Nếu như vậy, nàng cũng không tiện trực tiếp xông vào. Nghĩ tới nghĩ lui, nhị phu nhân liền nhíu mày, thở dài nói “Thì ra là vậy, vậy thôi, không cần quấy rầy nàng, vẽ tranh thì vẽ tranh đi. Chỉ mong bức tranh này sớm vẽ xong để nàng đi nghỉ ngơi. Ngươi nói xem thân mình nàng lúc này còn chưa khỏe đã đi vẽ tranh, này không phải muốn chúng ta đau lòng muốn chết sao?”
“Cũng không phải vậy a, chẳng qua lúc này thiếu phu nhân đang tức giận, phu nhân ngài cũng đừng làm Hồng Nguyệt khó xử. Tính tình thiếu phu nhân, ngài cũng rất rõ ràng, nếu thật sự muốn vào làm phiền nàng làm thơ vẽ tranh, phỏng chừng sẽ nổi giận thật.”
Thanh Nguyệt hầu hạ Tần Hồng Diệp lúc này cũng nương theo lời của nhị phu nhân mà xướng tiếp.
Mà nhị phu nhân chỉ đợi Thanh Nguyệt nói xong đã vờ bất đắc dĩ gật đầu “Đúng vậy, Mộ Yên cùng ta mấy năm nay rất hợp nhau. Mẫu thân con bé mất sớm, Dạ Tập cũng là một đứa nhỏ đáng thương không nương, ta người làm bá nương này đã xem Mộ Yên như con gái ruột của mình mà đối đãi! Đứa nhỏ này, cái gì cũng tốt, chỉ có quá mức chú tâm vào con đường học vấn mà đôi khi còn quên ăn quên ngủ!”
“Phu nhân nói phải. Bất quá thiếu phu nhân của chúng ta là đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc, thói quen đọc sách viết chữ này có cũng đã lâu. Phu nhân ngài không phải cũng đã từng khen thiếu phu nhân học vấn cao thâm sao?”
Lãm Nguyệt cũng đúng lúc đệm một câu.
“Ừ, cũng đúng. Được rồi, được rồi, nếu không thể vào thăm nàng thì đem thuốc bổ này nọ chúng ta mang từ Phi Hoa viện đến đưa cho nha đầu Hồng Nguyệt đi!”
Nhị phu nhân lúc này mới ra dấu cho mấy nha hoàn đang mang hộp phía sau tiến lên. Sau đó lại nói giọng tha thiết quan tâm với Hồng Nguyệt “Hồng Nguyệt a, những loại thuốc bổ này chữa phong hàn tốt lắm, để nhà bếp đun cho Mộ Yên bổi bổ nguyên khí sớm một chút, chắc chắn sẽ rất có lợi với thân thể của nàng.”
“Đa tạ nhị phu nhân, vậy nếu nô tỳ thay tiểu thư từ chối thì bất kính quá!”
Hồng Nguyệt lập tức tươi cười cúi người với nhị phu nhân Tần Hồng Diệp.
Mà lúc này, Tần Hồng Diệp từ lúc mới đến đã chú ý đến chuyện Hồng Nguyệt thay đổi xưng hô với Giang Mộ Yên rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà phất phất tay với những nha hoàn đứng sau, uy nghiêm phân phó “Thanh Nguyệt, ngươi mang những thuốc bổ này đi được rồi. Nha đầu Hồng Nguyệt ở lại, ta còn có mấy lời muốn nói!”
“Dạ, phu nhân!”
Thanh Nguyệt hiểu phu nhân hẳn là có chuyện gì không muốn để những nha hoàn khác nghe được nên mới bảo nàng dẫn người đi trước, lập tức quay đầu mang nhóm tiểu nha hoàn rời đi.
“Hồng Nguyệt, ngươi lại đây, ta có lời muốn hỏi!”
Hồng Nguyệt vốn cũng là một nha đầu lanh lợi, nghe vậy liền bước lên đi theo Tần Hồng Diệp đến hành lang cách xa cửa phòng Giang Mộ Yên một chút mới ngừng lại.
