóng nắng theo lời phụ nhân vừa nói. Và dù biết chỉ còn độ một khắc thời gian nhưng Triệu Thái vẫn ung dung, dùng lời thật nhẹ nhàng để gọi và hỏi Lý Mộ Huệ :
- Lý cô nương đã thật sự lai tỉnh chưa? Xin hãy mau giúp tại hạ hai điều. Một là thử nhìn xem, có nhận biết chúng ta đang bị những ai uy hiếp chăng? Và hai là hãy thay tại hạ, cho họ biết, liệu tại hạ có đúng là kẻ đã từng luyện qua công phu Huyết Ảnh như họ cứ mãi đồ quyết chăng? Nhưng nếu chất độc trong người vẫn chưa hóa giải hết thì thôi vậy, cô nương đừng vội phí lực làm gì.
Lý Mộ Huệ dù vẫn còn dáng điệu lờ đờ nhưng cũng đang thực hiện theo lời Triệu Thái. Và nàng càng nhìn càng giật mình, sau cùng thì tỉnh hẳn :
- Giữa những nhân vật này và bọn đã kiếm tìm tuyệt kỹ Song Sát Nhiếp Hồn thủ đắc và cất giấu là một hay là hai? Vì tiểu nữ cảm thấy khó tin hai chúng ta dù chưa từng đắc tội nhưng lại bị những nhân vật này, đều là những cao nhân nhất môn chi chủ của nhị phái Hoa Sơn và Côn Luân uy hiếp. Đã xảy ra chuyện gì? Còn bọn kia đâu?
Triệu Thái vẫn nhìn theo bóng nàng :
- Có lẽ cô nương vì sớm bị trúng độc thủ nên vẫn chưa hay biết những diễn biến tiếp theo. Đấy là một lần nữa hai chúng ta gặp may, Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ đã bất ngờ xuất hiện, hạ sát bọn chúng. Còn hai đại hán sau thì tiếc quá, tại hạ toan tra hỏi chúng để lấy giải dược cho cô nương. Nào ngờ cả hai vì quá khiếp đảm, còn nhầm lẫn giữa Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ và Huyết Ảnh nên đồng loạt tự động dùng độc dược quyên sinh.
Trương Dực Cảnh giật thót người và chẳng nói chẳng rằng cứ xồng xộc chạy như lao vào động khẩu.
“Vút!”
Đến lúc quay trở ra, Trương Dực Cảnh hoàn toàn biến sắc, miễn cưỡng lên tiếng, đáp lại những cái nhìn chờ đợi và hàm ý dò hỏi của bốn nhân vật phái Côn Luân :
- Đúng là Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ, quyết không thể lầm.
Và rồi Trương Dực Cảnh đột nhiên nhìn trở lại Triệu Thái :
- Ngươi chỉ dùng chưởng quật cho loạn thạch rơi xuống và vô tình vùi lấp cũng chỉ duy nhất mỗi một thi thể. Cớ sao không một lời biện bạch, trái lại cứ thản nhiên nhận vào bản thân hai tiếng cuồng sát mà thoạt đầu vì có phần nhầm lẫn nên bổn Chưởng môn lỡ gán cho ngươi?
Triệu Thái đành đáp lời, dù thế, mắt vẫn dõi nhìn từng sự dịch chuyển khá chậm của bóng nắng :
- Cho dù là bất luận ai, nếu vẫn mãi bị uy hiếp như thế này thì liệu có dám thốt lời nào gọi là biện bạch chăng?
Lý Mộ Huệ đến lúc này mới phát hiện cái nhìn của Triệu Thái đang hướng về đâu :
- Lời các hạ vừa nói kỳ thực có liên quan gì đến ánh mắt cơ hồ cứ nhìn mãi vào bóng nắng của tiểu nữ?
Phụ nhân đang uy hiếp Lý Mộ Huệ lập tức lên tiếng hắng giọng :
- Liệu nha đầu ngươi có dám nghe chăng? Là nếu bóng của ngươi bị bóng của ta dịch chuyển đến khi phủ kín, thì Triệu tiểu tử kể như hết cơ hội dù chỉ là đáp ứng mọi đề xuất của bọn ta để giữ vẹn sinh mạng cho ngươi. Và tiểu tử đã để phí dần những thời gian còn lại quá ngắn của ngươi đấy.
Lý Mộ Huệ giật mình, vội gọi Triệu Thái :
- Này, tiểu nữ chưa muốn chết cũng như chưa thể chết quá sớm theo cách này. Họ đang cần gì, sao các hạ không mau đáp ứng để họ đừng gây bất lợi cho tiểu nữ?
Triệu Thái cười gượng, nhìn nàng :
- Cô nương tin chăng, họ bảo tại hạ phải nhận là đã từng luyện công phu Huyết Ảnh? Thế cô nương bảo, tại hạ có nên nhận hay không?
Lý Mộ Huệ động nộ bật gào :
- Sao lại không? Thà nhận bừa cho xong để sau đó, khi tiểu nữ được tha, các hạ cứ dùng công phu Huyết Ảnh hạ sát tất cả. Thử xem họ có bản lãnh đối phó hay không. Đã trót thì phải trét, họ muốn các hạ là Huyết Ảnh thì cứ cho họ toại nguyện.
Trương Dực Cảnh bối rối, nhìn bốn nhân vật còn lại :
- Ả cũng nói đúng. Tiểu tử nếu đã luyện tà công Huyết Ảnh thì sinh mạng cả năm chúng ta e khó bảo toàn. Làm thế nào bây giờ?
Một phụ nhân bảo :
- Trương chưởng môn không nghĩ ra cách nào thật sao? Hừ. Tay chúng ta đã lỡ nhúng chàm, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, cũng là tránh mọi tiếng thị phi về sau. Xin hãy để Điềm lão nhân này tác chủ, quyết chẳng còn nỗi lo âu nào.
Triệu Thái rúng động, nhưng chưa kịp có phản ứng gì thì nghe phụ nhân xưng họ Điềm dùng giọng lạnh lùng bảo :
- Triệu tử ngươi có phải rất muốn tiểu nha đầu này toàn mạng? Vậy nghe đây, hãy mau tự kết liễu sinh mạng. Thà ngươi chết nhưng ý trung nhân vẫn sống. Ngươi nghĩ sao?
Triệu Thái nghe lạnh khắp người :
- Giáo chủ Thạch Quy giáo có phải cũng đã từng lâm cảnh ngộ này? Và sau khi vong mạng, nhân vật được Giáo chủ Thạch Quy giáo chấp nhận hy sinh, nhờ đó được sống cho dù chỉ là trong cảnh đã hóa cuồng?
