Hữu Tử Sự Cánh Thành

Chương 74: Kết thúc

Không qua vài ngày Lâm Tiểu Thừa liền rời khỏi thành phố Hải Lam trở lại thành phố Tử Hà đi học, Lâm Mộ Thành thì ở lại thành phố Hải Lam, Lâm Tiểu Khởi đưa ông tới viện điều dưỡng đặc biệt, mặc dù thủy chung có chút ngăn cách, nhưng Lâm Mộ Thành đã thành cái bộ dáng này cậu cũng chỉ có thể làm hết trách nhiệm của con cái.

Lâm Tiểu Thừa trở lại trường học không ngoài ý muốn nhận lấy xem thường của rất nhiều người, mấy hồ bằng cẩu hữu trước đây cũng không tiếp tục cả ngày cùng hắn ở chung một chỗ nữa, dù sao bọn chúng mặc dù là con nhà giàu, nhưng kết bạn cũng sẽ lựa chọn người có lợi với mình, Lâm gia đã thất thế bọn họ cũng không cần thiết cùng hắn ở chung một chỗ.

Mặc dù Lâm Tiểu Thừa đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưn khi nhìn thấy loại tình hình này vẫn là không khỏi buồn, hắn hai mươi năm trong đời vẫn luôn được người nuông chiều, chưa từng nhận lấy bất lợi, bây giờ lần đầu tiên gặp khó khăn chính là tình huống nhà tan cửa nát, Lâm Tiểu Thừa chỉ có thể buộc chính mình không tiếp tục nghĩ mấy thứ đó nữa, đem tất cả tinh lực đều đặt trên học tập.

Hắn trước kia luôn ra ngoài lêu lổng không thích học hành, sớm đã bỏ mất không ít bài, hiện tại đột nhiên chăm chỉ liền dẫn tới chú ý của rất nhiều người, hơn nữa chuyện Lâm gia gặp phải cùng người hắn không đối phó ở trong trường vừa tuyên dương, Lâm Tiểu Thừa liền trở thành nhân vật ở trong trường được mọi người biết tới, cũng vì vậy hắn rất dễ dàng liền bị người tìm tới cửa.

Lâm Tiểu Thừa nhìn ấy đại hán hung thần ác sát trước mắt không hiểu ra sao nói: "Các người muốn làm gì?"

Cậu đương nhiên nhận ra những người này chính là người lúc đó ở thành phố Hải Lam Lâm Tiểu Vi tìm đến muốn trói Lâm Tiểu Khởi, nhưng bọn chúng sao sẽ tìm tới mình? Lâm Tiểu Thừa trong lòng có suy đoán không tốt.

Từ lão đại nhìn thanh niên từng hăng hái đánh lão Tứ tới rất thảm bây giờ đột nhiên giống như là trầm ổn rất nhiều, gã cười nhạo một tiếng, có thể không trầm ổn ư, theo tin tức gã hỏi thăm được gia chủ Lâm gia trúng gió nằm viện, người Lâm gia cơ hồ đều vơ tiền chạy trốn, chỉ còn lại thằng ngốc không muốn kế thừa Lâm gia này còn dám tiếp tục trở lại đi học.

Mặc dù trong lòng khinh thường, thậm chí hận không thể dùng các loại thủ đoạn buộc thanh niên giao tiền ra, nhưng sau khi trải qua chuyện lần trước Từ lão đại cũng không tiếp tục lỗ mãng.

"Lâm Tiểu Vi là chị gái mày đi?" Từ lão đại lấy hình trong điện thoại di động ra cho Lâm Tiểu Thừa nhìn.

Lâm Tiểu Thừa nhìn rõ ràng tấm ảnh kia chần chờ gật đầu, ngược lại liền nghĩ đến chẳng lẽ những người này bắt cóc Lâm Tiểu Khởi không thành liền trói Lâm Tiểu Vi lại, bây giờ là tới bắt chẹt?

