Tốc độ, lực lượng, niệm lực, khí thế của Thương Kế Tùng trong nháy mắt liền tăng lên đến cảnh giới khủng bố, máu huyết của hắn đã hoàn toàn bừng cháy lên. - Rẹt
Một tiếng xé gió xẹt qua, Thương Kế Tùng một người một kiếm, hóa thành một tia điện quang, mang theo khí thế không gì sánh được, công kích về phía Dương Thiên Lôi.
Đồng thời, Dương Thiên Lôi cũng dốc hết toàn lực công kích ra một kiếm.
Ầm...
Hai đạo kiếm quang bàng bạc, giống như quả cầu năng lượng, bảo kiếm của hai người va chạm nhau ở chỗ cách đó mấy thước, ngay lúc va chạm nhanh liền phát ta một tiếng nổ kinh thiên.
Thân thể Thương Kế Tùng hơi khựng lại, sau đó tiếp tục áp sát đến Dương Thiên Lôi với khí thế như chẻ tre, còn toàn bộ pháp lực Dương Thiên Lôi ngưng tụ trên mũi kiếm liền bị đánh tan hoàn toàn, khí huyết nhộn nhạo dưới lực phản chấn cực lớn.
Bất quá, Dương Thiên Lôi cắn chặt răng, gồng căng toàn thân, điên cuồng thôi thúc pháp lực, tiếp tục rót vào trong Quang Minh Pháp Kiếm, hai chân cắm sâu vào nham thạch cứng rắn như hai cây thiết côn, giữ vững tư thế cố định, chỉ là vẫn không thể chống đỡ được lực phản chấn kinh khủng kia.
Vèo vèo vèo...
Đá vụn dưới chân Dương Thiên Lôi bay tán loạn, giữa Quang Minh Chiến Hoa và mặt đất tung toé lên vô số tia lửa, bị lực lượng cuồng bạo của Thương Kế Tùng bức ép bay ào ào về phía sau.
Thương Kế Tùng đang chiếm ưu thế tuyệt đối thì bỗng nhiên thu bảo kiếm về phía sau, sau đó vung kiếm chém ra.
Sau một tràng tiếng kim thiết va chạm và tiếng nổ lớn hỗn loạn vang lên, Dương Thiên Lôi bị văng lộn nhào ra xa đến trăm trượng, thân thể run lên nhè nhẹ, hổ khẩu rách bươm, khóe miệng ói máu, hiển nhiên thân thể hắn đã bị thương nặng dưới pháp lực cuồng bạo của Thương Kế Tùng, bất quá, dường như hắn không có cảm giác đau đớn nào cả, ánh mắt cuồng nhiệt, toát lên chiến ý dạt dào, nhìn chằm chằm vào Thương Kế Tùng. - Ở chỗ này, sư huynh đuổi tới rồi, giết.
Đúng lúc này, một tiếng hô lớn tràn đầy vui mừng truyền đến, mấy bóng người liền nhanh chóng lao đến chỗ của Dương Thiên Lôi và Thương Kế Tùng.
Chỉ là, khi bọn họ nhìn rõ hình dạng Thương Kế Tùng thì ai nấy cũng đều kinh khiếp mở to hai mắt nhìn. - Gào!
Thương Kế Tùng ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng giận dữ, âm thanh kia lọt vào tai của mọi người giống như của một con dã điên cuồng, dưới tác dụng của Phong Ma Cuồng Hóa Đan, tâm trí của hắn không còn giữ được bao nhiêu nữa, ý niệm duy nhất trong đầu hắn bây giờ chính là giết chết Dương Thiên Lôi trước mặt.
Thiêu đốt tinh huyết mang đến cho hắn năng lượng vô cùng vô tận, hắn chưa từng cảm thấy mình lại có thể cường đại như vậy, nhưng sau một đợt tấn công điên cuồng vẫn không thể giết chết Dương Thiên Lôi, điều này làm cho hắn hoàn toàn rơi vào điên cuồng, hắn cần lực lượng, cần lực lượng càng cường đại hơn.
