Huyền Thiên

Chương 851: Cô đơn


- Ách… Thành! Chỉ cần cậu nguyện ý, đừng nói là chủ tích, chính tôi cũng có thể tặng cho cậu! Xưa có Ngô Tam Quyết trung quan nhất nộ vi hồng nhan, nay có ta…

Người này đang định nói một câu ngưu bức, nhưng thương cảm vốn từ thiếu thốn không tìm được câu nào thích hợp.

- Nay có Thượng Quan Huy đưa tài sản hàng tỉ vì Hiểu Phân!

Kẻ vừa mới chụp mông ngựa chuyển suy nghĩ, há mồm nói.

- Đúng đúng đúng… Tự nhiên quên mất câu này… Ha ha ha…

- Phi phi, ta mới không hiếm lạ! Không đùa giỡn với cậu nữa!

Tống Hiểu Phân đỏ mặt nói, không nghĩ tới người này vô sỉ tới như vậy, nhưng loại vô sỉ thản nhiên này, ngược lại không hề phản cảm, chuyển hướng sang Dương Thiên Lôi nói:

- Cậu là đầu gỗ sao? Tôi đối với cậu như vậy… Nhiều ít cũng có điểm phản ứng mới đúng?

Ngay cả nội lực trong đan điền Tống Hiểu Phân cũng đã dùng tới một tia, nếu tăng thêm chút nội lực sợ là giật luôn da thịt của Dương Thiên Lôi xuống, thế nhưng dù vậy Dương Thiên Lôi không hề có một chút phản ứng nào, phảng phất giống như không phải cấu véo hắn.

Chỉ là, Tống Hiểu Phân đang cấu véo Dương Thiên Lôi, chỉ có hai người bọn họ biết, người khác không thấy được. Mà Tống Hiểu Phân nói tuy đã hạ giọng rất thấp, nhưng thanh âm vẫn tương đối rõ ràng, nhất thời khiến mọi người trong thùng xe nghe được.

Một tiếng kinh hô truyền ra, tất cả các ánh mắt đều chuyển sang nhìn Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân. Nam sinh tràn ngập ước ao và đố kỵ, cái gì thế, đây chính là truy ngược a! Mà tâm tình của tuyệt đại đa số nữ sinh đều vui vẻ, nguyên nhân rất đơn giản, tuy rằng Tống Hiểu Phân không có của cải gì đó, thế nhưng tướng mạo không phải các nàng có thể so sánh được, hiện tại, Tống Hiểu Phân được vây chính giữa đàn lang như vậy, đối với Dương Thiên Lôi cũng không hề có của cải, chỉ là thành tích tương đối tốt, đã biểu lộ tình cảm, chuyện này đối với bọn họ mà nói chính là chuyện tốt, như vậy sẽ khiến mấy người như Thượng Quan Huy sẽ chuyển ánh mắt vào các nàng.

Khuôn mặt của Thượng Quan Huy lập tức trở lên tái xanh.

Tống Hiểu Phân cũng phát hiện ra dị dạng, nhất thời khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vốn muốn lập tức giải thích, nhưng lại nghĩ tới Thượng Quan Huy vừa rồi biểu lộ không chút kiêng kệ, lời tới cổ liền nuốt trở về.

- Huynh đệ, cậu nên chấp nhận đi… Bằng không sẽ bị trời oán, đất oán, người oán a…

Nhìn Dương Thiên Lôi với vẻ mặt há hốc mồm không nói gì, Lý Ngọc tương đối bình tĩnh không nhịn được vỗ vỗ vai Dương Thiên Lôi, nói.

- Chấp nhận cái lông a? Cô ấy nói chính là véo tôi!

Dương Thiên Lôi quái dị nhìn sang Tống Hiểu Phân đang đỏ bừng mặt, đưa tay ra phía sau cầm bàn tay nhỏ bé của Tống Hiểu Phân nhấc lên nói.

- Ha ha ha ha…

Nhất thời toàn bộ thùng xe đều bộc phát tiếng cười vang.

- Tôi bóp chết cậu, tôi bóp chết cậu, tôi bóp chết cậu… Hỗn đản!