Phụ nhân họ Điền vẫn lạnh giọng :
- Ngươi đừng kéo dài thời gian. Vì sự nhẫn nại của ta không dài như ngươi nghĩ.
Lý Mộ Huệ cũng lạnh giọng lên tiếng với Triệu Thái :
- Các hạ tin không, tiểu nữ thà chết hơn là trở thành Cuồng Nữ thứ hai.
Triệu Thái miễn cưỡng gật đầu :
- Tại hạ dù phải chết vẫn không ngại, chỉ lo cho cô nương bỗng dưng bị hệ lụy vì tại hạ. Hãy để tại hạ thử nghĩ cách xem sao.
Và Triệu Thái chuyển mục quang nhìn qua Trương Dực Cảnh :
- Tại hạ tuy không thể nói gì về công phu Huyết Ảnh nhưng để đổi một lời hứa của chư vị hầu Lý cô nương đây không chỉ toàn vẹn sinh mạng mà còn được bình ổn về mọi phương diện, tại hạ có thể điểm chỉ cho chư vị biết ít nhất là một nhân vật đang có cơ hội luyện Huyết Ảnh tà công.
Trương Dực Cảnh giật mình :
- Ai?
Triệu Thái hất hàm :
- Hãy hứa đi.
Trương Dực Cảnh đổi giọng :
- Nhưng liệu tin được chăng, nếu như ngươi cố tình bịa một nhân vật nào đó?
Triệu Thái cười :
- Chư vị quyết không thể không tin, vì từng lời của tại hạ sắp nói ra đều có đủ chứng cứ thuyết phục. Có ngại chăng là về phía chư vị, một là có đồng thuận hay không và hai là liệu phải hứa như thế nào để tại hạ thật sự tin lời hứa ấy chắc chắn sẽ được thực hiện.
Phu nhân họ Điềm lạnh giọng :
- Với tình thế lúc này, Triệu tiểu tử ngươi đến cơ hội lựa chọn cũng không có, vậy tư cách gì nêu đề xuất như thể ngươi đang giữ lợi thế và không phải ngược lại. Tuy nhiên, chỉ cần những lời ngươi nói là thật tâm và khả dĩ thuyết phục để bọn ta tin thì việc đối xử với tiểu nha đầu này lẽ đương nhiên sẽ được bọn ta cân nhắc.
Triệu Thái phẫn nộ :
- Sao chư vị cứ mãi quá đáng, hoàn toàn mâu thuẫn và bất xứng với bối phận cũng như xuất thân của chư vị?
Phụ nhân họ Điềm đè mạnh chưởng tay hơn lên đỉnh đầu Lý Mộ Huệ :
- Chỉ ngươi mới bất xứng và nhất là không đủ tư cách bình phẩm về bối phận xuất thân của bọn ta. Nào, hoặc nói hoặc không, ngươi hãy quyết định mau.
Triệu Thái bật cười :
- Vậy tôn giá có nghĩ vì mãi bị uy hiếp thế này tại hạ có thể chẳng cần lý gì đến sinh mạng của Lý cô nương chăng? Và nếu tại hạ thật sự đã từng luyện qua, đã am tường công phu Huyết Ảnh thì ngay khi Lý cô nương bất luận có mệnh hệ gì, với công phu ấy tại hạ vẫn có thể đối xử với chư vị tương tự hầu đòi lại công bằng cho Lý cô nương chăng? Chư vị sao không thử cùng nhau cân nhắc theo chiều hướng như tại hạ vừa nói? Ha... Ha...
Thái độ của Triệu Thái khiến tất cả cơ hồ đều biến sắc. Và Trương Dực Cảnh buộc phải lên tiếng :
- Đấy cũng là lời thừa nhận ngươi đã luyện qua Huyết Ảnh công phu?
Tuy cũng biến sắc tương tự nhưng Lý Mộ Huệ lại có suy nghĩ khác. Nàng nói :
- Các hạ thôi đừng phí lời nữa. Thay vào đó xin hãy đáp ứng họ. Vì tiểu nữ nghĩ, dù gì họ cũng là những nhân vật danh môn chính phái. Lời của họ hứa lẽ nào không thực hiện?
Triệu Thái nhìn nàng và bất giác vừa mỉm cười vừa ưng thuận thực hiện theo ý Lý Mộ Huệ. Điều đó cũng đồng nghĩa với thái độ ngay lập tức Triệu Thái nhìn và nói cùng Trương Dực Cảnh :
- Gia sư là Quán chủ Huyền Vũ đạo quán quả thật có từng sở hữu một vật. Cũng từ vật này trở thành nguyên nhân khiến bổn quán chỉ một đêm gặp họa diệt môn. Nhưng may thay tại hạ đã thoát, nhân đó để thực hiện theo mệnh lệnh của gia sư, tại hạ đã đưa gia sư cùng đến nơi cất giấu vật. Và cuối cùng, thay vì thu hồi vật, gia sư chợt đổi ý, đã gọi thêm hai môn phái cùng đến, dụng tâm là muốn giao phó vật cho những nhân vật đáng được phó giao.
Trương Dực Cảnh vừa chột dạ vừa nôn nóng hỏi :
- Là hai môn phái nào?
Triệu Thái chầm chậm chuyển mục quang nhìn vào từng nhân vật đương diện :
- Là Không Không môn và Thiếu Lâm đại phái.
Một trong hai kiếm thủ phái Côn Luân bật kêu :
- Ý muốn nói vật đã do hai môn phái này cùng một lúc thủ đắc?
Triệu Thái gần như cố tình tạo ra tình huống hoang mang cho họ :
- Một trong hai môn phái đã không đến. Sau đó mới rõ nguyên nhân là vì môn phái ấy đã không nhận được tin.
Phụ nhân họ Điềm cau mày :
- Nói tóm lại, vật chỉ do mỗi một môn phái sở hữu? Là môn phái nào, ngươi nên nói ngay thì hơn, thay vì cố tình như muốn kéo dài thời gian và không hề đưa đến bất kỳ điều lợi nào cho ngươi.
Triệu Thái cười nhẹ :
- Vì để minh chứng lời tại hạ đang nói có sức thuyết phục, giả như tại hạ nói nhanh liệu chư vị tin chăng?
Trương Dực Cảnh xua tay :
- Được rồi. Và như đã đến lúc ngươi cho bọn ta rõ ấy là môn phái nào?
Triệu Thái nhẹ gật đầu :
- Môn phái này hóa ra có dã tâm ắt đã từ lâu. Tương tự nhiều nhân vật khác cũng hữu danh không kém vì từng nghe biết nên đã rất lâu vẫn mong muốn chiếm hữu vật này. Do vậy, gia sư thật bất hạnh, bởi tin người nên không chỉ mất vật mà kể cả sinh mạng cũng chẳng còn.
