Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn

Chương 60: Về tới

Tựa như hắn đang muốn phá quan một dạng!

Thân thể liên tục phát ra quang mang trực tiếp công kích lấy xung quanh từng miếng đỏ sắc hóa thạch, không quá nhanh chóng, muốn cảm nhận từng đầu khí tức hiện tại. Cảm nhận đầu tiên không quá khác biệt, thực lực hắn đâu chỉ mạnh mẻ gần như gấp hai lần, mọi thứ hắn tu luyện đều có tiến triển. Làm hắn kinh hỉ lớn là cái thuộc tính khó luyện kia mà thôi, thời gian này tăng lên được một cái cấp độ nhỏ đủ để hắn vui vẻ.

Trong kia Hồn Hải hắn đang thôi diễn lấy một lần nữa toàn bộ công pháp, vỏ kỷ cùng bộ pháp một cách nhuần nhuyển, từng cái cảm nhận quá mức rỏ nét. Thương pháp hắn lúc này tựa như đạt tới đảng cấp mà con người khó mà tu luyện, lúc này gặp lại mấy đầu Hung Thú kia đâu cần phải cật lực như trước, chỉ cần đánh qua vài cái liền tốt. Đao pháp hắn có tiến bộ không ít, mấy bộ vỏ kỷ đao pháp thời gian này hắn tu luyện gần như tăng lấy một cái đại cảnh giới, uy lực đánh ra đâu chỉ mạnh hơn trước vài thành, cảm giác một cái công kích liền có thể chặt đứt một cái chân Hung Thú một dạng. Bên cạnh mấy cái bộ pháp hắn sử dụng lấy cảm giác nhuần nhuyển hơn rất nhiều, thuấn di hắn tu luyện lâu nhất khả năng chắc chắn mạnh nhất, chưa kể hai cái bộ pháp khác hắn có bước tiến đâu phải mạnh mẻ. Hiện tại thi triển lấy có thể đưa vào dùng chung cùng Hồn Kỷ có thể. Được xem là một cái thành tựu lớn.

Thân thể hắn từng cái mảnh vở liên tục rơi rớt xuống lộ ra thân thể hắn không một mảnh vải che thân. Hắn như thoát thai hoán cốt một dạng, cảm nhận làn da đâu chỉ trắng ra nhiều lần tựa như hồi phục. Thân thể từng miệng vết thương không có cách nào xóa bỏ vẫn y nguyên nhưng nhìn vào có chút khó phân biệt hơn trước. Sắc mặt phơi phới rạng ngời không nhìn thấy có chút trầm xuống. Chưa hết làn da hắn tựa như bền chắc hơn đâu chỉ vài lần, một đầu Hung Thú muốn làm thuong tổn làn da đâu phải tăng gần hai lần cự lực công kích mới có thể.

Ẩn ẩn dưới làn da từng mô cơ hắn mạnh mẻ lấy trông nhỏ gọn nhưng chứa rất nhiều cự lực, có thể so đầu Vương cấp Hung Thú gần như ngang bằng.

Cặp mắt mở ra tới lộ rõ huyết quang tản mát xung quanh, nhìn vào lấy có chút dọa sợ một dạng. Thở ra lấy một hơi dài cảm giác, thân thể có chút uể oải một dạng.

“Chúc mừng ký chủ độ phá Vương cấp, +40 điểm chỉ số”.

Hiển thị!

Tên: Thập Phong Thần.

Chủng loại: Nhân tộc.

Năng lực: Quang - Ám, Âm Dương chi Nhãn, Hắc Ám lĩnh vực, Lãnh địa Ánh Sáng, Vạn Khí Hồn Hải.

Cấp độ: Vương cấp. Nhất giai.(+40)

Tấn công: 2570+700+100 --- Phòng ngự: 3195+700+200

Tốc độ: 3270+1000+250 --- Sát lực: 1000+300+15

Ma công: 850+300+50 --- Ma kháng: 1050+300+70

Công pháp: Thôn Tinh Thiên Ma Pháp.

Luyện thể pháp: Luyện Thể Thông Thân.

Võ kỷ: [Phá Cầm Thương] (Đại thành), [Phá Chi Nhất Kích] (Hậu thành), [Quang Chi Cách Đấu Thuật] (Đại Thành), [Bán Nguyệt Đao] (Tiểu thành), [Phi Thiên Nhận Đao Pháp] (Tiểu thành), [Phá Đao Kỷ] (Tiểu thành).

