“Bùi Phong công tử, ta có thể hỏi phụ thân Bùi Dạ Tập, cũng chính là thúc thúc của huynh tên là gì không?”
Bùi Phong sửng sốt, đầu óc còn chưa kịp phản ứng vì sao Giang Mộ Yên lại hỏi ra vấn đề như vậy, miệng cũng đã theo bản năng mà nói ra đáp án “Bùi Vũ Khâm!”
“Bùi Vũ Khâm sao? Cám ơn!” Giang Mộ Yên thản nhiên mím môi cười, sau đó một lần nữa quay đầu đi ra ngoài.
Mãi đến khi kiệu nhỏ đã đi xa, trên mặt Bùi Phong mới rút bớt đi vẻ kinh ngạc, thay vào đó là biểu tình suy nghĩ sâu xa.
Hắn không rõ vì sao Giang Mộ Yên lại mở miệng hỏi hắn tên của Bùi Vũ Khâm. Chẳng lẽ nàng thật sự không biết hắn, cũng không quen Bùi Vũ Khâm?
Nếu không, một người tốt xấu gì cũng đã ở Bùi gia ba năm như nàng sao có thể không biết gia chủ Bùi gia chứ?
Cho dù nàng chưa từng gặp qua Bùi Vũ Khâm đi nữa, vậy cũng không thể nào chưa nghe tên Bùi Vũ Khâm gia chủ Bùi gia. Thiên hạ này còn có người không biết truyền kỳ này sao?
Vấn đề ngay cả đứa nhỏ ba tuổi cũng biết, vậy mà Giang Mộ Yên lại đi hỏi hắn?
Nàng rốt cuộc là giả vờ hay là thật sự?
Nếu là thật sự, như vậy trên người Giang Mộ Yên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến nàng không biết một ai trong Bùi gia?
Trong đầu Bùi Phong rối loạn.
Nhưng cho dù vậy, hắn cũng không định nói với ai những nghi hoặc trong lòng. Trực giác nói cho hắn, mặc kệ Giang Mộ Yên đã xảy ra chuyện gì, ít nhất Giang Mộ Yên sức sống tràn đầy hiện nay cho hắn cảm giác rất tốt. Thật kì lạ!
Mà nàng hiển nhiên cũng tin tưởng hắn mới có thể mở miệng hỏi hắn ngay khi bước khỏi cửa phòng. Nếu không, lấy trí thông minh của nàng, muốn đổi một cách khác để biết được tên Bùi Vũ Khâm là rất dễ dàng, không cần phải qua miệng hắn.
Suy nghĩ của Bùi Phong lúc này không thể nghi ngờ là đã đúng hướng.
Mà hắn đối với kết luận của mình có rất tin tưởng. Vô tình nhớ lại nụ cười Giang Mộ Yên dành cho hắn, trên mặt Bùi Phong cũng lộ ra ý cười thoải mái.
Mà Giang Mộ Yên quay trở lại Yên Vân lâu thì đầu tiên là về phòng mình, sau đó đóng cửa phòng, cài chốt cẩn thận, cũng kiểm tra tất cả các cửa sổ, sau khi xác nhận tất cả đã đóng thì ngay lập tức cởi giày, leo lên giường chui vào ổ chăn.
Sau đó thân thể nàng mới không kiềm chế được nữa mà run kịch liệt, rõ ràng là nghĩ lại mà sợ.
Người khác không biết nhưng bản thân nàng rõ nhất, tất cả trấn định lúc trước bất quá cũng chỉ là biểu hiện không thể không bày ra trước mặt người khác, kỳ thật lòng nàng cũng không phải như vậy.
Từ trước thế đến giờ, nàng chưa từng trải qua ngày nào mệt mỏi như hôm nay, cũng chưa bao giờ biết thì ra chỉ động não thôi cũng là một chuyện khiến người ta mệt chết đi.
