Khi Dương Thiên Lôi nghe thấy Dương Thiên Ngạo hô tên Lôi Hoành, liền biết có chuyện không hay. Hắn biết rõ Dương Thiên Ngạo là ai. Dương Thiên Ngạo từ trước đến nay vốn vân đạm phong khinh, nếu như không phải gặp chuyện mà hắn không thể nắm trong tay, đừng nói gọi, rất có thể ngay cả nói cũng không thèm nói một câu.
Trong khoảnh khắc đó, Dương Thiên Lôi còn muốn ẩn giấu thực lực gì đó sao?
Giả trư ăn thịt hổ cũng tùy từng lúc cần giả thì giả. Nếu như huynh đệ, nữ nhân, bằng hữu của mình gặp nguy nan, bị người khi dễ, bị người lăng nhục, trong tình huống nước sôi lửa bỏng đó, bọn họ đang đợi mình cứu vớt, nếu còn muốn giả trư ăn thịt hổ, đó không phải là não tàn sao?
Cho nên, Dương Thiên Lôi không có bất luận do dự gì, trực tiếp đề thăng tốc độ tới cực hạn.
Trong lòng hắn đã quyết định cho Lôi Hoành một lần giáo huấn suốt đời khó quên.
Khi thấy khóe miệng Dương Thiên Ngạo tràn ra một dòng máu tươi, mặt mũi Phong Mã Ngưu, Vũ Đại Lãng thì bầm dập, còn có máu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tử Vi bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng lên, vẻ mặt bất lực, phẫn nộ gần như cuồng bạo của Trương Tử Hàm, một nỗi căm phận ngập trời từ tận đáy sâu trong lòng Dương Thiên Lôi đột nhiên dâng lên.
Một cỗ khí tức cường bạo lấy Dương Thiên Lôi làm trung tâm, thoáng chốc tràn ngập ra bốn phía.
Tại giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được nỗi sợ hãi phát ra từ trong nội tâm. Tất cả mọi người đều ngừng bàn tán, kinh ngạc đến ngây người nhìn thiếu niên từ trên trời giáng xuống đang tức giận vô cùng kia.
Căn bản không để cho mọi người kịp phản ứng, một cỗ sóng nhiệt ngập trời từ trên người Dương Thiên Lôi phát ra, hùng hậu, cường hãn, cuồng bạo, trong sát na bao trùm toàn bộ chiến trường.
Khí trường thuộc tính Hỏa hùng hậu, khủng bố vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Dưới sự bao phủ của khí trường, các đệ tử đang chiến đấu kịch liệt nhất thời ngây ngốc như gà gỗ. Một loại sợ hãi phát ra từ tâm linh trực tiếp khiến tư tưởng bọn họ như dại ra, mất đi quyền khống chế thân thể, bao gồm cả Dương Thiên Ngạo, Lôi Hoành, bất luận địch ta.
Còn cả các đệ tử đang vây xem xung quanh cũng không ngoại lệ.
Trong lòng mỗi người đều chỉ có khiếp sợ.
Đây là Tinh Giả cấp chín đỉnh phong, hay cao thủ cảnh giới Tiên Thiên? Không ai biết, không có đáp án. Bởi vì tu vi của bọn họ căn bản không thể đo lường tu vi của Dương Thiên Lôi đã đến trình độ nào.
Dương Thiên Lôi không nói một lời, bên dưới mái tóc đen tung bay phấp phới, mơ hồ lộ ra một tia quang mang màu đỏ như lửa.
Phẫn nộ đã khiến năng lượng kỳ dị trong đan điền Dương Thiên Lôi hoàn toàn chuyển hóa thành tinh thần lực hệ Thổ. - Dương Thiên Lôi?
