Tốn thời gian hai canh giờ, sau khi Giang Mộ Yên hạ xong nét cuối cùng, nàng phát hiện ngoại bào khoác trên người đã rơi xuống từ đời nào, mà xiêm y cũng đã bị mồ hôi thấm ướt, bây giờ đang dính trên người nàng, vô cùng khó chịu. Vừa rồi vì quá tập trung vẽ tranh nên nàng cũng không để ý tình huống của bản thân.
Giờ nhìn bức họa mình tốn không ít tâm huyết mới vẽ ra đang lẳng lặng nằm trên bàn, nàng mới phát hiện cả người lúc này đã không còn chút sức lực.
Xem ra bị cảm hai ngày nay, uống nhiều thuốc như vậy cũng không đỡ được bao nhiêu, hôm nay lại lết đi vẽ tranh, phỏng chừng bệnh tình càng nghiêm trọng hơn.
Nhưng Giang Mộ Yên cũng không hối hận, dù sao cũng đã vẽ xong, vậy là được rồi.
Vốn đang định đề thêm vài chữ, nhưng là nàng thật sự đã không còn bao nhiêu khí lực.
Hơn nữa nàng bây giờ dù còn sức viết chữ, chữ viết ra chắc chắn cũng sẽ làm xấu đi bức họa tỉ mỉ này. Như vậy còn không bằng không đề!
Liều mạng dùng ý chí chống đỡ cơ thể ngồi chờ bên bàn, sau khi xác nhận mỗi nét mực đã hoàn toàn khô, Giang Mộ Yên gần như lập tức cẩn thận cuốn bức họa lại, sau đó bỏ vào chỗ đã tính trước – một cái bình hoa miệng lớn.
Bình hoa này lớn mà sâu, bên trong cái gì cũng không có, đặt bức họa vào đây là thích hợp nhất.
Chờ ngày mai tinh thần tốt hơn, nàng sẽ lấy tranh ra lên màu một lần nữa, sau đó lại tìm người dán lại cho tốt, như vậy ngày kia sinh nhật Bùi Vũ Khâm là có thể đưa cho hắn.
(R: k biết dán ở đây là sao nữa :|).
Chỉ là không biết hắn có chê món quà này quá đơn giản hay không?
Giang Mộ Yên một bên nghĩ ngợi, một bên cũng không thể chống đỡ nữa, ‘bộp’ một tiếng đập xuống bàn, hôn mê bất tỉnh.
Mà tiếng động không nhỏ này nhất thời khiến Hồng Nguyệt bên ngoài hoảng hốt “Tiểu thư, tiểu thư? Cô làm sao vậy?”
Gọi liên tục mấy tiếng cũng không thấy có động tĩnh gì, Hồng Nguyệt lập tức đẩy cửa phòng ra, liếc mắt một cái đã thấy được Giang Mộ Yên đang ngất trên bàn.
Nàng thiếu chút nữa kinh hoảng la lên, cũng may sau đó Nghênh Phong phụng mệnh Bùi Vũ Khâm đến bảo vệ Giang Mộ Yên cũng bước vào.
Hắn quyết đoán bước lên đỡ lấy Giang Mộ Yên, vừa chạm vào trán nàng đã nói “Thiếu phu nhân lại phát sốt, nhanh đi mời đại phu đến!”
“A? Dạ, dạ!” Hồng Nguyệt vừa nghe vậy liền gấp rút xoay người định chạy ra ngoài, nhưng chưa kịp đi đã bị Nghênh Phong gọi lại “Đợi chút, ngươi ở lại trong phòng chăm sóc thiếu phu nhân, để người khác đi.”
“Dạ, tiểu nhân lập tức đi mời đại phu!” Một trong hai hộ vệ lập tức đáp lời, sau đó xoay người chạy đi.
Mà Hồng Nguyệt thì lại vội vàng chạy đến bên cạnh Giang Mộ Yên, muốn đỡ nàng lên giường, có điều Giang Mộ Yên bây giờ đã hôn mê, bằng một mình Hồng Nguyệt sao có thể đỡ nổi?
Nghênh Phong hơi nhíu mày, hiển nhiên vẫn còn đang băn khoăn chuyện nam nữ khác biệt, dù sao Giang Mộ Yên này cũng không phải nữ quyến bình thường mà là con dâu của Bùi Vũ Khâm.
