Huyền Thiên

Chương 853: Chiến


- Đánh tôi?

Huấn luyện viên mặt lạnh thế nào cũng không nghĩ tới Tống Hiểu Phân dĩ nhiên bưu hãn như vậy, làm trò trước mặt nhiều người, nói ra loại lời nói này, tuổi trẻ khí thịnh như hắn nhất thời bốc cao lửa giận, nhưng một tia lý trí lại để hắn không dám làm gì nữ sinh, đưa tay muốn tóm lấy cổ áo Dương Thiên Lôi.

Nhưng Dương Thiên Lôi chấn định dị thường, một tay đỡ lấy Tống Hiểu Phân đang có chút mê muội, tay kia hời hợt bắt lấy cổ tay của huấn luyện viên, hơi chút đẩy ám kình vào cơ thể đối phương, lập tức khiến hắn bịch bịch bịch thối lui vài bước.

Không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy mặt mũi mất sạch, huấn luyện viên vụt một cái lần thứ hai nhằm về phía Dương Thiên Lôi, nhưng lúc này theo bên sườn của hắn là một cước nhanh như thiểm điện.

Bịch bịch…

Một cước sạch sẽ lưu loát, trực tiếp để huấn luyện viên kia kinh hãi kêu lên một tiếng, bay đi năm sáu mét, lăn lộn trên mặt đất.

- Loại mặt hàng như anh cũng xứng làm huấn luyện viên?

Lý Ngọc vẫn đeo kính tơ vàng như trước, văn văn thư thư, lúc này hai tròng mắt lại léo lên hành quang, lạnh lùng nhìn vào huấn luyện viên trẻ tuổi khí thịnh:

- Không thấy chính mình đã thành cái dạng gì rồi?

Xung đột kịch liệt ở đây cùng với tiếng kêu sợ hãi của nữ sinh đã khiến hai ban ngay bên cạnh chú ý, hai gã huấn luyện viên hùng hổ chạy qua, chỉ vào Lý Ngọc nửa đường giết ra, tức giận nói:

- Cậu dám ẩn đả huấn luyện viên?

- Loại người không không ra công, tư không ra tư cũng xấu hổ lấy ra làm huấn luyện viên? Bộ đội các anh không còn ai nữa sao? Hay tất cả đều là loại đức tính này? Rác ruwori!

Lý Ngọc theo thói quen đẩy mắt kích màu vàng lên, khí tức nhã nhặn thường ngày đã biến mất không còn một mảnh, nhãn thần khinh bỉ liếc mắt nhìn hai gã huấn luyện viên nóng lòng muốn động chân động tay nói:

- Nếu như các ngươi không phục, để lão tử dạy cho các ngươi biết thế nào mới là quân nhân!

- Tiểu tử, binh lính của tôi còn chưa tới lượt các cậu tới dạy dỗ đúng không?

Đúng lúc này, một trung úy trên vai có hai sao, cũng chính là liên đội trưởng của đợt quân huấn lần này của đám người Dương Thiên Lôi, đi ra khỏi đoàn người, vị liên đội trưởng này chỉ cao chừng một mét bảy, nhưng hai tròng mắt lấp lánh hữu thần, khí tức trầm ngưng như núi, nhìn vào Lý Ngọc nói.

Lần xung đột lần này trùng hợp xảy ra khi hắn đang đi thị sát, tất cả đều nhìn rõ trong mắt, nhưng diễn biến lại vượt quá tưởng tượng của hắn, hơn nữa nhanh tới mức hắn không kịp ngăn cản. Nhất là lúc nhìn thấy Lý Ngọc xuất thủ, đồng thời đánh một thủ hạ đắc ý của hắn đến trở mình không được, đến lúc này còn chưa đứng lên được, thiên tính bao che cho đồng đội đặc thù đã khiến hắn tức giận, mà Lý Ngọc nói lời kiêu ngạo ương ngạnh như vậy càng khiến hắn đắc tội với toàn bộ bộ đội khác.

Thời điểm Lý Ngọc nhìn thấy vị liên đội trưởng này lên sân khấu, hai tròng mắt sau chiếc kính màu vàng ngưng tụ thành một đường, nhưng vẫn cuồng vọng như trước nói:

- Rác rưởi ai cũng có thể dạy dỗ!

- Trong bộ đội của tôi, còn chưa tới phiên cậu dương oai! Mới học được chút bản lãnh đã có thể coi rẻ thần thánh quân nhân?

