Bùi Dạ Tập cũng không biết Giang Mộ Yên suy nghĩ cái gì, nhưng từ ánh mắt của nàng, hắn có thể cảm giác được, Giang Mộ Yên cũng không vì hắn là người đầu tiên chạy tới mà cảm động gì, ngược lại ánh mắt kia tuy không để lộ ra nhưng hắn chính là có thể cảm giác được, trong lòng nàng đang âm thầm đánh giá hắn.
Chẳng lẽ nàng không những không cảm động mà còn hoài nghi hắn sao?
Bùi Dạ Tập cảm thấy trong lòng rất không thoải mái cùng ủy khuất, nhìn lại Bùi Phong hôn mê đang công khai đường đường chính chính nằm trên giường Giang Mộ Yên, trong lòng hắn đột nhiên cực độ khó chịu.
Khó chịu vì Bùi Phong đã trễ thế này còn ở trong phòng Giang Mộ Yên.
Cũng khó chịu vì Bùi Phong ‘vừa vặn’ anh hùng cứu mỹ nhân nên bị thương hôn mê, thắng được một trận khẩn trương lo lắng của Giang Mộ Yên;
Càng khó chịu vì Giang Mộ Yên rõ ràng thấy được hắn đã đến, nhưng lại làm ra vẻ như không thấy, ngay cả hai chữ ‘mời ngồi’ cũng keo kiệt mà không nói……
Nhiều chỗ khó chịu như vậy, nhưng chung quy lại thì cũng chỉ có một, chính là Bùi Dạ Tập hắn hoàn toàn bị xem nhẹ.
Mà hắn, đột nhiên phát hiện hắn kỳ thật không thích bị nàng xem nhẹ như vậy!
Đang lúc Bùi Dạ Tập định nói gì đó phá vỡ bầu không khí im lặng khó xử này, trên bậc thang lại một lần bữa truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng lại bị đẩy ra.
Bùi Vũ Khâm một thân quần áo cư sĩ màu trắng rộng thùng thình, ngay cả tay áo cũng chưa gài chắc nhanh chóng bước vào. Người còn chưa đến trước giường, giọng nói lo lắng đã vang lên trước “Yên nhi, nghe nói có thích khách, con không có việc gì chứ?”
“Ngươi, ngươi như thế nào cũng đến đây?”
Giang Mộ Yên thấy Bùi Vũ Khâm cũng sửng sốt, nhất thời phản ứng theo bản năng đứng bật dậy, nhanh chóng tiến lên hai bước “Ta không sao, bị thương là Bùi Phong, người nọ thừa dịp ta xuống thư phòng dưới lầu tìm sách đã mở cửa sổ lẻn vào phòng tránh dưới bàn. Không khéo ánh nến chiếu đến bóng dáng của hắn để ta phát hiện manh mối, sau đó liền hô cứu mạng!”
“Con đừng vội, Nghênh Phong cùng Triển Tịch đã đuổi theo rồi, có bọn họ, khẳng định có thể bắt người trở về.”
Bùi Vũ Khâm nghe nàng nói không có việc gì, trong lòng an tâm không ít. Khi mở miệng lần nữa, giọng nói đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Giang Mộ Yên tuy không biết Nghênh Phong cùng Triển Tịch trong miệng hắn là ai, nhưng nếu Bùi Vũ Khâm đã nắm chắc như vậy, rất có khả năng là hai hộ vệ trung niên nhìn rất trầm ổn mạnh mẽ đi theo bên cạnh hắn hôm qua.
“Ừm! Ta hiện tại lo lắng là Bùi Phong. Ta đã xem qua, áo trắng trên người huynh ấy một vết máu cũng không có, không giống như bị ngoại thương. Nhưng trước khi người kia đào tẩu, ta nghe được Bùi Phong rên lên một tiếng. Ta hoài nghi huynh ấy đã trúng ám toán, có điều không biết là ám khí này nọ hay là trúng độc!”
Giang Mộ Yên tuy không có kinh nghiệm sống ở cổ đại nhưng cũng may hiện đại có kịch cổ trang cùng TV, cho nên mấy phán đoán này cũng không cần kinh nghiệm thực tế mà chỉ suy luận là được.
