Huyền Thiên

Chương 257: Trả giá lớn cho sự bỉ ổi


Ào ào…

Dương Thiên Lôi hưng phấn chậm rãi mở cửa phòng tắm, riếng ào ào từ trong phòng tắm phát ra liên tục, gân mạch trên cơ thể Dương Thiên Lôi chậm rãi co duỗi, toàn thân nhất thời như lui cốt công, giảo hoạt vào trong phòng tắm.

Dương Thiên Lôi sử dụng năng lực nhìn được trong bóng tối, liếc mắt liền thấy Sở Hương Hương không mảnh vải che thân đang ngồi trong bể tắm đưa lưng về phía hắn. Cánh tay trắng muốt như ngọc, những cánh hoa đang nhẹ nhàng, nhẹ vỗ về thân hình trắng mịn đẫy đà của nàng, mái tóc của nàng được một cây gài gọn ở trên đầu, lộ ra cái gáy ngọc trắng nõn thon dài, qua mặt nước, mơ hồ có thể thấy được cái lưng mảnh khảnh của nàng.

Dương Thiên Lôi mở trừng con mắt. Đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy thân thể của Sở Hương Hương, nhưng là lần đầu tiên thấy Sở Hương Hương tắm. Hơn nữa Dương Thiên Lôi mơ hồ nghĩ, một năm nay, Sở Hương Hương dường như cao hơn một chút. Tuy rằng không có thấy phía trước, nhưng có thể khẳng định, vóc người càng thêm mê hoặc.

Kích động nuốt nước miếng một cái, Dương Thiên Lôi lại nương theo tiếng nước từ trên người Sở Hương Hương, nhẹ nhàng thảo chiếc khăn bịt mặt trên đầu mình, lộ ra vẻ anh tuấn vô cùng của hắn, đẹp trai tới mức trời đất cũng không dung tha.

Dương Thiên Lôi thu khí tức của mình lại lén lút, chậm rãi tiến lại gần bể tắm.

Mãi đến khi khoảng cách chỉ còn lại hai thước, hai mắt tỏa sáng, dừng lại.

Nhìn xuống, vai, eo nhỏ, cặp mông vểnh!

Nhìn trái nhìn phải, cánh tay ngọc, bộ ngực to nhìn như "đỉnh núi rộng lớn", thật kỳ diệu!

Thò đầu về phí trước một chút, lại nhìn xuống, khe rãnh tuyết trắng, dãy núi phập phồng, "Phong quang", vô hạn, hết sức đáng yêu... Nhất là hai nụ hoa trên bầu ngực rất tròn, no đủ, kiên quyết ngạo nghễ đứng sừng sững, càng tuyệt không thể tả!

- Ào ào...

Theo cánh tay ngọc long lánh nước lướt qua làn da trắng mịn của nàng, nhẹ nhàng vuốt hai đỉnh núi cao vót. Vừa lướt qua, hai bầu ngực dường như không cam lòng bị đè ép biến hình, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên run bắn lên, "gà to ngẩng đầu" liên tục, nuốt nước bọt ừng ực...

Dương Thiên Lôi rất muốn vươn tay ra sờ, nhưng giờ phút này, nếu như thực sự làm như vậy, không phải doạ Sở Hương Hương sao. Vậy hắn mang đến không phải là niềm vui bất ngờ, mà là kinh hãi rồi.

Dương Thiên Lôi càng không ngừng nhìn trái nhìn phải, mãi đến khi thấy no mắt, không thể nhịn được nữa, hắn mạnh mẽ đè dục hoả trong đan điền xuống, lặng yên không một tiếng động, rời khỏi phòng tắm, một lần nữa đi tới cửa, người còn chưa ra, đã cố ý đẩy cánh cửa "két" một tiếng.

- Đã trở về sao?

Đúng lúc này, trong phòng tắm truyền đến một giọng nói lười biếng, hỏi.

Suy nghĩ trong đầu Dương Thiên Lôi căn bản không có lưu ý đến đến những tiếng động khác. Tiếng hỏi từ trong phòng tắm vọng ra, hơn nữa tiềng nước ào ào cũng không lớn, cũng khó có thể nhận ra. Chỉ là giọng nói kia vừa nói ra, lại khiến Dương Thiên Lôi cảm thấy kinh ngạc. "Đã trở về?" Lẽ nào Hương Hương biết ta đã về?

- Cùng vào đây tắm đi, khanh khách...

Giọng nói kia lại vang lên.

Lần này Dương Thiên Lôi nghe rõ, nhất là tiếng cười duyên dáng tràn ngập mê hoặc, khiến trong lòng hắn nhất thời "hồi hộp" một chút. Nếu như lúc này, hắn còn không nhận ra giọng nói này là của ai, thì Dương Thiên Lôi chính là đầu heo.