Nói đến đây, chợt Triệu Thái nhìn ngay vào mắt phụ nhân họ Điềm :
- Tôn giá tin không, đấy là Môn chủ Không Không môn và lúc này có lẽ lão đang khẩn trương khổ luyện công phu Huyết Ảnh?
Phụ nhân họ Điềm lẽ đương nhiên bị giật mình :
- Là Đoàn Kính Cam? Thảo nào thời gian gần đây lão cơ hồ vắng bóng. Hóa ra...
Và lời của phụ nhân họ Điềm đột ngột tự cắt ngang. Vì cùng lúc đó, Lý Mộ Huệ vụt vùng thoát từ tay của chính phụ nhân họ Điềm.
Phát giác sự thể, hầu như mọi người đương diện đều bị bất ngờ, nhất là bản thân của phụ nhân họ Điềm. Vì thế, phụ nhân động nộ, vội chồm đến, cố chộp giữ lại Lý Mộ Huệ cho bằng được :
- Nha đầu thật to gan. Ta sẽ cho ngươi biết lợi hại...
Nhưng Lý Mộ Huệ đã bật thét thật to :
- Ngươi muốn chết?!
Và cùng với tiếng thét, hữu thủ của Lý Mộ Huệ nhanh thật nhanh vươn ra, chờn vờn ngay trước Mi Tâm huyệt của phụ nhân họ Điềm với một vật vô tình phản chiếu ánh dương quang lấp loáng, xạ thẳng vào đôi mục quang cũng của phụ nhân họ Điềm.
Vật đó không xa lạ gì đối với Triệu Thái. Thế nên chỉ có Triệu Thái rõ tâm trạng lúc này của phụ nhân họ Điềm là thế nào. Vì nhất định cũng như Triệu Thái trước đây, đấy là tâm trạng của một người đang cận kề cái chết khi gặp đúng động thái này của Lý Mộ Huệ.
Và do hiểu nên Triệu Thái chẳng ngạc nhiên chút nào khi nghe phụ nhân họ Điềm dù đang động nộ quát tháo vẫn bàng hoàng tự ngừng lại như vừa rồi.
Đấy là lúc Lý Mộ Huệ thi triển khinh thân pháp, tự lui thật nhanh, đồng thời cũng chưa gây bất kỳ tổn thất nào cho phụ nhân họ Điềm.
“Vút!”
Lý Mộ Huệ lùi đến chỗ Triệu Thái, đoạn vừa cất trở lại mảnh kim tiền vào bọc áo, nàng vừa hối hả thúc giục Triệu Thái :
- Hoặc đào tẩu hoặc đánh, sao các hạ vẫn đứng yên bất động?
Triệu Thái chưa kịp phản ứng, phụ nhân còn lại và hai kiếm thủ đã cùng một lúc nhảy xổ đến, xuất thủ ngay và đồng loạt tấn công cả Lý Mộ Huệ lẫn Triệu Thái. Họ quát toàn những lời cuồng nộ :
- Lũ oa nhi thật quỷ quyệt, nhưng cũng là không biết tự lượng sức. Đỡ!!
- Muốn đào tẩu ư? Dễ như thế sao? Đỡ!!
“Vù...”
“Ào...”
Nhưng thay vì đối phó, Triệu Thái vùng cười vang và bất ngờ động thân lao vọt ra phía hậu thật nhanh.
“Vút!”
Chỉ còn lại một mình Lý Mộ Huệ với tình huống phải đối phó cùng một lúc ba loạt chiêu công của đối phương đều là cao thủ, Lý Mộ Huệ kinh tâm kêu thất thanh :
- Các hạ sao bỗng bỏ đi? Ôi chao! Nguy hiểm quá, một mình tiểu nữ sao đối phó nổi bọn họ? A... A...
Đang khi khốn đốn, Lý Mộ Huệ chợt nghe thanh âm của phụ nhân họ Điềm bỗng dưng bật gầm :
- Ngỡ thế nào, hóa ra Triệu tiểu tử muốn đến nạp mạng cho ta. Như thế cũng tốt. Đỡ!!
“Ào...”
Không chậm hơn phụ nhân họ Điềm, lão Trương Dực Cảnh cũng lên tiếng, nửa quát nửa hô hoán vì quá ư kinh ngạc :
- Tất cả mau dừng tay. Vì cần minh bạch ngay một điều là tại sao Triệu tiểu tử không chỉ am hiểu, mà còn luyện được sở học Thanh Thành phái không kém gì cao thủ của chính phái ấy?
Nhưng một loạt chạm kình kinh thế hãi tục đã vang lên, vẻ như thay cho lời đáp lại tiếng kêu của Trương Dực Cảnh.
“Ầm!!”
Những cao thủ đang hiệp vây một mình Lý Mộ Huệ cũng ngỡ ngàng đình thủ, nhất là khi đó có tiếng kêu hốt hoảng do chính phụ nhân họ Điềm bất chợt thốt lên :
- Ngươi đã đắc thủ sở học Thanh Thành phái? Hự...
Lý Mộ Huệ nhờ vậy thoát nguy. Nhưng do phát hiện đây là cơ hội khó bề bỏ lỡ, Lý Mộ Huệ bật phát tiếng quát nạt lanh lảnh, vỗ nhanh một kình vào một trong hai kiếm thủ phái Côn Luân - khi đó có vị thế rất vừa tầm chưởng của nàng :
- Thủ đoạn thật đê tiện, hết khống chế người để uy hiếp lại ỷ số đông vây đánh mỗi một mình bổn cô nương. Như thế là cao nhân của một danh môn chính phái ư? Đỡ!!
“Ào...”
Nhân vật kiếm thủ giật mình, vừa thoái lui hồi bộ vừa khoa nhanh thanh kiếm tự che chắn trước mặt.
Chợt lồng lộng vang lên tiếng Triệu Thái gầm đanh giọng :
- Dừng tay. Nếu không, chớ trách tại hạ cũng dùng thủ đoạn tương tự, kết liễu sinh mạng Điềm tôn giá ngay tức khắc mà chẳng chần chừ.
Tiếng gầm của Triệu Thái không chỉ mang mỗi hàm ý đe dọa mà còn được thực hiện qua công phu nội lực thật thâm hậu phổ dồn vào thanh âm, thế nên có tác động như thể tiếng sấm nổ giữa trời quang, khiến cho bất luận ai dù chẳng muốn dừng tay thì cũng vì giật nảy mình đành dừng.
