Ngưu Trung không dẫn theo Dương Thiên Lôi trực tiếp rời khỏi căn cứ ngầm, mà dẫn tới một gian phòng cực kỳ rộng lớn, bố trí giống như chỗ thu tiền ngân hàng. - Trung ca, khỏe không!
Hai người vừa mới tiến vào, một nữ nhân tuổi khá trẻ phía sau vách ngăn bằng kính liền mỉm cười chào hỏi với Ngưu Trung, ánh mắt lại xa lạ nhìn Dương Thiên Lôi. - Thành viên vừa mới gia nhập, Dương Thiên Lôi, tư liệu cụ thể tôi sẽ truyền cho cô sau. Trước tiên cô giúp hắn làm chi phiếu công việc, đồ dùng liên lạc, tạm thời để tiền lương một tháng. - Được!
Nữ nhân tuổi còn trẻ vừa cười vừa nói, nói xong liền gõ bàn phím cách cách cách…
Nhìn chiếc điện thoại di động giống như hàng hóa bày bán thông thường, cùng với chi phiếu ngân hàng hoa hạ nhân dân trong tay, trên mặt Dương Thiên Lôi hiện lên nụ cười mỉm. Cho dù hắn có tâm cảnh Chân Tiên cảnh, thế nhưng sinh hoạt tại thế giới này, tiền là thứ không thể thiếu được, hơn nữa là phi thường cần. Điện thoại di động đương nhiên không phải là loại điện thoại đi động thông thường, không những dùng được các chức năng giống như điện thoại thông thường, trong đó còn các loại chức năng mã hóa thông tin đặc thù. Nước lửa không xâm, có thể thay đổi hình dạng, deo trên cổ tay cũng được.
Ngưu Trung dẫn theo Dương Thiên Lôi trở về gian phòng Lý Tuyết chờ đợi lúc trước, tiếp nhận bản luận văn tốt nghiệp của Lý Tuyết, cũng hỏi xem Lý Tuyết còn có chuyện gì khác muốn làm tại thủ đô, sau đó gọi người đưa cả hai trở về cô nhi viện.
Bốn ngày sau, tất cả hành lý trong ký túc xá của Lý Tuyết đều được lấy về hết, đồng thời còn mang theo bằng tốt nghiệp, bằng học vị.
Tuy rằng Lý Tuyết vô cùng khiếp sợ đối với năng lực của phụ thân Ngưu Vượng, nhưng cũng không hỏi nhiều. Dương Thiên Lôi đương nhiên không nhiều lời. Lý Tuyết tựa hồ như quên đi tất cả mọi chuyện phát sinh trong mấy ngày vừa qua, nàng một lần nữa khôi phục lại như xưa. Ban này nàng cùng với viện trưởng, cùng với các anh chị em trong cô nhi viện chơi đùa với nhau, mà mỗi ngày sáng sớm Dương Thiên Lôi đều cùng Ngưu Ma Vương ra ngoài, buổi tối trở về đúng giờ ăn cơm. Cơm nước xong, hai người cùng nhau tản bộ, cùng nhau đi không mục đích khắp Hàm Thành quen thuộc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện
Rất bình thản, nhưng tràn ngập ấm áp.
Ngày hai mươi bốn tháng sáu, thành tích thi vào trường đại học được công bố.
Bảy giờ sáng sớm, Lý Tuyết đã giục Dương Thiên Lôi dậy sớm ăn sáng, sau đó kéo theo Dương Thiên Lôi tới phòng làm việc của viện trưởng. Viện trưởng và Lý Tuyết quả thực vô cùng khẩn trương kích động, nhưng bản thân Dương Thiên Lôi lại không có gì đặc biệt, thậm chí đã xác định trước, ngoài trừ ngữ văn, và tiếng Anh bởi vì ngữ văn và tiếng Anh có một bài thi viết đoạn văn, hắn không thể khẳng định chính xác điểm được chấm là bao nhiêu, nhưng khoa học tự nhiên hắn phi thườngrõ ràng. Chung quy điểm đánh giá nhất định có năm phần chênh lệch.
