“Bùi Dạ Tập, vậy tốt lắm, vừa vặn ta cũng không muốn gả cho ngươi, chúng ta chưa thành thân, vậy cũng đỡ công viết hưu thư, hôn ước giữa chúng ta cứ như vậy hủy bỏ đi!”
Tuy nàng không phải Giang Mộ Yên trước đây nhưng bây giờ dù sao thân thể này cũng là của nàng, cho dù không lâu nữa nàng có thể bị người ta đưa lên nha môn hoặc ngâm lồng heo, bị cho là yêu nghiệt quấn người, nàng cũng muốn cho de cái hôn ước nhảm nhí này.
Vị hôn phu như Bùi Dạ Tập, bất luận là ở cổ đại hay hiện đại đều là đối tượng nữ nhân khinh thường không muốn nhất, cũng chỉ có chính hắn tưởng mình tốt lắm.
Giang Mộ Yên nàng dù gì cũng là người có tự chủ, được nhận nền giáo dục cao cấp ở hiện đại, sao có thể muốn một nam nhân lạm tình, chưa thú nàng vào cửa đã nạp chín phòng tiểu thiếp như vậy?
Huống chi tính cách của nam nhân này còn siêu cấp kém, không có một chút cái gì gọi là phong độ. Vốn định nếu không có người nhận ra nàng đã không phải Giang Mộ Yên trước đây thì nàng liền lợi dụng thân phận này tiếp tục cuộc sống, sau đó mời từ từ nghĩ cách giải trừ hôn ước, nhưng nàng ngàn vạn không ngờ Bùi Dạ Tập lại có một người cha trẻ tuổi đến kỳ cục như vậy, kết quả khiến nàng vô thức mà nói ra lời Giang Mộ Yên hoàn toàn không nên nói, vậy chẳng khác nào tuyên cáo thân phận của nàng đã thay đổi.
Nếu đều đã bại lộ, nàng cũng không cần giấu diếm nữa, dứt khoát hủy bỏ hôn ước luôn đi!
Đây là suy nghĩ của Giang Mộ Yên!
Mà lời này rơi vào tai Bùi Dạ Tập cùng Bùi Phong lại gây nên một trận sóng to gió lớn.
Cám giác của hai người đối với Giang Mộ Yên nháy mắt trở nên rất khác.
Bùi Phong vẫn biết Bùi Dạ Tập không thích cô nàng mồ côi Giang Mộ Yên thúc thúc mang về này, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe được từ miệng nàng lời nói nàng không thích Bùi Dạ Tập.
Hắn nghĩ Giang Mộ Yên vẫn rất muốn gả cho Dạ Tập, nếu không cũng sẽ không danh bất chính, ngôn bất thuận mà ẩn nhẫn ở Bùi gia suốt ba năm.
Nay xem ra, hiển nhiên suy nghĩ của hắn là không đúng. Giang Mộ Yên này căn bản không phải nữ tử muốn dựa vào Bùi gia mà tiếp tục cuộc sống đại tiểu thư vinh hoa phú quý mà là một nữ tử có tính cách thẳng thắn lưu loát, có phần tiêu sái giống nữ nhân giang hồ. Điều này khiến hắn không khỏi sinh ra mấy phần tán thưởng đối với nàng.
Mà Bùi Dạ Tập lại chỉ cảm thấy khó chịu. Nữ nhân chết tiệt này, vậy mà lại trước mặt nam nhân khác nói không muốn gả cho hắn, hơn nữa biểu tình kia lại còn chết tiệt bình tĩnh, bộ dáng không giống như giả vờ không để ý mà là thật sự khinh thường hắn.
Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trên trời chẳng lẽ muốn đổ mưa đỏ sao? Trước đây nữ nhân này tuy cũng là bộ dáng lạnh lùng cao ngạo nhưng còn chưa đến mức biểu tình gì cũng không có lại khiến người ta cảm giác bị áp bức như bây giờ.
Rốt cuộc bây giờ là tình hình gì đây? Giang Mộ Yên cư nhiên lại chủ động nói không cần hắn?
Bùi Dạ Tập bất ngờ, ngược lại đã quên biểu tình lúc này của hắn hẳn nên là vui sướng như điên chứ không phải kinh ngạc mà suy nghĩ sâu xa, dù sao không phải hắn vẫn luôn muốn thoát khỏi người ta sao?