"Lâm Tiểu Vi thiếu bọn tao tiền, chị nợ em trả, hiện tại cô ta không thấy đâu, bọn tao chỉ có thể tìm tới mày đòi tiền." Dừng một chút Từ lão đại lại nói, "Mày cũng biết mày ngày đó đánh lão Tứ có bao độc ác, hiện tại anh ấy vẫn nằm trong bệnh viện không thể xuống giường, nói như thế nào bọn tao cũng là lúc vì chị mày làm việc bị thương, lại là mày đánh, tiền này thế nào cũng nên là mày đưa ra đi."

Lâm Tiểu Thừa thiếu chút nữa tức cười, vốn cho rằng mềm lòng đã bị Lâm Tiểu Khởi bị bắt cóc cũng ở trong nháy mắt biến mất không còn một mống, những người này lại còn dám tới cửa đòi tiền, tiền của hắn là Lâm Tiểu Khởi cho, nếu như hắn đem tiền cho những người này chẳng phải là Lâm Tiểu Khởi bị bọn họ bắt cóc chưa toại ngược lại còn phải bỏ tiền ra?

"Muốn đòi tiền? Tuyệt đối không thể! Lâm Tiểu Vi thiếu chúng mày tiền không có nghĩa là tao thiếu chúng mày tiền, chị ta lúc mang tiền chạy trốn cũng không nhớ tới tao, tao vì cái gì bởi vì chuyện cô ta làm sai trả tiền?" Lâm Tiểu Thừa oán hận nói, trong tư tâm hắn nghĩ nếu như không có bắt cóc kia xảy ra có lẽ Lâm gia không đến nỗi rơi vào loại tình trạng này, mặc dù biết mình đang giận chó đánh mèo, cũng biết nguyên nhân bắt cóc đến từ Lâm Tiểu Vi, hoặc là Tống Minh, nhưng hắn cũng không thể đưa tiền cho đám côn đồ này.

"Tiểu tử mày cho mặt mũi không muốn mặt mũi, có tin lão tử một phút giết chết mày!" Từ lão đại còn chưa nói, một thủ hạ của hắn đã móc ra một con dao găm quơ quơ trước mắt Lâm Tiểu Thừa.

Từ lão đại không có ngăn cản thủ hạ, hắn lúc trước đã nói lời nhẹ nhàng, hiện tại cũng nên có người giết uy phong của tên tiểu tử này.

Lâm Tiểu Thừa một hơi giấu ở trong lòng phun không ra, không nghĩ tới Lâm Tiểu Vi đã chạy trốn còn muốn hắn tới giúp giải quyết hậu quả, nhưng hiện tại hắn đã sớm không phải tiểu thiếu gia Lâm gia bên người tùy thân mang theo bảo tiêu, cũng chỉ có thể chịu thua với những người này.

"Tôi thật sự không có tiền, các anh đã tới tìm tôi hẳn biết Lâm gia đã phá sản, tôi hiện tại chính là kẻ nghèo hàn, ngay cả nhà gần trường học trước kia cũng bị mất, chỉ có thể ở ký túc, các anh chỉ cần nghe ngóng chút là biết tôi hiện tại đang tìm việc làm thêm đấy, tôi nếu như thật sự có tiền đã sớm ra nước ngoài rồi, còn có thể chờ các anh tới cửa sao?"

"Vậy cái người ngày đó mày vẫn luôn bảo vệ đâu? Tao nhưng nghe được mày gọi nó là anh đấy, nó thoạt nhìn rất có tiền dù sao cũng sẽ không mặc kệ mày đi?"

Lâm Tiểu Thừa bực mình, không nghĩ tới đối phương ngay cả loại chuyện này đều biết: "Anh ta là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi, quan hệ chúng tôi không tốt, nếu không Lâm Tiểu Vi cũng sẽ không tìm các anh bắt cóc anh ta phải không? Lúc trước mặc dù tôi vẫn luôn bảo vệ anh ta nhưng người ta không cảm kích tôi cũng không có biện pháp, Lâm gia phá sản anh ta còn cao hứng không kịp, làm sao sẽ cho tôi tiền?"