Lôi Hoành kinh hoàng mở to hai mắt nhìn, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng được. Vô luận như thế nào hắn cũng nghĩ không ra, Dương Thiên Lôi lại có thể tản mát ra khí trường cường đại đến như vậy. Càng kinh khủng hơn chính là, đây là khí trường thuộc tính Hỏa. Hắn không phải thân thể đơn thuộc tính tinh thần lực hệ Thổ sao? Trong nháy mắt này hắn liền nghĩ đến câu nói mới rồi của Trương Tử Hàm: "Luận tư chất, nếu ngươi bằng được một phần vạn của hắn, liền có thể xúc phạm như vậy."
Ngay khi Lôi Hoành còn đang kinh ngạc, Dương Thiên Lôi lập tức động.
Từng đạo tàn ảnh cùng với tiếng kêu thảm thiết vang lên. Đám người vây công Vũ Đại Lãng, Phong Mã Ngưu, Mộc Tử Vi đều như bóng cao su bắn văng ra ngoài.
Trong thời gian gần hai nhịp thở, đám thiếu niên vừa rồi còn ngang ngược, vô luận nam hay nữ đều không ngoại lệ, miệng đều phun máu tươi văng ra xa. - Người… Vì sao có thể? Vì sao có thể?
Lôi Hoành khiếp sợ nói.
Dương Thiên Lệ và Sở Hương Hương vừa vặn xông tới, vốn tưởng rằng phải đại chiến một hồi, thế nhưng khiến các nàng khiếp sợ chính là, sau khi các nàng đến liền được chứng kiến một màn kinh thiên động địa như vậy.
Đây chính là Dương Thiên Lôi luôn ở trước mặt mình cợt nhả, háo sắc, xấu xa đây sao?
Các nàng ngơ ngác nhìn tất cả, cơ hồ không thể tin được vào hai mắt của mình. - Ai? Ai đắc tội với thiếu gia chúng ta?
Đúng lúc này, mấy tên nhân sĩ não tàn không biết rõ tình huống, xa xa từ trong đám người kiêu ngạo vô hạn mà vọt đến. Chỉ là, bọn chúng còn chưa thấy được Lôi Hoành thiếu gia cao cao tại thượng trong lòng, cả đám liền cảm thấy trước mắt tồi sầm lại, một cỗ lực lượng cuồng bạo oanh kích trên người bọn chúng. Nỗi đau đớn tê tâm liệt phế khiến bọn chúng giống như những tên vừa nãy, miệng phun máu tươi, bay ra ngoài với tốc độ còn nhanh hơn cả lúc tới. - Không có khả năng sao? Trên người ta không có gì là không có khả năng cả.
Thanh lý hết đám chướng ngại vật, Dương Thiên Lôi âm lãnh nói. Đồng thời vừa nói vừa đi từng bước tới trước mặt Lôi Hoành: - Tinh Giả cấp tám đỉnh phong, ngươi có thể đấu lại lão tử sao? Đến! Lão tử cho ngươi cơ hội quyết đấu công bằng, cũng sẽ không như tên ngu ngốc ngươi, có bản lĩnh ỷ thế hiếp người. Ngươi có gì cứ mặc sức thi triển.
Keng!
Một tiếng xuất kiếm réo rắt bỗng nhiên vang lên, sự chênh lệch cường đại như nước sông so với mặt biển khiến Lôi Hoành triệt để mất đi lý trí.
Tuy rằng cuộc chiến vừa rồi rất hung hãn, nhưng đám người Lôi Hoành tất cả đều dùng nắm đấm. Dù sao, khi dễ người thì còn có thể, nhưng thật sự muốn giết người, Lôi Hoành cũng không dám.
Nhưng hiện tại, loại chênh lệch quá lớn này, loại khuất nhục này đã khiến Lôi Hoành ném tất cả mọi quy tắc ra sau đầu. Hắn chỉ muốn làm một việc duy nhất, đó là chém giết Dương Thiên Lôi.