“Đã cho người đi mời đại phu chưa?”
Bùi Vũ Khâm cũng bước nhanh đến bên giường, nương ánh đèn mà nhìn đến sắc mặt Bùi Phong trên giường, phát hiện môi hắn tím tái, sắc mặt cũng trắng bệch, đúng thật là có dấu hiệu trúng độc.
Lại dùng ngón tay thử hơi thở của hắn, thấy hơi thở xem như vững vàng, thoạt nhìn cũng không phải độc có độc tính quá mạnh. Nếu người kia không phải cố ý xuống tay lưu tình thì chính là độc phấn hắn vung ra có độc tính không lớn.
“Yên nhi, con không cần lo lắng, bộ dáng Phong nhi đúng là giống trúng độc, bất quá cũng may độc này tựa hồ không quá nghiêm trọng. Hết thảy chờ đại phu đến rồi nói sau!”
“Cũng chỉ có thể như thế.”
Giang Mộ Yên cũng vì chú ý đến hô hấp của Bùi Phong xem như ổn định nên mới bình tĩnh lại, nếu không nàng sao có thể ngồi yên được? Dù sao Bùi Phong người ta có thể nói là vì nàng nên mới trúng độc.
“Con có kiểm tra lại xem trong phòng có thiếu cái gì không? Ta hoài nghi người nọ lẻn vào đây không phải vì muốn mưu hại tính mạng của con mà là muốn tìm thứ gì đó!”
“Tìm thứ gì đó? Trong phòng này của ta có thứ gì đáng giá để người khác tìm kiếm?”
Giang Mộ Yên theo bản năng hỏi lại, bất quá vừa nói xong nàng liền im lặng.
Bởi vì nàng nhớ ra mình không phải chủ nhân chân chính của căn phòng này. Giang Mộ Yên kia đã chết, nàng là chủ nhân mới, bất quá cũng chỉ là một người giả mạo cưu chiếm thước sào* mà thôi. Trình độ quen thuộc đối với căn phòng này thậm chí còn không so được với bất kì một nha hoàn nào trong Yên Vân lâu, nàng lại làm sao mà biết trong phòng này có cất giấu cái gì quan trọng hay không chứ?
(R: cưu chiếm thước sào: tu hú chiếm tổ chim khách).
Nếu trên người Giang Mộ Yên kia thật sự có ẩn dấu cái gì đó, vậy cũng có thể giải thích vì sao liên tiếp có người muốn hại mạng của nàng!
Vậy không phải mỗi buổi tối về sau nàng phải thật cảnh giác hay sao? Nhìn xem có người nào nhân lúc đêm hôm khuya khoắt mà đến ép nàng ngạt thở nữa hay không?
“Có thể nào là ‘Kỳ xảo quyết’ hay không?”
Bị Giang Mộ Yên bỏ qua hoàn toàn còn chưa tính, ngay cả người cha vẫn hiểu hắn nhất, sau khi vào phòng cũng làm như hoàn toàn không thấy được hắn mà trực tiếp đến trước giường, lần thứ hai xem nhẹ hắn triệt để. Đột nhiên Bùi Dạ Tập cảm thấy hắn giống như trở thành một kẻ cô độc trên đời vậy.
Cho nên mới không thể không chủ động mở miệng hấp dẫn lực chú ý của hai người bọn họ.
“Kỳ xảo quyết? Đó là cái gì vậy?” Giang Mộ Yên kinh ngạc hỏi.
“Dạ Tập, sao con lại ở đây?” Bùi Vũ Khâm cũng kinh ngạc không hiểu.
Lời nói hai người hầu như đồng thời vang lên, sau khi hỏi ra miệng, Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên lại không hẹn mà cùng nhìn về phía nhau.
Ngay sau đó, không khí liền trở nên im lặng, một cảm giác xấu hổ bắt đầu lan tràn trong không khí.
Mà Bùi Dạ Tập nhìn đến bọn họ đồng thành hỏi hắn, lại cùng lúc im lặng, không biết vì sao, hắn phát hiện hắn lại càng không vui vẻ.