Bảy trăm hai mươi điểm. Tiếng anh trừ đi năm điểm so với điểm tối đa, ngữ văn trừ đi mười lăm điểm so với điểm tối đa, cùng với mười điểm liên quan tới tâm tình của các thầy cô giáo chấm bài. Đây chính là điểm đánh giá của hắn.
Bắt đầu từ bảy giờ năm mươi lăm, Lý Tuyết liền cầm lấy thẻ chứng minh của Dương Thiên Lôi, càng không ngừng gọi điện thoại và bấm tin nhắn các loại.
Rốt cuộc, tại khoảng tám giờ mười, điện thoại kết nối được, Lý Tuyết rất nhanh đưa thẻ chứng minh của Dương Thiên Lôi vào, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động tới đỏ bừng, tinh thần của viện trưởng rất quắc thước, trên gương mặt đã tỏa sáng sức xuân cũng tràn ngập chờ mong, ngay cả hô hấp cũng có điểm gấp gáp. - Thẻ chứng minh bạn đưa vào đã kết nối, tên thí sinh: Dương Thiên Lôi. Xác nhận mời dựa theo các tự "Ngữ văn: một… lăm… mươi…"
Thời điểm thanh âm máy móc chậm rãi đọc ra thành tích của Dương Thiên Lôi, Lý Tuyết và viện trưởng khẩn trương không gì sánh được nhất thời hưng phấn kêu lên một tiếng, thậm chí Dương Thiên Lôi cũng có điểm kỳ quái, ngữ văn 150 điểm? Viết văn được trọn điểm, không hề bị trừ như dự tính ban đầu.
"Toán học: 1…5…0… A", "Tiếng Anh: 1… 5…0… A", khoa học tự nhiên tổng hợp 3…
Thời điểm trong điện thoại truyền tới số 3, Lý Tuyết đã thét lên chói tai nhào vào người Dương Thiên Lôi, mà viện trường thì bật người dậy, lấy tốc độ so với thanh niên còn nhanh hơn nhiều chạy ra khỏi phòng làm việc: - Mãn phân, mãn phân, thành tích thi vào trường đại học của Thiên Lôi được mãn phân (tròn điểm)!
Dương Thiên Lôi cảm thụ được vui sướng và kích động phát ra từ sâu trong nội tâm của Lý Tuyết, còn có bộ dáng vui mừng như điên của viện trưởng, trong lòng tràn ngập một cỗ dòng nước ấm. Bất quá, cũng có điểm quấn quýt, sớm biết những thầy cô giáo chấm điểm có thể rộng tay như vậy thì hắn đã cố ý để sai một chút, thành tích mãn phân này thực sự quá mức dọa người, quá mức cao rồi. Sợ rằng không chỉ là trạng nguyên của Hàm Thành không!
Hắn nhỡ kỹ rằng năm đó, trạng nguyên thi vào trường đại học mới chỉ có bảy trăm ba mươi điểm, mà người có thành tích cao nhất của Hàm Thành mới chỉ là bảy trăm mười điểm. Mà hắn hiện tại thực sự quá nổi bật, được tròn điểm 750 điểm! - Thiên Lôi, đi đại học Thanh Hoa đi! Đại học khoa học tự nhiên tốt nhất!
Hưng phấn qua đi, tuy rằng Lý Tuyết không muốn, nhưng vẫn nói. - Không, chúng ta đã sớm thương lượng xong rồi, đi Ma Đô!
Dương Thiên Lôi mỉm cười nói: - Yên tâm đi, học đại học ở đâu cũng giống nhau, huống hồ Ma Đô không thiếu đại học lớn.
Không quá lâu sau, Ngưu Ma Vương vô cùng kích động gọi điện thoại tới, người này thi vào đại học được tới sáu trăm ba mươi điểm, là thành tích có thể tùy tiện chọn những trường đại học nổi danh nhất, thành tích này không khiến hắn hưng phấn mới là lạ. Thế nhưng khi Dương Thiên Lôi bị buộc không có biện pháp, cố ép nói ra thành tích của chính mình, người này trực tiếp nói một câu "ta kháo" rồi tắt điện thoại.
Oanh động! Điểm thi vào trường đại học cao nhất từ trước tới nay, chân chính được mãn phân!
