Trước Yên Vân lâu, vẫn là hai nha hoàn thủ vệ như trước.
Bùi Vũ Khâm sau khi hạ kiệu, cho người rời đi liền một mình bước lên phía trước. Hai nha hoàn vừa định nói tiểu thư không muốn gặp bất kì ai, nhưng sau khi nhìn thấy người tới cư nhiên là gia chủ liền lập tức quỳ xuống.
“Chúng nô tỳ khấu kiến lão gia!”
“Yên nhi đâu?”
“Ắc, tiểu, tiểu thư thân thể không thoải mái, ở, ở bên trong nghỉ ngơi!” Một nha hoàn lo sợ trả lời.
“Nha, có mời đại phu đến xem chưa?” Bùi Vũ Khâm vừa hỏi vừa tiêu sái đi vào. Hai nha hoàn cản trời cản đất, cũng không có gan ngăn cản gia chủ vào cửa a, chỉ có thể kinh sợ đi theo sau Bùi Vũ Khâm, nhẹ giọng nói “Vẫn chưa! Hồng Nguyệt cô nương nói tiểu thư không cho mời!”
“Ừ, ta đã biết, các ngươi cứ đứng canh cửa đi, không có chuyện gì. Ta tự mình đi xem Yên nhi là được.”
“Dạ, lão gia!”
Hai nha hoàn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn cung kính đứng tại chỗ, chờ sau khi Bùi Vũ Khâm đi xa mới lui trở lại, tiếp tục trông cửa.
Một mình Bùi Vũ Khâm đi trong viện Giang Mộ Yên ở, phát hiện sân này lớn thì có lớn, nhưng lại khá là vắng vẻ, cơ hồ không có bao nhiêu nha đầu. Một đường đi tới, cảnh xuân nhìn có vẻ tươi đẹp sinh động, nhưng lại rất trống vắng.
Bình thường hắn muốn gặp nàng đều là gọi Thanh Thư đến đón nàng qua, rất ít khi nào tự mình đến đây. Lại nói, lần gần đây nhất hắn đến nơi này đã là một năm trước.
Nay ngẫm lại Yên Vân lâu lúc đó có gì khác với Yên Vân lâu bây giờ?
Tựa hồ cái gì không khác, ngay cả nhiều thêm mấy bồn hoa cũng không có.
Uổng phí toàn bộ Bùi gia này nói hắn yêu thương Yên nhi, hiện tại nhìn đến tình huống như vậy, bản thân Bùi Vũ Khâm cũng không nhịn được mà có vài phần hổ thẹn.
Cho dù thật không thích tính tình Giang Mộ Yên, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương lẻ loi một mình, tuổi còn nhỏ đã sống nhờ nhà người khác, trong lòng nàng sao có thể không cảm thấy thê lương?
Hắn thân làm trưởng bối, có suy nghĩ muốn mượn tài năng của nàng nhưng lại chưa từng thật lòng quan tâm bao giờ. Nay nghĩ lại, cũng khó trách Mộ Yên lạnh lùng nhạt nhẽo.
Thôi, thôi, sau hôm nay, hôn sự của nàng với Dạ Tập chung quy là không thành được. Nhưng hắn cũng sẽ không để Bùi gia phụ nàng, coi như sau này Bùi Vũ Khâm hắn có thêm một nữ nhi đi, ngày sau lại tìm cho nàng một vị hôn phu môn đăng hộ đối, vinh quang gả nàng đi, vậy cũng coi như không làm thất vọng bạn tốt trên trời có linh thiêng.
Nhưng cho dù đã suy tính tốt, hắn vẫn muốn chính miệng hỏi ý định của Mộ Yên. Chuyện ép buộc Dạ Tập như lúc trước, hắn không muốn làm thêm lần thứ hai.
Cho nên hôm nay đến đây, hắn muốn đề suất với Giang Mộ Yên như vậy, nhưng nàng có nhận hay không hắn cũng không bắt buộc. Nếu nàng cự tuyệt, vậy nàng có yêu cầu gì, nếu có thể làm được, hắn đều sẽ đồng ý, coi như bồi thường những ngày ủy khuất cùng lạnh lùng nàng đã chịu ba năm qua.