Hắn điên cuồng thiêu đốt tinh huyết của mình, điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa dày đặc xung quanh, chỉ là khí âm sát có đầy rẫy trong linh khí thiên địa, trong tình trạng thần trí của hắn đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, khí âm sát đó liền sinh động lên như cá gặp nước, căn bản không gì có thể ngăn trở chúng bắt đầu điên cuồng ùa vào trong cơ thể hắn...
Một chút tâm trí cuối cùng còn lại của Thương Kế Tùng đã hoàn toàn biến mất khi hắn ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ. Trong thoáng chốc, hai mắt hắn biến thành màu đỏ như máu, từng luồng khí âm sát bàng bạc, khủng bố tuôn ra từ trên người hắn. - Sư huynh... - Gào.
Thương Kế Tùng chém ra một kiếm.
Bụp.
Máu tanh đỏ tươi liền nhiễm đỏ cả bầu trời, một thiếu niên vừa mới hô lên một câu sư huynh liền trực tiếp đầu lìa khỏi cổ dưới công kích cuồng bạo của Thương Kế Tùng, hóa thành một đám sương máu.
Lăng Hi trầm giọng nói trong đầu Dương Thiên Lôi: - Hắn đã điên rồi, khí âm sát đã hoàn toàn chiếm được thân thể hắn, hắn bây giờ không khác địa ma. Bây giờ ngươi muốn giết hắn gần như là không thể. Chẳng qua, cho dù ngươi không giết hắn thì hắn cũng đã không còn tồn tại nữa. Hắn đã trở thành địa ma rồi. - Sư huynh, ngươi... Ngươi... không được... a a a...
Một tiếng tiếng kêu thảm thiết vang lên, Dương Thiên Lôi mở mắt trừng trừng, quả nhiên Thương Kế Tùng đã hoàn toàn mất đi nhân tính, bất kỳ sinh mệnh nào chỉ cần tới gần hắn thì sẽ bị công kích điên cuồng, trong nháy mắt, mấy sư đệ sư muội lúc nãy còn có vẻ hưng phấn chạy tới, bây giờ đã bị hắn giết hết ba người, những người khác nhìn thấy sư huynh bị điên cuồng, ai nấy đều hoảng hốt tránh né tứ tán. Chỉ là, tốc độ của bọn họ sao có thể tránh được truy sát Thương Kế Tùng?
Bản thân hắn là Tiên Thiên cấp ba, khi tác dụng của Phong Ma Cuồng Hóa Đan còn chưa hết, thì tu vi của hắn lúc này đã tiến thẳng lên Tiên Thiên cấp bốn.
Nếu không phải thân thể Dương Thiên Lôi đã được Huyền Thiên Chân Kinh rèn luyện thì căn bản cũng đã không thể chống đỡ nổi công kích của Thương Kế Tùng, nói chi là kiên trì đến bây giờ.
Lăng Hi nói: - Đừng để cho bọn họ đào tẩu, bằng không, một khi tin tức của Tiểu Bạch bị tiết lộ ra ngoài, sẽ mang đến cho ngươi rất nhiều phiền toái.
Dương Thiên Lôi hơi nhíu mày, nhìn những thiếu niên nam đang hoảng loạn chạy tứ tán kia, bất đắc dĩ địa lắc đầu:
- Thôi đi, có lẽ bọn họ cũng chỉ là tham lam nhất thời... Hơn nữa, ta cũng không có tổn thất gì, muốn ta giết bọn họ... Ta làm không được. Để cho bọn họ tự sinh tự diệt vậy, nếu có thể thoát được sự truy sát của sư huynh bọn họ thì coi như họ may mắn, hơn nữa, đã có hai người rời khỏi Ma Vực, cho dù giết bọn họ thì cũng không có tác dụng gì...
Nghe Dương Thiên Lôi nói, Lăng Hi hơi ngẩng người, sau đó liền cảm thấy nhẹ nhõm, cũng không nói gì thêm nữa.
Lôi Hoành, Hải Đại Phú là ví dụ tốt.