Khuôn mặt Tống Hiểu Phân hồng như táo chín, hai bàn tay nhỏ liều mạng cấu véo trên người Dương Thiên Lôi, khiến tiếng cười trở nên càng vang dội hơn. Truyện Tiên Hiệp

- Dừng dừng, tôi có phản ứng không được sao?

Dương Thiên Lôi bắt lấy cổ tay Tông Hiểu Phân, nói:

- Thục nữ… Thục nữ…

- Hừ!

Tống Hiểu Phân nghiến răng ken kén quay mặt nhìn sang chỗ khác, nhìn những cây cối, hình cảnh bay nhanh về phía sau, chỉ là chỗ sâu trong nhãn thần lại ẩn chứa một tia "bi thương" không thể nói rõ thành lời. Điêu ngoa, bưu hãn, quật cường, có lẽ là bởi vì từ nhỏ nàng đã phải chịu đựng bệnh tật, so với nữ hài tử bình thường nàng càng thêm kiên cường hơn, cũng sẽ càng thêm ngụy trang, ngụy trang hài lòng, ngụy trang không lo nghĩ, để những người thân xung quanh mình không phải lo lắng suy nghĩ.

Nàng mới chỉ có mười tám tuổi, giống như một đóa hoa sắp tới thời kỳ nở rộ nhất, đẹp nhất, chỉ là, chỉ có nàng và Trần gia gia biết được, khi nụ hoa hoàn toàn nở ra, cũng chính là thời khắc chói sáng nhất trong sinh mệnh của nàng, không có quá trình héo tàn, càng không có già yếu, nàng tại thời khắc xinh đẹp nhất của chính mình rời khỏi thế giới này.

Cửu âm tuyệt mạch.

Nàng vốn tại thời điểm mười một tuổi đã sớm chết đi, nàng có thể khỏe mạnh sống sót tới bây giờ đã là ông trời ban ân cho nàng, nàng còn cầu cái gì?

Thiếu nữ hoài xuân, ai không hoài?

Thế nhưng nàng không để cho bất cứ kẻ nào cơ hội, luôn luôn dùng nắm tay của mình khiến các nam hài bày tỏ với chình mình phải câm nín, phải tránh như rắn rết!

Năm tháng tuổi xuân, tình tình khả ái chính là vùng cấm của nàng. Nàng không muốn trogng tương lai sẽ tăng thêm không muốn rời đi, cũng không muốn cho bất cứ người nào phải chịu đựng đau khổ.

Nàng tựa hồ như thiên sứ gãy cánh, rơi xuống thế gian, mất đi đôi cánh mãi mãi.

Tử vong, đã định trước là phương thức duy nhất nàng có thể trở về thiên đường.

Về phần chân mệnh thiên tử mang cửu dương tuyệt mạch hư vô mờ ảo kia, nàng căn bản không hề có mong đợi xa vời. Bởi vì cho dù có, cũng không có khả năng gặp được cao nhân giống như Trần gia gia, mười một mười hai tuổi sợ là đã tử vong rồi.

Nàng gặp Dương Thiên Lôi, một Dương Thiên Lôi đặc biệt, bởi vì hắn là bạn cùng lứa tuổi, không hề biểu hiện ra bất cứ tâm động nào đối với nàng, càng không hề có bất cứ ý đồ tiếp cận đối với nàng.

Điều này khiến nàng cảm giác đặc biệt, lại không cần phải lo lắng, có thể thoải mái bày ra các mặt tâm tình của nàng.

Trong ngày đêm gặp nhau hai lần, bởi vì còn ô, lần thứ ba gặp lại. Tựa hồ đã định trước là người khách qua đường vội vã, nàng cũng chưa bao giờ suy nghĩ quá nhiều, trong thời gian một tháng trước khi thi vào trường đại học, tin tức của Dương Thiên Lôi không ngừng truyền vào trong tai nàng, mặc dù nàng có điểm kinh ngạc về sự chuyển biến của hắn, nhưng vẫn rất đạm nhiên như cũ.

Không nghĩ tới lần thứ hai ngoài ý muốn gặp nhau trên chiếc xe lửa, còn để nàng gặp Lý Tuyết cảm giác phi tường hợp ý.

