Thấy Lý Hàn Mai đã rời khỏi phòng học, không muốn tiếp tục ký tên, Tống Hiểu Phân trực tiếp ngồi xuống, xách chiếc ba lô, mắt nhìn Dương Thiên Lôi: - Chào cậu, tôi trở về!
Về thì về đi, trong nháy mắt khi xoay người lại, còn không quên cầm chiếc điện thoại màu hồng trong bàn tay nhỏ bé lắc lắc trước mặt Dương Thiên Lôi.
Không cần phải nói Dương Thiên Lôi cũng biết, mẹ của Tống Hiểu Phân khẳng định là đã giúp cô nàng mua phòng ở rồi, mà hiển nhiên cũng ở trong tiểu khu Lam Phong quốc tế, không phải ký túc xá, bằng không sẽ không diễu võ dương oai trước mặt hắn như vậy rồi…
Dương Thiên Lôi không để ý tới, ngược lại nhìn về phía Lý Ngọc: - Không tìm được mục tiêu sao? - Không, thiên hạ to lớn, nhưng người có thể khiến cho tôi động lòng từ trước tới nay còn chưa xuất hiện… Ai… - Đó là bởi vì ánh mắt của cậu quá cao. - Có lẽ như vậy… Hai đứa chúng nó đã bắt đầu hành động rồi!
Lý Ngọc nhìn Mã Hiểu Hổ và Trần Đào theo sát đoàn người bước ra ngoài, ngay cả bắt chuyện với hắn và Dương Thiên Lôi cũng không, nói. - Thanh xuân xao động, phần dưới xao động… Cậu theo bọn họ đi, đêm nay tôi sẽ không trở về ký túc xá!
Dương Thiên Lôi nói. - A? Cậu cũng có mục tiêu rồi? Đã xác định đối phó được?
Lý Ngọc có điểm kinh ngạc nói. - Lại nghĩ đi đâu rồi, tôi trở về nhà!
Dương Thiên Lôi không nói được gì, trực tiếp đứng dậy bước ra ngoài.
Vẻ mặt Lý Ngọc vô cùng kinh ngạc và không giải thích được, từ lúc nào Dương Thiên Lôi có nhà? Hắn là cô nhi căn bản không phải là bí mật gì đó, mọi người đều biết, thế nhưng Dương Thiên Lôi hiển nhiên không có ý tứ giải thích, hắn cũng không tiện hỏi quá nhiều.
… - Nào nào, các bạn, danh sách QQ của lớp chúng ta đã được tạo rồi, hoan nghênh add… Đây là số hiệu, nhớ kỹ nha, thời điểm add ghi chú rõ tên là được rồi. - XXX, cậu nghĩ chúng ta còn giống như thời trung học sao? Có thể cho một số điện thoại hay không? - Làm bạn gái của tôi được không? - Xin chào mỹ nhân, làm quen một chút? Tôi là XX, XX công ty là của gia đình chúng tôi! - Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi liền tin tưởng, cậu chính là thiên sứ của tôi…
Đủ loại, có cao minh, có hàm súc, có giả bộ, có trực tiếp, thậm chí có những phương thức tán gái vô cùng ngu ngốc xuất hiện, không thể không nói, những đệ tử và khuê tú danh môn từ khi sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng này so với trường đại học trước kia Dương Thiên Lôi vào học sôi động và khác biệt rất nhiều, cho dù là tâm cảnh thượng thiên nhược thủy của Dương Thiên Lôi cũng phải thán phục, cho dù là hắn hèn mọn trước kia, trong tưởng tượng cũng không có khả năng xuất hiện loại tình cảnh như thế này. - Theo tôi làm gì? - Hiểu Phân đồng học, có thể nói cho tôi biết số điện thoại và QQ của cậu hay không? - Không thể! - Tôi đưa cậu trở về ký túc xá! - Không cần! - Đều là bạn học rồi, cậu hiện tại khả năng còn chưa biết tôi, nhưng…
Nhìn đám người bao vây xung quanh Tống Hiểu Phân, Dương Thiên Lôi rõ ràng đi qua, nhưng không hề có bất cứ biểu thị gì, hắn đương nhiên biết rõ Tống Hiểu Phân không đi chính là vì chờ hắn. Nếu như Tống Hiểu Phân nhu nhược giống như mặt ngoài, Dương Thiên Lôi không muốn trợ giúp cũng phải trợ giúp, thế nhưng Tống Hiểu Phân không phải. Ai muốn có cử động không tốt, vậy có trò hay nhìn, hiện tại bất quá là ngại mặt mũi của bạn bè trong lớp, còn chưa bão nổi mà thôi.
