Ngân giáp thi mị vẫn đi quanh Thượng Thanh nhà gỗ, lúc đầu còn có người tới hỏi Phạm Tuyên Tử xảy ra chuyện gì, bộ dáng ngây dại của thi mị đúng là trở thành một nét riêng trước Thượng Thanh nhà gỗ.
Bởi vì sư phụ không tại, Phạm Tuyên Tử cũng không ly khai Thượng Thanh, điều này là Đồ Nguyên căn dặn, người khác tới gọi nàng đi chơi, trải qua chuyện của A Tư Nhĩ, nàng càng thêm kiên quyết không đi rồi, ai biết có người nào khác tính tính kế hay không chứ.
Đồ Nguyên xem những đạo thư về nhiếp vào đèn nhang nguyện lực trong thiên địa để tu hành, sau đó nhớ kỹ trong lòng, đọc đến lúc này đã hơn một tháng.
Đột nhiên có người hỏi: "Ai trong tịnh thất?"
Vô Tâm ở ngoài cửa đáp: "Bẩm sư tỷ, là bằng hữu của Vô Tuyệt sư huynh."
"Nga, Vô Tuyệt sư huynh, mở cửa." Giọng nữ kia nói ra.
Đồ Nguyên ở bên trong nghe được rõ rõ ràng ràng, mấy ngày nay tới giờ, cũng từng có người mở cửa vào nhìn hắn, đa số là tại sau khi nghe nói là bằng hữu của Trần Vô Tuyệt liền gật đầu tính là chào, sau đó không có quấy rầy.
Lúc này đây, hắn cũng không có để ý, đầu tiên là vang lên tiếng đập cửa, theo đó cửa bị đẩy ra, ở cửa vào đứng hai nữ tử. Một người trước một người sau, khí tức trên người nữ tử đứng ở phía trước, Đồ Nguyên có thể xác định đối phương là đệ tử của Long Hổ Tịch Diệt tự.
Nhưng một vị nữ tử phía sau nàng lại khiến Đồ Nguyên có chút ngoài ý muốn rồi, bởi vì nàng đúng là vị nữ tử hắnđã gặp tại trong Vạn Thánh thư quán, người có tóc và đôi mắt màu lục đậm.
Nàng nhìn thấy ngồi ở bên trong là Đồ Nguyên thì cũng phi thường ngoài ý muốn.
Đồ Nguyên hướng vị nữ tử ở phía trước gật gật đầu, bày tỏ chào hỏi, cũng không có đứng dậy, bởi vì trên tay hắn còn cầm sách, thời điểm này cũng không có người cho rằng Đồ Nguyên thất lễ, trái lại là người mở cửa sẽ cảm thấy mình thất lễ, bởi vì như vậy là mình quấy rầy người khác đọc sách.
Nữ đệ tử Long Hổ Tịch Diệt tự này đánh giá Đồ Nguyên, đồng dạng gật gật đầu, nhìn sách đặt trên bàn trước mặt Đồ Nguyên, nói ra: "Mấy ngày trước ta muốn tìm những sách này lại tìm không được, thì ra đều tại chỗ ngươi rồi."
"Xin lỗi, là ta hỏi mượn Vô Tuyệt sư huynh những sách này." Đồ Nguyên nói ra.
Nàng kia nói: "Không cần xin lỗi, ta cũng là đột nhiên nghĩ tới mới định nhìn xem, ngươi đã là hỏi mượn Vô Tuyệt sư huynh, vậy ta không quấy rầy rồi."
Đồ Nguyên gật đầu, cười cười, hắn xác thực rất muốn toàn tâm toàn ý nhớ kỹ những sách này, sau đó trở về sẽ chậm rãi ngẫm nghĩ.
Nàng kia lui ra ngoài, nhưng mà nữ tử tóc mặc lục kia lại đột nhiên mở miệng nói: "Vô Hối sư tỷ, chậm đã, người này tại nơi đây xem cấm thư, lẽ nào Vô Hối sư tỷ không sợ một ngày nào đó hắn làm ác sao?"
Vô Hối sư tỷ nhíu nhíu mày, nói ra: "Nếu hắn đã là do Vô Tuyệt sư huynh mang đến, vậy thì khẳng định không có việc gì, dù cho là hắn thật đi lên con đường cấm kỵ kia, cũng tự động có Vô Tuyệt sư huynh thu hồi những gì hắn học được từ Long Hổ Tịch Diệt tự chúng ta, cho dù là Vô Tuyệt sư huynh vô pháp thu hồi, Long Hổ Tịch Diệt tự chúng ta sẽ ra tay, cái này trái lại không nhọc Mặc Ngân muội muội hao tâm tổn trí rồi."
Đồ Nguyên nghe lời Vô Hối nói, mới biết được nữ tử này tên là Mặc Ngân. Hắn ngồi ở chỗ kia không hề động, nhưng mà ánh mắt lại nhìn qua, khẽ cau mày, hiển nhiên Mặc Ngân này là muốn gây rối mình rồi.
"Vô Hối sư tỷ, ngươi hiểu lầm ta rồi, ý ta là, người này ta đã gặp, là một giới tán tu, trước đó vài ngày còn tại trong thư quán lén nhìn cấm thư trên giá sách, bây giờ lại tại trong Long Hổ Tịch Diệt tự các ngươi, ta sợ hắn là có mục đích gì không thể cho ai biết, ngươi nhìn xem a, hắn thế nào lại quen biết Vô Tuyệt sư huynh chứ, Vô Tuyệt sư huynh luôn luôn lấy tu hành làm trọng, hoặc là bế quan, hoặc là khổ tu..." Mặc Ngân còn chưa có nói xong, Vô Hối liền đã cắt đứt lời nàng nói.