Lý Mộ Huệ cũng dừng và lập tức phát hiện quả thật phụ nhân họ Điềm đã bị Triệu Thái khống chế, một kết quả Lý Mộ Huệ chưa hề ngờ đến. Vì vậy, càng thêm phấn khích vì cục diện đã đổi chiều, Lý Mộ Huệ ngay lập tức phát tiếp chiêu công, xuất kỳ bất ý quật thẳng vào nhân vật kiếm thủ khi nãy, hiện vẫn ở trước mặt và trong tầm tay :
- Có hận tất báo. Đỡ!
Nhân vật kiếm thủ nọ, cũng như ba nhân vật còn lại - không kể phụ nhân họ Điềm - vì vẫn ngỡ ngàng trước hiện trạng đang tạo lợi thế cho Triệu Thái, nên hầu như chẳng ai lưu tâm đến hành vi ngay lúc này của Lý Mộ Huệ. Đến khi nghe tiếng Lý Mộ Huệ gầm hét, ai cũng đưa mắt nhìn, và nhân vật kiếm thủ được Lý Mộ Huệ chọn làm đối tượng tuy cũng phát hiện sự thể nhưng đã quá muộn nếu muốn trở tay. Vì thế, một kích của Lý Mộ Huệ ung dung chạm đích.
“Ầm!!”
Nhân vật kiếm thủ bị chấn lui, và sau vài ba bước lảo đảo đành nghiêng người ôm ngực, há miệng thổ ra một búng huyết :
- Hự!!
Kiếm thủ thứ hai giận giữ, vội loang kiếm bật lao vào Lý Mộ Huệ :
- Tiểu nha đầu muốn chết!!
“Vù...”
Nhưng Triệu Thái lại quát và vẫn là tiếng quát được phát tỏa từ nguồn nội lực, tạo nên trung khí hùng hậu :
- Đừng ngỡ tại hạ đùa. Hãy mau dừng tay!!
Tiếng quát như xoáy thẳng vào thính nhĩ, khiến kiếm thủ nọ choáng váng bước lùi, kể như tự thu hồi kiếm chiêu, tạm gián đoạn việc tấn công Lý Mộ Huệ.
Phụ nhân thứ hai - không ở họ Điềm - chợt giận dữ quát hỏi Triệu Thái :
- Đã bảo dừng, sao ngươi vẫn để nha đầu thúi, ý trung nhân của ngươi tiếp tục động thủ?
Triệu Thái cười nhạt, tay vẫn khống chế phụ nhân họ Điềm :
- Lời của tôn giá quá hồ đồ. Hãy nhìn xem, có thấy Lý cô nương đang giận vì lời lẽ hàm hồ của tôn giá chăng? Đã vậy, tại hạ càng không thể ngăn cản nếu lần này Lý cô nương quyết chọn tôn giá làm đối thủ. Và âu cũng là lẽ công bằng đối với thái độ của chư vị khi nãy, đã nhân lúc Lý cô nương bị trúng độc để xuất thủ sinh cầm. Hãy tự vệ đi, và chỉ một mình tôn giá mà thôi. Bất luận ai khác nếu cố ý dùng lại thủ đoạn ỷ chúng hiếp cô thì hãy chịu phiền nhớ lại tình cảnh lúc này của Điềm tôn giá là thế nào.
Trương Dực Cảnh phẫn nộ :
- Ngươi thật quá đáng. Có biết làm như thế sẽ khiến ngươi tự trở thành kẻ địch của nhị phái Hoa Sơn và Côn Luân chăng?
Triệu Thái không màng đáp lời Trương Dực Cảnh, Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn. Vì Triệu Thái chỉ chú mục nhìn mỗi một mình Lý Mộ Huệ :
- Sao cô nương chưa xuất thủ? Đừng ngại họ liên tay hợp lực, trừ phi cô nương chẳng còn muốn tự tay phục hận nữa thì thôi.
Lý Mộ Huệ thở dài, tỏ vẻ nuối tiếc :
- Tiểu nữ rất muốn, chỉ là lực bất tòng tâm vì bản lãnh khó là đối thủ của bất luận ai trong họ.
Triệu Thái thoáng chau mày, sau đó vừa gật đầu vừa bảo Lý Mộ Huệ :
- Nếu vậy, tự tại hạ sẽ phục hận hộ cô nương. Nào, lại đây, hãy thay tại hạ khống chế vị cao nhân Côn Luân phái này. Thử xem bản lãnh của nhị phái Hoa Sơn - Côn Luân có thật sự lợi hại đúng như lời Trương chưởng môn vừa cố ý dọa tại hạ chăng? Mau lại đây.
Lý Mộ Huệ nghi hoặc tiến lại :
- Các hạ định tuần tự lĩnh giáo từng người bọn họ thật sao?
Triệu Thái phó giao phụ nhân họ Điềm vào tay Lý Mộ Huệ :
- Họ tự phụ là danh môn chính phái, có người còn là nhất môn chi chủ nữa. Nhưng thái độ của họ chỉ giỏi uy hiếp kẻ thế cô hoặc giương giương tự đắc với người bị thất thế. Tại hạ bất phục, quyết không bỏ lỡ cơ hội được thỉnh giáo tuyệt học vang danh của họ. Nào, nhận lấy.
Đoạn Triệu Thái lạnh lùng tiến đến trước mặt Trương Dực Cảnh :
- Rất công bằng, đúng không? Tại hạ Triệu Thái, đệ tử Huyền Vũ đạo quán, xin được đích thân Trương chưởng môn hạ cố chỉ giáo.
Trương Dực Cảnh chấn động :
- Lẽ ra ngươi nên tự xưng luôn, cũng là đệ tử phái Thanh Thành.
Triệu Thái lắc đầu và cười ngạo nghễ :
- Tại hạ tuy am hiểu nhưng chưa bao giờ là môn hạ đệ tử phái Thanh Thành. Và nếu Trương chưởng môn ngại, tại hạ hứa chỉ dùng công phu sở học của gia sư là Quán chủ Huyền Vũ đạo quán. Nào, xuất thủ đi. Hoặc giả nếu muốn nữa tại hạ sẵn sàng nhượng trước ba chiêu?
Trương Dực Cảnh động nộ, nhưng thay vì phản ứng và xuất thủ ngay, lại bất ngờ nhìn qua phụ nhân họ Điềm :
- Ngươi không giữa chừng dùng thủ đoạn uy hiếp để hạ nhục bổn Chưởng môn chứ?
Triệu Thái phì cười :
- Đừng đem dạ tiểu nhân để đo lòng người quân tử. Vì chỉ khi nào chư vị nảy ý bất minh thì đấy mới là lúc tại hạ buộc phải dùng thủ đoạn đối phó lại. Nào, bắt đầu đi, xuất thủ nhanh đi. Ha... Ha...