Mắt thấy Dương Thiên Lôi không thèm để ý đi qua ngay bên cạnh chính mình, Tống Hiểu Phân nhất thời không nhịn được nữa, vụt một tiếng, liền đẩy mạnh đám người đang nhao nhao bên cạnh, lấy tốc độ cực nhanh nhằm thẳng về phía Dương Thiên Lôi, thực sự khiến đàn lang hoảng sợ biến sắc.
Tuy rằng Dương Thiên Lôi không thấy, nhưng nhận biết lại rõ ràng thu được từng cử động nhỏ nhất của Tống Hiểu Phân, không nghĩ tới nha đầu kia không bão nổi với đám người xung quanh, ngược lại giận dữ vọt về phía chính mình, điều này còn phải suy nghĩ sao? Căn bản không hề suy nghĩ nhiều, Dương Thiên Lôi bật người bốn vó tung bay, ra roi thúc ngựa. Hắn không nghĩ muốn so chiêu với hãn nữ trước mắt mọi người đang trợn mắt nhìn. - Muốn chạy?
Tống Hiểu Phân quát lớn, dồn khí đan điền, quán nhập vào hai chân ngọc, nhất thời so với tốc độ chạy nước rút của nam thanh niên khỏe mạnh còn nhanh hơn nhiều, mà Dương Thiên Lôi với thân hình cao to tự nhiên không yếu, nhất thời dưới ánh mắt trợn to mồm há hốc của mọi người, hai người nhanh như chớp biến mất trong màn đêm. - Mãnh nữ a… Ta kháo, tốc độ này, Huy ca có thể chịu đựng được sao? - Ha ha ha… Hoa hồng có gai, ca thích loại này! Truy đuổi truy đuổi! Hai người bọn họ khẳng định không phải là quan hệ bạn trai bạn gái, ha ha…
Gã được xưng là Huy ca nhất thời co giò chạy nhanh, chỉ là chạy được hai trăm mét, đâu còn nhìn thấy bóng dáng của hai người Tống Hiểu Phân và Dương Thiên Lôi.
… - Dương Thiên Lôi! Cậu đừng chạy, tôi sẽ gọi cho Tuyết tỷ nói trước!
Tống Hiểu Phân cuồn cuộn quán chú nội lực vào hai chân, tại thời điểm trong trường học nàng không dám quá mức khoa trương, không quá mức hò hét đuổi giết Dương Thiên Lôi mà thôi, thế nhưng sau khi rời khỏi trường học, nàng đã hoàn toàn thả cước bộ, tiếng gió thổi vù vù bên tai nghe rõ mồn một, vậy mà Dương Thiên Lôi luôn luôn đảm bảo khoảng cách hơn mười mét trước mặt nàng. - Hảo nam không đấu với nữ, Tống Hiểu Phân, tôi không muốn đánh với cậu! Người khác không biết cậu, tôi còn không biết sao? Hơn nữa, tôi lại không thể đắc tội với cậu, cậu đuổi theo tôi làm cái gì? - Tôi thích đuổi cậu thì đã làm sao? Cậu còn nói không đắc tội tôi? - Vì sao tôi lại đắc tội cậu rồi? - Cậu…
Tống Hiểu Phân tức giận đến không còn lời nào để nói, nghiêm ngặt suy xét quả thực Dương Thiên Lôi không trêu không chọc nàng, nhưng vì sao lại muốn đánh hắn một trận như vậy? Hơn nữa vì sao người này chạy nhanh tới mức này? Tuy rằng chính mình không phải cao thủ chân chính gì đó, thế nhưng trong số người bình thường đã có thể coi như người võ lâm tiêu chuẩn nha, từ khi theo Trần gia gia tu luyện được nội lực, nàng còn chưa gặp được đối thủ, lưu manh cao lớn thô kệch như thế nào đều không chịu được một cước của nàng. Mà hiện tại tuy rằng không đánh với Dương Thiên Lôi, nhưng chí ít về mặt tốc độ đã thua.