Hầu như không có bất kỳ do dự nào, Dương Thiên Lôi xẹt một tiếng liền vô tung vô ảnh biến mất, lấy tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời, vọt ra khỏi gian phòng, không chút do dự đóng cửa lại, cũng không dám tạo ra bất kỳ tiếng động nào nữa.

Sau khi Dương Thiên Lôi chuồn đi, người trong phòng tắm lại nói:

- Tiểu yêu nữ làm sao vậy? Sợ nhị tỷ phi lễ ngươi sao? Hay là lại luyện đan thất bại rồi, hoặc là nghĩ tới đệ đệ? Đến đây, cùng tắm với tỷ tỷ đi. Dù sao đêm nay dông tố như vậy cũng không tu luyện được. Tỷ tỷ thật vất vả giúp ngươi một lần, để tỷ tỷ mở mang kiến thức xem ngươi có lớn chút nào hay không! Nói...

Giọng nói này không phải là của Dương Thiên Lệ thì còn là của ai?

May mắn thế nào, hôm nay trời dông tố, Dương Thiên Lệ trời sinh sợ sấm sét liền chui được phòng Sở Hương Hương. Chỉ là trong khoảng thời gian này Sở Hương Hương lại chìm đắm trong đan đạo. Buổi tối lại đi Vạn Đan Điện tiếp tục tu luyện đan đạo. Chỉ cần không thu nạp năng lượng trời đất, thì trời dông tố cũng không ảnh hưởng tới việc luyện đan. Hơn nữa bản thân Vạn Đan Điện chính là đạo khí. Có thể nói là tương đối an toàn. Trái lại không phải lo lắng gì.

Chẳng qua, mặc cho Dương Thiên Lệ nói thế nào, bên ngoài vẫn không có chút nào động tĩnh nào. Điều đó khién Dương Thiên Lệ cảm thấy hơi kỳ quái, vội vàng chưa kịp mặc quần áo đã rời khỏi bể tắm. Nhưng không phát hiện ra tung tích của Sở Hương Hương. Truyện Sắc Hiệp

Nhưng cửa phòng lại mở, rõ ràng là có người đã vào phòng.

- Lẽ nào Hương Hương quên vật gì, trở về một chuyến rồi lại đi?

Dương Thiên Lệ vội vàng đi tới cửa, trong lòng thầm nghĩ.

Đêm đó, sau khi Sở Hương Hương từ Vạn Đan Điện trở về, tuy rằng biết rõ gió không thể thổi khiến cửa phòng mở ra được, nhưng thực sự không nghĩ ra kết quả khó hiểu đó là do Dương Thiên Lệ để lại, cũng chỉ có thể đỗ lỗi là gió thổi mở cửa.

Dù sao, vớ khả năng phòng ngự của Thiên Đan Phong, không thể có người nào có thể vô thanh vô tức tiến vào.

Trở lại gian phòng, Dương Thiên Lôi cũng vô cùng cuống quýt, vô cùng phiền muộn.

Con mẹ nó, đây là lần thứ hai thấy Dương Thiên Lệ khoả thân. Hơn nữa, so với chấn động lần trước, vội vội vàng vàng thoáng nhìn từ xa tới, lần này lại nhìn rõ ràng hơn. Trừ việc không có thấy vị trí bí mật nhất, cơ bản đã nhìn thấy sạch sẽ cả người rồi, hơn nữa, còn thưởng thưởng ở cự ly rất gần.

Thảo nào, hắn lại cảm giác Sở Hương Hương cao hơn một chút, hơn nữa còn nghĩ vóc người dường như trở nên mê hoặc hơn. Đáng lẽ ra phải sớm nghĩ người đó là Dương Thiên Lệ mới đúng, khi trời dông tố, Dương Thiên Lệ mất phương hướng, mà không trốn đến phòng của Sở Hương Hương mới là lạ.

Nhưng hơn ba trăm năm, cũng chính là một năm ở hiện thực, tiềm thức của Dương Thiên Lôi cho rằng là Sở Hương Hương trưởng thành hơn một chút. Hơn nữa, có tâm tình muốn đầu giỡn với Sở Hương Hương, căn bản không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Hơn nữa, lúc đó để không bị phát hiện, hắn đã thu lại khí tức của mình, căn bản không chú ý quan sát tới tu vi của Dương Thiên Lệ trong bể tắm. Nói cách khác, chỉ cần hắn phát sinh một chút niệm lực tự nhiên sẽ cảm ứng được người đó không phải là Sở Hương Hương.

Không thể không nói, bỉ ổi là phải trả giá.

Vô cùng lo lắng, mới sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, Dương Thiên Lôi liền lặng lẽ không một tiếng động, chuồn ra khỏi Thiên Đan Phong, lại một lần nữa quang minh chính đại trở về, che giấu hành vi vô sỉ của hắn tối hôm trước.