Huyền Thiên

Chương 822: Sinh mệnh sinh ra


Ai?

- Dương… Thiên Lôi?

Nguyên Thanh Thiên Quân và Mộc Thanh Vũ hầu như cùng một lúc nói trong lòng. Dương Thiên Lôi có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng ba động thần niệm bàng bạc của Nguyên Thanh Thiên quân trong sát na tràn ngập ra, khiến tâm tình khiếp sợ hoàn toàn hiển lộ không chút che giấu. Mà Mộc Thanh Vũ ngoại trừ khiếp sợ cường liệt ra, còn có một cỗ tình cảm kinh hãi hỗn loạn không tên.

Hơn nữa, tại lúc thanh âm vừa mới hạ xuống, Mộc Thanh Vũ và Nguyên Thanh Thiên Quân đồng thời cảm ứng được năng lượng xung quanh trôi qua cực nhanh bỗng nhiên dừng lại, thần niệm năm xưa Dương Thiên Lôi lưu lại cho Hạ Quân Trúc tại chỗ sâu trong Mộc Thanh Vũ cũng nhanh chóng chia ly.

Chốc lát sau, căn bản không để hai người kịp phản ứng, oanh một tiếng, viên cầu rời khỏi đầu Mộc Thanh Vũ, xuất hiện ngay trước mặt hai người.

Viên cầu, vũ trụ bất diệt hình thức ban đầu.

Cùng với lần đầu tiên Mộc Thanh Vũ nhìn thấy đã có sự khác nhau rất lớn, thời gian hơn mười năm vừa qua nó đã lớn hơn rất nhiều, nguyên bản chỉ lớn hơn củ khoai tây một chút, lúc này đường kinh dĩ nhiên lên tới mười thước, xung quanh ẩn chứa rất nhiều phù văn màu vàng huyền ảo không gì sánh được, trong sát na phảng phất như dung hợp thành một thể với toàn bộ Linh Đạo Động, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, đang bành trướng cực nhanh.

- A?

- A?

- A?

Ba tiếng kinh hô đồng thời bạo phát, chỉ bất quá cảm xúc ẩn chứa trong đó lại không giống nhau, hai tiếng đầu tiên tự nhiên chính là Mộc Thanh Vũ và Nguyên Thanh Thiên quân, vô luận bọn họ nghĩ thế nào cũng không ra được, Dương Thiên Lôi đang trong trạng thái vũ trụ hình thức ban đầu đột nhiên tỉnh táo lại, càng không nghĩ ra, hắn dĩ nhiên đơn giản giải quyết vấn đề của Mộc Thanh Vũ như vậy.

Thế nhưng, một tiếng kinh hô cuối cùng cũng xuất phát từ ý niệm của Dương Thiên Lôi. Tại lúc cảm nhận được trạng thái chân chính của chính mình, nhất là bởi vì trạng thái của Mộc Thanh Vũ bởi vì chính mình phải chịu đựng, đồng thời tại thời điểm Nguyên Thanh Thiên Quân muốn tìm cao thủ tới hỗ trợ, Dương Thiên Lôi lập tức không nghĩ ngợi, liền thôi động ý niệm, thu hồi thần niệm chính mình đã từng lưu lại trong cơ thể Hạ Quân Trúc.

Hắn có rất nhiều nghi vấn muốn nhận được giải đáp. Thế nhưng để hắn không nghĩ tới chính là, trong nháy mắt thu hồi lại thần niệm, ý niệm của hắn dĩ nhiên mất đi tất cả liên hệ với Mộc Thanh Vũ, cùng lúc đó một cỗ năng lượng thần bí trực tiếp sản sinh trong vũ trụ hình thức ban đầu, lấy vố số quang điểm xung quanh hắn làm hạch tâm, quỹ tích vận hành càng xảy ra biến đổi kinh người, nhưng cũng không để hắn kịp có cảm ứng, hắn chỉ là một cỗ ý niệm thuần túy, dĩ nhiên bị cỗ năng lượng thần bí kia trực tiếp dẫn ra khỏi vũ trụ hình thức ban đầu.

Đừng nói là Mộc Thanh Vũ và Nguyên Thanh Thiên Quân, cho dù là quang điểm bên cạnh, hắn cũng không hề cảm ứng được một chút.

Hắn làm sao không khiếp sợ? Cái này là con mẹ nó dị biến như thế nào?