Tống Hiểu Phân phiền muộn thả chậm cước bộ, ngừng lại, tuy rằng Dương Thiên Lôi đã giảm tốc độ rồi, nhưng vẫn tiếp tục chạy rất nhanh. - Tôi đã không đuổi theo cậu rồi, còn chạy cái gì mà chạy? - Rèn luyện thân thể! Cậu cho rằng từ nhỏ tới lớn tôi không đánh nhau thua là trời sinh chắc? - Hơn mười km, cậu muốn chạy về? - Hai mươi km cũng chạy được!
Tống Hiểu Phân có điểm không nói gì, trong lòng nảy sinh ác độc, nhất thời lần thứ hai chạy lên, bất quá lần này không tức giận như trước, rất nhanh điều chỉnh khí tức, trở nên sâu dài, nội lực trong đan điền theo các đường kinh mạch lưu chuyển không ngừng, theo sát phía sau Dương Thiên Lôi. - Tống Hiểu Phân, đêm nay cô không tới ngủ chỗ tôi đấy chứ?
Dương Thiên Lôi giả vờ không biết hỏi thăm. - Ngủ, ngủ thì làm sao? Tôi ngủ với Tuyết tỷ, không phải ngủ với cậu, ai cần cậu lo?
Tống Hiểu Phân bị Dương Thiên Lôi nói tới đỏ mặt lên, nhưng vẫn mạnh miệng hò hét: - Nhiều nhất ngủ đêm nay và đêm mai! Bản cô nương đã tìm được nơi ở rồi, chỉ là còn chưa thu thập tốt mà thôi! Hừ!
…
Hai người tiếp tục chạy như vậy hơn mười km, một hơi thở chạy tới Lam Phong quốc tế.
Trước sau dùng thẻ mở cửa tiến vào trong tiểu khu.
Hai người không chạy tiếp, nhưng vẻ mặt Tống Hiểu Phân vô cùng quái dị, một cao thủ võ lâm như nàng, dưới tình huống nội lực vận chuyển, tuy rằng không quá mệt mỏi, nhưng mồ hôi nhễ nhại, mà Dương Thiên Lôi lại giống như không có việc gì, toàn thân ngay cả một tia mồ hôi cũng không có, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, hơi thở không gấp gáp. So với nàng càng giống như cao thủ võ lâm. - Bình thường cậu rất hay chạy bộ? - Hơn mười năm như một ngày? Từ sau lần bị đuổi đánh chưa bao giờ gián đoạn, chạy trốn cũng là một trong những kỹ năng mạnh nhất của tôi!
Dương Thiên Lôi lừa dối nói.
Chỉ là, Tống Hiểu Phân nghe lời Dương Thiên Lôi nói, nhãn thần nguyên bản vô cùng hung hãn lại thay đổi. Nàng nghĩ tới những chuyện đã xảy ra khi bọn họ còn bé mà Lý Tuyết đã kể cho nàng nghe, trong lòng ngược lại có điểm vị đạo là lạ.
Hai người cùng nhau đi vào thang máy, đều im lặng không nói, để Tống Hiểu Phân càng cảm giác quái dị, nhìn vào Dương Thiên Lôi với vẻ mặt nhàn tản tự nhiên, bỗng nhiên lấy ra điện thoại đi động, mở đoạn ghi âm có chút điểm đùa giai nói: - Tôi đã ghi lại rồi, có lẽ tôi không phải là người thích mánh lẻo. - Cậu cứ tự nhiên, Tuyết tỷ sẽ không tính toán!
Dương Thiên Lôi mỉm cười nói.