“Hồng Nguyệt, ta lần trước đã muốn hỏi ngươi, là ai bảo ngươi sửa miệng, không gọi Mộ Yên là thiếu phu nhân nữa mà là tiểu thư? Là Dạ Tập hay lão gia?”
“Hồi bẩm nhị phu nhân, là chính tiểu thư không cho nô tỳ gọi ‘thiếu phu nhân’ nữa!” Hồng Nguyệt nhanh chóng trả lời.
“Chính Mộ Yên? Vì sao? Từ lúc nào?”
Tần Hồng Diệp giật mình, Mộ Yên bây giờ đã giận đến thế sao, ngay cả xưng hô cũng bảo nhóm nha hoàn Hồng Nguyệt sửa lại. Chẳng lẽ nàng thật sự quyết tâm muốn giải trừ hôn ước với Dạ Tập?
Nhưng là không thể nào a, ba năm cũng đã đợi được, không lý nào bây giờ mắt thấy chuyện tốt đã sắp đến mà nàng lại muốn giải trừ hôn ước a!
“Không dám giấu nhị phu nhân, thật là chính miệng tiểu thư phân phó, ngay sau hôm cửu di của đại thiếu gia đến phủ quậy!”
“Ai nha, xem ra Mộ Yên lần này tức giận không nhẹ! Hồng Nguyệt, ta hỏi ngươi, ngươi phải trả lời thật tình, tâm tư của Mộ Yên rốt cuộc là cái gì, người khác không biết không nói, ngươi nha đầu hầu hạ bên cạnh nàng đã nhiều năm không lẽ cũng không rõ sao?”
Hồng Nguyệt nghe xong thì thoáng chần chờ, nhưng sau đó vẫn gật đầu “Nhị phu nhân cứ hỏi, chỉ cần nô tỳ biết, sẽ không giấu diếm nhị phu nhân ngài!”
“Tốt lắm, Hồng Nguyệt, vậy ngươi nói xem, theo ngươi nghĩ thì lần này Mộ Yên là thật sự tức giận hay là chỉ làm ra vẻ để cho Dạ Tập một chút giáo huấn?”
Hồng Nguyệt không cần suy nghĩ đã gật đầu “Hồi nhị phu nhân, nô tỳ thấy tiểu thư lần này ý chí rất kiên định, mệnh lệnh cũng hạ rất quả quyết, tất nhiên là thật tình không muốn thành thân với đại thiếu gia.
Mấy lần tiểu thư khắc khẩu với đại thiếu gia thậm chí cũng không kiêng dè sự có mặt của nô tỳ ở đó. Nô tỳ thấy bọn họ thật sự rất quyết liệt. Nếu là trước kia, tiểu thư nàng tuyệt đối sẽ không trực tiếp đấu khẩu với đại thiếu gia như vậy!”
“Hồng Nguyệt, chuyện này là thật?”
“Nhị phu nhân, nô tỳ nào dám lừa gạt ngài. Thậm chí hôm thích khách đến ám sát lần đầu tiên, đại công tử vì cứu tiểu thư mà bị thương, tiểu thư rõ ràng biết để tránh mập mờ thì không nên để đại công tử chữa thương ngay trong phòng nàng nhưng tiểu thư lại cố ý làm vậy trước mặt lão gia cùng đại thiếu gia, ngược lại còn mời lão gia cùng đại thiếu gia sang phòng khác. Hành động như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?”
“Phong nhi? Hồng Nguyệt, ngươi nói Phong nhi từng vì cứu Mộ Yên mà bị thương, còn ở lại trong phòng Mộ Yên cả một buổi tối? Chuyện xảy ra khi nào, sao ta lại không biết?”
Tần Hồng Diệp vừa nghe vậy liền chấn động đến ngơ ngẩn cả người, bởi vì hoàn toàn không có ai nói với nàng chuyện này. Nếu không phải biết rõ trong phủ chỉ có một mình con trai nàng tên Bùi Phong, nàng còn nghĩ là Hồng Nguyệt nói người nào khác!
Nhưng Phong nhi của nàng từ khi nào lại thân thiết với Mộ Yên như vậy? Cư nhiên còn có thể vì cứu nàng mà bị thương?