Càng không nghĩ tới chính là, hai người dĩ nhiên trung hợp học chung một ban.

Ái tình và vùng cấm, tình bạn có thể sao? Tình bạn với Tuyết tỷ, tình bạn với hắn, có thể sao?

Nàng không cô độc, nhưng cô đơn.

Không ai biết, nàng khát vọng tình bạn, tình yêu như thế nào!

Nàng có thể cảm giác được Dương Thiên Lôi không yêu nàng, bởi vì nàng biết, người hắn yêu là ai. Nhưng đây chính là kết quả mà nàng muốn, không phải sao?

Nhưng đúng vào lúc này, dưới sự tâm động của nàng, muốn cho Dương Thiên Lôi không yêu đối với chính mình, ngăn cản những người nàng căn bản không thể chịu đựng được sự theo đuổi, Dương Thiên Lôi lại nói ra, nàng cũng cố nén không nói.

Tâm tư của nữ nhân rất tinh tế!

Nàng là nữ nhân!



Tuổi thanh xuân máu nóng, tình yêu tuổi thanh xuân, vĩnh viễn là đề tài không nói hết. Cho dù là những đệ tử nhà giàu này cũng không ngoại lệ.

Tuy rằng từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh giàu sang, mưa dầm thấm dất tạo thành tâm cơ, ngạo khí, lợi thế, nhưng chung quy vẫn chỉ là thiếu nam thiếu nữ mười tám tuổi, chưa chân chính trải qua chảo nhuộm của xã hội, hoặc nhiều hoặc ít còn mang theo chút tâm tình thiếu niên nên nó. Mặc dù là Thượng Quan Huy bức khí mười phần cũng không ngoại lệ, cùng với loại người bề ngoài tỏ vẻ đạo mạo nhưng sâu trong xương cốt coi mạng người như cỏ rác căn bản không thể đánh đồng.

Hàng trình hơn hai giờ mới tới nơi, ngoại trừ một số ít người bị say x era, đối với đại đa số mọi người mà nói, chỉ giống như một chút trải nghiệm nho nhỏ liền trôi qua.

Sau khi tới căn cứ quân đội thần thánh trang nghiêm, thần tình của Dương Thiên Lôi vô cùng kinh ngạc, toàn bộ đều được bao phủ bởi tinh khí tận trời, vô số đạo tinh khí rời rạc nhưng thần kỳ cô đọng với nhau, loại cảm giác này giống như tinh khí của cao thủ tuyệt đỉnh đứng ngay trước mặt.



Tuy rằng đã tới thời điểm buổi trưa, nhưng hơn hai người học sinh vẫn bị tập trung tới một thao trường rất rộng lớn, thủ trưởng đại biểu cho bên phía bộ đội và phó bí thư đảng ủy đại biểu cho trường học lần lượt lên phát biểu theo hai phong cách hoàn toàn khác nhau, lấy đơn vị lớp cấu thành một đội, ba bài cấu thành một liên. Được ba vị liên đội trưởng, cũng chính là những chỉ đạo viên trong quân huấn lần này dẫn tới khu ký túc xá được an bài từ trước.

- Các vị đồng học, hiện tại tuyên bố số hiệu ký túc xá của từng người, trên cửa mỗi phòng đều có dán danh sách cẩn thận, trang phục quân huấn của mọi người, đồ dùng sinh hoạt, chăn đệm đều đã để tại chỗ của mọi người. Dương Thiên Lôi, khu nam sinh phong 301, Tống Hiểu Phân, khu nữ sinh phòng 401…

Một quân nhân nhìn qua nhiều nhất hai mươi tuổi, làn da hơi đen, thoạt nhìn cực kỳ cường tráng, cũng chính là chỉ đạo viên của đám người Dương Thiên Lôi, thanh âm to rõ, đọc tiếng phổ thông không quá tiêu chuẩn rất nhanh.

- Cho mọi người thời gian mười phút đồng hồ, thay thay đổi y phục quân huấn! Trong lúc quân huấn, bất luận kẻ nào cũng không được mặc bất luận quần áo lố lăng nào. Giải tán.