Hắn biết đám côn đồ này cũng không phải người tốt đẹp gì, bây giờ đối với hắn thái độ không tồi hơn nửa nguyên nhân là Nguyên Uyên thu thập qua, nói tới bọn họ còn có thù, nếu như hắn còn dám thái độ cường ngạnh tuyệt đối sẽ dạy dỗ hắn, nơi này là nơi hẻo lánh nhất trong trường học, hắn cũng không muốn bị đánh.

Suy nghĩ một chút Lâm Tiểu Thừa quyết định vẫn là hảo hảo thiệt thòi trước mắt: "Tôi đột nhiên nhớ tới tôi còn có đồng hồ đeo tay, các anh cầm đi bán cũng có thể đáng giá mười mấy vạn, tôi không biết Lâm Tiểu Vi thiếu các anh bao nhiêu tiền, nhưng các anh muốn nhiều hơn nữa tôi cũng không có biện pháp."

"Lão đại, đừng nghe nó nói nhảm, cái gì mà giá đồng hồ đeo tay đáng giá mười mấy vạn." Người vừa nãy uy hiếp Lâm Tiêu Thừa lại mở miệng.

Bất quá lần này Từ lão đại lại ngăn hắn, hắn biết những người có tiền thích mua mấy trang sức xa xỉ gì đó, Lâm gia mặc dù phá sản, nhưng Lâm Tiểu Thừa có loại đồ này cũng không kỳ quái, bọn họ hiện tại cần dùng tiền gấp cũng không thể chọn ba lấy bốn, lại nói khoản còn lại Lâm Tiểu Vi thiếu bọn chúng cũng bất quá mấy vạn đồng, hiện tại có mười mấy vạn không cầm mới là thằng ngu.

Từ lão đại triệt để quên sạch bọn chúng cũng không có hoàn thành chuyện Lâm Tiểu Vi yêu cầu, kỳ thực cho dù Lâm Tiểu Vi không giao nửa tiền cuối cùng này cũng không có gì là không được, nhưng lão Tứ bị đánh, tiền này nói như thế nào cũng phải đòi về.

Tiễn đám Từ lão đại đi, Lâm Tiểu Khởi ở trong túc xá lật tấm thẻ Lâm Tiểu Khởi cho hắn mình trước đó đã giấu kỹ, may mà mình mấy ngày này mình học không dùng tấm thẻ này, bằng không bị những người đó phát hiện hẳn hắn không cầm tiền của Lâm Tiểu Khởi đi giải quyết hậu quả cho Lâm Tiểu Vi, vậy hắn còn không thể nghẹn chết, sau này cũng không có mặt đi gặp Lâm Tiểu Khởi nữa.

Lâm Tiểu Khởi cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, nếu như cậu biết được nhất định sẽ chỉ vào Lâm Tiểu Thừa mắng to một trận "Tiền có thể so với người sao? Em nếu xảy ra chuyện đổi thành tiền được sao?"

Lâm Tiểu Khởi hiện tại trải qua rất tự tại, ngoài ăn ngon uống ngon còn có thể lôi kéo Nguyên Uyên làm nũng, có lẽ là nguyên nhân lần này mang thai có Nguyên Uyên bồi bên cạnh cậu tính tình cậu to ra.

"Anh mấy ngày nay bận rộn cái gì chứ?" Hôm nay Nguyên Uyên lại về trễ, một mình buồn bực ở nhà ngay cả Bồng Hao cũng đi chơi không bồi Lâm Tiểu Khởi cậu buồn bực, "Các anh đều không bồi em, để cho em một mình cô đơn ở trong nhà, Bồng Hao tiểu không lương tâm kia cư nhiên bị Vi Ny lừa chạy mất."

"Nó không ở đây càng tốt, em hiện tại hảo hảo dưỡng, Bồng Hao càng ngày càng nghịch rồi." Nguyên Uyên đưa tay đặt lên bụng dưới hơi hơi nổi lên của cậu, cảm giác nhìn tận mắt đứa con lớn lên quá kỳ quái, nhưng rất ngọt ngào rất hạnh phúc, "Nó lớn thật nhanh."