(R: nãy ta oánh lộn thành ‘cô dâu của Bùi Vũ Khâm’ =)))
Nhưng trước mắt cũng không có nha đầu nào khác đủ sức trong phòng, cứ để Giang Mộ Yên ngồi trên ghế lại càng không được.
Thoáng chần chờ một chút, hắn cuối cùng cũng nhanh chóng ôm lấy Giang Mộ Yên, bước vài bước đã đặt nàng xuống giường, sau đó bỏ lại một câu với Hồng Nguyệt “Chăm sóc thiếu phu nhân cho tốt, ta đi nói một tiếng với lão gia!”
Nghênh Phong nhanh chóng đi ra ngoài. Mà lúc này, mấy nha hoàn khác cũng nhanh chóng đưa nước lạnh, lấy khăn vải vân vân vào phòng. Chỉ trong chốc lát, trong phòng Giang Mộ Yên đã rối rắm hẳn lên.
Bên kia, Bùi Vũ Khâm vừa mới xem xong mấy bản danh sách dày trước mặt, Thanh Thư thì vẫn như trước đứng bên cạnh bàn, lẳng lặng nhìn Bùi Vũ Khâm xử lí công việc.
Đến khi từ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cùng giọng nói của Nghênh Phong thì bầu không khí yên tĩnh này mới bị phá vỡ.
“Lão gia, thiếu phu nhân lại phát sốt.”
Chỉ một tiếng này đã khiến Bùi Vũ Khâm nháy mắt đứng lên “Cái gì? Thanh Thư, còn không mở cửa!”
Cửa vừa mở ra, Nghênh Phong đã lập tức bước vào “Lão gia, đã phái người đi mời đại phu, ngài không cần lo lắng quá!”
“Đang yên lành sao có thể lại sốt cao chứ?” Bùi Vũ Khâm vẫn nhanh chóng bước lên, bộ dáng muốn đi ra ngoài.
Nghênh Phong không trả lời, hắn dù sao cũng chỉ theo yêu cầu của Bùi Vũ Khâm mà đi bảo hộ Giang Mộ Yên không bị thích khác tập kích, về phần chuyện riêng của nàng, hắn cũng không phụ trách.
Chuyện Giang Mộ Yên tự mình muốn đứng dậy vẽ tranh, ra vẻ phong nhã, kết quả khiến bệnh càng thêm bệnh kia cũng là nàng tự tìm, tất nhiên sẽ có người khác nói cho Bùi Vũ Khâm biết, hắn không cần phải nhiều lời.
Trong lòng Nghênh Phong cùng Triển Tịch, con trai Bùi Vũ Khâm là Bùi Dạ Tập không di truyền được một phần mười tài năng cùng vĩ đại của phụ thân, nên Giang Mộ Yên này cũng không quan trọng đến trình độ để bọn họ đến bảo vệ bên cạnh.
Nhưng nếu Bùi Vũ Khâm đã coi trọng con dâu này như thế, vậy bọn họ tạm thời cũng cố mà bảo hộ an toàn cho nàng.
Cho nên Nghênh Phong đến thông báo chuyện Giang Mộ Yên thầm trao đổi với Triển Tịch vẫn âm thầm ở đây bảo vệ Bùi Vũ Khâm một ánh mắt chỉ bọn họ mới hiểu, sau đó liền tiếp tục im lặng.
“Lão gia, vẫn là đừng mời Lâm đại phu, không hiểu sao thiếu phu nhân hình như rất không thích Lâm đại phu, hai ngày trước còn chỉ đích danh không cần Lâm đại phu chẩn trị!”
Lúc Thanh Thư nói lời này, biểu tình đều là khó xử.
Bùi Vũ Khâm cũng không hiểu sao Yên nhi lại không muốn Lâm đại phu trị, dù sao y thuật của Lâm đại phu cũng là vô cùng nổi tiếng ở Phỉ Thúy thành này.
Nếu không phải mấy năm trước Bùi gia bỏ ra số tiền lớn mời Lâm đại phu vào Bùi gia để hắn phục vụ, Lâm đại phu sao có thể cam tâm ở lại chứ?