Sở Hương Hương cũng từ trong trạng thái tu luyện tỉnh táo lại. Chỉ trong nháy mắt, nàng vốn là cảnh giới Tinh Giả cấp bảy đỉnh phong ngũ hành đại viên mãn, đã đột phá bình cảnh, tấn cấp Tinh Giả cấp tám. Đáng tiếc, nếu trạng thái như vừa rồi có thể duy trì liên tục thêm một chốc lát nữa, Sở Hương Hương có thể khằng định, mình nhất định có thể đột phá đến cảnh giới Tinh Giả cấp tám đỉnh phong, hơn nữa còn là ngũ hành đại viên mãn.
Đáng tiếc, thời gian quá ngắn ngủi. - Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Tại sao ta gặp phải loại tình huống này?
Sở Hương Hương rất thắc mắc, nàng rất muốn chạy ra hỏi Dương Thiên Lôi một chút, xem hắn có cảm giác giống mình hay không. Nhưng nghĩ đến hành động mạnh mẽ và lưu manh của Dương Thiên Lôi vừa rồi, lại khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên đỏ bừng. Lửa giận và ủy khuất trong lòng vừa lui đi một chút nhất thời lại bừng bừng dâng lên. - Ta đã tấn cấp Tinh Giả cấp tám, xem ngươi còn có thể ức hiếp ta nữa hay không.
Trên mặt Sở Hương Hương bỗng hiện lên một tia mỉm cười đắc ý, khiến nàng trở nên hưng phấn, trong đầu dần hiện ra tràng cảnh mình giống như một Nữ Vương, chà đạp Dương Thiên Lôi dưới chân, tùy ý sửa trị.
"Vù!" một tiếng, thân hình Sở Hương Hương nhoáng lên liền vọt tới trước cửa, phóng ra ngoài nhanh như chớp. - Dương Thiên Lôi, ngươi ra đây cho ta!
Sở Hương Hương chạy đến dưới lầu, đứng trước cửa phòng Dương Thiên Lôi, một lần nữa một tay chống nạnh, một tay chỉ vào trong phòng, ra sức rống lớn. Nhất thời sóng cuộn mãnh liệt, mị lực tản mát ra càng thêm mê người. - Ừ!
Dương Thiên Lôi đang say sưa trong cảm giác cường đại của tấn cấp Tinh Giả cấp chín mang lại, không ngờ lại nghe được thanh âm của Sở Hương Hương. Trong lòng hắn nhất thời kinh hỉ, thân hình nhoáng lên liền xông ra ngoài. - Hương Hương tỷ? Tỷ không giận nữa sao? Hắc hắc. Ta biết ngay tỷ không có nhỏ mọn như vậy. Yên tâm đi! Sau này nếu như tỷ không cho phép, ta thề sẽ không bao giờ … Như vậy nữa.
Dương Thiên Lôi quá vui mừng mà quên hết tất cả, không hề để ý đến bộ dáng hung hăng muốn chà đạp hắn của Sở Hương Hương, lại có thể thốt ra một câu như vậy, khiến Sở Hương Hương trực tiếp nổi bão, hét lên. - Ngươi đi chết đi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Hương Hương đỏ bừng lên như xuất huyết. Dương Thiên Lôi nói "như vậy" là ý tứ gì, nàng đương nhiên rõ ràng. Cái gì không được ta cho phép? Ngươi nói hay nhỉ! Chẳng lẽ ta còn có thể cho phép ngươi sao? Không có cửa đâu! - Ách… Mẹ kiếp! Nói nhầm rồi! Tuy rằng ca tùy tâm tùy tính, nhìn thẳng vào nội tâm, những lời ca nói hoàn toàn là lời nói thật. … Nhưng có vẻ cũng hơi quá thì phải?
