“Huyền nhi, cả đời của nương xem như đã bị hủy trong cái nhà này, nhưng con còn trẻ, cơ hội đối với con mà nói thật sự rất quan trọng, cho nên một khi nó xuất hiện, tuyệt đối không thể bỏ qua!
Mà hiện tại, Vương Minh Châu kia là cơ hội của con. Chỉ cần con có thể thành thân với nàng, lấy sự mê luyến của nàng đối với con, đến lúc đó chắc chắn con nói gì sẽ nghe nấy, kiếm được một chức quan tốt cho con không phải chuyện tốt sao?
Hơn nữa, nếu thật sự con cảm thấy nó quá chướng mắt, nha đầu Xuân Hoa trong phòng mẫu thân có thể cho con mang đi. Chỉ cần không cho danh phận, ta nghĩ chắc tiểu thư Vương gia kia chắc sẽ chấp nhận một nha hoàn hầu hạ thôi. Huyền nhi, con cảm thấy như vậy thế nào?”
“Nương, nói như vậy, người là cố ý muốn con đáp ứng cuộc hôn nhân này?”
Bùi Huyền nghe Vân Ái Liễu nương hắn nói một câu lại một câu kiên quyết, ngay cả đường lui về sau cũng đã tính cho hắn, hiển nhiên trong đầu nàng định việc này tuyệt đối không phải nửa vời.
“Huyền nhi, trước đây con cố ý bỏ thương học văn nương không thể nói động, nhưng bây giờ con cũng đã hai mươi ba, gia nghiệp hay sự nghiệp đều chưa an ổn, mẫu thân còn có thể có bao nhiêu năm để chờ con nữa?
Nay Bùi Ngu ở Tàng Di trai đã làm đến chức quản sự, Bùi Dạ Tập vẫn không có hứng thú theo thương. Bùi Phong cũng giống Bùi Dạ Tập, chí ở học võ, đồng dạng không tranh giành. Có thể nghĩ, vị trí người nối nghiệp gia chủ tương lai Bùi gia rất có thể sẽ vào tay Bùi Ngu. Con nếu không mưu tính đường ra cho bản thân thì sau này phải làm thế nào?
Mấy năm nay, bên chi thứ hai Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân ngầm làm mấy chuyện, nương cũng có nghe phong thanh, có thể đoán được Bùi Vũ Khâm chắc chắn không thể không biết, chỉ là hắn nhẫn nhịn, vờ như không nghe không thấy gì thôi, đó là vì cái gì?
Đó là trong lòng Bùi Vũ Khâm đã có tính toán, đã chọn được người nối nghiệp, mà người đó có thể không phải là Bùi Phong, cho nên đối với những động tác ngầm của chi thứ hai cùng Lí Tương Vân, Bùi Vũ Khâm mới vờ như không biết. Chỉ cần bọn họ không quậy đến mức công khai ra, gia nghiệp Bùi gia rất lớn, một chút tổn thất đó vẫn có thể chịu được. Nhà ai mà không có nội tặc ‘ăn cây táo, rào cây sung’?
Như vậy Bùi Phong không có khả năng kế thừa Bùi gia, Huyền nhi con từ nhỏ chỉ biết đọc sách thánh hiền, lại là con thứ xuất không biết gì về kinh thương, con còn có cơ hội sao? Tất nhiên là không có, cho nên nếu bây giờ nương còn không tính cho con thì còn đợi đến khi nào?
Nhiều năm qua, ta xem như đã thăm dò hết cái hồ nước đục Bùi gia. Trong cái nhà này, chúng ta nếu muốn ngóc dậy, trừ phi Lâm Quỳnh Hoa, Tần Hồng Diệp, cùng với tất cả những người liên quan có năng lực đều chết hết, nếu không, chúng ta vĩnh viễn đều bị người ta đè đầu cưỡi cổ. Huyền nhi, cha con mất sớm, không thể che chắn mưa gió gì cho mẫu tử chúng ta. Ngoại trừ tự mình phấn đấu, nỗ lực, chúng ta còn có thể dựa vào ai chứ?
Cho nên hôn sự này nương làm chủ thay con. Con đồng ý thì tốt, cảm thấy ủy khuất trong lòng cũng vậy, đều phải đáp ứng. Cho dù tạm thời không thành thân nhưng cũng phải định hôn sự này trước. Như vậy, trong cái nhà này, người ta mới nhìn chúng ta bằng cặp mắt khác.