Lúc này, ngay cả điểm mấu chốt cuối cùng có thể tha thứ của vị liên đội trưởng này cũng đã bị Lý Ngọc làm nát bấy rồi, đồng thời khi nói, nhìn vào Lý Ngọc, chậm rãi cởi áo khoác, ném sang hai vị huấn luyện viên đang cung kính đứng một bên.

Mà vị huấn luyện viên bị Lý Ngọc đã bay, đến bây giờ mới hồi phục lại, miễn cưỡng đứng lên, ánh mắt hung ác độc địa nhìn vào Lý Ngọc, nhưng hắn không dám tiếp tục ra tay, cũng không cần phải ra tay.

Liên đội trưởng của bọn chọ là ai? Là quán quân luận võ toàn bộ quân đoàn bọn họ bốn năm liền!

Có lẽ bị khí thế của liên đội trưởng và Lý Ngọc áp bách, đoàn người không tự chủ được lui về phía sau mấy thước, mà ánh mắt của Lý Ngọc cũng đã trở nên chăm chú và nghiêm túc, hô hấp của mọi người xung quanh đều đã ngừng lại rồi.

Nhưng đúng vào lúc này, Dương Thiên Lôi đứng cạnh Lý Ngọc, đỡ Tống Hiểu Phân vừa rồi, bỗng nhiên đánh vỡ yên lặng, nói với Tống Hiểu Phân:

- Tốt hơn chưa?

- Đỡ rồi!

Đôi mắt to đẹp của Tống Hiểu Phân vẫn không nhúc nhích trừng trừng nhìn Dương Thiên Lôi, trong ánh mắt ẩn chứa tình cảm rất phức tạp, mở miệng nói.

- Vậy cậu ngồi xuống!

Dương Thiên Lôi nhẹ giọng nói, nói xong liền đứng thẳng thân thể, đi tới bên cạnh Lý Ngọc, vỗ vỗ vào vai Lý Ngọc đang sẵn sàn đón đỡ quân địch:

- Để tôi tới đi, tôi là đại biểu các sinh viên năm nay, trường học không thể làm gì tôi!

- Cậu đùa cái gì?

Lý Ngọc không biết Dương Thiên Lôi phạm vào thần kinh gì, nếu hắn làm như vậy, chẳng lẽ còn sợ trường học hoặc bộ đội đối với chính mình thế nào? Tuy rằng thoạt nhìn Dương Thiên Lôi rất khỏe mạnh, nhưng đây không phải là lưu manh đánh nhau bình thường, đừng nói là chính mình đều cảm thấy uy hiếp cực lớn từ vị liên đội trưởng kia, thậm chí là bất cứ người nào trong ba vị huấn luyện viên đều không phải là Dương Thiên Lôi có thể đối phó được. Chí ít Lý Ngọc cho rằng như vậy.

- Tôi hiểu rõ!

Dương Thiên Lôi mỉm cười, vỗ vỗ tay Lý Ngọc, bỗng nhiên nhẹ nhàng đẩy Lý Ngọc về phía sau. Lý Ngọc đã sớm chuẩn bị tư thế đánh nhau, dĩ nhiên không thể phản kháng được thôi lui vài bước.

- Chúng ta tỷ thí một chút thế nào? Vô luận thắng thua, vô luận ai bị thương, thụ thương nặng bao nhiêu đều không quan hệ với trường học và bộ đội, thế nào? Nháo lớn, chỉ sợ anh cũng không thể chịu đựng nổi?

Dương Thiên Lôi không để ý tới nhãn thần khiếp sợ của Lý Ngọc nhìn bóng lưng của hắn, vẫn vô cùng bĩnh tĩnh nói vói liên đội trưởng.

- Tôi muốn giáo huấn chính là tiểu tử coi rẻ thần thánh của quân nhân, không phải cậu!

Liên đội trưởng lãnh liệt nói.

- Chuyện này bởi vì ta gây nên, vậy là chuyện của ta! Hắn coi rẻ không phải là quân nhân, mà là binh rác rưởi anh huấn luyện ra! Cần gì phải chụp một cái mũ lớn như vậy, để chính mình đứng trên điểm cao đạo lý đây? Đều là rác rưởi!

Nghe được lời nói của liên đội trưởng, Dương Thiên Lôi vốn không muốn oanh động quá lớn, bất chợt nhãn thần thay đổi, so với Lý Ngọc càng thêm cuồng ngạo nói.

Liên đội trưởng bị Dương Thiên Lôi nói toạc tâm cơ, nhất thời sắc mặt trở nên khó coi dị thường:

- Tốt, tốt! Đây chính là cậu nói, tính tỷ thí đi! Ngày hôm qua tôi để cậu kiến thức rốt cuộc ai mới là rác rưởi!