Lâm Tiểu Khởi bật cười: "Đây là em hôn may cơm tối ăn nhiều."

Nguyên Uyên buồn bực, được rồi, cơm Tiểu Khởi ăn chính là con anh ăn, ăn nhiều một chút là có thể lớn, "Bảo bối có thể nghe thấy ba ba đang nói chuyện không?"

Lâm Tiểu Khởi đẩy anh một cái, "Biến, nó còn chưa có thành hình đâu, có thể nghe được anh nói chuyện còn không biến thành yêu quái."

Nguyên Uyên lại kiên trì muốn dưỡng thai, ôm bụng Lâm Tiểu Khởi không buông tay ở đây độc thoại.

Lâm Tiểu Khởi đỡ trán, vẫn chưa tới ba tháng đã bắt đầu dưỡng thai, thật sự sẽ không quá sớm chứ? Còn có cậu trước kia vẫn luôn cho rằng Nguyên Uyên nghiêm trang tại sao hiện tại giống như trẻ con vậy?

Cùng con nói xong lời nhẹ nhàng, Nguyên Uyên cầm đồ ăn vặt tới đút cho Lâm Tiểu Khởi: "Em biết Lâm Mộ Du và Lâm Tiểu Vi đi đâu không?"

Lâm Tiểu Khởi sửng sốt, cậu từ sau khi biết mình có con liền quên hết tất cả mấy chuyện này, ngay cả Lâm Mộ Du xưa kia luôn gieo họa cậu cũng bởi vì mình nhiều hơn hai đứa con mà không có cùng bà ta tính toán chi li, nếu quả thật phải lựa chọn cậu vẫn là yêu còn mình hơn một chút, Lâm Mộ Du đã tìm đường chết cậu cũng không cần thiết tiếp tục đi dây dưa không buông.

"Anh mấy ngày này vẫn là bận rộn mấy chuyện này?"

Nguyên Uyên gật đầu: "Là bọn họ trước tiên rơi vào trong tay anh, còn tưởng rằng Lâm Mộ Du làm tội ác nhiều năm như vậy thế nào cũng nên lui cho mình một đường lui, ai ngờ bà ta lại cùng Tống Nham dây dưa một chỗ, còn lôi kéo Lâm Tiểu Vi không để cô ta ra nước ngoài, hiện tại ba nữ nhân đều ở Tống gia, thật đúng là kịch hay."

Lâm Tiểu Khởi sờ sờ cằm: "Mẹ con Lâm Tiểu Vi ban đầu chính là Lâm Mộ Du tìm cho Lâm Mộ Thành, hiện tại Lâm Mộ Du không sống tốt khẳng định cũng sẽ không để cho bọn họ sống tốt, bà ta người này chẳng những ích kỷ, còn thích đổ lỗi của mình lên đầu người khác nhất, bất quá...... Chả lẽ Lâm Mộ Du vẫn thích Tống Nham?"

Cậu nhớ Lâm Mộ Du trước kia còn tới tìm cậu không muốn để cho Lâm gia bị Tống Nham nuốt, như thế nào lúc này lại cùng Tống Nham ở chung một chỗ? Bất quá sóng não kỳ ba cậu không hiểu, có lẽ đây chính là ngược luyến tình thâm đi.

"Có lẽ là vậy đi, nghe nói bà ta một bên phỉ nhổ Tống Nham lừa gạt bà ta lừa gạt Lâm gia, một bên ở trước mặt Tống phu nhân không chút nào yếu thế, Tống phu nhân càng là chán ghét bà ta bà ta càng muốn vào cửa Tống gia, chẳng những bà ta một mình vào, còn đem mẹ con Lâm Tiểu Vi cùng nhau tới, vốn mẹ con Lâm Tiểu Vi sẽ xuất ngoại, bà ta đem hành tung bọn họ nói với Tống Nham, bởi vì chuyện lần trước Lâm Tiểu VI làm hỏng, chuyện Lâm gia phá sản Tống gia cũng không chiếm được tiện nghi, Tống Minh liền cũng ngăn Lâm Tiểu Vi tới Tống gia."

