Huyền Thiên

Chương 870: Pháp luật, pháp tắc


Vô cùng tàn nhẫn chính là tự phong ấn bản thân, dập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng, thế nhưng Dương Thiên Lôi không thể làm như vậy, bởi vì quá chậm rồi.

Muốn làm, phải làm từ thời điểm đầu tiên tới thế giới này, chứ không phải là lúc sau khi đã bộc lộ tài năng. Hiện tại Dương Thiên Lôi đã không phải là một người bình thường. Chí ít, trong tổ chức, trong mắt rất nhiều người hắn đã không phải. Những thứ hắn tiếp xúc tới, cùng với người quan tâm hắn hiện tại, sợ rằng nhiều hơn rất nhiều so với chính mình tưởng tượng.

Lúc này, nếu nhưu thực sự hoàn toàn phong ấn chính mình mà nói, tuy rằng Dương Thiên Lôi có thể đảm bảo được chính mình an toàn, thế nhưng người bên cạnh hắn thì sao?

Vì vậy, chỉ có thể dựa vào ý thức chủ quan của bản thân phong ấn, chân chân chính chính coi chính mình trở thành một phàm nhân.

Thịch thịch thịch thịch thịch thịch thịch…

- A a a …

Tiếng va chạm quyền cước thiết côn cùng với tiếng kêu la thảm thiết đan xen với nhau, cho dù Dương Thiên Lôi không hề dùng tới bất cứ năng lượng gì, nhưng nhục thân đã qua rèn luyện một chút cùng với bản năng chiến đấu vẫn xa xa không phải là những tên lưu manh tầm thường này có thể so sánh được.

Lúc này, hắn chỉ mặc một chiếc quần bơi duy nhất, tựa như hổ vào bầy dê, càng như cao thủ võ lâm, xoay tròn chuyển người, quyền đám cước đá, tốc độ, lực lượng, thời cơ đều được hắn khống chế vừa chuyển, căn bản không có bất cứ kẻ nào địch nổi. Phàm là kẻ nào chạm mặt với hắn đều lập tức kêu thảm thiết té ngã trên mặt đất, có ôm chân, có ôm tay, có ôm bụng, ngoại trừ những người này, còn lại đều trực tiếp ngã xuống bất tỉnh nhân sự…

Cái gì là lý luận song quyền khó địch nổi bốn tay, nếu xét trên người lão hổ và dê non hoàn toàn không đáng nói.

Cho dù là mãnh nam thân kinh bách chiến, tại lúc đối đầu một một, liền lập tức bị Dương Thiên Lôi đá bay ra ngoài, chỉ là người này trở thành lão đại, tự nhiên không thể không có chút tài năng, dĩ nhiên đứng dậy cực nhanh, bất quá không dám tiếp tục công kích về phía Dương Thiên Lôi, mà là âm ngoan nhìn chăm chú vào Dương Thiên Lôi thể hiện thực lực vô cùng kinh khủng, dựa theo số điện thoại đã lưu từ trước, quay số cực nhanh.

Ngày hôm nay đã định trước là mất mặt tới nhà rồi, thân là lão đại toàn bộ khu vực xung quanh, mang theo hai mươi ba tên đàn em, dĩ nhiên bị đối phương một mình một người đánh ngã toàn bộ, điều này tuyệt đối sẽ trở thành trò cười trên đường. Nhưng may mắn chính là, hắn đã chuẩn bị chiêu thứ hai. Nguyên thủ đoạn này chỉ là nhỏ bé không đáng kể mà thôi, nhưng hiện tại đã trở thành đòn sát thủ.

Gọi cảnh sát!

Từ khi bắt đầu loại hoạt động này, những cảnh sát khu vực từ lâu đã xưng anh gọi em với bọn họ đã xuất động rồi, hơn nữa theo như bọn họ đánh giá là sau khi Dương Thiên Lôi bị thương nặng, thậm chí tàn phế mới gặp phải, đồng thời bắt giữ dâm tặc Dương Thiên Lôi dám đùa giỡn phụ nữ đi, chỉ cần mấy kỹ nữ nát vụn cùng với mấy tên đàn em phối hợp làm chứng một chút, tất cả liền thuận lý thành chương.

Nhưng hiện tại lại trở thành chỗ dựa!

