Giang Mộ Yên lật từng tờ từng tờ, xem thật cẩn thận, đều nhớ một lần mỗi danh mục thu vào cùng chi ra.
Bất quá nàng chỉ nhớ ngân lượng cùng số lượng, mỗi tên hạng mục nàng đều vô cùng xa lạ, thậm chí nghe cũng chưa nghe qua.
Nếu nàng đoán không sai, mấy tên này hẳn là cách gọi của người ở thời đại này với mấy thứ gì đó.
Nhưng nàng nhìn từ đầu tới cuối cũng không thấy được thứ nào đặc trưng cho triều đại nàng biết hay tên gọi nào quen thuộc, ngẫu nhiên mới có tên một loại son phấn, bột nước gì đó xuất hiện.
Có điều son phấn bột nước tự cổ chí kim thời đại nào chả có, căn bản không có tính định hướng.
Cho nên nàng vẫn không suy ra được gì, lại tiếp tục lật xem, đến khi nàng đã xem kĩ hơn nửa bản sổ sách mà không có manh mối gì, cuối cùng không thể không kết luận: Hiển nhiên thời đại nàng trọng sinh đến này chưa từng được ghi lại trong lịch sử.
Đổi cách nói khác là một đầu kiến thức lịch sử cùng quốc học trong hoàn cảnh nàng trọng sinh đến đây hoàn toàn không có chỗ xài. Chuyên này khiến Giang Mộ Yên không khỏi cảm thấy uể oải.
Mày không tự chủ được mà nhíu lại, ngón tay cũng dừng thật lâu trên trang giấy, không lật tiếp nữa.
Mà Tương di cùng nhị phu nhân vẫn luôn ở bên ngoài cách đó không xa tuy không thấy được biểu cảm của Giang Mộ Yên nhưng đối với ngón tay không có một động tác nào của nàng, cũng không nhịn được cảm thấy khẩn trương lên.
“Hồng Diệp, tỷ xem có phải là sổ sách có vấn đề gì không, bộ dáng của Mộ Yên nhìn qua như là gặp phải cái gì khó khăn.”
Vẻ mặt Lí Tương Vân (Tương di) có chút nghiêm trọng, quay đầu nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu,“Nha đầu kia hôm nay hình như có chút khác biệt, tỷ nói có thể nào nó đã phát hiện chúng ta đang lợi dụng nó hay không?”
“Có thể, bất quá cũng không nhất định, muội cũng biết kỹ thuật tính toán này nọ chỉ có vương công quý tộc, đệ tử thư hương thế gia cùng môn sinh thiên tử mới có thể học, nhà thương nhân nếu vụng trộm đi học, bị người ta phát hiện là phải chịu cực hình. Nhưng thế nhân người nào mà không biết, kỹ thuật tính toán này đối với bọn công tử thế gia đó căn bản là vô dụng, cho người nhà thương nhân chúng là mới có chỗ dùng.”
“Ai nói không phải đâu?” Lí Tương Vân nghe vậy cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Cho nên trong toàn bộ tứ quốc, người học qua kỹ thuật tính toán vốn không nhiều lắm, người chân chính thông hiểu, có thể vận dụng lưu loát sợ lại càng ít. Giang Mộ Yên này, nếu không phải Giang đại nhân chỉ có một tiểu thư là nó, thêm nữa nha đầu kia từ nhỏ đã có tài danh, sớm bộc lộ khả năng, vậy Giang đại nhân sợ cũng sẽ không lén dạy cho nó.”
“Hiện tại Giang đại nhân đã qua đời, chỉ còn nó một đứa mồ côi, không danh không phận ở lại Bùi gia đến nay cũng đã bốn năm, lão gia cũng không nói khi nào thì an bày cho nó cùng Dạ Tập thành thân, khó trách trong lòng nha đầu kia có hiềm nghi. Hai năm này, nó xem sổ sách cho chúng ta không ít, chúng ta lại không có chân chính làm cái gì cho nó, trong lòng nó lúc này nếu có oán giận gì đó cũng là bình thường.”
Tần Hồng Diệp vừa nói vừa vẩy thức ăn cho cá vào trong hồ, Lí Tương Vân thấy bộ dáng không vội không cấp của nàng cũng kì quái mà nhìn lại.