Bộ pháp: Thuấn Di, Mị Ma Mê Tung Ảnh, Phá Ảnh Bộ.

Cái kia giáp chân lúc trước tựa như bị hắn luyện thể phát ra nhiệt độ quá mức lớn làm nó tan chảy. Hắn bước chân đưa lên tựa như muốn ra tới, cúi đầu nhận thấy thân dưới hắn không có một mảnh vải. Từ trong kho đồ lấy ra bộ đồ lần trước đám người đưa tới mang vào.

Trên tay đại đao hắn thôi diển qua lần nửa tới, đã lâu hắn chưa vận động cảm giác thân thể có chút cứng cảm giác. Phương thức hắn tu luyện được xem là tối ưu nhưng vẫn dùng thân thể thi triển lấy vẫn là tốt nhất, không sai biệt, hắn vỏ kỷ tu luyện thực lực tăng lên một bước lớn, điều này khiến hắn thỏa mản nở ra một cười nhẹ.

Nhanh chóng thu lấy, hắn bước chân đi tới hướng về phía làng. Trên đại địa mặt đất tựa như được san bằng một cách kinh ngạc, từng vết lồi lỏm lúc trước hoàn toàn biến mất, hắn tại trong lãnh địa Ánh Sáng nhìn tới có chút ngạc nhiên. Không phải do đám người làm lấy.

Thu lại lấy cái kia lãnh địa hắn thân thể trực tiếp lộ rỏ đứng lơ lửng trên không. Từng bước chân nhẹ nhàng đi tới, khoảng cách hơn 2 dặm không quá xa liền rất nhanh có thể đi tới. Khung cảnh xung quanh chỉ những đại thụ đổ gảy bị đám người mang đi lúc này hoàn toàn gọ gàng không có điểm khác biệt. Phía trên tường thành có mấy cái thanh niên nhiên đang đứng canh gác lấy hướng ánh mắt về phía ra xa.

“Kia đại trưởng lão a”.

Trong đám người có một thanh âm trong trẻo vang lên, hắn đưa tay chỉ tới phía xa kia phương hướng. Sắc mặt hắn có chút khó mà phân biệt, khoảng cách quá xa để nhìn thấy. Rất nhanh đám người liền quay đầu nhìn tới, mắt có chút nheo lấy. Hắn bộ áo trắng tựa như hòa lẩn vào sắc trời rất khó mà quan sát. Đám người nhìn một lúc lâu tựa như không phát giác lấy.

“Có lẻ mắt ta hoa nhầm lẩn”.

Thanh âm hắn có vẻ không chắc chắn lần nửa vang lên. Ánh mắt vẫn phía xa kia hướng tới. Khoảng cách gần 1 dặm xa lúc này đám người mới nhanh chóng nhìn nhận lấy. Người kia bước chân trên nền đất rất nhẹ nhàng cùng hai tay đưa ra phía sau lúc này mới chắc chắn lấy.

“Nhanh vào báo lên. Đại trưởng lảo về tới”.

Rất nhanh một cái nam thanh niên tốc độ nhanh nhạy nhảy xuống chạy nhanh về tới, bản mặt trông có vẻ hồ hởi, từng bước chạy lớn trải ra đẩy người bắn về phía trước.

“Đại trưởng lảo về tới”.

Hắn thanh âm tựa như vỡ òa, vừa chạy tới vừa hét lớn. Lúc này cũng đả qua ngày nhưng chưa quá mức muộn, mặt trời tại đây lên cao có chút chói mắt. Trong nhà đám người tựa như dang ngủ nghỉ bị thanh âm này truyền tới giật mình bật giây.

“Có chuyện gì. Ồn ào quá”.

Rất nhanh có một vị trung niên nhân hé đầu qua cái kia khung cửa sổ nhỏ đáp lấy. Hắn đang ngủ trưa thì bị thanh âm thức dậy, có chút không nghe rỏ. Trên mặt vẫn có chút mộng cảm giác tựa như có chút giận dử.

“Đại trưởng lảo về tới”.

Hắn đáp lời nhẹ nhàng lấy, sắc mặt có chút khó nói, giở khóc giở cười, do hắn quá mức phấn khích mà thôi.

“Về tới liền tốt”.

“Cái gì??? Đại trưởng lảo về tới”.

Nghe lấy thanh âm nhỏ nhẹ lấy, còn đang có chút mớ ngủ nên nói lấy tựa như tự động đáp lấy ngay sau một lúc mới bừng tỉnh lấy, từ trong mộng hoàn toàn tỉnh lấy. Cặp mắt mở to lấy cực điểm.

