Ở khu vực Tứ Thủy thành này xưng hô người tu hành là pháp sư, cách xưng hô này Đồ Nguyên đương nhiên biết rõ là xuất phát từ chỗ nào, có đoạn thơ miêu tả người tu hành như thế này:
Không tịch tự nhiên tùy biến hóa, chân như bản tính nhâm vi chi; dữ thiên đồng thọ trang nghiêm thể, lịch kiếp minh tâm đại pháp sư;(*) cách xưng hô Pháp sư là đến từ cái này.
(một đoạn mô tả về Bồ để tổ sư trong Tây Du ký. Đại ý: Người đắc đạo chân chính thì bản tính và thân thể hoàn toàn hợp nhất. – theo chanhkien.org)
Bên Tứ Thủy tới một vị pháp sư, không chỉ tuổi còn trẻ, hơn nữa bình dị gần gũi.
Khác với đầu bạc pháp sư, vị pháp sư này thường xuyên sẽ dạy người khác một ít thứ, tỷ như chữ viết, hay một ít cách dùng thảo dược.
"Pháp sư, con thỏ này là ngày hôm qua ta bắt được, ta và ca ca muốn cùng nhau học chữ."
Người thường muốn học chữ nhưng cũng không dễ dàng, trừ phi bọn họ giao lên một khoản tài vật thì mới có thể đi tới nhà phú quý ở trong thành để dự thính.
Nhìn hai đứa nhỏ khoảng 10 tuổi cầm theo một con thỏ đi tới trước nhà mình, lại không thấy có người lớn đi theo, hắn có chút ngoài ý muốn.
"Ba của các ngươi đâu chứ?"
Tiểu cô nương nói ra: "Ba nói hai chúng ta tự tới, pháp sư càng có khả năng hội sẽ dạy chúng ta học chữ."
Đồ Nguyên nhịn không được nở nụ cười, đứa trẻ nam ở bên cạnh kéo kéo y phục muội muội mình, muội muội trừng mắt ngẩng đầu nhìn, không biết vì cái gì ca ca đột nhiên kéo áo mình.
Đồ Nguyên nhìn nhìn phía xa xa, nhìn thấy một vị trung niên nam tử liên tục nhìn qua, hiển nhiên hắn là cha của hai đứa bé này.
Đồ Nguyên cười nói: "Cũng đúng lúc, ta không còn thịt để ăn rồi, con thỏ này tới vừa lúc. Ta có thể dạy các ngươi 《 vạn linh bản ngã tính nguyên đạo kinh 》."
Hai đứa bé đương nhiên không biết đây là sách gì, nhưng tại Đồ Nguyên nhìn đến, học quyển sách này đã có thể biết chữ, lại có thể nhận thức thế giới này, còn có thể giúp bọn họ hình thành một cái đạo đức quan.
Tuy rằng hai người không biết đây là sách gì, nhưng là không có ảnh hưởng tới bọn họ cao hứng mà cùng cười.
Từ khi tới định cư ở bờ Tứ Thủy này, lúc đầu mọi người cũng không biết lai lịch của hắn, từng người cũng không dám tới gần, đối với loại người đột nhiên từ trong thâm sơn xuất hiện, người ở phụ cận Tứ Thủy thành này đều vẫn duy trì cảnh giác, bởi vìtrong núi có yêu mỵ, có thể hóa thành người đến nhân gian, bắt người đi một mình làm mồi.
Những năm gần đây, thường tại lúc hoàng hôn hoặc là sáng sớm khi sương mù chưa tan, thì có yêu mỵ hóa thành người xuất hiện.
Hoặc là ăn hồn phách, hoặc là ăn người tuỷ não, trái tim.
Cho nên, khi Đồ Nguyên xuất hiện thì vì không có người biết rõ xuất thân cùa hắn, nên mọi người tránh xa không dám gần hắn, phòng bị hắn.