Đến lúc đó, không chỉ có một mình Bùi Dạ Tập mới vinh quang, bởi vì vị hôn thê của con cũng là tiểu thư quan gia, con hiểu chưa?”
(R: *chém –ing*).
“Nương, người khổ tâm vì con nhiều năm như vậy, con hôm nay mới hiểu được. Nương, người vất vả rồi!”
Bùi Huyền tiến lên cầm chặt lấy hai tay mẫu thân, mắt rưng rưng nhìn nàng “Nhưng là mẫu thân, chuyện lớn như hôn nhân, xin người nhất định phải cho con một chút thời gian để suy nghĩ. Con không muốn quyết định nhanh chóng như vậy. Mẫu thân hy vọng đường làm quan về sau của con được thuận lợi, tương lai tươi sáng, con sao lại không hy vọng mẫu thân cũng hạnh phúc, không cần lo lắng bất cứ điều gì chứ? Có điều–”
“Có điều cái gì? Huyền nhi, dung mạo gì đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi, không thể làm cơm ăn. Mẫu thân xinh đẹp, Lâm Quỳnh Hoa cũng xinh đẹp, Tần Hồng Diệp, Lí Tương Vân, tất cả những nữ nhân trong cái nhà này ai không xinh đẹp? Nhưng xinh đẹp có thể mang đến hạnh phúc sao?
Huyền nhi, tất cả đều là giả, chỉ có tiền và quyền là thật. Mà giữa tiền với quyền, cái sau còn quan trọng hơn cái trước. Có quyền, con sẽ không cần lo không có tiền, đạo lý này không cần nương dạy con cũng biết rồi chứ?
Tuy con đọc sách thánh hiền, bất quá con phải biết, mục đích đọc sách thánh hiền cũng không phải để làm người hiền, mà là để theo đuổi danh lợi, không thể có tâm tính hiền lành. Con càng hiền, người ta sẽ càng khi dễ con. Mẫu thân mấy năm nay là ví dụ ngay trước mắt, còn chưa đủ để con xem rõ ràng sao?
Có một số việc, dưới điều kiện tiên quyết là không tổn hại đến tính mạng người khác, là phải không từ thủ đoạn. Bây giờ, nương bất quá chỉ muốn con đáp ứng cọc hôn nhân này, cũng không phải bảo con đi lấy mạng người khác, con còn do dự cái gì, đắn đo cái gì?
Chỉ cần con chịu Vương Minh Châu, mẫu thân sẽ nghĩ cách để con không phải ở rể, đổi lại là thú nàng vào cửa. Đây là cực hạn mà nương có thể làm cho con. Con đồng ý không?”
“Nương –”
Bùi Huyền còn muốn đấu tranh một lần cuối, nhưng Vân Ái Liễu đã dùng sức rút tay mình ra, đẩy hắn thật mạnh, hung hăng nói “Huyền nhi, nếu con không đồng ý, vậy từ nay về sau con không phải là đứa con mà Vân Ái Liễu ta sinh ra nữa. Ta lập tức tìm dây thừng thắt cổ, chết cho khuất mắt, khỏi phải sống mà phải chịu cơn giận của người ta, mang vạ vào thân!”
Bùi Huyền vừa nghe vậy, nhất thời tinh thần cũng bị kinh hách, sao còn dám nói gì nữa. Dù sao hắn cũng chỉ còn một người thân là mẫu thân, nếu thật sự vì cọc hôn sự này mà bức tử nàng, vậy hắn người làm con này cũng thật không xứng với những khổ tâm của mẫu thân với hắn nhiều năm qua.
Thôi, dù sao sau này cũng phải thú một nữ nhân, về phần thú Vương Minh Châu cũng được, Lí Minh Châu cũng thế, chỉ cần mẫu thân vui vẻ, hắn liền thú!
Nghĩ đến đây, Bùi Huyền cũng gật đầu đáp ứng “Nương, người đừng nóng vội, Huyền nhi lại chưa nói không đồng ý.”
“Vậy Huyền nhi con là đồng ý?” Ánh mắt Vân Ái Liễu nhất thời sáng ngời, vội hỏi.
Bùi Huyền hiếu thuận nghe lời gật đầu “Toàn bộ đều theo nương làm chủ, con không có ý kiến!”