Thấy Sở Hương Hương mang theo khí tức kinh người, Dương Thiên Lôi nhất thời nhận ra mình lại phạm sai lầm, thân hình nhoáng lên, giống như quỷ mị, trực tiếp xuất hiện phía sau Sở Hương Hương, nói: - Hương Hương tỷ, ta không có ý tứ kia! - Đi chết đi!
Tuy rằng Sở Hương Hương kinh ngạc trước tốc độ né tránh của Dương Thiên Lôi, nhưng dưới cơn thịnh nộ cũng không thèm suy nghĩ, xoay người sử dụng ngũ hành hợp nhất, phát ra một kích toàn lực. - Ta thực sự oan uổng a… Hương Hương tỷ… Ta…
Dương Thiên Lôi không né tránh nữa, tựa hồ cũng không dùng tới bất cứ tinh thần lực gì.
Sở Hương Hương nhất thời thất kinh. Nàng chỉ là muốn phát tiết nỗi tức giận trong lòng, hung hăng giáo huấn Dương Thiên Lôi một chút mà thôi, cũng không muốn đánh Dương Thiên Lôi thành trọng thương. Nhưng một kích toàn lực của nàng, chính là một kích toàn lực của Tinh Giả cấp tám, vậy mà Dương Thiên Lôi không phản kháng cũng không né tránh.
Đáng tiếc, muốn thu hồi toàn bộ lực lượng, đã không còn kịp nữa. Nàng chỉ có thể mãnh mẽ thay đổi phương hướng.
"Bành!", một tiếng nổ truyền tới. Ngọc chưởng ngưng tụ một kích toàn lực của Sở Hương Hương lập tức đánh trúng vai Dương Thiên Lôi.
Thân hình Dương Thiên Lôi giống như cánh diều đứt dây bay ngược về phía sau. - Thiên Lôi!
Sở Hương Hương kêu lên một tiếng sợ hãi, nhanh như thiểm điện lao đi, trực tiếp ôm lấy Dương Thiên Lôi trên không trung. Đọc Truyện Kiếm Hiệp - Hắc hắc!
Trong mắt Dương Thiên Lôi hiện lên một tia giảo hoạt, bỗng nhiên thôi động nặng lượng trong đan điền, mạnh mẽ ép từ trong miệng một ngụm máu tươi phun ra, đầu tựa trên vai Sở Hương Hương. Ánh mắt to tròn, kiên quyết, tràn ngập chân thành, tha thiết yêu thương nhìn vào khuôn mặt Sở Hương Hương đang gần trong gang tấc.
Dương Thiên Lôi đã tấn cấp Tinh Giả cấp chín, hơn nữa thân thể hắn vốn biến thái, tuy đòn công kích của Sở Hương Hương mạnh mẽ, nhưng muốn đả thương hắn hiển nhiên là không có khả năng. Cho nên, tên vô sỉ này rất dứt khoát mà tương kế tựu kế. - Ngươi bị choáng hả? Sao không né tránh chứ? Ta ta… Ta chỉ là muốn giáo huấn ngươi một chút mà thôi…
Thấy Dương Thiên Lôi thổ huyết, Sở Hương Hương thực sự bị dọa cho kinh hoảng. - Hương…Hương…Chết dưới tay nàng, làm…Quỷ…Cũng phong lưu. Ta…Ta sai rồi, nàng…Nàng có thể tha thứ cho ta không?
Dương Thiên Lôi rất vô sỉ mà nói đứt quãng. Đôi mắt đen thâm thúy tràn đầy cảm giác khiến Sở Hương Hương động tâm, thậm chí ngay cả miệng lưỡi vốn ba hoa như xe lửa của Dương Thiên Lôi cũng trực tiếp bỏ qua. - Ta chỉ ghét ngươi dùng sức mạnh đối với ta, ghét ngươi không để ý cảm thụ của ta, ghét ngươi giống với đám nam nhân xấu xa hạ lưu khác…Chỉ cần sau này ngươi không động tay động chân với ta, ta sẽ… Tha thứ cho ngươi. - Thật sự?