Thẳng đến sau khi hắn vào Phi Thiên quan một chuyến, mọi người mới tiếp nhận sự thực hắn cũng là nhân loại, cũng tại đây định cư.
Phi Thiên quan là một cái đạo quan ngoài Tứ Thủy thành, cái đạo quan này che chở người Tứ Thủy thành bình an, ở vùng này từ già đến trẻ đều biết rõ Phi Thiên quan tồn tại, cũng tâm tồn kính sợ.
Đồ Nguyên có thể vào Phi Thiên quan, lại có thể bình yên đi ra, đồng thời được định cư tại ngoài Tứ Thủy thành, như vậy chính là được đến quan chủ tán thành.
Mọi người biết rõ hắn là một pháp sư, kỳ thực đoán là có thể đoán được, bởi vì hắn một mình một người đi ra từ trong thâm sơn mịt mờ kia, còn có thể vào Phi Thiên quan gặp quan chủ, người bình thường là không gặp được.
Chân chính khiến mọi người biết rõ hắn là một vị pháp sư chính là có một ngày, có mấy người đêm khuya từ bên ngoài trở về, tại sắp trở về vùng đất trống trải quen thuộc ngoài Tứ Thủy thành thì đúng là bị tà mị làm mê hoặc, đi như thế cũng không ra được, chỉ loanh quanh trong núi.
Chính lúc bọn họ cho rằng mình dắp chết tại nơi đó thì trong tai nghe được tiếng chuông trong trẻo truyền đến, tại dưới tiếng chuông này, tinh thần bọn họ chấn động, vốn là sương mù khắp nơi đột nhiên biến mất, tiếng chuông như là chỉ cho bọn họ một con đường rõ ràng, theo phương hướng tiếng chuông truyền đến, đúng là rất nhanh liền đi ra.
Tại trong một mảnh sương mù dày đặc, bọn họ tìm được nơi tiếng chuông phát ra, phát hiện là ngôi nhà cây cỏ vừa mới dựng thành.
Họ thấy trước gian nhà cỏ treo một cái chuông, đang đung đưa trong gió, phát ra từng tiếng chuông trong trẻo du dương. Từ đó về sau, khi mọi người từ nơi đây xuất phát lên núi, nghe đến tiếng chuông này liền có cảm giác tâm an, mà lúc trở về, khi còn tại trong núi, nghe đến tiếng chuông này liền biết mình sắp về đến nhà rồi.
Đồ Nguyên dạy trẻ nhỏ biết chữ, lúc đầu chỉ là xuất phát từ lòng đồng cảm với bọn họ, hắn luôn luôn cảm thấy trên đời này, người bình thường muốn sống sót thật phi thường gian nan, dù cho là sống sót, cũng phải nỗ lực tranh đấu vì miếng cơm manh áo hàng ngày, có lẽ không khác mấy với dã thú trong núi.
Cho nên, khi có trẻ nhỏ muốn học chữ từ hắn, thì hắn rất tự nhiên mà đáp ứng.
Hắn đột nhiên có một cái ý nghĩ, nếu như tương lai hành tẩu thiên địa, nhất định phải truyền đạo thiên hạ.
Bất quá, bắt đầu từ lần đầu tiên hắn dạy trẻ nhỏ biết chữ thì đã nói rõ, cần có học phí.
Cái này là muốn cho bọn họ biết rõ, để học được gì đó cũng không phải là đơn giản có thể được, bởi vì thứ có thể dễ dàng được đến, thường thường sẽ không quan tâm.
Hắn tại nơi đây dạy học, tu pháp, nhưng mà lại có người nhìn rất không vừa mắt.
Đầu Bạc chân nhân ở Phi Thiên quan thu không ít đệ tử ký danh, đệ tử ký danh có thể làm việc trong Phi Thiên quan, làm việc tại trong Phi Thiên quan cũng là tương đương với học tập tri thức. Đối với đệ tử ký danh mà nói, sự tồn tại của Đồ Nguyên đương nhiên sẽ không ảnh hưởng gì tới bọn họ, chỉ sẽ ở lúc trà dư tửu hậu thì nhiều thêm một chút đề tài câu chuyện mà thôi.
