Tóc đã búi xong, trang điểm cũng tốt lắm, tiếp theo hẳn là đến mặc quần áo đi!
Giang Mộ Yên vừa nghĩ vậy xong, quả nhiên Hồng Nguyệt đã bước đến mở tủ quần áo, lựa đồ mặc cho nàng.
Hồng Nguyệt là một cô bé nhanh nhẹn, dường như từ lúc búi tóc trang điểm cho nàng là đã nghĩ xem nên phối hợp với quần áo như thế nào rồi nên chỉ trong chốc lát, Hồng Nguyệt đã mang đồ tới.
Quá trình mặc quần áo lu bu rườm rà, Giang Mộ Yên cũng không muốn nói nhiều, chỉ biết là khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, lúc nàng được dìu ngồi xuống bàn dùng điểm tâm thì đã qua ít nhất hai canh giờ kể từ khi nàng rời giường.
(R: ô mẹ ơi vại là 7h thức dậy 11h mới ăn ‘sáng’).
Điểm tâm là được nha hoàn khác dùng hộp bằng gỗ tử đàn màu đỏ sậm đựng xách vào, có bốn bông hoa hình dạng, màu sắc khác nhau, điểm tâm được trang trí rất tinh xảo, còn có ngọc mễ, tổ yến chưng thành cháo tổ yến ngọc trai được điểm thêm mấy nhánh rau xanh mướt, là một bữa sáng hấp dẫn vô cùng.
Lượng đồ ăn cũng không nhiều lắm, vừa đủ cho một mình nàng dùng!
Bữa sáng thực phù hợp dinh dưỡng, nhẹ nhàng lại bổ thân thể, Giang Mộ Yên ăn rất ngon lành, cơ hồ ăn sạch sẽ toàn bộ mới buông đũa.
Khiến Hồng Nguyệt thấy vậy rất vui mừng. Đợi nàng ăn xong, lúc đưa lên khăn cho Giang Mộ Yên lau miệng, rốt cục nhịn không được nói “Thiếu phu nhân hôm nay khẩu vị thật tốt, cư nhiên ăn hết toàn bộ! Nô tỳ thật sự rất cao hứng, thiếu phu nhân đã lâu không có khẩu vị tốt như vậy. Nếu sau này mỗi ngày cô đều ăn được thế thì tốt quá rồi!”
Bất quá chỉ là ăn nhiều hơn một chút mà đã khiến tiểu nha hoàn vui đến vậy, có thể biết Giang Mộ Yên trước đây cũng không phải một chủ tử dễ hầu hạ.
“Có lẽ là hôm qua không ngủ ngon nên sáng nay thức dậy liền thấy đói bụng vô cùng!” Giang Mộ Yên thản nhiên nói.
Lời vừa xong, Hồng Nguyệt lại bất bình “Hừ, còn không phải bị nữ nhân điên hôm qua quậy sao? Nếu không sao thiếu phu nhân cô có thể gặp ác mộng chứ?”
“Nữ nhân điên kia cũng thật là to gan, ỷ vào đại thiếu gia gần đây sủng ả nên liền vô pháp vô thiên, ngay cả thiếu phu nhân cô cũng dám đến động? Cô ta cho cô ta là ai chứ? Cũng chỉ là một tiểu thiếp không được vào cửa thôi! Hừ!”
Giang Mộ Yên im lặng, trong lòng rốt cục biết rõ đối tượng hôm qua đến quậy quả thật giống như suy nghĩ của nàng là tân sủng của Bùi Dạ Tập.
Tuy vậy nhưng nàng vẫn chỉ nhẹ cúi mặt, trong giọng nói mang theo mấy phần thản nhiên cùng uy nghiêm “Hồng Nguyệt, lời như vậy mà một nha hoàn có thể nói được sao? Khó trách lúc trước đại thiếu gia ở ngay cửa nói ta quản giáo không nghiêm, không biết dạy nha hoàn. Lời nói như vậy nếu để người ngoài nghe được thì sẽ nghĩ ta như thế nào đây?”
Hồng Nguyệt vừa nghe vậy cũng biết mình đã phạm sai lầm gì. Nàng thế nhưng lại quên thiếu phu nhân ghét nhất không phân biệt tôn ti mà đi quá giới hạn.
Nàng thân là nha hoàn bên cạnh thiếu phu nhân, theo thiếu phu nhân đã nhiều năm, vậy mà lại không có quy củ đi nghị luận việc làm của chủ tử, đúng là lỗi lớn.
Lúc này liền quỳ xuống,“Thiếu phu nhân, nô tỳ biết sai rồi!”
Giang Mộ Yên khắc chế muốn xúc động muốn đỡ cô bé lên, dù sao nàng cũng là người hiện đại, nhìn người ta quỳ trong TV là một chuyện, thấy cảnh thật lại là chuyện khác, có cảm giác đứng ngồi không yên.
Nhưng nàng hiện tại là Giang Mộ Yên chủ tử của Hồng Nguyệt, nàng không thể tỏ ra bối rối mà đỡ nha hoàn của mình dậy, nên không thể không giữ giọng cứng rắn nói “Đứng lên đi, sau này không cần quan tâm chuyện như thế này nữa, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi.”
“Dạ, thiếu phu nhân!” Hồng Nguyệt lúc này lại cúi gầm mặt, ngay cả nhìn Giang Mộ Yên thêm một lần cũng không dám, càng miễn bàn đến chuyện hoài nghi chủ tử này có phải chủ tử lúc trước hay không.