Vài ngày tiếp theo thực sự quá náo động rồi, Dương Thiên Lôi trở thành đề tài nghị luận của toàn bộ Hàm Thành, thậm chí toàn quốc, cô nhi viện quạnh quẽ cũng trở nên ngựa xe như nước, trường học khắp Hàm Thành đều đưa ra giải thưởng lớn, nhưng không người nào nhìn thấy bóng dáng của Dương Thiên Lôi, tất cả đều do viện trưởng xử lý, Lý Tuyết cũng lui vào trong phòng không lộ mặt, nhưng nụ cười ngọt ngào trên mặt lại thủy chung không hề dừng lại.
Khi đại học Thủ Đô và đại học Thanh Hóa, đại biểu của hai trường đại học tối cao của Hoa Hạ tìm tới cô nhi viện muốn tuyển sớm Dương Thiên Lôi, lại bị viện trưởng sớm được Dương Thiên Lôi nhờ cậy uyển chuyển cự tuyệt, nguyên nhân rất đơn giản, khí hậu không thích hợp. Mà các trường đại học hàng hiệu khắp Hoa Hạ vươn cành ô liu tới, cũng gặp phải sô phận cự tuyệt giống nhau. Bất quá, một trường đại học mới thành lập hai năm tại Ma Đô, phương tiện nhất lưu, thầy giáo nhất lưu, nhưng học phí siêu cao, tạm thời chưa có danh khí quá lớn, len lén đưa ra điều kiện hậu đãi và phần thưởng, Dương Thiên Lôi lại rất sảng khoái đáp ứng.
Cầm tiền của người, đương nhiên phải làm chút nghĩa vụ nhất định, đây chính là tròn ba mươi vạn đồng (~600 triệTrà TruyệnD, còn tùy tỷ giá cao thấp có thể lên tới 900 triệu) nha, đối với Dương Thiên Lôi lúc này mà nói tuyệt đối là bút tiền cực lớn. Vì vậy, Dương Thiên Lôi đặc biệt tham gia một chương trình quảng cao cho trường học này, trực tiếp đưa ra một đoạn phát biểu đại loại như: "Tôi xem trọng chính là tiềm lực của đại học Hoa Kiếm, tuy trường vừa mới thành lập không lâu, nhưng lại sở hữu cơ sở vật chất thuộc hàng nhất lưu quốc tế, các thầy cô giáo đều rất giỏi, cùng với những điều kiện liên kết với các trường đại học nổi danh trên thế giới hiện nay mà các trường đại học khác không có, tôi tin tưởng, ở đây càng thích hợp hơn đối với tôi."
Dương nhiên, tuy rằng miễn cưỡng làm, nhưng lời nói của Dương Thiên Lôi không sai.
Đại học Hoa Kiếm chỉ trong vòng hai năm đã trở thành đại học tương đối cao cấp của Hoa Hạ, mà năm đó, cũng đã hấp thu trạng nguyên thi vào trường đại học toàn quốc. Bất quá, bởi vì có Dương Thiên Lôi trở về, bánh xe lịch sử phát sinh thay đổi, trạng nguyên đã từng trước kia biến thành hắn mà thôi.
Loại động thái như thế này của Dương Thiên Lôi khiến các chương trình TV, Trà Truyện, một số trường học nổi danh và trường đại học Hoa Kiếm vừa mới thành lập xảy ra tranh cãi vô cùng to lớn, thậm chí còn xoay xung quanh cơ sở văn hóa Hoa hạ mấy nghìn năm qua đối lập với tiền tài.
Còn có rất nhiều cơ hội kiếm tiền khác, bất quá Dương Thiên Lôi từ chối toàn bộ. Đơn giản là bởi vì tất cả các cơ hội kiếm tiền này đều không hiệu quả bằng tham gia các chương trình quảng cáo của doanh nghiệp khác nhau. Mà loại quảng cáo tốn công tốn sức tốn danh tiếng như vậy, Dương Thiên Lôi sao bỏ sức đi làm?
Tuy rằng Ngưu Ma Vương cực lực yêu cầu tới trường đại học Hoa Kiếm tại Ma Đô cùng Dương Thiên Lôi, thế nhưng lại bị phụ thân hắn ngăn cản, lựa chọn trường đại học tương đối bình thường tại Xuân Thành, tên là đại học Thải Vân.