Ân!

Thanh niên nhân kia gật đầu nhẹ một cái rồi nhanh chóng rời đi tới. Mỗi một bước chạy hắn đều thét lớn tựa như đánh thức toàn bộ đám người.

“Lão sư hắn về tới”.

“Đại trưởng lảo”.

Trong phía xa kia biệt viện hai tiếng thanh âm một nam một nử đang ngồi đợi lấy tựa như một cái thói quen. Không ai khác ngoài Thuấn Thiếu Thiên cùng Trúc Nhi, cả hai nhanh nhạy bước chân chạy ra ngoài tới. Đám người bị đánh thức nhanh chóng hướng ra phía xa kia.

Bên ngoài hắn tựa như nhận thấy lấy động tỉnh. Từng thanh âm phía xa vang lên cùng tiếng bước chân đám người chạy tới quá mức to rõ ràng. Hắn khóe miệng có chút co giật lấy, có cần phải như vậy không?

Bước chân tựa như có chút nhanh lấy.

“Nhanh mở cổng thành”.

Thanh âm lảo Thuấn Phong vang lên dẫn đầu dám người bước ra tới. Sắc mặt hớn hở tựa như đứa trẻ đợi mẹ đi chợ về một dạng. Ai ai sắc mặt đều vui vẻ lấy. Một thời gian lâu a. Phía xa bước chân Phong Thần nhanh đi tới cách đám người hơn 100m xa tựa như có chút dừng lại, trước mắt hắn đám người đang đứng đợi lấy, cảm giác có chút khó tả.

“Nhanh tiến vào a”.

Lão Thuấn Phong nhanh nhạy tiến tới vang lên lời nói. Đâu thể đứng đây một lúc được. Đưa tay ra tựa như mời vào tới, rất kính trọng cảm giác.

Ân!

Gật đầu một cái rồi nhanh đưa bước chân đi tới, rất nhanh liền gia nhập đám người tiến vào phía trong. Trên đường đi hắn bị đám người dò hỏi rất nhiều lấy, cũng không có lấy cảm giác khó chịu, hắn nhẹ nhàng đáp lời. Xung quanh đám trẻ nhỏ tựa như nhớ lấy hắn một dạng thi nhau chạy tới ôm chầm lấy chân, đưa tay bế đám trẻ lên tới hắn nở lấy một nụ cười nhẹ nhàng rất thân thiện.

“Ta lớn lên chắc chắn trở thành như đại trưởng lảo”.

Đứa trẻ được hắn bế lấy đưa lên cao tựa như chắc chắn lấy thanh âm. Vẻ mặt nhỏ nhắn tỏ ra nghiêm nghị cảm giác, không có một chút biểu hiện trẻ nhỏ lời nói.

“Đúng a”.

Còn lại đám trẻ đồng thanh vang lên, đám người nghe lấy có chút cảm giác không biết nên phải làm như thế nào. Trên gương mặt nhỏ bé hiển hiện một cái cảm giác không phù hợp với tuổi một dạng.

“Tốt”.

Hắn thanh âm nhẹ nhàng vang lên rồi hạ tay đứa trẻ xuống rồi đặt tay lên đầu xoa xoa lấy. Nhanh chóng bước chân hắn rời đi hướng phía xa làng biệt viện đi tới.

“Lão sư về liền tốt”.

Thanh âm Thuấn Thiếu Thiên phía xa truyền tời, đám người quá đông hắn không thể chen qua lấy, đợi lấy hắn bước tới mới có thể. Sắc mặt hắn có chút đỏ, cảm giác rất khó tả tựa như lúc này chỉ muốn vỡ òa lấy. Bước chân hắn tựa như đi tới.

“Đấu Sư cảnh. Rất tốt. Tương lai rộng mở lấy”.

Ánh mắt hắn quét qua một cái liền nhận biết. Thuấn Thiếu Thiên đột phá không quá khó hiểu, hắn chắc chắn nhận biết thời gian này hắn đột phá lấy chỉ không biết thực lực gia tăng bao nhiêu. Nhìn qua một cái rồi bước chân đi tới đặt tay lên vai vỗ vài cái tồi hướng biệt viện đi tới.

“Tối nay đãi tiệc lớn. Phải thật lớn a”.

Đám người tựa như đồng thanh lấy, quá mức hồ hởi.