Trương Dực Cảnh lập tức xông lướt đến :
- Được lắm. Để xem cuối cùng ngươi có lộ chân tướng là đã luyện qua công phu Huyết Ảnh hay chưa? Đỡ!
“Ào...”
Triệu Thái ngưng cười, thay vào đó là xạ thần quang lấp loáng, nhìn thật kỹ vào cung cách xuất thủ của Trương chưởng môn phái Hoa Sơn :
- Trương chưởng môn vẫn chưa tận lực? Phải chăng vì muốn dò xét tận tường về sở học xuất thân của tại hạ? Nếu vậy có cần tại hạ nhượng chiêu, hầu giúp Trương chưởng môn thêm thời gian dò xét?
Triệu Thái chưa xuất thủ, đấy là một thái độ vì ngạo mạn nên tỏ ra quá sơ suất của bản thân Triệu Thái, khiến bất luận ai cũng nghĩ Trương Dực Cảnh nên tận dụng. Và quả thật Trương Dực Cảnh đâu dễ bề bỏ qua cơ hội này. Thế là có tiếng gầm vừa thịnh nộ vừa đắc ý của Trương Dực Cảnh vang lên :
- Ai cần Triệu tiểu tử ngươi nhượng chiêu? Và vì ngươi tự ý nạp mạng, ta cho ngươi toại nguyện. Trông này!
“Vù...”
Chỉ khi đó Triệu Thái mới có phản ứng, vừa nghiến răng vừa rít :
- Tại hạ cam bề thất lễ, thật đắc tội với Trương chưởng môn. Khai!!
Cùng với tiếng rít, Triệu Thái hất mạnh một kình, cho lao thật thần tốc vào chưởng lực của Trương Dực Cảnh cũng đang ào ào cuộn đến.
“Ào...”
Sóng xô gió cuộn và thổi vỡ bờ. Đấy là một hình ảnh tương tự như thế chợt xảy ra ngay khi nhị kình chạm nhau vang thành tiếng chấn động kinh thế hãi tục.
“Ầm!!”
Trương Dực Cảnh chao đảo thối lui, miệng mím chặt, tuy cố kiềm nén nhưng cuối cùng vẫn thổ huyết :
- Ọe!!
Riêng Triệu Thái vì vẫn bình ổn cước bộ lẫn chân lực nên bất ngờ nhào lướt đến, điểm huyệt và chế ngự Trương Dực Cảnh thật nhanh. Sau đó, khi đã đắc thủ, Triệu Thái lạnh giọng, nói như ra lệnh với ba nhân vật còn lại gồm một phụ nhân và hai nhân vật kiếm thủ của phái Côn Luân :
- Chư vị nhìn rõ chưa? Có đúng tại hạ chỉ vận dụng công phu sở học của Huyền Vũ đạo quán hay không phải? Và bây giờ, nếu chư vị muốn thì một là cục diện vẫn tiếp tục, từng người trong chư vị hãy tiến lên, cùng tại hạ công bằng động thủ, chỉ một đấu một mà thôi, bất luận là dùng kiếm hay chưởng. Hoặc hai là vì đã đủ nên hãy chịu khó đáp lời tại hạ, chỉ vài ba câu nghi vấn là xong. Sau đó tại hạ vẫn phóng thích cả hai, chấp nhận cùng nhị phái Hoa Sơn - Côn Luân trở thành tử đối đầu kể từ lúc này. Chư vị muốn thế nào?
Nhân vật kiếm thủ chưa bị tổn thương liền lên tiếng :
- Ngươi có nội lực thật thâm hậu, khó thể tin chỉ dựa vào công phu sở học của Huyền Vũ đạo quán nhưng vẫn đạt như thế. Ta họ Tạ, tên Nguyên Bình, xin được lĩnh giáo kiếm pháp của ngươi.
Triệu Thái thản nhiên nhận lời :
- Tại hạ vì huyết thù sư môn nên không ngại thừa nhận công phu hỏa hầu hiện trên bậc gia sư có lẽ ước đến đôi ba phần. Thế nên về kiếm pháp tuy chẳng là sở trường nhưng vẫn có chút ít thành tựu. Có thể cho tại hạ tạm mượn kiếm chăng?
Lời của Triệu Thái khiến nhân vật kiếm thủ tự xưng Tạ Nguyên Bình giật mình :
- Ý muốn nói ngươi vì đã gặp qua kỳ tích nên so với lệnh sư thủa còn hành tẩu giang hồ, ngươi có bản lãnh cao minh hơn gấp bội?
Triệu Thái cười lạt :
- Nếu không đạt như thế, Triệu Thái này đủ tư cách chăng khi mở miệng đòi báo phục sư thù? Ta tôn giá như chẳng còn ý định lĩnh giáo kiếm pháp của tại hạ nữa thì phải?
Tạ Nguyên Bình tái sắc và động nộ, vì thế chợt loang kiếm xông vào Triệu Thái :
- Ai bảo ta không còn? Trái lại, ta sẽ cho ngươi chết một cách tâm phục khẩu phục. Đỡ!
“Ào...”
Không để kiếm quang có cơ hội phủ chụp đến, Triệu Thái lùi ngay và thật nhanh :
- Nếu vậy, Tạ tôn giá có ý gì khi chẳng chờ tại hạ hoặc mượn hoặc có cơ hội tìm được kiếm?
Tạ Nguyên Bình vẫn vũ lộng kiếm chiêu bám sát theo từng bước lùi của Triệu Thái :
- Ngươi dù có kiếm cũng chẳng là đối thủ của ta. Hãy mau nạp mạng!
“Ào...”
Lý Mộ Huệ vụt kêu :
- Đối phương có ác ý. Các hạ sao không đem sinh mạng lão Trương ra uy hiếp, chí ít chỉ để có được kiếm như lời các hạ vừa bảo?
Triệu Thái vẫn tiếp tục đưa Trương Dực Cảnh cùng lùi :
- Rồi sẽ đến lúc như thế nhưng chưa phải bây giờ. Huống hồ... Ha... Ha... Cứ để họ bộc lộ hết dã tâm, tại hạ càng rõ về họ hơn họ nghĩ. Còn nói về kiếm ư? Xem đây, há chẳng phải tại hạ vẫn giữ thanh tiểu kiếm Tuyết Nhạn từng nhận được từ tay cô nương sao? Đỡ!!