Dương Thiên Lôi là hình thái ý niệm thuần túy, trong nháy mắt sau phảng phất như tiến vào trong chân không vô cùng voo tận, tại một mảnh tĩnh lặng tới cực hạn ghé qua một lát, bỗng nhiên dung nhập vào trong một con lốc năng lượng kinh khủng.

Không có chân thân, không có nguyên thần, không có thần niệm thủ hộ, hắn chỉ là một tia ý niệm, tại giờ khắc này, phảng phất giống như tiến vào trong biển rộng vô tận tràn đầy going tố mãnh liệt, trong nháy mắt kia, dòng loạn lưu năng lượng kinh khủng hầu như xé rách hắn thành vô số mảnh.

- Dương Thiên Lôi? Dương Thiên Lôi?

Linh Đạo Động, Mộng Thanh Vũ lần lượt thôi động thần niệm của chính mình muốn câu thông với vũ trụ hình thức ban đầu vừa mới huyền phù trước mặt chính mình, thế nhưng, cũng giống như viên cầu lúc nàng nhìn thấy và tiếp xúc lần đầu tiên, thần niệm vừa mới tiếp túc liền bị đẩy văng đi.

- Sư phụ… Đây là có chuyện gì?

Mộc Thanh Vũ khiếp sợ hỏi thăm, lúc này tuy rằng vẫn chưa khôi phục tới trạng thái đỉnh phong như trước, nhưng trong chốc lát vũ trụ hình thức ban đầu đình chỉ hấp thu năng lượng của nàng, pháp lực do Nguyên Thanh Thiên quân trên cơ bản đã giúp nàng khôi phục bảy tám phần tu vi.

Nghe Một Thanh Vũ nói, Nguyên Thanh Thiên Quân cũng tràn đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm vào vũ trụ hình thức ban đầu trước mắt, quang mang mi tâm lóe ra, rõ ràng đang nỗ lực câu thông với Dương Thiên Lôi, bất đắc dĩ lắc đầu.

Không thể không nói, điều này đã vượt qua kiến thức của Nguyên Thanh Thiên Quân.

Tất cả những ghi chép có liên quan tới vũ trụ bất diệt vốn tương đối đơn giản. Hắn có thể suy đoán ra được nhiều tình huống như vậy đã tương đối không tồi, hiện tại sao có khả năng biết được trên người Dương Thiên Lôi xảy ra cái gì?

Dựa theo suy nghĩ của hai người, nếu như Dương Thiên Lôi có thể tự động chia lìa thần niệm của chính mình và thân thể của Mộc Thanh Vũ, đồng thời vừa mới tiến hành câu thông với bọn họ, kiên quyết lúc này không thể không để ý tới bọn họ như vậy.

Mà hiện tại đã xảy ra chuyện lạ, tất có nguyên nhân.

- Thanh Vũ, xem ra không có hi vọng rồi…

- Sư phụ, lẽ nào hắn không muốn giao lưu với chúng ta sao?

- Hẳn là không phải, nếu như không muốn nói hắn đã không để chúng ta biết được hắn đã tỉnh lại. Ta nghĩ… Hẳn là hắn cũng không nghĩ tới sau khi chia lìa thần niệm ra khỏi thân thể của ngươi sẽ gặp phải loại tình huống như thế này… Không cần phải suy nghĩ quá nhiều, nếu như hắn đã tồn tại trong trạng thái vũ trụ hình thức ban đầu, chờ khi vũ trụ chân chính niết bàn thành công, tự nhiên sẽ sống lại.

- Niết bàn thành công cần có bao nhiêu thời gian?

- Điều này ngoài việc pháp tắc thiên địa khôi phục hoàn toàn, năng lượng thiên địa đạt tới trình độ lúc vũ trụ băng diệt, lấy tốc độ hấp thu năng lượng thiên địa của hắn hiện tại, sợ rằng phải mấy chục vạn năm… Bất quá, theo vũ trụ dần dần phát triển, tốc độ hấp thu năng lượng sẽ càng lúc càng nhanh hơn, ta phỏng chừng không tới vạn năm là có thể khôi phục lại như thường…

Nghe được lời nói của Nguyên Thanh Thiên Quân, Mộc Thanh Vũ tựa hồ thở ra một hơi.

Một vạn năm, đối với tu luyện giả Chân Tiên cảnh mà nói, bất quá chỉ là một lần nháy mắt mà thôi. Mỗi một lần lĩnh ngộ, một lần bế quan, một lần lịch lãm đều có khả năng vượt quá thời gian vạn năm.