Một đường đi tới, rất nhanh đã đến trước Yên Vân lâu Giang Mộ Yên ở, vừa vặn nhìn đến Hồng Nguyệt bưng hộp thức ăn từ phía đối diện đi đến.
Vừa thấy hắn, Hồng Nguyệt choáng váng một chút, chờ đến khi phản ứng lại được thì cũng đã không kịp quỳ xuống nữa rồi, bởi vì Bùi Vũ Khâm đã đưa tay ngăn cản.
“Đây là đưa cho Yên nhi?”
“Hồi, hồi bẩm lão gia, dạ, đúng vậy.”
Hồng Nguyệt đã muốn bị dọa ngốc, chỉ có thể sững sờ, hoàn toàn không rõ vì sao lão gia lại đến đây, còn không cho ai đến thông báo trước. Hai nha đầu đứng ngay cửa đã ngủ gật sao?
“Yên nhi đâu?” Bùi Vũ Khâm vừa hỏi vừa nhận lấy hộp thức ăn “Ở trên lầu sao? Này để ta mang lên là được!”
“Không, không phải, tiểu thư ở, ở thư phòng!” Hồng Nguyệt thấy bộ dáng Bùi Vũ Khâm chuẩn bị bước lên lầu thì vội vàng lắc đầu, chỉ vào cửa thư phòng, lắp bắp nói.
“Không phải không thoải mái sao? Còn đọc sách? Yên nhi này thật sự là khiến người ta lo lắng a!”
Bùi Vũ Khâm không nhịn được nhíu mày, trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng, mà vẻ lo lắng này cũng là thật lòng.
Hồng Nguyệt nghe Bùi Vũ Khâm nói vậy cũng bớt khẩn trương không ít, trong lòng tràn ngập cảm động. Cùng là họ Bùi, hơn nữa còn là phụ tử, Hồng Nguyệt cũng không biết vì sao tính tình cùng tâm địa của hai người lại khác nhau đến vậy.
Lão gia là từ ái cùng nhu hòa biết bao, lịch sự tao nhã ôn nhuận như mĩ ngọc, còn Dạ Tập thiếu gia lại giống một bạo long hoàn toàn không biết cấp bậc lễ nghĩa, đi mắng tiểu thư như vậy. Nàng vừa nhớ lại liền nhịn không được cảm thấy ủy khuất cùng khổ sở thay cho tiểu thư.
Nhưng trước mắt, lão gia nếu đã đến đây, vậy khẳng định là đến an ủi, xả giận cho tiểu thư. Trong suy nghĩ đơn thuần của Hồng Nguyệt tất nhiên là sẽ không muốn ngăn cản Bùi Vũ Khâm.
Vì thế, nàng nhất thời gật đầu “Tiểu thư lúc sáng sau khi bị đại thiếu gia mắng liền trốn vào thư phòng chưa trở ra, cơm trưa cũng chỉ bảo nô tỳ để ngay cửa. Nếu lão gia ngài đã đến, nô tỳ liền cả gan xin lão gia hỗ trợ mang đồ ăn vào!”
“Được, vậy ngươi đi mang thêm một bộ bát đũa đến đây, hôm nay ta và Yên nhi cùng nhau dùng cơm. Đã lâu không chơi cờ với Yên nhi, không biết kì nghệ của ta có bị mai một hay không!”
Bùi Vũ Khâm làm một động tác bảo nàng nhỏ giọng, Hồng Nguyệt lập tức hiểu ý, nhanh chóng xoay người, cơ hồ là chạy đi chuẩn bị.
Lúc Bùi Vũ Khâm mang hộp thức ăn đẩy cửa thư phòng, sau mấy giá sách, giọng Giang Mộ Yên còn mang theo mấy phần khàn khàn liền tuyền đến “Hồng Nguyệt hả? Ta không phải đã bảo em để đồ ăn ở cửa là được rồi sao?”