Và vì đã lấy thanh tiểu kiếm Tuyết Nhạn ra thế nên chỉ cần Triệu Thái khoa lên một lượt là Tạ Nguyên Bình vội vàng thu kiếm về, miệng kêu hoảng :
- Dừng tay. Tuyết Nhạn tiểu kiếm đã từng thất tung ở Vạn Niên cốc từ trăm năm trước, cớ sao đột nhiên xuất hiện ở đây, nhất là ở trong tay hai người?
Triệu Thái cũng lùi về, nhân đó đẩy luôn Trương Dực Cảnh qua, phó giao tiếp tục cho Lý Mộ Huệ, miệng thì đáp lời Tạ Nguyên Bình :
- Thanh tiểu kiếm này ư? Hãy đi hỏi lão Đào Gia Từ, Chưởng môn phái Điểm Thương thì rõ. Còn bây giờ, hãy tự vệ cho bản thân, vì đến lượt tại hạ xin được lĩnh giáo kiếm pháp Côn Luân phái. Đỡ!
“Ào...”
Tạ Nguyên Bình biến sắc, vội nhảy lùi và kêu :
- Không cần đâu. Trái lại, cứ như khi nãy ngươi đã có lời, muốn hỏi gì bọn ta thì hỏi đi.
Triệu Thái cười nhẹ, chợt trao luôn thanh Tuyết Nhạn tiểu kiếm cho Lý Mộ Huệ và căn dặn :
- Hãy giữ lấy và giúp tại hạ một điều. Là nếu tại hạ bảo gì thì chỉ phiền cô nương cứ theo đó và thực hiện là đủ.
Lý Mộ Huệ ngơ ngẩn, dù vẫn đưa tay nhận tiểu kiếm :
- Các hạ định hỏi gì họ? Và sau đó có thật sự để họ ung dung bỏ đi như đã hứa?
Triệu Thái nghiêm mặt :
- Quân tử nhất ngôn. Và điều tại hạ sắp hành động, cô nương chỉ cần chú tâm lắng nghe ắt tự rõ.
Đoạn Triệu Thái quay trở lại với Tạ Nguyên Bình và nhẹ nhàng lên tiếng :
- Tại hạ chỉ có hai nghi vấn. Nhưng với bất kỳ một nghi vấn nào giả như phát hiện chư vị không thật tâm thì mỗi lần như thế sẽ có một thi thể của bất luận ai đó đang hiện diện ở đây sẽ cam chịu cảnh bị phế bỏ. Tại hạ đã nói thế nào tất sẽ hành động thế ấy. Mong chư vị chớ nghĩ tại hạ đùa. Và đây là nghi vấn thứ nhất. Có một nhân vật ở họ Giang, mang giới tính nữ, là ai? Nào, có ai trong chư vị đáp lời tại hạ chăng? Một câu nghi vấn quá dễ, chỉ cần nêu danh tính là đủ. Thôi thì Tạ tôn giá chịu khó đáp vậy. Nào.
Tạ Nguyên Bình cười lạt :
- Sao ngươi hỏi ta như thể quả quyết Tạ Nguyên Bình ta nhất định phải biết nhân vật đấy?
Triệu Thái cũng cười lạt :
- Lời của tôn giá có thật tâm chăng? Hay chỉ để dò xét, thử xem Triệu Thái này hoặc đã biết hết hoặc cũng biết nhưng chỉ ở một giới hạn nào đó? Và nếu đúng như tại hạ vừa đoán, có cần chăng tại hạ sẽ minh chứng chư vị phải biết rõ về nhân vật ở họ Giang như thế nào?
Tạ Nguyên Bình lãnh đạm gật đầu :
- Nếu thích, ngươi cứ tùy tiện. Vì chẳng phải tình thế này, mọi chủ động đều ở trong tay ngươi sao?
Triệu Thái chợt gọi Lý Mộ Huệ :
- Cô nương có thể thay tại hạ giải thích cho họ hiểu?
Lý Mộ Huệ đáp ứng ngay :
- Tiểu nữ hiểu các hạ muốn nói những gì rồi. Có phải đêm thảm sát ở Huyền Vũ đạo quán vì tình cờ nghe một trong những hung thủ gọi Quách Phú Dĩ là Giang điệt, sau đó, ở tại đây, hung thủ đã hạ sát Trang Đạt và Liên Đại Mỹ tình cờ lại là một nhân vật họ Giang, thế nên các hạ xâu kết lại, đề quyết toàn bộ năm nhân vật đương diện thuộc nhị phái Hoa Sơn và Côn Luân cũng chính là hung thủ bí ẩn từng gây ra thảm sát ở Huyền Vũ đạo quán?
Triệu Thái gật đầu và nói rõ thêm :
- Nữ sát nhân họ Giang quyết không thể xuất hiện ở đây để thoạt đầu lập mưu loại bỏ Song Sát Nhiếp Hồn, sau đó sát hại Trang Đạt và Liên Đại Mỹ, với dụng tâm chiếm đoạt những gì từng do Nhiếp Hồn Song Sát thủ đắc sở hữu, nếu như không được nghe Quách Phú Dĩ cũng có tính danh thật ở họ Giang đưa tin điểm chỉ. Và thật ngạc nhiên thay khi nữ sát nhân họ Giang đi rồi thì lại đến lượt năm vị đây tình cờ xuất hiện. Sự tình cờ này giải thích như thế nào nếu chư vị phủ nhận giữa họ và nữ sát nhân họ Giang không những có liên quan mà còn cố thuyết phục tại hạ tin họ chẳng biết gì về nhau? Tóm lại, tại hạ chỉ cần biết minh bạch về nhân vật ấy, nữ sát nhân họ Giang. Vậy là xong một nghi vấn và quyết không đề cập đến chuyện báo thù ngay lúc này. Tạ tôn giá đã rõ chứ?
Tạ Nguyên Bình cười lạnh :
- Những lập luận của ngươi không thể minh chứng mối liên quan giữa bọn ta và nhân vật được ngươi gọi là nữ sát nhân họ Giang. Vậy thì đừng đề quyết bọn ta là hung thủ gây thảm sát ở Huyền Vũ đạo quán, cũng đừng dựa vào lợi thế ngươi đang nhất thời có được mà đề cập đến việc báo thù. Huống hồ, đối với toàn thể võ lâm, dường như ai cũng biết Triệu Thái ngươi chính là hung thủ, một kẻ táng tận lương tâm thí sư diệt tổ.
Triệu Thái lạnh giọng :
- Ý muốn nói chư vị vẫn nghĩ tại hạ vì là kẻ diệt tổ thí sư nên nhờ đó đã luyện qua công phu Huyết Ảnh và không phải Môn chủ Không Không môn như lời lúc nãy tại hạ đã cáo giác tỏ bày?