Sau khi rời khỏi thang máy, vừa mới tới cửa nhà, Dương Thiên Lôi lại khẽ nhíu mày, vốn định dùng chìa khóa mở rộng cửa, nhưng lại bấm vào chuông báo. - A? Tống gia gia, bá phụ, bá mẫu, bọn họ đã trở về…
Lý Tuyết đang ngồi với một lão nhân khí độ bất phàm và một đôi vợ chồng trung niên xem ti vi, nói chuyện phiếm, sau khi nghe được chuông cửa, nhất thời đứng dậy nói. Ba người cũng thấy được Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân trong màn hình, nhất thời đều đứng lên. - Thiên Lôi! Hiểu Phân, gia gia, cha mẹ của em tới!
Lý Tuyết hô một tiếng với Dương Thiên Lôi, trực tiếp kéo tay Tống Hiểu Phân nói. - Nha đầu con… Vì sao người đầy mồ hôi?
Mẫu thân của Tống Hiểu Phân có chút kinh ngạc hỏi. - Con chạy bộ trở về… Gia gia… Cha… Mọi người tới đây làm gì nha, cũng không nói sớm cho người ta… - Gia gia không đến, cháu còn chịu trở về gặp gia gia sao?
Lão nhân khí độ bất phàm mang theo một tia sủng nịch nhìn vào Tống Hiểu Phân nói, nói xong ánh mắt lại chuyển sang nhìn Dương Thiên Lôi: - Thiên Lôi đúng không? Người thứ nhất mãn phân, trạng nguyên toàn quốc, rất không tồi… Nhất biểu nhân tài! - Gia gia quá khen!
Dương Thiên Lôi vừa cười vừa nói: - Chào bá phụ, bá mẫu! - Tốt, tốt!
Phụ thân Tống Hiểu Phân đánh giá Dương Thiên Lôi, cười nói. - Thiên Lôi a, không phải là nha đầu của chúng ta cõng cháu trở về đấy chứ?
Để Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân siêu cấp không nói được gì chính là, lão mama của Tống Hiểu Phân dĩ nhiên thân thiết kéo tay Dương Thiên Lôi, nói ra một câu không hiểu ra sao như vậy. Nhất thời khiến Tống Hiểu Phân biến thành một mặt trời đỏ bừng. - Mẹ! Người nói cái gì vậy… Hắn từ nhỏ đã chạy bộ, so với người ta còn mạnh hơn! - A a… Hiểu rồi hiểu rồi…
Lão mama Tống Hiểu Phân cười tủm tỉm nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện - Gia gia, bá phụ, bá mẫu, mọi người nói chuyện đi… Cháu cùng với Tuyết tỷ xem TV…
Dương Thiên Lôi không nói thêm gì, kéo theo Lý Tuyết với thần tình hơi dị dạng, trực tiếp bước về phía phòng ngủ của mình, Lý Tuyết cười cười với bốn người, không nói thêm điều gì.
… - Tiểu Tuyết?
Sau khi tiến vào phòng, Dương Thiên Lôi cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương, không gọi Tuyết tỷ như trước, mà kêu một tiếng Tiểu Tuyết. - Hử? Gọi Tuyết tỷ!
Mặt Lý Tuyết đỏ lên, nói. - Chị lo lắng sao? - Lo lắng cái gì? - Hắc hắc… Chị biết…
Dương Thiên Lôi ôm lấy thắt lưng nhỏ gầy linh lung của Lý tuyết, nhẹ giọng nói: - Từ hôm nay trở đi, để xưng hô "Tuyết tỷ" này trở thành quá khứ đi… - Không thể…
Lý Tuyết đẩy tay Dương Thiên Lôi, trên mặt nở nụ cười mỉm ngọt ngào, nói: - Chị không lo lắng… Là em phải suy nghĩ một chút, tất cả chờ sau khi em tốt nghiệp đại học được không? Trước đây, trong mắt người khác, em chính là một người thích phản loạn, rất bất mãn đối với xã hội, nhưng em chân chính như thế nào, chị hiểu, người khác không hiểu…