Bất quá cũng may, ngày đầu tiên nàng sống lại ở thế giới này xem như miễn cưỡng ứng phó qua.
Ngày mai cùng mỗi ngày sau này đều cần nàng tiếp tục cứng cỏi như vậy, cho nên Giang Mộ Yên tự nói với mình không được sợ hãi, không được kinh hoảng, hôm nay nàng đã làm rất tốt!
Về sau mỗi ngày đều phải mạnh mẽ, bình tĩnh, trầm ổn, cùng cơ trí như hôm nay, dùng hết khả năng để trong thời gian ngắn nhất tạo ra một Giang Mộ Yên giống mình. Đến lúc đó, cho dù nàng vốn là giả thì cũng trở thành thật!
“Mộ Yên, phải kiên cường, con nhất định làm được, papa rất tin tưởng ở con!”
Mơ hồ trong đầu dường như nghe được tiếng của papa, trong mắt Giang Mộ Yên không tự chủ được mà ngấn nước.
Nàng dùng sức kéo chăn che đầu, sau đó hung hăng cắn gối mà khóc nấc lên. Sau khi phát tiết hết sợ hãi cùng nước mắt, Giang Mộ Yên mới thả lỏng khớp hàm, dùng sức nắm chặt tay, sau đó như thề với chính mình, cũng như với papa đã hết mực yêu thương nàng kiếp trước “Papa, ba yên tâm. Mộ Yên còn sống, Mộ Yên đã sống lại, Mộ Yên nhất định sẽ cố gắng sống tốt, cho dù đến một khắc cuối cùng cũng không buông tha! Mộ Yên hứa với ba! Papa, ba cũng phải bảo trọng a!”
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa vội vàng “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, cô có ở trong đó không? Là nô tỳ a, nô tỳ Hồng Nguyệt. Thiếu phu nhân, cô không sao chứ? Cô mở cửa đi!”
Hồng Nguyệt? Giang Mộ Yên nháy mắt phản ứng lại, là nha hoàn của nàng.
Nàng đã quên lúc trước trực tiếp được người đưa đến Phi Hoa viện, sau đó ngồi kiệu đến chỗ Vị Vũ lâu của Bùi Vũ Khâm, chưa kịp nói tiếng nào với Hồng Nguyệt. Giờ nàng tự mình ngồi kiệu từ chỗ Bùi Phong về, Hồng Nguyệt lại không biết, phỏng chừng vẫn còn đứng chờ ngoài cửa Phi Hoa viện đâu!
Hiện tại chắc là biết nàng đã về Yên Vân lâu nên cô bé cũng về gấp, về tới nơi lại phát hiện nàng nhốt mình trong phòng, khó trách Hồng Nguyệt lại sốt ruột!
Giang Mộ Yên vừa nghĩ vậy liền không khỏi xấu hổ. Nhất thời ló đầu ra khỏi chăn, giương giọng nói, “Hồng Nguyệt, ta không sao, ta chỉ là cảm thấy hơi mệt, hôm nay muốn đi ngủ sớm một chút. Em cũng không cần hầu hạ, tự đi ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi!”
“Thiếu phu nhân, vậy cô không ăn cơm sao?” Hồng Nguyệt nghe được tiếng nàng liền lập tức thở phào một hơi, an tâm không ít.
“Không cần, ta không đói bụng, cơm chiều hôm nay sẽ không ăn. Em lui xuống đi, có chuyện ta sẽ gọi em.”
“Dạ, thiếu phu nhân, nô tỳ cáo lui!”
Ngoài cửa rất nhanh đã im lặng trở lại, Giang Mộ Yên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhắm mắt lại, không bao lâu cũng đã chìm vào giấc ngủ.
Dù sao nàng bây giờ nàng cần nhất không phải suy nghĩ xem sau này nên làm thế nào mà là nghỉ ngơi cho tốt, thả lỏng tinh thần để đi con đường xa hơn!