Tạ Nguyên Bình có một thoáng động dung :
- Điều ngươi cáo giác, võ lâm các phái sau này nhất định sẽ lưu tâm. Nhưng không vì thế mà bản thân ngươi được loại ra khỏi diện nghi vấn.
Triệu Thái cười cười :
- Vậy là Tạ tôn giá phủ nhận việc có biết và hầu như biết rất rõ về nữ sát nhân họ Giang?
Tạ Nguyên Bình chưa đáp, phụ nhân phái Côn Luân đứng cạnh đó đã gay gắt lên tiếng :
- Cho dù có biết, bọn ta cũng chẳng thể vì bị lâm tình huống này để bày tỏ cùng ngươi. Trừ phi ở bản thân ngươi phải có thái độ thành tâm, dùng thân phận hậu bối cầu xin bọn ta là trưởng bối chỉ giáo.
Triệu Thái cười thành tiếng và cười dài :
- Chư vị muốn tránh trách nhiệm cùng chung là hung thủ trong thảm án ở Huyền Vũ đạo quán ư? Không dễ dàng như thế đâu. Và như lời tại hạ cảnh báo, thái độ không thật tâm này chỉ khiến chư vị càng thêm bất lợi mà thôi. Ha... Ha...
Phụ nhân nọ biến sắc :
- Ngươi toan đem sinh mạng Điềm sư tỷ hoặc của Trương chưởng môn uy hiếp, để buộc bọn ta phải thừa nhận những gì chẳng hề do bọn ta gây ta ư? Vậy liệu ngươi có nghĩ đến hậu quả chưa?
Triệu Thái ngạo nghễ hất hàm :
- Dùng thủ đoạn như tôn giá vừa nói, tại hạ không cần đâu. Vì nếu như thế có khác nào tại hạ cũng là loại người tương tự chư vị. Trái lại, Triệu Thái này tự phụ có thừa bản lãnh để bắt buộc chính tôn giá phải tự miệng nói ra. Hãy tự vệ đi. Và tại hạ nói trước chỉ một chiêu thôi sẽ khiến tôn giá tâm phục khẩu phục. Nào, xuất thủ đi, bất luận dùng kiếm hay dùng công phu gì cũng được.
Chưa thấy ai ngông cuồng như Triệu Thái, vì vừa nói Triệu Thái vừa lừng lững tiến dần đến trước mặt phụ nhân với hai tay hoàn toàn chẳng mang theo gì, nghĩa là không hề có khí giới.
Nhưng dù vậy, phụ nhân vẫn lo sợ tự bước lùi dần, thanh kiếm trên tay nửa muốn nâng lên nửa như bị một lực nào đó kéo trì xuống.
Triệu Thái chợt khựng lại, ra chiều ngẫm nghĩ, sau đó bỗng hắng giọng gọi Lý Mộ Huệ :
- Cô nương bảo thế nào hoặc có lời khuyên gì chăng dành cho tại hạ đối với tình huống này?
Lý Mộ Huệ cũng hắng giọng đáp trả :
- Cách hành sự của các hạ sao có vẻ thiếu quyết đoán? Dù vậy, vì đây là hành động chỉ riêng các hạ mới rõ nguyên do, thế nên tiểu nữ miễn luận bàn. Chỉ khuyên các hạ một điều là đừng thấy đối phương đang lùi mà ngộ nhận. Vì kỳ thực dường như bọn họ, cả ba, đang ngấm ngầm toan cho các hạ một sự ngạc nhiên tột cùng đấy.
Triệu Thái liền cười vang :
- Hóa ra cả cô nương cũng nhận thấy? Nếu là vậy, vạn nhất tại hạ đột ngột bị vây công, có thể lâm tử cảnh thì cô nương sẽ đối phó hoặc phản ứng như thế nào? Có lo lắng cho tại hạ chăng?
Lý Mộ Huệ cũng khanh khách cười theo :
- Tại sao tiểu nữ phải lo, một khi đã biết chắc họ đang dần lìa bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu óc chứa đầy những mưu mô thâm độc của họ? Họ chẳng dám đâu. Ha... Ha...
Và đang khi Lý Mộ Huệ còn cười, phụ nhân nọ chợt ngừng lùi, thay vào đó là xuất kỳ bất ý vừa vũ lộng trường kiếm vừa cuồng nộ lao vào Triệu Thái :
- Ta không tin ngươi chỉ một chiêu đả bại được ta. Đỡ!
“Ào...”
Triệu Thái cũng động thân và có phần nhanh hơn đối thủ :
- Không một chiêu thì là nửa chiêu vậy. Trúng!
Cách Triệu Thái động thủ cũng nhanh hơn, thế nên tạo ngay một loạt chạm kình mãnh liệt.
“Bùng!!”
Kiếm của phụ nhân rời tay.
“Choang...”
Và phụ nhân vừa bị chấn lùi vừa há hốc miệng kêu kinh hoàng :
- Chính là tuyệt kỹ Thanh Thành phái?!
Triệu Thái lao lướt đến :
- Nào, giờ thì nói mau, biết hay không biết nữ sát nhân họ Giang là ai?
Phụ nhân vì không kịp có phản ứng nên lập tức bị Triệu Thái chộp giữ vào huyệt Kiên Tĩnh ở đầu vai. Nhưng dù đau, phụ nhân vẫn khăng khăng lắc đầu :
- Ta không biết.
Triệu Thái vùng nghiến răng vận lực vào năm ngón tay đang chộp giữ đầu vai phụ nhân :
- Vậy đừng trách tại hạ độc ác.
“Rốp...”
Phụ nhân bật kêu thê thảm vì đầu vai đã bị vỡ vụn, cả cánh tay phía đó cũng xuội xuống, buông lủng lẳng như một phế vật không hơn không kém :
- A...
Triệu Thái chẳng chút động dung, trái lại còn lạnh lùng chuyển qua chộp vào đầu vai bên kia của phụ nhân :
- Hãy nói lại. Biết hay không biết nữ sát nhân họ Giang?
Phụ nhân rùng mình :
- Ta... Ta...
Triệu Thái lại nghiến hai hàm răng vào nhau, năm đầu ngón tay dần co lại :
- Nếu vậy thì...
Tạ Nguyên Bình bật kêu :
- Dừng tay. Để ta nói.
Phụ nhân đang bị Triệu Thái uy hiếp lập tức biến sắc :
- Đại sư ca...
Tạ Nguyên Bình xua tay và lắc đầu thảm não :
- Ta đâu thể nhẫn tâm nhìn Tam sư muội bị hành hạ. Đừng nói gì cả, cứ để ta định liệu.
