Đại phu rốt cục đến đây, sau khi vọng, văn, vấn, thiết* một hồi mới nói ra một đám lời phức tạp.
(R: 4 hành động khi khám bệnh: nhìn, nghe, hỏi, chạm).
Mà sau mỗi câu hắn nói, Bùi Vũ Khâm liền gật đầu một chút. Đến khi đại phu nói xong, đôi mày của Bùi Vũ Khâm đã nhăn thành một ngọn núi nhỏ.
Giang Mộ Yên tất nhiên cũng nghe lọt tai những lời đại phu nói, mà phản ứng đầu tiên của nàng chính là: đây tuyệt đối là một tên đại phu Mông Cổ lừa đảo.
Hắn nói nhiều lời nghe có vẻ vô cùng nghiêm trọng như vậy đơn giản chính là nàng bị kích thích quá lớn, đau lòng quá độ nên mới có hiện tượng rời hồn tạm thời như thế này.
Đúng là là nói hươu nói vượn!
Nàng đúng là bị kích thích quá lớn, bất quá không phải vì đau lòng quá độ mà là được đối tượng vừa gặp đã yêu đột nhiên ôm lấy mà vui mừng quá độ.
Về phần tình hình không thể nói, không thể cử động hiện tại của nàng bất quá chỉ là chứng mất cân đối giác quan trong thời gian ngắn, liên quan gì tới rời hồn?
Ý của hắn là nói hiện tại hồn của nàng không có trong thân thể sao?
Thật sự là chê cười! Người như vậy cũng được coi là đại phu? Hay là đại phu thời đại này đều như vậy? Bùi Vũ Khâm sẽ không thật sự tin lời hắn chứ!
“Vậy theo ý của Lâm đại phu thì chứng rời hồn này của Yên nhi có thể chữa khỏi không?”
“Không dối gạt gia chủ đại nhân, chứng rời hồn này đều là do khúc mắc của thiếu phu nhân mà ra. Tâm bệnh cần phải dùng tâm dược, thuốc thang linh tinh nhiều lắm cũng chỉ có tác dụng hỗ trợ chữa bệnh. Như vậy đi, lão hủ khai hai phương thuốc ngưng thần tĩnh tâm, gia chủ cho người đút thiếu phu nhân uống trước, nếu có thể trong thời gian ngắn mà tỉnh táo lại thì xem như chuyện tốt. Có điều – “
Lão đại phu nói đến đây thì chần chờ.
“Lâm đại phu xin cứ nói thẳng!”
“Có điều bệnh này một khi mắc phải, sợ là không thể chữa khỏi hoàn toàn. Sau này, bộ dáng thiếu phu nhân nhìn thì bình thường nhưng mọi người xung quanh cũng không được kích thích nàng. Bởi vì không biết chừng khi bị kích thích, nàng lại phát bệnh lần nữa. Mà nếu phát bệnh lần nữa thì sợ là sẽ không ổn lắm.”
Giang Mộ Yên thấy Lâm đại phu đem tình trạng của nàng nói thành bệnh, càng nói càng mơ hồ, nhất thời hận không thể bật ngồi dậy lớn tiếng kháng nghị.
Nàng hoài nghi không biết rốt cuộc hắn là đại phu hay là lang băm?
Ý tứ của hắn chính là nếu về sau nàng bị kích thích nữa sẽ biến thành bệnh nhân tâm thần sao?
Nhưng hiển nhiên Bùi Vũ Khâm lại rất tin tưởng lời của đại phu này. Nghe vậy liền nghiêm túc gật đầu “Đa tạ Lâm đại phu, vậy xin Lâm đại phu hiện tại liền viết phương thuốc đi!”
“Dạ, gia chủ!”
Sau khi viết xong phương thuốc, Bùi Vũ Khâm lại sai Hồng Nguyệt tự mình tiễn Lâm đại phu ra ngoài, còn chính hắn thì lại ôm lấy Giang Mộ Yên đi ra cửa, lên phòng trên lầu.