Hương Hương có chút lo lắng hỏi: - Ngươi bị thương có nặng không? - Hắc hắc…
Nghe xong câu trả lời khẳng định của Sở Hương Hương, Dương Thiên Lôi liền nhanh chóng từ trong lòng nàng nhảy dựng lên. Bộ dáng sinh long hoạt hổ kia đâu có giống người vừa mới thổ huyết?
Trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, so với nhặt được vàng còn có tinh thần gấp trăm lần. - Hương Hương tỷ, chỉ cần tỷ tha thứ, cho dù ta có bị tỷ đánh trọng thương lần nữa cũng chỉ là "tiểu kiss". Chúng ta mau chuẩn bị đi, ngày mai còn phải đến Hồng Hoang Sơn Mạch tu luyện. - "Tiểu kiss"? Đó là cái gì? - Hắc hắc! Chờ tới khi chúng ta kiss, tỷ sẽ biết ngay đó là cái gì.
Dương Thiên Lôi cười xấu xa, bỗng nhiên kéo Sở Hương Hương chạy về phía phòng ăn.
…
Sau khi Đan Thanh Dương biết Dương Thiên Lôi tấn cấp đến Tinh Giả cấp tám, hơn nữa còn là song thuộc tính Thổ - hỏa, liền chạy tới Thiên Minh Phong với tốc độ nhanh nhất. Lão muốn tìm mấy vị Thái Thượng trưởng lão khác, không tiếc mọi phí tổn, bất kể giá nào cũng phải giành bằng được tư cách tiến nhập Huyền Hoàng Kỳcho Dương Thiên Lôi, dù cho nỗ lực tích lũy mấy trăm năm của lão cũng không tiếc.
Đương nhiên, cái Đan Thanh Dương coi trọng không phải khả năng tấn cấp Tinh Giả cấp tám của Dương Thiên Lôi, mà là lĩnh ngộ tinh thần lực thuộc tính Hỏa.
Một lần truyền đạo, gần như một lần truyền thụ cảm ngộ đối với Thiên Đạo của Âu Dương Minh. Dương Thiên Lôi có thể từ đó cảm ngộ thiên địa pháp tắc, có được thuộc tính Hỏa. Điều này có ý nghĩa gì? Đừng nói thân thể song thuộc tính Hỏa – Mộc thích hợp với luyện đan, ngay cả thân thể ngũ hành như Sở Hương Hương, hắn đều có thể lĩnh ngộ được hết. - Đan huynh? Có chuyện gì gấp gáp như vậy? Lẽ nào tên gia hỏa kia lại đến Thiên Đan Phong của huynh gây loạn?
Âu Dương Minh đang ngồi xếp bằng bỗng nhiên cảm ứng được khí tức của Đan Thanh Dương đang bay nhanh đến, liền dùng niệm lực hỏi. - Không phải! Các ngươi sợ hắn, Thiên Đan Phong của ta chưa hẳn đã sợ hắn. Hắn có náo loạn cũng không thể nào công phá được Vạn Đan Điện.
Thanh âm của Đan Thanh Dương truyền đến, chỉ chốc lát sau đó lão đã xuất hiện bên cạnh Âu Dương Minh. - Vậy huynh không ở Thiên Đan Phong chuẩn bị đan dược, tới đây gấp gáp như vậy làm gì?
Âu Dương Minh kỳ quái hỏi. - Âu Dương huynh, lần này huynh nhất định phải giúp ta một tay, thuyết phục các vị trưởng lão.
Đan Thanh Dương vậy mà mang theo vẻ cầu xin nói với Âu Dương Minh. - Thuyết phục cái gì?
Âu Dương Minh ngơ ngác, tò mò hỏi. - Thuyết phục bọn họ đồng ý cho ta tăng thêm một người tiến nhập Huyền Hoàng Kỳ.