Cảnh sát ăn mặc y phục da hổ, ngươi có thể đánh thì đã sao? Chứng cứ vô cùng xác thực! Dám chống lại lệnh bắt? Chống cảnh sát?

Ngay khi hơn hai mươi người lung tung ngã xuống mặt đất, thần tình Dương Thiên Lôi vô cùng lãnh liệt đi về phía tóc vàng và tóc xanh khiếp sợ tròn mắt nhìn, bỗng nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát, khiến mọi người hoàn toàn bị thân thủ siêu cường của Dương Thiên Lôi chấn trụ ngây người phải giật mình tỉnh lại.

Cảnh sát tới rồi?

Tốc độ tới quả thực rất nhanh, quả thực có thể dùng thần tốc để hình dung, từ khi nữ nhân kia thét chói tai cho tới lúc này mới chỉ ngắn ngủi hai phút đồng hồ, tốc độ cảnh sát như thế này không phải thần tốc thì là cái gì?

Chỉ là mọi người không phải ngu ngốc, vừa rồi lời nói tràn ngập khinh thường cùng với đám người mang theo nhiều thiết côn như vậy, vừa nhìn liền biết được lưu mạnh xã hội đen xuất hiện, từ đầu tới cuối rõ ràng nhằm vào bản thân Dương Thiên Lôi. Mà hiện tại cảnh sát có thể trong vòng hai phút đồng hồ ngắn ngủi chạy tới, càng nói rõ một điểm, những người mặc y phục da hổ này chỉ sợ đã sớm đợi lệnh bên ngoài rồi. Vì vậy, trước ánh mắt tập trung nhìn của rất nhiều người, một chiếc xe cảnh sát rất nhanh từ chỗ cửa vào chạ tới, lúc mấy người hùng hổ hô hợp tác thi hành công vụ, trên mặt mọi người càng nhiều là khinh thường và khinh bỉ.

Hoa Hạ là xã hội pháp chế, nhưng dù là xã hội pháp chế thì cũng luôn luôn tồn tại loại người rác rưởi, loại tình huống như thế này đã bị hấp thu ánh sáng vô số lần, nhưng chân chính gặp được lại không nhiều. Dù sao những loại rác rưởi, bại loại như thế này chung quy là một bộ phận, không phải là chỉnh thể.

Mà ngày hôm nay, trần trần trụi trụi xảy ra trước ánh mắt vây xem của mọi người.

Chỉ là, không ai đứng ra nói lời công đạo.

Loại người khoác y phục da hổ này, bọn họ đắc tội không nổi. Trên đầu rõ ràng viết ba chữ lưu manh xã hội đen, bọn họ càng không dám đắc tội. Loại chuyện chọc phiền phức vào người như thế này, ai nguyện ý làm?

- A… Đồng chí cảnh sát, hắn phi lễ ta… Hắn phi lễ ta…

Tại lúc ánh mắt của lão đại đầu trọc và đám người nhìn thẳng về phía năm nữ nhân bị Tống Hiểu Phân tát tới ngốc luôn, nữ nhân để lộ ngực nhất thời lớn tiếng kêu lên, để mọi người không nói thêm được gì chính là, nữ nhân này thực sự não tàn tới cảnh giới vô địch, hoặc có thể là bị Tống Hiểu Phân đánh tới ngu luôn rồi, dĩ nhiên còn nhấc đôi vú lợn của mình lên, như rất sợ người khác không biết. Truyện Sắc Hiệp

- Dừng tay! Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?

Người đi đầu quay về phía Dương Thiên Lôi hô lên.

Mấy người mặc y phục da hổ đã sớm chờ đợi bên ngoài khu vui chơi bãi biển lâu rồi, vì vậy sau khi nhận được tin hiệu gọi điện của lão đại Đao ca, liền trực tiếp chạy tới cửa, chỉ là khi bọn họ nhìn thấy tràng diện xa xa, cả đám đều hít một ngụm khí lạnh, vốn là đánh người sao lại đổi thành bị người đánh rồi? Lúc này mới hiểu được, vì sao nhanh như vậy mà lão đại Đao ca đã gọi bọn họ rồi.

- Là như thế nào? Vị nữ đồng chí này không nên kinh hoàng, trước tiên mặc áo lại. Tất cả do chúng tôi làm chủ cho mọi người!

Gã đi đầu vô cùng chính khí lẫm nhiên nói.

