Huyền Thiên

Chương 283: Không nên a (hạ)


Dương Thiên Lôi nói xong, nhất thời chậm rãi rót vào trong thân thể Trương Tử Hàm một đạo năng lượng thuộc tính mộc tinh thuần bàng bạc. Trong nháy mắt năng lượng này liền chạy dọc theo kinh mạch tuần hoàn tới vùng đất thần bí giữa hai chân Trương Tử Hàm.

Trương Tử Hàm vừa thấy xấu hổ, nhưng tràn ngập ngọt ngào ôm lấy Dương Thiên Lôi, nói:

- Không nên, chúng ta, cũng không biết chuyện kia đã diễn ra trong bao lâu. Khẳng định sư phụ sẽ mau chóng quay trở lại.

- Sao có thể? Chí ít, sư phụ phải mất nửa ngày nữa mới tới đây, chớ sợ chớ sợ, ngươi xem nhìn, nó còn ăn chưa no đây...

Dương Thiên Lôi, tên vô sỉ này trực tiếp cầm lấy bàn tay nhỏ bé non mềm của Trương Tử Hàm, lên trên tiểu đệ của hắn vẫn đang ở tư thế oai hùng hiên ngang, hùng dũng oai vệ khí phách.

Nhất thời, trái tim Trương Tử Hàm đập nhanh, vô cùng e thẹn nói:

- Lần trước ngươi còn gạt ta, nói cái gì mà phản ứng sinh lý, ngươi đã sớm nghĩ tới cái kia...

- Cái nào cơ?

- Cái kia...

- Là như thế này sao?

Dương Thiên Lôi bỗng nhiên xoay người, lại đặt Trương Tử Hàm xuống dưới thân, tiểu đệ không thành thật trực tiếp vọt tới giữa hai chân Trương Tử Hàm, lưng nhún xuống, trên mặt mang theo một tia cười xấu xa nói. Truyện Sắc Hiệp

- Đại sắc lang, không nên mà…

Trương Tử Hàm e thẹn đấm vào người Dương Thiên Lôi, nhưng thân thể mềm mại lại thoáng ửng hồng, lại bắt đầu phát nhiệt.

Người tu luyện có khí lực cường hãn, người thường không thể bằng được.

Trương Tử Hàm mới nếm qua cảm giác đau nhức, nếu không có pháp lực hệ mộc của Dương Thiên Lôi trị liệu, cũng khôi phục lại rất nhanh, càng không nói tới, vừa rồi, trong lúc hai người "Đại chiến", còn dung nhập không ít thần công song tu vô thượng.

Đơn giản mà nói, bất luận là Dương Thiên Lôi hay Trương Tử Hàm, về cơ bản đều không có hao tổn gì.

Chỉ cảm thấy duy nhất một chút uể oải, đó là dư âm mệt mỏi do cao trào mang đến. Nhưng dưới sự trêu chọc của Dương Thiên Lôi, phút chốc liền biến mất không còn một mảnh.

Bàn tay vô sỉ của Dương Thiên Lôi, dường như mang theo dòng điện, mỗi lần chạm vào cơ thể mềm mại mẫn cảm dị thường của Trương Tử Hàm liền phát ra trận rung động.

Dương Thiên Lôi còn không chưa binh lâm thành hạ, Trương Tử Hàm đã thở gấp liên tục, sóng mắt lưu chuyển, kiều diễm ướt át, hầu như chỉ trong chốc lát, một tia trắng mịn ấm áp trong suốt liền từ trong thân thể của nàng sinh ra.

Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên xoay người Trương Tử Hàm lại, để Tử Hàm muội muội thân ái đưa lưng về phía hắn, quỳ xuống ghé sát trước mặt hắn.

Cặp mông tròn, đẫy đà, không có chút sẹo cùng eo nhỏ phụ trợ, khiến Dương Thiên Lôi thấy tâm tình dao động, không thể tự ức chế, loại thị giác này vô cùng xung đột, khiến Dương Thiên Lôi nhiệt huyết sôi trào!

Lần đầu vượt qua, có quá nhiều cố kỵ, mà hiện tại, Dương Thiên Lôi không có bất kỳ do dự nào, lại một lần nữa nhập vào nơi tràn ngập mê hoặc, vừa động thân, liền bị sự ôn nhu và trắng mịn bao chặt.

Hai tay nắm vòng eo mảnh khảnh của Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lôi lại bắt đầu chinh chiến.

Nhìn tiểu đệ nửa vào nửa ra, cùng với tiếng thở gấp rên rỉ say lòng người của Trương Tử Hàm, thể xác và tinh thần lại một lần nữa Dương Thiên Lôi đạt được kích động trước nay chưa từng có!