Âu Dương Minh khẽ nhíu mày. - Đúng vậy! Ta vốn chỉ cho rằng Dương Thiên Lôi có thể chất đặc thù, không ngờ năng lực lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc của hắn lại vô cùng kinh người. Trong lần truyền đạo này của huynh, hắn lại có thể từ Tinh Giả cấp bốn đột phá đến Tinh Giả cấp tám đỉnh phong, hơn nữa còn nắm giữ tinh thần lực thuộc tính Hỏa. Đây tuyệt đối là thiên tài.
Tâm trạng Đan Thanh Dương có chút kích động nói. - Đan huynh, việc này… E rằng không được.
Âu Dương Minh nhíu mày nói. - Đừng vội vàng không đáp ứng. Ta nếu đã tới tìm huynh thương lượng, tất nhiên sẽ nỗ lực không tiếc bất cứ giá nào để khiến mọi người đáp ứng. Ta sẽ cho các ngươi gấp năm lần đan dược. Thêm một Dương Thiên Lôi sẽ không ảnh hưởng gì đến thời gian khởi động Huyền Hoàng Kỳ, ngược lại có thể kéo dài thêm một ít.
Đan Thanh Dương trầm giọng nói. - Năm lần? Đan huynh, huynh không muốn sống nữa sao? Tuy biết rằng tích trữ của huynh khá nhiều, nhưng số lượng gấp năm lần, nếu huynh lấy ra thì còn cái gì?
Sắc mặt Âu Dương Minh khẽ biến nói.
Đan dược, đối với bất luận tu luyện giả nào mà nói đều là thứ không thể thiếu. Tu luyện bình thường cần đan dược bổ sung năng lượng, khi cùng người khác chiến đấu, càng cần tiêu hao lượng đan dược khổng lồ. Có thể nói, nếu không có đan dược, một tu luyện giả ngay cả một phần ba thực lực của mình cũng không phát huy được.
- Âu Dương huynh, huynh hẳn là rõ ràng, tu luyện giả cảnh giới Tiên Thiên cấp Tám Nê Hoàn Thượng Đan như chúng ta, cũng chỉ có năm trăm năm mươi năm thọ nguyên, cho dù có tăng thêm tuổi thọ cũng là nhờ linh vật thiên địa và đan dược hỗ trợ. Chúng ta có thể sống đến sáu trăm, thậm chí bảy trăm năm cũng đều có hi vọng. Nhưng ta hiện tại đã năm trăm năm mươi tuổi, thời gian của ta còn không còn nhiều lắm, lại không có cừu gia tranh đấu, cần tích trữ nhiều như vậy làm gì? - Ài, nếu Đan huynh đã nghĩ như vậy, Âu Dương Minh ta có thể đáp ứng huynh. Chỉ là… - Là sao?
Đan Thanh Dương hỏi. - Huynh đại khái còn không biết xung đột của Dương Thiên Lôi và Lôi Hoành sao?
Âu Dương Minh nhẹ giọng hỏi. - Xung đột giữa Thiên Lôi và Lôi Hoành? Là chuyện gì vậy?
Thân là chủ nhân Thiên Minh Phong, Âu Dương Minh đương nhiên biết rõ tất cả mọi chuyện phát sinh trên Thiên Minh Phong. Hơn nữa, ngay từ đầu hai bên xung đột lão đã phát hiện ra, còn nắm được từ đầu tới cuối. Linh Lung là do hắn sai bảo mới tới ngăn cản Dương Thiên Lôi.
Khi Âu Dương Minh kể vắn tắt chuyện xung đột giữa Dương Thiên Lôi và Lôi Hoành, Đan Thanh Dương nhất thời u sầu đầy mặt.