Giang Mộ Yên thật vất vả mới khôi phục lại được chút tri giác, sau khi rơi vào vòng ôm của Bùi Vũ Khâm lần nữa thì lại khẩn trương đến mức hô hấp cũng muốn quên.
Nhìn không ra thân thể không cường tráng lắm của Bùi Vũ Khâm lại cũng có sức mạnh, cư nhiên ôm một người lớn như nàng từ dưới lầu đi lên trên lầu mà cũng không thở gấp một chút. Trong đầu Giang Mộ Yên lúc được thả xuống giường còn nghĩ đến chuyện nhạt nhẽo như vậy.
Bùi Vũ Khâm dường như khẳng định Giang Mộ Yên lúc này không thể nghe được lời hắn nói, cởi giày thêu cho nàng, nhưng không cởi tất, sau đó liền kéo chăn cho nàng rồi thở dài một hơi.
“Yên nhi, con đây là tội gì! Ta còn nghĩ con thật sự không thích Dạ Tập, thì ra vẫn còn thích a! Nếu không cũng đã không vì lời nói của nó mà khiến bản thân trở nên như thế này! Nhưng là chuyện cảm tình cũng không thể miễn cưỡng. Không trách con, con rất tốt, là Dạ Tập nó không có phúc khí nên mới bỏ qua nữ tử tốt như vậy……
Tóm lại, đều là Bùi gia chúng ta có lỗi với con! Con yên tâm, mặc kệ con có như thế nào đi nữa, ngày nào còn ta ở đây, ngày đó sẽ không để con phải chịu ủy khuất!
Chờ thân thể con tốt hơn một chút, ta sẽ tuyên bố với mọi người, thu con làm nghĩa nữ của ta, sau này cũng giống như Dạ Tập, đều là thiếu chủ tử Bùi gia. Nếu con chịu gả ra ngoài, ta thân làm nghĩa phụ sẽ cho con vinh quang, để mấy chục năm sau này cũng không ai có thể có phong thái hơn con khi xuất giá.
Nếu không gả ra ngoài, con muốn kén rể hay muốn tham gia quản lí cửa hàng Bùi gia đều được. Chỉ cần thân thể con mau chóng khỏe lại, đừng để ta ngày đêm lo lắng nữa!”
Giang Mộ Yên nghe hắn nói từng lời lộ vẻ lo lắng, trong lòng lại kêu khổ không ngừng.
Thầm nghĩ, tư tưởng của người cổ đại này có cần phải nghiêm trọng vậy không? Nàng thật sự chỉ là thần kinh giác quan mất cân đối trong thời gian ngắn thôi, cũng không phải thật sự biến thành bệnh nhân tâm thần, hắn không cần áy náy đến vậy chứ!
Huống chi hắn chỉ nghe mấy lời bịa đặt của tên lang băm ban nãy đã khẳng định nàng chưa dứt tình được với Bùi Dạ Tập sao?
Trời ạ! Giang Mộ Yên thật là cảm thấy khóc không ra nước mắt! Nàng phải nói như thế nào bọn họ mới chịu tin là nàng thật sự không thích Bùi Dạ Tập chứ?
Đương nhiên, nàng lại càng không có hứng thú làm nghĩa nữ của hắn. Nếu được, nàng hy vọng có thể trở thành nữ nhân đứng bên cạnh hắn chứ không phải làm một tiểu bối gọi hắn là cha.
Trong lòng nàng, cha chỉ có một, chính là nam nhân còn đang sống ở hiện tại, người nàng không còn được gặp lại nữa – Giang Huy Sơn.
Không muốn nghe Bùi Vũ Khâm tiếp tục tự trách nữa, Giang Mộ Yên cũng không vội vàng muốn khôi phục chức năng các giác quan mà là thử hoàn toàn thả lỏng thần kinh của mình, lại không ngờ chỉ một hành động như vậy, mí mắt của nàng đã có thể cử động.
Thử giật giật ngón tay trong ổ chăn cũng đã được, Giang Mộ Yên mừng rỡ, liền không thèm suy nghĩ mà mở miệng lên tiếng “Bùi Vũ Khâm, ta cũng không muốn làm nữ nhi của ngươi!”