Tiểu mỹ nữ cấp bậc hoa hậu học đường Tống Hiểu Phân, dưới trang phục thống nhất, càng để lộ vẻ xuất chúng hơn người, làn da trắng nõn mịn màng, đôi con mắt to tròn, cái miệng anh đào chúm chím, mang theo quân mạo, chỉ là, nàng bị Dương Thiên Lôi khiến có chút "bi thương" vừa rồi, biểu tình toàn thân hiện tại cực kỳ nghiêm túc. Dương Thiên Lôi rất rõ ràng, từ sau khi nha đầu nói ra câu nói kia, cho tới bây giờ vẫn chưa nói tiếp câu nào.

Mà đám mỹ nữ xung quanh, sau khi bỏ đi trang phục hàng hiệu hấp dẫn ánh mắt của mọi người, tất cả đều có vẻ mất đi màu sắc rất nhiều.

- Vị nữ đồng học này, đứng lại! Mời đóng cúc đầy đủ!

Khi một nữ sinh muộn đủ hai phút đồng hồ, khoan thai tới trễ, khi tới mới vội vội vàng vàng xếp vào hàng, vị huấn luyện viên tuổi còn trẻ nhiu mày, lớn tiếng nói.

Nam nữ đồng học đều chuyển ánh mắt nhìn về phía nữ sinh này. Nhất là tuyệt đại đa số nam đồng học có trái tim loài sói đều tập trung vào bộ ngực căng tròn của cô ta! Không thể không nói, nữ sinh này trong khoa khảo cổ học tuyệt đối là người thu hút sự ưu ái của nam sinh nhất ngoại trừ Tống Hiểu Phân ra, tên là Chu Viện Viện.

Khuôn mặt bình thường, nhưng nàng lại sở hữu vóc người giống như ma quỷ, khiến nam nhân đối với dung mạo của nàng không tính toán nhiều lắm.

Phải biết rằng, bất cứ nam nhân bình thường nào cũng không thể chống đối được hình ảnh nổi tiếng đứng che làn váy trước đường sắt ngầm tại New York chạy qua thổi tốc lên!

Chu Viện Viện ngừng lại, thần tình phi thường bình tĩnh, mang theo một tia mỉm người tràn đầy mê hoặc, nhìn vào huấn luyện viên mặt lạnh, nói:

- Anh tới đóng thử xem?

Một câu nói khiến huấn luyện viên vốn có khuôn mặt đen nhanh, dần dần biến thành màu tím đỏ, nói không ra lời.

- Cáp cáp… Juliet, để Jack ta tới giúp nàng được không?

Trong đám người có một đầu soi tru đùa giỡn nói.

- Giúp cái lông a… Loại áo ngực của Juliet này cần phải đặc chế mới được.

- Đứng vào hàng!

Huấn luyện viên rất nghẹn lời nói, ánh mắt nhịn không được liếc nhìn đôi ngọn núi thực sự quá mức to lớn kia. Không có biện pháp, điều này không thể trách được người ta, thực sự là nơi nào đó trên y phục được phát quá mức nhỏ bé, nếu như mạnh mẽ cài toàn bộ cúc mà nói, sợ rằng thở mạnh một cái khẽ bật cúc rách toạc.

Sinh hoạt quân huấn chính thức bắt đầu rồi, một bàn sáu người vây cùng một chỗ, sau khi để những đệ tử nhà giàu ăn những thức ăn bình thường không buồn động đũa, cho thời gian nửa giờ nghỉ ngơi, liền trực tiếp bắt đầu luyện đi đều bước khô khan chán nản dưới mặt trời hè chói chang.

Dương Thiên Lôi cũng không bởi vì đặc thù của chính mình mà có bất cứ không kiên nhẫn nào, ngược lại tâm bình khí hòa, so với tuyệt đại đa số đệ tử nhà giàu đều dụng tâm hơn, đương nhiên hắn cũng không để chính mình hiểu hiện bất cứ đặc thù nào.

Bất quá, chỉ kéo dài được nửa giờ, đủ loại tiếng báo cáo xuất hiện, có giả bộ cảm mạo, có giả bộ gấp đi tiểu, có bị tiêu chảy, có bị đau đầu, có bị cảm nắng, có kỳ sinh lý tới… Đủ loại lý do vô cùng ngưu xoa xuất hiện!