Lâm Tiểu Khởi cười híp mắt làm ổ trong ngực Nguyên Uyên, "Nhìn bọn họ chó cắn nhau trải qua không tốt em cũng an tam, chờ chút, Tống gia không có ở Lâm gia vớt chỗ tốt cũng là anh làm?"

Nguyên Uyên sờ sờ mặt cậu: "Tống Minh dánh nghĩ tới em liền phải gánh chịu hậu quả, anh vỗn không tính toán để cho bọn họ nhận được chỗ tốt, bất quá lần này bọn họ ngược lại bồi vào không ít."

Sau khi biết được thủ đoạn Tống Minh đối phó Lâm Tiểu Khởi một lần so với một lần không chịu nổi Nguyên Uyên liền không nghĩ bỏ qua cho Tống gia nữa, lần này bất quá chỉ để cho bọn họ trong vài năm trở mình không được lại tới trước mặt Lâm Tiểu Khởi lăn qua lăn lại mà thôi.

Lâm Tiểu Thừa lúc tới thành phố Hải Lam thăm Lâm Mộ Thành lại mang đến tin tức cho Lâm Tiểu Khởi, Lâm Tiểu Vi ở Tống gia trải qua không được, mặc dù Tống phu nhân để cho cô ta cùng Tống Minh đính hôn cũng là nhìn trên phần cô ta là phụ nữ, hiện tại địa vị Tống gi xuống dốc không phanh muốn tìm được môn đăng hộ đối là không dễ dàng, Lâm Tiểu Vi mặc dù trong nhà suy tàn nhưng cô ta cũng là người duy nhất có thể đi theo bên cạnh Tống Minh, mặc dù Tống Minh và cô ta nhìn nhau chán ghét.

Lâm Tiểu Vi hận Tống Minh, hận Lâm Mộ Du, hận Lâm Tiểu Khởi, nhưng cô ta còn muốn sống tốt, sau khi đính hôn với Tống Minh liền tìm cách đòi hoan tâm của Tống phu nhân, so với Lâm Mộ Du ở Tống gia không có danh phạn tốt hơn nhều, Lâm Mộ Du đã không có được hoan tâm của Tống Nham lại đổ tội Tống phu nhân, ở Tống gia trải qua khó khăn, nhưng bà ta lúc tới đặc biệt cao giọng, hiện tại muốn đi cũng không phải dễ như vậy, trên ngườ ngay cả tiền rời đi cũng không có.

Lâm Tiểu Vi nhìn thấy kết cục của bà ta cẩn thận giấu kỹ tiền mình để dành được, đây cũng là tiền vốn cô ta sau này sống yên phận, cô ta biết Lâm Mộ Du tiêu tiền như nước hơn cô ta, trước kia lúc Lâm gia gia cảnh còn tốt còn thường xuyên đòi Lâm Mộ Thành trả nợ cho bà ta, chớ nói chi là một năm này Lâm gia một ngày không bằng một ngày, Lâm Mộ Du trải qua cuộc sống công chúa mấy chục năm, Lâm gia một khi suy tàn bà ta cái gì cũng không có.

Lâm Tiểu Vi gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Thừa, hi vọng hắn có thể giúp mình thoát khỏi biển khổ, nhưng Lâm Tiểu Thừa biết mình ở trong mắt Lâm Tiểu Vi chả tính là cái gì, Lâm Tiểu Vi chân chính muốn tìm chính là Lâm Tiểu Khởi hắn đang dựa vào, hoặc là nói là Nguyên Uyên.