Lý Tuyết với thành tích rất cao, tại thời điểm học năm thứ ba trong thường đã đảm nhiệm vị trí phiên dịch khi giao lưu với phái đoàn quốc tế quan trọng, đến năm thứ tư, lúc trường trung học tốt nhất của Ma Đô là Ma Đô Trung Học đến trường đại học sư phạm thủ đô thông báo tuyển dụng, nguyen bản chỉ nhằm vào nghiên cứu sinh, nhưng Lý Tuyết với thân phân sinh viên chưa tốt nghiệp nhận được đề cử, thành tích phỏng vấn đệ nhất, trực tiếp ký kết hợp đồng tuyển dụng. Thời gian đưa tin chỉ cách thời gian Dương Thiên Lôi nhập học mấy ngày.
Đại học Hoa Kiếm len lén "hối lộ" một khoảng 30 vạn đồng, Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết thương lượng với nhau, toàn bộ để lại cho cô nhi viện. Bởi vì viện trưởng cũng tốt, bởi vì chính phủ cung cấp điều kiện sinh hoạt cơ bản cũng tốt, tuy rằng điều kiện kham khổ một chút, nhưng chung quy hai người cũng làm ra được chút hồi báo trước khi rời đi, tinh thần nhẹ nhàng thoải mái cáo biệt viện trưởng, cùng với Ngưu Ma Vương tại trạm xe lửa, phất tay lưu luyến, bước lên xe lửa tới Ma Đô. - Mẹ, khó chịu muốn chết, vì sao lại có nhiều người như vậy… - Đáng đời, cha của con muốn đặc biệt đưa con đi, con mặc kệ, muốn đi bằng xe lửa chịu vạ, còn để mẹ của con chịu khổ theo! - Người ta không ngồi xe lửa bao giờ mà, ai biết chật chội như vậy! Ngay cả giường nằm cũng không mua được! Mẹ, người ta muốn… Đi tiểu đi tiểu… Làm sao bây giờ?
Nữ hài nhìn đoàn người trong lối đi chặt hẹp, có điểm hạ giọng nói bên tai mẫu thân.
Mặc dù câu nói cuối cùng nữ hài đã ghé sát vào bên tai mẫu thân mình, nói thềm như không phát ra tiếng, thế nhưng vẫn rất rõ ràng truyền vào trong tai Dương Thiên Lôi, để khóe miệng Dương Thiên Lôi kìm lòng không được nở nụ cười mỉm.
Không thể không nói, nha đầu này và Dương Thiên Lôi tựa hồ như có chút duyên phận trời định. Dương Thiên Lôi vừa mới trở về, nữ hài thứ hai nhìn thấy chính là nàng, hơn nữa trong một ngày gặp tới hai lần, còn đều xảy ra va chạm ma sát.
Hoa hậu giảng đường bưu hãn, Tống Hiểu Phân.
Có thể mở được cửa hàng đồ cổ, tự nhiên là người giàu có nhất định, đi bằng xe lửa chật chội này xác thực không thể tưởng tượng, nhất là thời điểm học sinh đi nhập học, có thể nói là cao điểm trong cao điểm. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu phỏng chừng là máy bay tại Hàm Thành cung không đủ cầu, mỗi ngày chỉ có một vài chuyến như vậy, mà thời gian tới và thời gian đi sát nhau, sân bay ngay cả một chiếc cũng không nhìn thấy. Nhân viên đều là công tác theo thời gian gián đoạn, thời điểm có máy bay tới nửa giờ mới có thể khai thông điểm kiểm tra và vận chuyển hành lý.
Lúc này, nàng cũng bước lên trên đoàn tàu này, hiển nhiên là tới trường học nhập học, hơn nữa khả năng rất lớn chính là Ma Đô, thậm chí hẳn là đại học Phục Đan, bởi vì thành tích của nàng sợ rằng chỉ có đại học hàng hiệu này mới có thể xưng đôi. - Đông như vậy, còn có thể làm sao bây giờ?
Mẫu thân Tống Hiểu Phân mắng, nàng đang định uống nước, lại nhíu mày, không dám uống.