Bằng vào Kim Tằm Pháp Y cường hãn hơn Thiên Tằm pháp y vô số lần, bằng vào Hàng Ma Pháp Kiếm mạnh mẽ hơn Kim Cương Pháp Kiếm, bằng vào mấy viên Thuần Dương đan và trên trăm viên Bách Thảo đan có khả năng khôi phục năng lượng rất nhanh trong ngực hắn, bằng vào lực lượng hệ Lôi kinh khủng của hắn, hoàn toàn có thể chém Dương Thiên Lôi dưới kiếm.
Tuy rằng khí trường của Dương Thiên Lôi cường đại, thậm chí hơn xa cực hạn của Tinh Giả cấp tám, nhưng hắn chung quy vẫn chỉ là Tinh Giả cấp tám.
Lôi Hoành thân là Tinh Giả cấp tám đỉnh phong, tuy rằng bị kinh sợ trong chốc lát, nhưng lúc này, khi toàn lực phóng ra khí trường của chính mình, lại hoàn toàn buông lỏng bản thân. - Đi chết đi!
Lôi Hoành gầm lên giận dữ. Một kiếm với tinh thần lực thuộc tính kim cuồng bạo, cùng với lực lượng hệ Lôi kinh khủng, cường hãn vô cùng nhanh như thiểm điện hướng về phía Dương Thiên Lôi.
Kim cương pháp kiếm bị Lôi Hoành lấy máu tế luyện, các tia pháp lực nhất thời vận chuyển ra, vậy mà đột nhiên biến ảo thành một thanh cự kiếm lớn gấp mười, gấp trăm lần, mang theo lực lượng hệ Lôi chém về phía Dương Thiên Lôi. - Pháp khí thực lợi hại!
Trong đám người nhất thời truyền ra từng đợt tiếng kinh hô. Mà đám người Trương Tử Hàm lại kêu lên sợ hãi. - Pháp khí thượng phẩm!
Đúng lúc này, trong đầu Dương Thiên Lôi truyền đến thanh âm của Lăng Hi. - Pháp khí thượng phẩm thì sao? Vũ điệu Hỏa Long.
Năng lượng hệ Hỏa mạnh mẽ trực tiếp từ bàn tay Dương Thiên Lôi phát ra, tinh thần lực ngoại phóng.
Tinh thần lực hệ Hỏa trong sát na hóa thành một con hỏa long, gào thét nghênh đón về phía cự kiếm kim cương của Lôi Hoành.
Ầm! Ầm!
Một hồi tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.Ở giữa hai người đá vụn bay tán loạn, hình thành một hố sâu tối đen như mực giống như bị hỏa long thiêu đốt mà thành.
Một cỗ năng lượng cường hãn, hung mãnh, bá đạo, trực tiếp phá vỡ hỏa long của Dương Thiên Lôi, trực tiếp đánh vào cơ thể hắn.
Dương Thiên Lôi loạng choạng lùi lại mấy bước, khóe miệng rỉ ra một tia máu tươi, cơ thể nhộn nhạo khó chịu. Chỉ là, gần như trong nháy mắt, Dương Thiên Lôi tựa hồ đã khôi phục bình thường. - Đây cũng gọi là pháp lực sao? Ngươi còn gì mạnh hơn không?
Cỗ lực lượng kia chính là pháp lực ẩn chứa trong kim cương pháp kiếm, năng lượng vượt qua cả phạm trù Tinh Giả.
Thế nhưng, trong nháy mắt khi tiến nhập cơ thể Dương Thiên Lôi, ngay sát na chuẩn bị tạo thành thương tổn nhất định đối với hắn, cỗ pháp lực này đột nhiên chia làm hai đạo, một đạo dung nhập vào trong đầu Dương Thiên Lôi, đạo còn lại tiến vào trong đan điền thần bí của hắn. - Ha ha ha…Dương Thiên Lôi! Ngươi cho là thực lực đề thăng thì có thể chiến thắng ta sao?