Thấy cô ta đối với Nguyên Uyên còn không hết hy vọng, Lâm Tiểu Thừa nói nặng lời vài câu liền cúp điện thoại, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại bán chút gia sản gửi cho cô ta một khoản tiền, nói tới Tống gia cũng không ngăn không để cho cô ta rời đi, cô ta còn lưu lại là bởi vì mình coi như ra nước ngoài cũng không có tiền, còn mang theo một người mẹ cái gì cũng không biết, Lâm Tiểu Thừa nếu như không phải là nhìn ở trên phần mẹ đã sớm cãi lộn với cô ta.

Lúc bánh bao nhỏ thứ 2 của Lâm Tiểu Khởi và Nguyên Uyên học bước đi Lâm Tiểu Thừa tốt nghiệp, hắn đã sớm đón mẹ từ chỗ Lâm Tiểu Vi, Lâm Tiểu Vi cùng Tống Minh kết hôn, mặc dù là giả kết hôn, nhưng Lâm Tiểu Vi nghĩ cách lấy lòng Tống phu nhân cũng đủ làm cho cô ta ở Tống gia dừng chân.

Duy nhất không may mắn đại khái chính là Lâm Mộ Du vẫn ở Lâm gia, bà ta lúc biết được Lâm Tiểu Thừa đón mẹ hắn đi cũng muốn cùng đi theo, nhưng mẹ Lâm Tiểu Thừa nói với Lâm Mộ Du câu "Tôi trở về là muốn theo con thuê phòng", Lâm Mộ Du liền bỏ ý nghĩ này, nói như thế nào bà ta ở Tống gia vẫn là ở biệt thự.

Lúc này Lâm Mộ Du cũng nhớ tới đứa con chết yểu của mình, tính khí bà ta tệ hại hơn, cả ngày đối với Tống Nham vừa khóc vừa nháo, thậm chí quyền đấm cước đá, trong miệng còn la to "Nếu như không phải là Bát Bảo của tôi sinh ra đã không có cha cũng sẽ không đi sớm rồi" "Nếu như Bát Bảo của tôi còn sống tôi cũng sẽ không không có ai phụng dưỡng."

Tống Nham ban đầu còn vì vậy áy náy qua, nhưng chờ sau khi hắn từ chỗ Lâm Tiểu Vi biết được đầu sỏ làm hại Bát Bảo chết yểu chính là Lâm Mộ Du liền không nhìn bà ta nữa, hắn nhìn trên phần Lâm Mộ Du đã sinh cho hắn một đứa con mới dễ dàng tha thứ bà ta, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ vẫn tiếp tục tha thứ, chưa tới nửa năm Lâm Mộ Du liền bị Tống phu nhân đưa vào trại an dưỡng, hơn nữa bà đã sớm nhờ người hảo hảo chiếu cố bà ta, bà ta đã nhớ con như vậy liền để cho con bà ta ngày ngày ra ngoài bồi bà ta đi.

Chờ lúc Lâm Tiểu Vi tới thăm Lâm Mộ Du bà ta ôm một búp bê bằng vải rách ngồi dưới mặt trời rầm rì "Bát Bảo", Lâm Tiểu Vi còn chưa tới trước mặt bà ta đã ồn ào đứng dậu không cho người khác đoạt Bát Bảo của bà ta đi, cũng may dưới tình huống bình thường Lâm Mộ Du đều rất an tĩnh, chỉ cần búp bê cho bà ta ôm là có thể không ầm ĩ không nháo ngồi một ngày.

Cô ta nhìn Lâm Mộ Du liền nghĩ đến cuộc sống bây giờ của mình, dầu gì còn có một đứa con, mà cô ta ngay cả con cũng không có, Tống Minh căn bản không chạm vào cô ta.

Cô ta hốt hoảng nhìn Lâm Mộ Du, dường như nhìn thấy công chúa cao ngạo tùy ý ở Lâm gia rất nhiều năm trước kia.

Mà ở thành phố Hải Lam cuộc sống hạnh phúc của Lâm Tiểu Khởi vừa mới bắt đầu.

_____________________

Hình như còn hai chương phiên ngoại nữa các thím ạ ^^ Hai phiên ngoại sẽ cùng có vào ngày mai