"Ý của ngươi ta đã hiểu, nhưng ngươi cũng quá coi thường Vô Tuyệt sư huynh rồi, nếu huynh ấy đã dẫn hắn đến nơi đây, như vậy nhất định là có nguyên nhân, hơn nữa tại trước lúc tới nơi này, khẳng định là đại sư bá xem qua, đại sư bá tu Tịch Diệt thiền, mắt ông ấy nhìn người không sai được, không nhọc Mặc Ngân ngươi hao tâm tổn trí."
Vô Hối nói xong gật gật đầu với Đồ Nguyên, nói ra: "Quấy rầy rồi, bất quá, ngươi đã là tại nơi Long Hổ Tịch Diệt tự chúng ta xem những sách này, vậy vạn nhất đi lên con đường kia thì Long Hổ Tịch Diệt tự chúng ta thoát không được can hệ. Ta không biết ngươi có quan hệ như thế nào với Vô Tuyệt sư huynh, nhưng hi vọng ngươi có thể tuân thủ nghiêm ngặt tu hành chi nghĩa trên một mảnh thiên địa chúng ta."
Đồ Nguyên đứng lên, ôm tay hướng phía Vô Hối nói: "Đồ Nguyên ta tuy không phải hàng người đại đức gì, nhưng sẽ không đi lên con đường tà ma, nếu thật có ngày như vậy, tự có thiên phạt hàng thân ta."
Vô Hối nhìn chăm chú thật sâu vào mắt hắn, sau đó gật gật đầu rời đi.
Vị nữ tử tên là Mặc Ngân kia đồng dạng nhìn Đồ Nguyên, rời đi, chỉ là trong ánh mắt của nàng nhiều ít có một chút ý tứ khác.
Sau đó, không có người lại quấy rầy Đồ Nguyên rồi. Hắn ghi nhớ hết nội dung trong những sách kia, sau đó đi ra tịnh thất, cáo từ người thủ hộ Tàng Kinh tháp, sau đó lại cùng Vô Tâm đi gặp sư phụ của Trần Vô Tuyệt, sau đó mới rời đi, trở về Thượng Thanh nhà gỗ của mình.
Vô Tâm tiễn hắn ra đến tận ngoài Long Hổ Tịch Diệt phái, Đồ Nguyên nói ra: "Nếu là Vô Tuyệt huynh kết đan thành công, còn thỉnh Vô Tâm sư đệ cho biết một tiếng."
"Sẽ." Vô Tâm đáp.
Đồ Nguyên gật đầu, rời núi.
Một đường trở lại Thượng Thanh nhà gỗ, tâm tình của hắn đã hoàn toàn bất đồng với lúc đi tới Long Hổ Tịch Diệt tự, thời gian đó là mang theo một tia mong đợi cùng thấp thỏm, mà hiện tại tuy rằng còn chưa có được đến phương pháp kết đan cho mình, cũng đã tìm ra phương hướng, biết mình phải đi như thế nào.
Bất quá, khi hắn nhìn thấy trước Thượng Thanh nhà gỗ của mình có một cái cương thi đứng ở nơi đó, nhìn mặt trời trên bầu trời thì hắn đột nhiên sửng sốt, lập tức nghĩ đến một cái khả năng không tốt.
Nhưng cũng may rất nhanh liền thấy được Phạm Tuyên Tử, chỉ cần nàng không có việc gì vậy thì không có gì rồi.
Phạm Tuyên Tử cũng nhìn thấy hắn.
"Sư phụ, ngươi trở về rồi."
"Đúng vậy, trở về rồi, ngươi thế nào lại thả thi mị ra rồi?"
"Giữ nhà, sợ người trộm đồ, trong nhà lại không có nuôi chó, cũng không có hổ, sư gì gì, chỉ có thể dùng thi mị trông coi rồi." Phạm Tuyên Tử rất nhanh nói ra một tràng lời nói.
"Giữ nhà?" Đồ Nguyên nhìn thi mị còn đang nhìn thái dương từ trên xuống dưới, nói ra: "Vậy thì cũng có thể, chỉ là rất không lịch sự, không hợp thanh danh 'Thượng Thanh'."
Phạm Tuyên Tử nói ra: "Sư phụ, ngươi không biết, mấy ngày nay, có thật nhiều người đều tới hỏi có bán nó hay không."
"Vậy ngươi nói như thế nào."
"Ta nói cái này là của sư phụ, sư phụ chưa trở về."
"Nga, sau đó bọn họ sẽ không có hỏi tiếp sao?"
"Sau đó bọn họ tới trộm." Phạm Tuyên Tử nói đến đây liền cười rộ lên: "Phương pháp của bọn họ đều không thể dùng, không có phương pháp nào có thể khống chế được thi mị của chúng ta, thi mị nhà chúng ta thật là lợi hại a sư phụ, chúng ta có phải hay không giúp nó đặt một cái tên chính thức a, tránh cho người khác hỏi tới thì không có chút khí thế nào."
Đồ Nguyên suy nghĩ một chút, cũng đúng, vậy thì đặt một cái đi, đặt tên là gì chứ.
Đột nhiên hắn nghĩ đến một cái tên: "Gọi là Xa Bỉ đi."