Mà ngay sau khi Lí Tương Vân, Giang Mộ Yên cùng Thanh Thư rời khỏi Yên Ba đình, nhị phu nhân Tần Hồng Diệp vẫn đứng chỗ cũ lúc này mới vén màn bước vào trong đình.
Tầm mắt nàng đảo qua chỗ giấy Tuyên Thành, trên đó viết một câu thơ ‘Nhật mộ hương quan hà xứ thị, yên ba giang thượng sử nhân sầu’* thì không khỏi căng thẳng lên, nhỏ giọng nói “Nha đầu kia không phải thật nhớ nhà mà là muốn gây áp lực với ta! Hừ, còn hương quan*? Nó làm sao mà còn hương quan để nhớ? Rõ ràng là đang bức chúng ta nhanh chóng cho nó danh phận thôi!”
(R: Nhật mộ hương quan hà xứ thị – Yên ba giang thượng sử nhân sầu: 2 câu cuối trong bài Hoàng hạc lâu của Thôi Hiệu, theo bản dịch của Ngô Tất Tố thì là ‘Hoàng hôn về đó quê đâu tá – Khói song trên sông não dạ người’. Trong đó ‘hương quan’ có nghĩa là quê nhà).
Nói xong liền phất tay áo một cái, nhanh chóng đi ra ngoài.
Đầu cầu bên kia, hai nha hoàn đứng thủ vẫn còn đó.
“Thu dọn mấy thứ trong đình.” Tần Hồng Diệp không quay đầu, chỉ ném lại một câu rồi bước đi, hai nha hoàn phía sau đồng thời cung kính khom người hành lễ.
Đợi sau khi Tần Hồng Diệp rời đi, hai nha hoàn mới nhanh nhẹn bước ra ngoài Yên Ba đình, trong đó một người dùng mắt ý bảo người kia canh chừng, sau đó tự mình bước vào. Đập vào mắt đầu tiên tất nhiên là hai câu thơ trên giấy Tuyên Thành kia, trong mắt nha hoàn hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Sau khi nhìn xung quanh xác nhận không có ai, nha hoàn mới nhanh chóng cuốn tờ giấy có câu thơ kia lại rồi nhét vào tay áo, sau đó mới bắt đầu giả bộ thu dọn đồ đạc trong đình. Thời gian không đến một chén trà nhỏ sau, nha hoàn bước ra, gật gật đầu với người đang canh chừng bên ngoài rồi cùng nhau rời đi.
Lại một nén nhang sau, ngay ở cửa bên Phi Hoa viện, nha hoàn giữ tờ giấy có câu thơ ban nãy nhẹ vỗ tay một cái, chỉ chốc lát sau, một người áo xanh đội mũ quả dưa, bộ dáng như gã sai vặt ló đầu ra, nha hoàn kia liền đưa ra tờ giấy giấu trong tay áo. Gã sai vặt áo xanh sau khi nhận lấy liền nhanh chóng biến mất.
Tất cả động tác này đều diễn ra vô cùng nhanh chóng, những người làm khác không hề chú ý đến nha hoàn này, Giang Mộ Yên tất nhiên cũng không biết câu thơ nàng vừa viết ra để ứng phó nếu có người hoài nghi vừa rồi sau này lại trở thành bằng chứng xác thực nhất khiến nàng bại lộ thân phận chân chính!
Bên này chữ của Giang Mộ Yên bị người có tâm mang ra ngoài, bên kia, Giang Mộ Yên một mình ngồi trên kiệu, được người ta nâng đi ước chừng hai nén hương, cuối cùng cũng dừng lại.
Rèm che màu trắng được người bên ngoài xốc lên, đồng thời giọng nói cung kính lễ phép của Thanh Thư cũng truyền đến “Thiếu phu nhân, đã đến, mời xuống kiệu!”
“Đa tạ Thanh quản sự!”
Giang Mộ Yên nói lời cảm tạ xong mới thong thả bước xuống, dùng ánh mắt giống như tùy ý nhìn thoáng qua phía sau, nhưng lại không thấy bóng dáng Tương di, trong lòng nàng có chút kinh ngạc.
Thanh Thư lại dường như biết nàng đang tìm ai, giọng nói cung kính giải thích vang lên bên tai “Thiếu phu nhân, lão gia ở trong lâu chờ ngài, Tương di không được phép tiến vào Vị Vũ lâu, giờ đã về hậu viện trước một bước. Mời!”