Thanh âm của liên đội trưởng còn chưa dứt, hai chân bỗng nhiên phát lực, thân thể lướt về phía trước cực nhanh, thắt lưng hơi xoay, một trọng quyền giống như thiểm điện công thẳng về phía Dương Thiên Lôi.

Đương nhiên, hắn căn bản không hề cảm ứng được bất cứ sự cường đại nào từ trên người Dương Thiên Lôi, vì vậy chí ít cũng bảo lưu tám phần mười lực lượng, bằng không một quyền trực tiếp đánh chết Dương Thiên Lôi, hoặc là bị thương nặng, như vậy có điểm quá mức rồi, giận thì giận, nhưng thân là liên đội trưởng, hắn vẫn phải đắn đo đúng mực. Giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất rộng này một chút là được rồi.

Nhưng dù vậy, tốc độ và lực lượng thể hiện ra vẫn khiến các đồng học vây xem cảm thấy tim đập nhanh hơn!

Chỉ có Tống Hiểu Phân đang ngồi một bên, phảng phất giống như đã có chút khôi phục lại, sắc mặt hồng nhận, tinh thần phấn chấn, cùng với Lý Ngọc vừa bị cỗ lực lượng cường đại mà nhu hòa của Dương Thiên Lôi đẩy về phía sau, tràn ngập hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi ngang nhiên đứng thẳng.

Bịch bịch…

Cùng một tư thế, cùng ra quyền, tuy rằng đi sau, nhưng không hề chậm hơn liên đội trưởng, quyền đầu của hai người mạnh mẽ va chạm cùng một chỗ.

Thân hình của Dương Thiên Lôi không chút sứt mẻ, nhưng liên đội trưởng lại tê một tiếng, hai chân không tự chủ được bật lui về phía sau nửa thước.

Hành gia vừa ra tay liền biết được mạnh hay yếu.

Liên đội trưởng chỉ dùng hai thành lực lượng bị Dương Thiên Lôi trực tiếp đầy lùi, nhất thời để hắn hiểu rõ, chính mình trông lầm rồi. Nhất là cỗ ám kình mãnh liệt dâng trào kia càng khiến hắn không dám có bất cứ bảo lưu nào.

Liên đội trưởng hét lớn một tiếng, tổ hợp quyền cước cuồng bạo toàn lực công kích thẳng về phía Dương Thiên Lôi. Trong sát na thanh âm quyền cước bịch bịch bịch bịch va chạm với nhau vang lên liên tiếp, tốc độ và lực lượng bày ra để các đồng học từ trước tới nay căn bản không hề chứng kiến công phu đích thực cảm thấy hoa mắt, thậm chí Lý Ngọc cũng phải mở to hai mắt nhìn!

Ai cũng không nghĩ tới, một Dương Thiên Lôi với chỉ số thông minh biến thái thi vào trường đại học mãn phân, ngay cả vũ lực cũng cường đại tới như vậy, trận chiến đấu này, vô luận là thắng hay thua, tất cả mọi người đều sẽ coi Dương Thiên Lôi trở thành một quái vật nghìn năm không có một.

Văn võ toàn tài!

Chỉ là, sợ rằng ngoại trừ Tống Hiểu Phân ra, thậm chí ngay cả Lý Ngọc cũng không biết, Dương Thiên Lôi căn bản không hề dốc hết toàn lực, bằng không nói, liên đội trưởng đã sớm ngã xuống.

Vô luận như thế nào tống Hiểu Phân cũng không nghĩ ra, tại thời điểm nàng mê muội, Dương Thiên Lôi đang đỡ lấy nàng, dĩ nhiên quán chú một cỗ nội lực hùng hồn vào trong cơ thể nàng, trực tiếp truyền vào đan điền, năng lượng âm hàn mấy ngày vừa qua đã lớn mạnh rất nhiều, hầu như trong nháy mắt bị oanh sát sạch sẽ.

Tống Hiểu Phân vô cùng khẳng định, điểm này, cho dù là Trần gia gia nàng sùng bái nhất cũng không thể làm được.

Tống Hiểu Phân liên tưởng tới bộ dáng bị sét đánh vẫn bình yên vô sự, chính mình vận chuyển nội lực cũng không thể đuổi kịp hắn, chính mình tràn đầy mồ hôi, nhưng hắn lại vô cùng khí định thần nhàn…

Rốt cuộc nàng đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi!