Dường như trong lòng Dương Thiên Lôi có một tiêu chuẩn để cân nhắc mình. Hắn ghét ác như thù, nhưng lại không có lòng giết chóc vô độ. Đối với những sinh mệnh, hắn luôn có lòng nhân từ. Cũng có thể đối phương còn chưa thực sự chạm đến điểm giới hạn cuối cùng của hắn.
Nhưng giới hạn của hắn là gì? Chẳng lẽ là người thân bên cạnh bị giết chết, hại chết thì hắn mới có thể lấy mạng đối phương?
Lăng Hi biết, muốn thay đổi cách nghĩ này của hắn thì e rằng chỉ có trải qua vài lần giáo huấn sâu sắc hắn mới hiểu rõ, trong giới tu luyện, chỉ có thẳng tay chém giết, phòng trừ tai hoạ khi chưa xảy ra, không để lại bất kỳ hậu hoạn gì, đó mới là vương đạo, mới là vĩnh hằng.
Chỉ trong thoáng chốc, lại có thêm hai người chết dưới tay Thương Kế Tùng, ba người còn lại thì may mắn trốn thoát ra khỏi phạm vi cảm ứng của Thương Kế Tùng.
Dương Thiên Lôi bám theo Thương Kế Tùng từ xa, mỗi lần giết một người, Dương Thiên Lôi liền thu được một phần chiến lợi phẩm, thu hết pháp khí, linh khí, đan dược của những đệ tử này lưu lại vào trong Càn Khôn giới của mình.
Thương Kế Tùng điên cuồng chạy như bay trong Ma Vực, hơn mười phút sau, hắn mới ngừng lại, chỉ là khí âm sát quanh thân hắn lại càng nồng đậm hơn, thân hình và ngũ quan đã hoàn toàn biến dạng không còn hình người nữa.
Ngay khi hắn dừng lại, thân thể hắn bỗng nhiên như biến thành một vòng xoáy, linh khí thiên địa và khí âm sát bàng bạc hội tụ vào người hắn với tốc độ kinh người.
Bụp bụp bụp...
Từng mảng sương máu nổ văng ra từ trên người hắn, tứ chi, đầu, thân thể của hắn bỗng nhiên điên cuồng móp mép và trương phình lên.
Lăng Hi nhẹ giọng nói: - Ma hóa, hắn thật sự đã trở thành địa ma, không có chút nhân tính nào nữa, bây giờ hắn đang kết tinh, một lúc sau thì có thể giết chết hắn, thu được một viên ma tinh Tiên Thiên cấp ba.
Dương Thiên Lôi nhíu mày hỏi: - Khí âm sát nhập thể, đánh mất tâm trí, sẽ bị ma hóa thành địa ma? Ý, bảo kiếm và nhuyễn giáp của hắn đều rơi ra rồi.
Lăng Hi giải thích: - Không sai. Sau khi trở thành địa ma, niệm lực vốn có của hắn hoàn toàn biến mất, niệm lực ẩn chứa trong vũ khí và nhuyễn giáp mà hắn rèn luyện cũng sẽ biến mất, trở thành vật vô chủ.
Lúc này, Dương Thiên Lôi vận chuyển Huyền Thiên Chân Kinh, thân thể đã hoàn toàn khôi phục, lần nữa đạt đến trạng thái đỉnh phong, ánh mắt có vẻ hưng phấn, nhìn về phía Thương Kế Tùng ở đằng xa, nói rằng:
- Lần này có lời to rồi... Trộm gà không được lại tốn một nắm thóc, câu này đúng dành để nói bọn họ đây. Ha ha ha... Vừa rồi mới thu được hai món linh khí hạ phẩm và trang bị, còn có mấy bộ pháp khí cực phẩm. Người không kiếm chác thêm thì không giàu, quả đúng là như vậy a... Hắc hắc, thu hoạch lần này có thể còn nhiều hơn nhiều so với một triệu viên thuần dương đan. - Hử?
Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nhin thấy một thiếu niên, xem dáng vẻ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đang chật vật chạy trốn, tốc độ rất nhanh, hiển nhiên đã đạt tới cảnh giới Tinh Giả cấp chín đỉnh phong. Vừa chạy vừa không ngừng quăng về phía sau từng đạo phù văn, oanh kích mấy con địa ma đuổi theo phía sau.
Mỗi một đạo phù văn bùng nổ ra, hắn liền có thể kéo dài thêm được một khoảng cách. Những phù văn này rõ ràng là pháp phù được cao thủ luyện chế, uy lực cực lớn, hơn nữa cũng rất trân quý, nhưng thiếu niên dường như không chút tiếc của, ném liên tục về phía sau, hiển nhiên là để giữ mạng.
Chỉ là, phương hướng hắn chạy trốn, thực sự có chút thê thảm. Toàn bộ tâm trí hắn đều tập trung vào địa ma phía sau, hiển nhiên không có chú ý tới trước phía trước còn có một sự tồn tại càng khủng bố hơn đang chờ đợi hắn, phía sau có sài lang thì lại không biết phía trước có mãnh hổ. - Là hắn ư?
Ngay khi nhìn thấy thiếu thiếu một cái, Dương Thiên Lôi liền nhớ tới thiếu nữ cao thủ ngồi chung xe ngựa với mình. Nàng có nói là đi tìm đệ đệ nàng, tuổi tác cũng ngang ngang với hắn, tu vi đạt Tinh Giả cấp chín đỉnh phong. - Hẳn là đúng rồi.
Dương Thiên Lôi nhìn ra được khí tức ở mi tâm của thiếu niên này có chút tương tự như của thiếu nữ.
Thiếu nữ đã mang đến Dương Thiên Lôi cảm giác tốt, tu vi tuyệt cao, tư thế oai hùng hiên ngang, nhưng lại bình dị gần gũi, không có chút ngang ngược kiêu ngạo của cao thủ thiếu niên, còn hai lần có ý tốt nhắc nhở Dương Thiên Lôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện
Chỉ bằng vào điểm ấy, Dương Thiên Lôi không thể không giúp thiếu niên này.
Thiếu niên này chính là đệ đệ mà thiếu nữ kia muốn tìm, Vu Tiểu Ức.
Dương Thiên Lôi ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài, chấn động tứ phương, đồng thời, thân hình nhoáng lên, lao đến chỗ Vu Tiểu Ức. Trong thoáng chốc liền thu hút sự chú ý của Vu Tiểu Ức. - Hả?
Khi thấy thân ảnh như tia chớp của Dương Thiên Lôi lao đến, Vu Tiểu Ức kinh hô một tiếng, hai mắt liền toát lên vẻ vui mừng, giống như sắp chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, hắn hét lớn: - Đại ca, cứu mạng...
Từ tốc độ và khí thế của Dương Thiên Lôi, Vu Tiểu Ức liền biết đã gặp cao thủ, cho nên mới ra sức hô lớn. Chỉ là thân hình Dương Thiên Lôi càng đến gần, khi Vu Tiểu Ức nhìn thấy khuôn mặt của Dương Thiên Lôi thì trong lòng lại vô cùng hoảng sợ. Nếu không phải Dương Thiên Lôi đã biểu hiện ra thực lực đủ mạnh thì Vu Tiểu Ức quả thực không thể tin được vào hai mắt mình.
Hắn vẫn cho rằng mình không thua kém gì thiên tài tỷ tỷ, hắn chỉ hận sao mình không sinh ra sớm hơn tỷ tỷ mấy năm, cho nên vẫn không thể vượt qua được tỷ tỷ. Nhưng khi hắn nhìn thấy Dương Thiên Lôi, cuối cùng hắn cũng hiểu được câu nói thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân mà phụ mẫu, tỷ tỷ của hắn thường đề cập.
Thế nào là thiên tài? Thiếu niên trước mặt cũng ngang tuổi với mình, thậm chí còn nhỏ hơn một chút so với mình, nhưng lại có thực lực mà mình căn bản không thể sánh bằng.