Tiêu Như Mộng bao che khuyết điểm thế nào, lão hiểu rất rõ. Nàng không đến giáo huấn Dương Thiên Lôi đã là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện đáp ứng để Dương Thiên Lôi tiến nhập Huyền Hoàng Kỳ? - Hơn nữa, thứ cho ta nói thẳng, Đan huynh. Tuy rằng xác thực Dương Thiên Lôi có thiên phú kinh người, nhưng lại không phải người có được đại vận khí. Cảnh giới Hậu Thiên thì không có gì đáng nói, nhưng đến cảnh giới Tiên Thiên, không có đại vận khí tương trợ, người nào lại không phải là chết non? - Tiêu Như Mộng chẳng phải cũng là người không có đại vận khí sao? Nhưng nàng cũng đã đạt tới cảnh giới hôm nay rồi. - Đó chỉ là một ngoại lệ! - Nàng có thể ngoại lệ, biết đâu Thiên Lôi cũng có thể. Âu Dương huynh, huynh hãy triệu tập tất cả Thái Thượng trưởng lão đi. Ta sẽ tận lực thuyết phục Tiêu Như Mộng. Nếu như thực sự không được, chỉ cần những người khác đáp ứng, nàng cũng không có biện pháp.
Đan Thanh Dương trầm giọng nói. - Nếu như chỉ là không đáp ứng thì cũng không có gì đáng nói. Nhưng nếu nàng vì tức giận mà không tham dự thì làm sao đây? Một khi có người phản bội, để tên gia hỏa kia biết hành động của chúng ta, hậu quả thiết tưởng không thể lường được.
Âu Dương Minh trầm giọng nói: - Được rồi! Bây giờ ta sẽ triệu tập mọi người qua đây, xem tình hình thế nào rồi nói sau. Nếu như Tiêu Như Mộng cố tình không đồng ý, chúng ta cũng không có biện pháp. - Được rồi! Nếu như thật sự không được, ta sẽ nghĩ biện pháp khác.
Đan Thanh Dương bất đắc dĩ nói.
Không lâu sau, năm Thái Thượng trưởng lão liền vội vã chạy đến. Thông qua đề nghị của Đan Thanh Dương và Âu Dương Minh, mọi người nhanh chóng đồng ý. Chỉ cần Tiêu Như Mộng đồng ý, liền có thể quyết định. Chỉ là, mọi người đợi đủ hai canh giờ, lại vẫn không thấy thân ảnh Tiêu Như Mộng đâu cả. Hơn nữa cũng không có bất luận tin tức gì báo về. - Có lẽ vì chữa thương cho Lôi Hoành. Chúng ta chờ một chút xem sao.
Âu Dương Minh nói.
Lại qua một canh giờ nữa, sắc mặt Tiêu Như Mộng tái nhợt, vô cùng suy yếu mà đi tới Thiên Minh Phong. Khi biết được Tiêu Như Mộng có thể bỏ qua trăm năm tu vi mà tẩy kinh phạt tủy cho Lôi Hoành, trong lòng mọi người đều có chút căng thẳng, nhất là Đan Thanh Dương.
Nếu Tiêu Như Mộng đối với Lôi Hoành cưng chiều như vậy, còn có khả năng đáp ứng yêu cầu của Đan Thanh Dương nữa sao?
Chỉ làm khiến mọi người không nghĩ tới chính là, khi Đan Thanh Dương không có bất kỳ hi vọng gì, ủ rũ nói ra yêu cầu của bản thân, Tiêu Như Mộng vậy mà chỉ hơi kinh ngạc một chút, sau đó liền thản nhiên đáp ứng. Hơn nữa còn nói ra lời nói vô cùng rộng lượng, khiến Đan Thanh Dương nghe xong phi thường thoải mái, quả thực hoài nghi nữ nhân từ trước tới nay luôn bao che khuyết điểm này đổi tính rồi sao?
Kết quả như vậy khiến tất cả mọi người đều rất thỏa mãn, một lần nữa thương lượng công tác chuẩn bị kế tiếp. Sau đó mọi người liền tán đi.