Nguyên Thanh Thiên Quân ngưng mắt nhìn Một Thanh Vũ một lát, nói:

- Ngươi rất quan tâm hắn?

- A?

Nghe được sư phụ hỏi, trên mặt Mộc Thanh Vũ nhất thời hiện lên rặng mây đỏ, vội vàng đáp lại:

- Không phải, đồ nhi chỉ là hi vọng hắn có thể khôi phục nhanh một chút, muốn kiến thức xem Chân Tiên cảnh chân chính là bộ dạng gì…

Nguyên Thanh Thiên Quân mỉm cười, cũng không nói cái gì, chỉ là trong lòng đã sớm hiểu rõ, vô cùng thấu đạt. Nguyên nhân hắn hỏi như vậy chỉ là tâm tình có chút hiếu kỳ mà thôi, dù sao Hạ Quân Trúc chỉ là một đạo phân thân nguyên thần do Mộc Thanh Vũ phân tách ra, nhưng các loại đấu hiệu biểu hiện của Mộc Thanh Vũ đối với Dương Thiên Lôi hoàn toàn đã vượt qua phạm vi "Mộc Thanh Vũ" nguyên bản nên nó.

Mà thần tình của Mộc Thanh Vũ lúc này lại chứng minh phán đoán của bản thân.

Không thể không nói, đây là một chuyện phi thường kỳ quái, chỉ môt đạo phân thân nguyên thần dĩ nhiên sản sinh ảnh hưởng to lớn đối với bản tôn như vậy.

- Uh, tất nhiên có thể kiến thức được. Tuy rằng tạm thời không thể câu thông với hắn, nhưng vũ trụ hình thức ban đầu này đối với với Nguyên Linh Môn chúng ta mà nói chính là thu hoạch cực kỳ to lớn. Tuy rằng tiêu hao năng lượng trong Linh Đạo Động rất lớn, nhung chúng tat u luyện ở chỗ này, thu hoạch càng nhiều hơn. Được rồi, ngươi tạm thời tu luyện ở đây đi!

Nguyên Thanh Thiên Quân nói xong, quay về phía Mộc Thanh Vũ, nhẹ nhàng vung tay lên, nhất thời biến mất khỏi Linh Đạo Động.

Mà không gian xung quanh Mộc Thanh Vũ đã xảy ra thay đổi cực lớn. Nàng vẫn như trước ở bên trong vị trí hạch tâm nhất của Linh Đạo Động, nhưng tiến nhập vào không gian đơn độc, vũ trụ hình thức ban đầu nguyên bản chỉ có đường kính mười thước phảng phất giống như biến thành một vầng thái dương ánh sáng ngọc, giắt trên đỉnh đầu nàng.

Cùng lúc đó, ba thân ảnh bế quan tu luyện rìa ngoài Linh Đạo Động cũng đột nhiên cảm thụ được linh khí thiên địa xung quanh bắt đầu khởi động, trên đỉnh đầu mỗi người liền treo cao một vũ trụ hình thức ban đầu.

Mà Nguyên Thanh Thiên Quân rời khỏi chỗMộc Thanh Vũ, trực tiếp phát sinh mấy mệnh lệnh triệu tập, ngoại trừ hai đạo là truyền cho Ngưu Phấn và Lý Uyển Nhi, những đạo còn lại đều là triệu lập các đệ tử thiên tài nổi tiếng của Nguyên Linh Môn.

Sau khi làm xong tất cả chuyện này, trên mặt Nguyên Thanh Thiên Quân hiện lên nụ cười tràn ngập chờ mong, nhìn xuống dưới quần sơn, mang theo một tia ngạo nghễ, thầm nghĩ trong lòng:

- Sau trăm năm, Nguyên Linh Môn nhất định đại phóng quang mang.

Trong cơn lốc năng lượng kinh khủng, Dương Thiên Lôi một lần nữa rơi vào dị beines, mặc dù lúc này càng thêm thảm liệt, càng thêm kinh khủng, cũng không hề có khái niệm thời gian, mỗi một giây trôi qua đều khiến Dương Thiên Lôi cảm giác giống như trăm vạn năm, thế nhưng hắn rất nhanh trở nên tự nhiên bình lặng, không vui không buồn!

Vũ trụ hình thức ban đầu phảng phất giống như trải qua kinh lịch hàng tỉ năm, để tâm tình của hắn có sự thăng hoa về chất. Đương nhiên quan trọng hơn chính là tại chỗ Hạ Quân Trúc và sư phụ của nàng đã thu được tin tức vô cùng quý giá, tuy rằng vẫn còn rất nhiều nghi vấn và bí ẩn chưa kịp hỏi liền lâm vào hành trình kỳ dị này, nhưng hắn đã có thể thản nhiên đối mặt.