Một lần lại một lần, không có bất kỳ sự nghỉ ngơi, không biết trải qua bao lâu, khi toàn thân Trương Tử Hàm mềm xuống cũng thể không dậy nổi chút khí lực nào, cuối cũng Dương Thiên Lôi cũng cảm thấy mỹ mãn, tràn ngập yêu thương ôm lấy thân thể mềm mại của Trương Tử Hàm nặng nề ngủ.

Sau hai canh giờ, hai người lật lượt tỉnh lại, dưới sự ép buộc của Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lôi phải nhẹ nhàng hôn lên mi tâm và môi của Trương Tử Hàm tay nắm tay đi ra khỏi động.

Tấm thảm mang theo đóa hoa mai đỏ, bị Trương Tử Hàm với khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng thu vào Càn Khôn giới.

Trương Tử Hàm sau khi âm dương hòa hợp, mưa móc thấm nhuần, làn da vốn nhẵn nhụi trong suốt, càng tản ra vẻ rực rỡ kinh người, thoạt nhìn càng tươi đẹp động lòng người.

Tuy rằngDương Thiên Lôi rất muốn tiếp tục thương yêu một hồi, nhưng lại biết Vân Dao gần quay lại, chỉ có thể tạm thời dừng lại.

- Thân ái, thử xem cảm giác Tiên Thiên cấp năm đi!

Dương Thiên Lôi nhẹ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Trương Tử Hàm nói.

- Được!

Trong đôi mắt kiều diễm của Trương Tử Hàm lấp lánh khí tức băng tuyết. Giờ phút này nàng cũng cảm thấy bản thân có sự biến hóa kinh người. Nghe Dương Thiên Lôi nói xong, trong đôi mắt hiện lên một tia hưng phấn, nhẹ đáp.

Trương Tử Hàm hít một hơi thật sâu, niệm lực nhất thời thôi động, năng lượng trong thân thể đã xảy ra biến hóa về chất. Trong nháy mắt, một đạo kiếm quang liền xuất hiện trước mặt của nàng.

- Có thể thành công sao?

Trương Tử Hàm và Dương Thiên Lôi liếc nhau, nhẹ giọng hỏi, có chút cảm giác không thể tin được.

Năng lượng Tiên Thiên cấp năm, chân chính đạt được cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Nó đột phá sự trói buộc của cơ thể, phối hợp chặt chẽ với trời đất. Đánh tan gông cùm xiềng xích của chính mình, có thể chân chính dùng Ngự Kiếm phi hành!

Tuy rằng niệm lực của cao thủ Tiên Thiên bình thường có thể khởi động kiếm quang, nhưng người tu luyện chỉ cần tiếp xúc đến kiếm quang của chính mình sẽ thấy hòa hợp làm một thể, hoàn toàn không thể tồn tạiđộc lập, cho nên, căn bản cũng không thể dùng Ngự Kiếm phi hành.

Thế nhưng đạt tới Tiên Thiên cấp năm, bản thân hòa cùng trời đất, niệm lực thôi động kiếm quang, đó là trong trời đất, bản thân người tu luyện tiếp xúc với kiếm quang, đã không còn có bất kỳ hạn chế gì. Đúng, về bản thể, chỉ cần nhẹ nhàng niệm, muốn dùng Ngự Kiếm phi hành, chỉ cần thôi động niệm lực, khởi động kiếm quang.

Điều đó nghĩa là cảnh giới đã thực sự thay đổi.

- Trên cả tuyệt vời!

Dương Thiên Lôi mỉm cười, nhẹ nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Trương Tử Hàm. Năng lượng hai người tự nhiên mà liên hệ tới nhau. Sau khi ăn vụng trái cấm, trải qua rèn luyện thần công song tu vô thượng, Dương Thiên Lôi có một loại cảm giác rõ ràng, bất luận là thân thể hay tâm linh của hai người đều sự liên hệ một cách kỳ lạ. Chỉ cần thân thể bọn họ tiếp xúc với nhau, liền có một loại cảm giác dung nhập làm một thể. Nhất là khi Trương Tử Hàm xuất ra kiếm quang, ngay lập tức Dương Thiên Lôi tự nhiên có trực giác có thể khởi động kiếm quang!

Thân hình nhoáng lên, hai người liền cùng đạp lên trênkiếm quang, một trước một sau đứng ở trên kiếm quang.

Không có bất kỳ biến hóa gì, kiếm quang vẫn tồn tại, không có biến mất! Trương Tử Hàm nhất thời vui mừng quay đầu lại nhìn Dương Thiên Lôi đang đứng sát phía sau mình, nói:

- Thành công rồi!

- Hắc hắc! Thân ái nàng hẳn là nên cảm tạ nó.