Bất quá, là đệ tử thân truyền của Phi Thiên quan, bọn họ luôn đứng ở lập trường của Phi Thiên quan mà cân nhắc, tự cho mình là chủ nhân của Tứ Thủy thành, họ cho rằng Đồ Nguyên xuất hiện gây ra sự suy yếu nhất định đối với danh tiếng của Phi Thiên quan, làm cho Phi Thiên quan không còn là độc nhất vô nhị.
Tuy rằng trong mắt bọn họ, Đồ Nguyên này kém xa so với sư phụ Đầu Bạc chân nhân của mình, nhưng mà nhìn danh tiếng Đồ Nguyên tại Tứ Thủy thành càng ngày càng rộng, trong lòng bọn họ khó tránh khỏi khó chịu.
Bởi vì trước đây ngoại trừ Đầu Bạc chân nhân chính là bọn họ, vô luận là đi tới nơi nào thì bọn họ đều là được người người kính ngưỡng, tuy rằng hiện tại vẫn cứ là vậy nhưng mà lại nhiều thêm một người.
Thạch gia là vọng tộc tại Tứ Thủy thành, là một trong những gia tộc định cư sớm nhất ở Tứ Thủy thành, Thạch Thông là người Thạch gia, từ khi gã trở thành đệ tử của Phi Thiên quan, gã liền có một loại cảm giác đặc biệt, cảm giác toàn bộ Tứ Thủy thành này sớm muộn nên thuộc về mình.
Mọi người nơi đây trông thấy mình đều quỳ lạy giống như trông thấy tiên nhân vậy.
Nhiều năm như vậy, Tứ Thủy thành cũng không phải chưa từng có tu sĩ như Đồ Nguyên tới đây, nhưng cuối cùng bị gã cùng mấy vị sư huynh đệ bức đi, hoặc là len lén giết chết rồi.
Thạch Thông ăn mặc một thân pháp bào vàng hơi đỏ, chắp tay sau lưng đi trên một vùng ruộng đồng trống trải trước Tứ Thủy thành, đi về phía căn nhà gỗ của Đồ Nguyên.
Gã mặc bộ y phục rộng thùng thình này, tự nhiên toát ra khí độ của người tu hành, nhưng mà tay chắp sau lưng, đầu hơi nhếch lên, dáng đi khệnh khạng, rồi lại có cảm giác của một lão gia nhà giàu.
Gã năm nay hai mươi tám tuổi, đã có bảy phòng tiểu thiếp.
Qua mấy ngày suy nghĩ, gã quyết định phải đi thăm dò Đồ Nguyên này một cái, ngoại nhân không biết vì cái gì Đồ Nguyên phải đi Phi Thiên quan một chuyến.
Nhưng mà gã rất rõ ràng, bởi vì nơi này thuộc về Phi Thiên quan đạo tràng, mà Đồ Nguyên là một tu sĩ từ bên ngoài tới, muốn định cư tại nơi đây, như vậy thì nhất định phải được Phi Thiên quan đồng ý. Trước đây, tu sĩ xuất hiện tại nơi đây cũng không làm như vậy.
Mà Đồ Nguyên đã làm như vậy, nói rõ hắn là có xuất thân, biết rõ những điều này.
Đối với tu sĩ có xuất thân, Thạch Thông cũng không thể coi hắn như những tu sĩ bình thường trước đây.
Nhưng mà, Đồ Nguyên này lại không biết tốt xấu đi truyền thụ chữ viết cùng đạo kinh, đây chính là quyền lực của Phi Thiên quan, dù cho là tộc học lão sư của những vọng tộc trong thành cũng là từ trong Phi Thiên quan thỉnh đến đệ tử.
Cái Đồ Nguyên này quá lớn mật, quá không biết điều rồi. Thạch Thông vừa đi vừa nghĩ.