Chí nguyện to lớn muốn khám phá chân tướng bản nguyên trước kia càng trở nên kiên định hơn so với bất cứ thời khắc nào. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Bất diệt chi vũ, năng lượng bản nguyên, Chân Tiên cảnh… Có thể có ngày hôm nay, Dương Thiên Lôi thủy chung cảm giác bàn tay to của số mệnh thao túng tất cả, mỗi một cuộc kỳ ngộ và thay đổi của bản tahan tựa hồ đều đặc biệt chiếu cố chính mình, loại cảm giác này, Dương Thiên Lôi cảm thấy rất nghẹn khuất, rất phiền muộn, cũng tức giận mắng trong lòng vô số lần, nhưng lúc này đây, đại băng diệt của Tam Thập Tam Thiên lần đầu tiên để Dương Thiên Lôi sinh ra cảm giác cảm kích đối với số phận không thể tiếp xúc kia.

Đúng vậy, là cảm giác cảm kích.

Bởi vì, số phận không chỉ cho hắn cơ hội, cũng cho cho những người thân của hắn cơ hội.

Dương nhiên, điểm cảm giác cảm kích đối với sự khống chế không cho hắn một chút sức chống cự mà nói quả thực không đáng kể chút nào, vì vậy Dương Thiên Lôi hiện tại so với bất cứ thời khắc nào trong dĩ vãng đều khát vọng bước lên trên đỉnh cao con đường tu luyện, vững vàng nắm giữ số mệnh trong tay chính mình.

Một đoàn ý niệm tinh thuần thường thường bị cơn lốc năng lượng xé rách thành vô số đạo, nhưng dưới sự khống chế của Dương Thiên Lôi, có thể hội tụ dung hợp một chỗ trong thời gian ngắn.

Chỉ bất quá, theo thời gian trôi qua, quang điểm ý niệm càng lúc càng trở nên nhỏ bé, phảng phất như lúc nào cũng có khả năng bị dập tắt bởi cơn lốc năng lượng.

Rốt cuộc, tại lúc Dương Thiên Lôi cảm giác như đã phiêu đãng qua hàng tỉ năm, hắn một lần nữa khôi phục tới trạng thái vũ trụ hình thức ban đầu, trở thành một quang điêm yếu ớt.

Lúc này, Dương Thiên Lôi vốn đã có thể bằng vào ý niệm ngưng tụ thành thần thông, lần thứ hai biến thành một tia ý niệm đơn thuần yếu ớt, tất cả năng lực đã bị đánh tan hoàn toàn.

Thế nhưng Dương Thiên Lôi không hề có một chút uể oải.

Bởi vì lúc này hắn vô cùng rõ ràng cảm ứng được ý niệm của chính mình trở nên cô đọng hơn nhiều, tuy rằng vẫn rất yếu ớt, nhưng vận chuyển như ý, cơn lốc năng lượng tàn sát bừa bãi kia đã không thể tổn thương tới ý niệm của hắn.

Càng khiến Dương Thiên Lôi kinh hỉ chính là, theo thời gian trôi qua, hắn dĩ nhiên có thể cảm ứng được rõ ràng, một tia ý hiệm của hắn đã bắt đầu hội tụ trong cơn lốc năng lượng, đồng thời theo ý nguyện của chính mình, chuyển hóa thành năng lượng bản nguyên do hắn lĩnh ngộ ra, từng chút từng chút tăng trưởng, càng lúc càng trở nên mạnh mẽ…

Lại không biết qua bao lâu, ý niệm của Dương Thiên Lôi phát ra tiếng sấm nổ ầm ầm, phong vân tụ hội, năng lượng bản nguyên ngưng tụ ra phảng phất như trải qua lễ rửa tội của Thiên Kiếp, từng đạo từng đạo lôi đình không ngừng oanh kích… Rốt cuộc có một ngày, năng lượng bản nguyên biến mất, lại sinh ra một thực thể rất nhỏ, một sinh mệnh thể, phảng phất chỉ là môt tế bào.

Trong nháy mắt khi tế bào này sinh ra, ý niệm của Dương Thiên Lôi cảm thụ được một cỗ lực lượng thôn phệ vô cùng huyền ảo, trực tiếp lan rộng ra ngoài…