- Đồng chí cảnh sát… Hắn… Hắc…

Thời điểm nữ nhân kia còn đang định nói gì đó, ánh mắt của Dương Thiên Lôi nhìn thẳng về phía nàng, Dương Thiên Lôi không hề thả ra bất cứ khí tức nào, thần tình của hắn vô cùng thản nhiên, thế nhưng nữ nhân nhìn Dương Thiên Lôi lại không dám nói thành lời. Một màn kinh thiên vừa rồi, cả đám nguyên bản hung thần ác sát, dĩ nhiên bị Dương Thiên Lôi đánh ngã không dậy nổi, rõ ràng chỉ giống như một đám cọp giấy, rốt cuộc Dương Thiên Lôi kinh khủng tới trình độ nào?

- Đừng sợ, nói!

- Để tôi nói đi, tiểu tử này phi lễ vị nữ sĩ đây, nếu không phải như vậy, sau khi chúng tôi nghe được vị nữ sĩ đây kêu cứu, hắn dĩ nhiên xúc phạm đánh lại chúng tôi!

Trong đám người có một người đầy mồ hôi lạnh, rõ ràng bị Dương Thiên Lôi đả thương, miễn cứng đứng lên nói.

- Đúng, đúng!

Cả đám lưu mạnh hưởng ứng nói.

- Đều dẫn về đồn rồi nói!

Đúng lúc này, một gã mập mạp giống như đầu heo, mặc đồ da hổ bước tới, trực tiếp mệnh lệnh nói:

- Quá vô pháp vô thiên rồi, dưới tình huống rõ như ban ngày, dĩ nhiên phi lễ phụ nữ, còn đánh người?

- Tiểu tử, nhanh nhanh theo chúng ta đi!

Hai gã cảnh sát, một gã cầm còng tay, một gã cầm cảnh côn đi về phía Dương Thiên Lôi.

- Các ngươi là cảnh sát gì? Còn chưa biết rõ ràng tình huống ra sao, vì sao lại bắt người?

Đúng lúc này, Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân đã vội vội vàng vàng mặc y phục nào chạy tới, Lý Tuyết từ trước tới nay luôn luôn ôn nhu, giờ khắc này dĩ nhiên tức giận bừng bừng nói.

- Con mắt của các người bị mù? Hắn có hai người chúng ta, còn đi phi lễ cái loại bà già như thế này?

Tống Hiểu Phân càng bưu hãn chỉ vào mũi đám cảnh sát mắng.

Tại thời điểm đám cảnh sát nhìn thấy hai thiếu nữ xinh đẹp nổi bão, rõ ràng hơi sửng sốt, có điểm nhức đầu.

- Được rồi, lui lại một chút!

Thế nhưng, lúc này, Dương Thiên Lôi vẫn luôn không lên tiếng, phảng phất giống như chờ đám cảnh sát đén bắt chính mình, quay sang nói với Tống Hiểu Phân và Lý Tuyết. Sau khi nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua hai tên cảnh sát, lại quay đầu chuyển sang nhìn lão đại đầu trọc đang âm ngoan nhìn chằm chằm chính mình.

- Ngươi là lão đại ở đây?

- Lão đại? Lão đại cái gì? Chúng ta đều là người dân bình thường!

Lão đại đầu trọc không chút do dự nói:

- Đồng chí cảnh sát, các đồng chí còn lo lắng cái gì? Không mau bắt?

- Ít nói nhảm, đi!

Hai gã cảnh sát nhất thời đi tới bên cạnh Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi rất khinh thường nhìn, trái lại rất phối hợp để hai người bọn họ còng tay chính mình. Chỉ là, nhãn thần của hắn vẫn nhìn lão đại đầu trọc như trước, lạnh giọng nói:

- Phải? Ta hiện tại nói cho các ngươi, mặc kệ các ngươi có thứ gì, từ hôm nay trở đi, các ngươi cút ra khỏi khu vực này! Thuận tiện nói cho lão đại cấp trên của các ngươi biết, đêm mai ta sẽ đích thân tới tổng bộ của các ngươi bái phỏng!