Thấy Dương Thiên Lôi bị chính mình đẩy lui, rõ ràng đã bị thương, Lôi Hoành nhất thời cuồng ngạo cười to nói.
Tuy nhiên, trong lòng Lôi Hoành vẫn hết sức khiếp sợ. Hắn dựa vào pháp lực trong Kim Cương Pháp Kiếm, sau khi thi triển ra một kích mạnh mẽ, tinh thần lực trong cơ thể hầu như bị rút đi phân nửa, nhưng Dương Thiên Lôi chỉ thổ ra một chút máu, hoàn toàn bằng vào lực lượng của bản thân đỡ một kích này.
Lôi Hoành tuy rằng rất đau lòng, nhưng vẫn không do dự lấy ra một viên Thuần Dương đan đánh vào trong Kim Cương Pháp Kiếm, đồng thời nuốt một viên Bách Thảo đan.
Có Thuần Dương đan thiêu đốt, Kim Cương Pháp Kiếm nhất thời phát ra từng tiếng nổ vang đội, uy áp tản mát ra càng thêm khổng lồ. - Ta muốn cho ngươi biết, thế nào là uy lực của pháp kiếm thượng phẩm. Mau đi tìm chết đi! Kiếm Phá Hư Không!
Lôi Hoành gầm lên giận dữ, khí trường toàn thân đạt đến cảnh giới kinh người, hoàn toàn tập trung vào Dương Thiên Lôi, phát ra một đạo công kích mạnh mẽ hơn trước vô số lần. - Lăng Ba Vi Bộ!
Dương Thiên Lôi không nhìn khí trường của Lôi Hoành, thân hình nhoáng lên, liền thi triển tinh kỹ vô thượng mà Lăng Hi truyền cho hắn cho khoảng thời gian này – Lăng Ba Vi Bộ. Thân hình Dương Thiên Lôi nhất thời hóa thành vô số đạo hư hư thực thực, căn bản không thể nào phân biệt. Thân ảnh giống như u linh, trải rộng ra toàn bộ chiến trường.
Lăng Ba Vi Bộ kỳ thực chỉ là một loại bộ pháp, nguyên bản có tên là "Thiên Huyễn Mê Tung", bất quá lại bị Dương Thiên Lôi đổi thành Lăng Ba Vi Bộ.
"Ầm! Ầm!", một tiếng nổ vang lên. Một kích cuồng bạo của Lôi Hoành dĩ nhiên chèm xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, tiếng xương cốt vỡ vụn "răng rắc" vang lên. Lôi Hoành đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa. Kim Cương Pháp Kiếm đã hết sạch pháp lực, "Đinh" một tiếng, rơi trên mặt đất. - Lôi Đình hộ thể!
Lôi Hoành có nén cảm giác đau nhức do xương cốt vỡ vụn gây nên, quanh thân nhất thời tràn đầy sấm sét, muốn đánh văng Dương Thiên Lôi ra ngoài.
Lực lượng Lôi Đình quả là một cơn ác mộng đối với tu luyện giả.
Khi dòng quang điện màu lam đó tới gần, mọi người liền có thể cảm thụ được lực lượng kinh khủng khiến tim đập nhanh hơn. Nhưng khiến bọn họ khiếp sợ chính là, Dương Thiên Lôi vậy mà không hề né tránh, lực lượng lôi điện kinh khủng kia chỉ có thể khiến tóc Dương Thiên Lôi dựng lên một chút mà thôi, ngoài ra tựa hồ không hề có bất luận thương tổn gì.
Dương Thiên Lôi vẫn mạnh mẽ nắm một tay khác của Lôi Hoành, không hề do dự gì, liền "Rắc!" một tiếng, xương cốt vỡ vụn.
Tràng cảnh sau đó khiến tất cả mọi người thấy mà rùng mình.