Cao thủ!

Cao thủ thâm tàng bất lộ, cao thủ võ lâm chân chính, tuyệt đỉnh cao thủ!

Chỉ là Tống Hiểu Phân không rõ ràng lắm, Dương Thiên Lôi không chỉ đơn giản là cao thủ võ lâm, nếu như hắn nguyện ý, đừng nói là liên đội trưởng, trong thiên hạ hiện tại còn có ai địch nổi hắn?

Có thể khẳng định, đối thủ của hắn chỉ có chính mình.

Lực lượng hoàn toàn vượt qua thế giới này, chỉ sợ chỉ có Dương Thiên Lôi đạt tới tâm cảnh Chân Tiên cảnh mới khống chế được dục vọng của chính mình, hoặc có lẽ nói, sẽ không sản sinh ra dục vọng.

Bằng không mà nói, cho dù chinh phục thế giới, thậm chí là hủy diệt thế giới này, nào có khó khăn?

Đương nhiên, nếu như thực sự làm như vậy, Dương Thiên Lôi có lẽ vĩnh viễn không thể khôi phục lại như cũ.



- Tôi thua!

Năm phút đồng hồ, liên tục năm phút đồng hồ toàn lực, sau một loạt công kích cuồng bạo, liên đội trưởng thở hổn hển như trâu, trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi vẫn khí tức trầm nhưng như một, trực tiếp nói. Tuy rằng không cam lòng, nhưng không thể không tiếp nhận sự thực. Hơn nữa hắn biết rõ, Dương Thiên Lôi căn bản không dốc toàn lực, bằng không mà nói, tuyệt đối không thể dưới công kích của mình vẫn khí định thần nhàn như vậy.

- Bất quá, bại dưới tay cao thủ nội gia quyền như cậu, cũng không mất mặt! Nhưng xin hai người các cậu không nên vũ nhục quân nhân! Bọn họ…

Liên đội trưởng nói tới chỗ này, hơi dừng lại, chỉ vào ba gã huấn luyện viên, nói tiếp:

- Bất quá là bạn cùng lứa tuổi với các cậu mà thôi! Tâm phù khí táo cũng được, thích biểu hiện cũng được, chỉ cần không quá mức, tất cả đều có thể dễ dàng tha thứ! Các cậu là sinh viên, là đệ tử nhà giàu, sinh hoạt trong đô thị rực rỡ sắc màu, trong đại học muôn hình muôn vẻ!

- Bọn họ là mấy thằng nhóc nơi thâm sơn ngay cả cơm cũng không đủ ăn no, đại học đối với bọn họ mà nói chỉ là mộng tưởng xa vời, có thể bày ra một chút mặt mũi trước mặt những sinh viên đại học như các cậu chỉ có điều này! Đây là điểm tự hào duy nhất của bọn họ!

- Bọn họ không phải là rác rưởi, là binh tôi huấn luyện ra, tuổi trẻ nhất, binh ưu tú nhất!

Liên đội trưởng nhìn Dương Thiên Lôi và Lý Ngọc một chút, thanh âm đã khôi phục trầm ngưng ban đầu, tràn ngập cảm tình nói.

Lời nói của liên đội trưởng để nhãn thần của các đồng học vây xem sản sinh biến hóa, cũng để tâm thần của Dương Thiên Lôi khẽ run lên, có chút sở ngộ.

Từ vị trí nhìn khác nhau sẽ mang tới cảm xúc hoàn toàn khác nhua, cho dù là hắn đã đạt tới cảnh giới Chân Tiên, nhưng cũng rất tự nhiên quên đi điểm này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện

Người đáng trách vị tất thực sự đáng trách.

Chỉ bất quá ngươi chưa bao giờ chân chính đứng tại vị trí của đối phương suy nghĩ qua mà thôi.

Đúng và sai chỉ có tướng đối, không có tuyệt đối.

Chỉ là, liên đội trưởng có một câu chưa nói, cũng không thể nói, chí ít là làm trò nói trước mặt những người này.

Bao che cho người một nhà là đức tính chúng của mỗi một người mang binh, cũng là nguyên tắc tất nhiên thừa nhận của mỗi một bộ đội.

Ngay cả binh của chính mình còn không bảo hộ, ai sẽ liều mạng cho ngươi?

Ai có thể trở thành sinh mệnh thứ hai cho ngươi trong lúc đấu tranh?

Sao có khả năng chân chính đoàn kết cùng một chỗ?

Sao có khả năng đồng sinh đồng tử?