Giang Mộ Yên mang tâm trạng kinh hoảng như vậy mà chạy xuống lầu, ra khỏi sân của Vị Vũ lâu.
Sau đó bước chân nàng không hề ngừng nghỉ, chọn đại một đường mòn ngoài cửa mà cắm đầu chạy, chẳng phân biệt phương hướng.
Nàng hiện tại thầm nghĩ không thể tiếp tục ở lại đây đối mặt với Bùi Vũ Khâm, bởi vì nàng thật sự không biết nên nói cái gì với hắn ngoại trừ chạy trốn theo bản năng.
Mà Bùi Vũ Khâm hoàn toàn bị hành động của Giang Mộ Yên làm hồ đồ. Nhưng là hồ đồ qua đi, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ tình trạng khác thường của Giang Mộ Yên, không quá giống như bị tiểu Cửu của Bùi Dạ Tập chọc giận, ngược lại hình như là bị hắn đả kích, nàng tựa hồ hoàn toàn không ngờ hắn là cha của Bùi Dạ Tập, cho nên mới toát ra một câu ‘Ngươi là cha của Bùi Dạ Tập?’!
Nhưng như vậy cũng không đúng, Yên nhi sống ở Bùi gia đã ba năm, tuy mỗi tháng chỉ gặp một lần nhưng nàng hẳn là không thể không biết hắn, còn thốt lên một câu như vậy, chẳng lẽ đầu nàng có vấn đề gì?
Bùi Vũ Khâm nghĩ vậy, biểu tình cũng liền trở nên nghiêm túc. Hắn xoay người gõ nhẹ lên một cái chuông đồng đặt trên án thư, chuông đồng lập tức phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Không lâu sau, Thanh Thư vốn đi pha trà nên vẫn chưa lên lại hai tay trống không, nhanh nhẹn bước đến cửa phòng “Lão gia!”
“Hôm qua đầu Yên nhi có bị thương sao?”
Câu hỏi bất thình lình của Bùi vũ Khâm khiến Thanh Thư kinh ngạc, hắn suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu “Lão gia, này không thể xác định, căn cứ theo miêu tả của nha hoàn Hồng Nguyệt bên cạnh thiếu phu nhân thì lúc ấy Cửu di của thiếu gia nhanh chóng vọt vào Yên Vân lâu của thiếu phu nhân, rất không khách khí, sau đó hai người xảy ra tranh chấp. Rồi Cửu di của thiếu gia thình lình đẩy thiếu phu nhân, thiếu phu nhân lúc ấy liền ngã xuống. Về phần có thương tích hay không, Thanh Thư cũng không xác định. Lão gia, ngài là cảm thấy thiếu phu nhân …?”
“À, không có gì. Ngươi đi xuống trước, kêu quản sự các cửa hàng đang chờ họp lên đây đi. Mặt khác, người đi tìm Dạ Tập đã trở về chưa?”
Bùi Vũ Khâm vội vàng chuyển đề tài, hiển nhiên là không định nói với Thanh Thư nghi ngờ trong lòng hắn.
Cũng may Thanh Thư theo hắn đã nhiều năm, coi như quen thuộc với Bùi Vũ Khâm, thấy hắn hỏi đến vấn đề khác liền biết điều không nhắc nữa, nhanh chóng khom người trả lời “Hồi bẩm lão gia, người đi tìm thiếu gia đã trở lại, nhưng bọn họ cũng không tìm được người!”
“Ừm, ta đã biết. Ngươi lui xuống đi!”
“Dạ, lão gia!” Thanh Thư khom người chuẩn bị cáo lui.
Bùi Vũ Khâm lại đột nhiên gọi hắn lại “Đợi chút, ngươi cùng Tương Vân đến phòng thu chi lĩnh mười lượng bạc, đuổi người đi cho ta. Ta không hy vọng còn thấy được nàng trong Phỉ Thúy thành.”
Thanh Thư rùng mình trong lòng, nhất thời càng cung kính đáp “Dạ, lão gia, Thanh Thư đi tìm Tương di, Thanh Thư cáo lui!”
Hắn không hỏi người muốn đuổi đi là ai, bởi vì đây đã là chuyện rõ ràng. Cửu di này của Dạ Tập thiếu gia rất quá đáng, đã làm lão gia phát cáu.
Vậy chỉ có thể xem như nàng không hay ho, ai bảo nàng không có mắt, ai không động, lại dám xông vào nhà lớn Bùi gia động đến thiếu phu nhân.
Tuy hắn biết rõ ràng, trong lòng lão gia kỳ thật cũng không thiên vị cùng thương yêu thiếu phu nhân như bề ngoài, nhưng tán thưởng tài năng của thiếu phu nhân cũng có mấy phần là thật, nếu không, lão gia cũng sẽ không kiên trì để thiếu gia không thú Giang Mộ Yên không được.
Dưới tình huống như vậy, những hoa cỏ bên ngoài của thiếu gia tất nhiên là không thể so sánh với thiếu phu nhân.
Hắn cũng không biết vừa rồi thiếu phu nhân nói gì với lão gia, nhưng dựa vào chuyện lão gia lúc này mở miệng nói muốn xử lí nhà bên ngoài của thiếu gia, chỉ biết lão gia là định làm thật.