Tiếng "Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!..." không ngừng truyền đến, cùng với tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết của Lôi Hoành. Bàn tay, cánh tay, chân, xương sườn, chỉ cần trên người Lôi Hoành có gì có thể bẻ được, Dương Thiên Lôi đều không do dự mà bẻ hết.
Cuối cùng, "Thịch" một tiếng, khuôn mặt Lôi Hoành vốn luôn tự cho là thiên hạ đệ nhất máu bay tán loạn, mũi gãy, triệt để biến thành đầu heo.
Lôi Hoành kêu la thảm thiết, đau đến tê tâm liệt phế, điên cuồng hét lên: - Dương Thiên Lôi! Có gan thì giết ta đi. Chỉ cần ta không chết, một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã sinh ra trên đời. Giết ta đi!
Biểu tình của Lôi Hoành vô cùng dữ tợn, giống như lệ quỷ, trong mắt lộ ra vô hạn oán độc và cừu hận, bất cộng đái thiên. - Thiên Lôi, đừng xúc đông.
Đúng lúc này, Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lệ, Sở Hương Hương chạy tới trước măt Dương Thiên Lôi, kéo tay hắn nói. - Yên tâm! Ca còn chưa đến mức ngu xuẩn như vậy. Giết hắn chỉ tổ làm bẩn tay ca mà thôi…
Trên mặt Dương Thiên Lôi bỗng nhiên dần hiện ra nụ cười tà ác nhìn về phía Lôi Hoành đang nằm trên mặt đất như heo chết, lại liều mạng giãy giụa rất có cốt khí. Sau đó, nhãn thần chậm rãi di chuyển tới hai chân Lôi Hoành. Truyện Sắc Hiệp
Lôi Hoành vốn đang liều mạng tru lên "Giết ta! Có người muốn giết ta!" nhất thời kinh hoảng giữ chặt hai chân: - Ngươi muốn làm gì? Ta là đệ tử thân truyền của Thái Thượng trưởng lão Tiêu Như Mộng. Nếu ngươi không muốn chết, tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.
- Ha ha ha… Đệ tử thân truyền thì sao? Cho dù là Thiên Vương lão tử, ta cũng có gì phải sợ? Ta nói rồi, nếu còn ở trước mặt lão tử ta làm bậy, ta sẽ khiến ngươi hối hận khi sống trên cõi đời này. Không thể giết ngươi, vậy ta sẽ phế bỏ mệnh căn (xxx) của ngươi không được sao? Ta chính là thay trời hành đạo, cứu vớt hàng vạn hàng ngàn thiếu nữ, miễn cho bị loại tiểu nhân vô sỉ như ngươi làm hại. - Ahh… Không nên!
Lôi Hoành thực sự sợ hãi, nhất thời ngay cả khí lực bú sữa mẹ cũng xuất ra, tê tâm liệt phế mà hô lên.
Những lời Dương Thiên Lôi vừa nói khiến tất cả nam nhân có mặt đều kìm lòng không được mà rùng mình một cái, trong lòng không rét mà run.
Ngay cả Phong Mã Ngưu cũng run lên một chút, nhưng trong lòng lại tràn đầy thống khoái và vui vẻ, càng làm cho hắn lĩnh ngộ sâu hơn trình độ uy mãnh và bưu hãn của lão đại, trong lòng tự nhủ mình may mà mình có hỏa nhãn kim tinh, kiên quyết đứng dưới trướng lão đại ngay khi lão đại còn chưa quật khởi. - Thay trời hành đạo, cứu vớt hàng vạn hàng ngàn thiếu nữ trong nước sôi lửa bỏng. Mặc dù thân tử đạo tiêu, ta cũng có gì phải sợ?
Dương Thiên Lôi bỗng nhiên hiên nàng lẫm liệt, vẻ mặt nghĩa hiệp, từng chữ dõng dạc, bộ dáng ngông nghênh, lạnh giọng nói: - Đời này, ngươi làm thái giám đi!