Đoạn Tạ Nguyên Bình hậm hực nhìn và nói với Triệu Thái :
- Nhân vật ngươi quan tâm có đầy đủ tính danh là Giang Mộng Hà. Vì từ lâu ít có những giao du trên giang hồ nên ta thật sự không biết rõ Giang Mộng Hà hiện lưu ngụ ở đâu. Ngươi hài lòng chưa?
Triệu Thái lập tức đẩy phụ nhân nọ lùi ra :
- Chúng ta ắt còn gặp lại nhau nhiều lần. Và khi đó, giả như đây là lời nói dối, chính Tạ tôn giá sẽ phải nhận chịu những hậu quả thảm khốc hơn.
Tạ Nguyên Bình vội chạy đến, đưa tay đón đỡ Tam sư muội đang chực khuỵu ngã vì quá đau :
- Tam sư muội...
Nhưng lời của Tạ Nguyên Bình lập tức bị cắt đứt ngay khi nghe Triệu Thái lạnh giọng nêu nghi vấn thứ hai :
- Có một nhân vật hiện đang ẩn ngụ ở Độc Mục sơn. Tạ tôn giá hãy hạ cố cho tại hạ tỏ tường đấy là nhân vật nào và tính danh là gì?
Tạ Nguyên Bình quay phắt lại, mặt ngơ ngác nhìn Triệu Thái :
- Độc Mục sơn? Không. Ta làm sao biết có hay không có ai đang ẩn ngụ ở đó?
Triệu Thái cười cười :
- Có nghĩa là tại hạ một lần nữa cần minh chứng mối liên quan giữa chư vị và nhân vật đang ẩn ngụ tại Độc Mục sơn? Cũng không hề chi, vì một là tại hạ luôn sẵn lòng và hai là đã lường trước thế nào cũng gặp phản ứng này của tôn giá.
Đoạn Triệu Thái quay lại hỏi Lý Mộ Huệ :
- Cô nương còn nhớ mới lúc nãy đã bị ai hạ độc và như thế nào chăng?
Lý Mộ Huệ cũng cười cười :
- Xuất hiện ở đây, trước những cao nhân này một lúc là gồm có tám nhân vật khác. Và tình cờ tiểu nữ lẫn các hạ đều nhận ra chúng là thủ hạ của một nhân vật ẩn ngụ ở Độc Mục sơn. Dĩ nhiên tiểu nữ đã do bọn chúng hạ độc, điều đó tiểu nữ đâu thể quên.
Triệu Thái gật đầu :
- Vậy cô nương nghĩ sao nếu biết rằng chính vị Chưởng môn phái Hoa Sơn vì ngẫu nhiên nhờ mang sẵn bên mình đúng loại giải dược cần thiết nên nhờ đó cô nương được giải độc?
Lý Mộ Huệ thu nụ cười về, mặt tái lại dần dần và bất đồ buông bỏ phụ nhân họ Điềm ra, chỉ giữ lại mỗi một mình Trương Dực Cảnh. Nàng xoay Trương Dực Cảnh lại :
- Lão là bằng hữu, là đồng bọn hay rốt cục vẫn chỉ là môn hạ của nhân vật đang ẩn ngụ ở Độc Mục sơn?
Trương Dực Cảnh biến sắc :
- Ta... Thân phận ta như thế này sao có thể bảo là môn hạ dù của bất luận ai? Tiểu cô nương chớ nói nhảm.
Không ai để ý Tạ Nguyên Bình đã lẻn đến gần và đang tìm cách giải khai huyệt đạo cho phụ nhân họ Điềm. Nhưng rồi tất cả cũng hay biết khi nghe Tạ Nguyên Bình kêu :
- Sao lại là Bế Cân Triệt Mạch Tàn thủ pháp?! Tiểu tử kia, ngươi bảo ngươi ở họ Triệu, đúng không? Ngươi nói dối. Vì Triệu Vĩnh Trinh chưa hề lập gia thất. Huống hồ y đã chết cách đây bảy năm và khi đó y chỉ bằng độ tuổi của ngươi lúc này. Ngươi không phải họ Triệu.
Triệu Thái vụt cười gằn :
- Thật thâm tạ tôn giá đã có những lời như vừa rồi. Và tại hạ quả nhiên không lầm khi cố tình để tôn giá có cơ hội nhận biết thủ pháp tại hạ đã thi triển trên chính bản thân Điềm tôn giá. Đúng vậy, tại hạ không ở họ Triệu và Triệu Vĩnh Trinh chỉ là nghĩa huynh của tại hạ mà thôi. Nhưng vì tôn giá đã nói, thế nên tại hạ không thể không hỏi riêng tôn giá một câu. Đấy là nhờ đâu hay vì nguyên do nào tôn giá biết quá rõ nghĩa huynh của tại hạ đã phải chết cách nay đúng bảy năm?
Tạ Nguyên Bình đứng bật dậy, không còn ngồi cạnh để tìm cách giải khai huyệt đạo cho phụ nhân họ Điềm nữa :
- Tính danh thật của ngươi là gì? Và có phải xuất thân của ngươi là từ Thạch Quy giáo?
Triệu Thái tiến dần đến Tạ Nguyên Bình :
- Ắt tôn giá muốn chịu cảnh bị hành hạ như lệnh sư muội vừa rồi, sau đó mới đáp lại câu tại hạ đã hỏi?
Tạ Nguyên Bình chợt loang kiếm lên :
- Ngươi là hậu nhân của Thạch Quy giáo, đúng không? Đừng phủ nhận, trái lại hãy xem kiếm của ta.
Nhưng thay vì xuất phát kiếm chiêu, Tạ Nguyên Bình bất chợt dụng kiếm như ám khí, ném thật nhanh và thật mạnh vào Triệu Thái.
“Vù...”
Triệu Thái lập tức nghiêng người tránh thanh kiếm.
Chính lúc đó có tiếng Lý Mộ Huệ hô hoán :
- Đừng để lão đào tẩu. Mau ngăn lão lại.
Triệu Thái vội đưa mắt nhìn theo và phát hiện quả thật Tạ Nguyên Bình đang tận lực bỏ chạy. Nhưng vì biết không kịp đuổi theo, Triệu Thái giận dữ chấn một kình vỗ ngang vào thân kiếm - khi đó cũng vừa vặn từ phía trước lao sượt ngang qua mặt Triệu Thái :
- Lão chạy đâu cho thoát? Đi...
“Bùng!!”
Kiếm bị chấn lực tác động nên vỡ vụn.
“Choang!!”
Và có không ít những mẩu vỡ từ thanh kiếm xé gió lao theo Tạ Nguyên Bình.
“Vù... Vù...”
Cuối cùng, từ xa xa có tiếng Tạ Nguyên Bình gầm quát, vang ngược lại :