- Ha ha ha… Vương bát đản, cho rằng thực sự có tài là có thể đi ngang? Ban ngày ban mặt phi lễ phụ nữ, còn hành hung người khác, quần chúng thấy việc nghĩa hăng hái, ngươi chờ ngồi tù đi…

Một tên tiểu đệ thủ hạ của đầu trọc bị Dương Thiên Lôi đánh ngã, gian nan đứng lên kêu gào nói.

Chỉ là lão đại đầu bóng lưỡng nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, sắc mặt hơi đổi.

Thân thủ của Dương Thiên Lôi đã để lão đại đầu trọc này biết được hắn tuyệt không phải người đơn giản, mà hiện tại lúc Dương Thiên Lôi đối mặt với đám cảnh sát còn kiêu ngạo như vậy, bảo hắn tiện thể nhắn lại cho lão đại Thanh Long Hội, như vậy đâu chỉ đơn giản là thân thủ? Một tia bất an xuất hiện trong lòng lão đại đầu trọc, dương nhiên, cũng không phải là Dương Thiên Lôi sẽ đi bái phỏng lão đại Thanh Long Hội, mà là lo lắng Dương Thiên Lôi thực sự có bối cảnh nào đó. Nếu quả thực như vậy, chỉ sợ hắn sẽ phải gặp tai ương rồi. Để Thanh Long Hội chọc vào tổ ong vò vẽ lớn như vậy, cái vị trí lão đại này khẳng định là không làm được nữa, muốn vãn hồi tuyệt đối là không thể.

- Đi! Vị nữ sĩ đây, còn có các ngươi, mời theo chúng ta tới đồn làm nhân chứng!

Gã cảnh sát còng Dương Thiên Lôi nói.

- Thiên Lôi…

Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân có điểm lo lắng bước tới bên người Dương Thiên Lôi.

- Không có việc gì, chúng ta điệu thấp một chút, nhiều người nhìn như vậy, đi thôi, theo chân bọn họ!

Dương Thiên Lôi mỉm cười, rất bình tĩnh nói.

Trên thực tế, lấy thân phận đặc thù của Dương Thiên Lôi, cho dù bão nổi tại chỗ, thậm chí phế đi toàn bộ cảnh sát có mặt cũng không hề gánh chịu bất cứ hậu quả nào. Chỉ là làm như vậy, một là quá mức bộ lộ tài năng, sẽ nhiều ít bại lộ thân phận không đơn giản của chính mình, thứ hai là sẽ gây ảnh hưởng không tốt.

Có một số việc, nếu tồn tại chính là hợp lý. Có quang minh thì có hắc ám, có thanh quan thì sẽ có tham quan, có anh hùng cũng có bại hoại. Đối với xã hội đen, nếu như Hoa Hạ thực sự muốn thanh trừ mà nói, đương nhiên có thể đơn giản nhổ bỏ được khối u ác tính này, thế nhưng Hoa Hạ không làm như vậy. Bởi vì nó tồn tại tất có đạo lý, liên quan tới nhiều phương diện, không hề đơn giản như người thường tưởng tượng.

Chân chính lôi hết mọi chuyện ra ánh sáng mà nói, sợ rằng cả trắng lẫn đen đều phải chao đảo, biến thành một mảnh hỗn loạn, bởi vì nó có liên quan tới mạng lưới lợi ích thật lớn, mạng lưới không phân biệt quang minh và hắc ám.

Tại thời điểm đám người Dương Thiên Lôi lên xe cảnh sát, Tống Hiểu Phân và Lý Tuyết cùng đi theo, phong ba đã tan, toàn bộ đoàn người tụ tập xung quanh bãi biển chậm rãi tản ra, cả đám oa oa nhỏ giọng nghị luận. Từ đầu tới cuối không một ai dám đứng ra nói vài lời giúp Dương Thiên Lôi. Thậm chí ngay cả mấy tên sinh viên đại học Hoa Kiếm có nhận thức với Dương Thiên Lôi cũng không.

Sự việc không liên quan tới mình thì lạnh lùng quan sát náo nhiệt, tinh thần thấy chuyện bất bình rút gao tương trợ đã trở thành truyền thuyết chỉ được thấy trong tiểu thuyết và miệng lưỡi quán trà, tất cả đều bị pháp tắc trên Địa Cầu chà đạp gần như tuyệt tích. Pháp tắc là cái gì? Là vũ khí của một số ít người áp bách đại đa số người. Tiền tài, địa vị, quyền thế, đó là pháp tắc chí cao!