Còn lại một phần là sự khác biệt của độ dài tóc cùng tuổi lớn nhỏ.
Giang Mộ Yên trong gương có mái tóc rất dài, cùng gương mặt non nớt cùng lắm mới mười sau, mười bảy tuổi, dung hợp với linh hồn đã hai mươi tám tuổi của nàng, nhìn thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Tuy rằng trẻ lại hơn mười tuổi xem như là một chuyện tốt, nhưng là người cổ đại này kết hôn cũng quá sớm đi, thân thể này của nàng chắc còn chưa phát triển toàn diện đâu!
Vậy mà đã muốn lập gia đình!
Còn Bùi Dạ Tập lại bao nhiêu tuổi?
Bộ dáng của hắn nhìn qua thì ước chừng khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm, Giang Mộ Yên không yên lòng vừa nhìn chính mình trong gương vừa nghĩ.
Hồng Nguyệt lại không nhìn ra cái gì khác thường, chỉ nghe lời gật gật đầu, vẫn cái vẻ cung kính như trước mà trả lời “Dạ, thiếu phu nhân, nô tỳ đã biết.”
Trả lời xong liền bắt đầu chải tóc cho Giang Mộ Yên. Giang Mộ Yên nhìn mấy ngón tay múp míp của cô bé, vậy mà lại rất linh hoạt, không bao lâu đã chải mái tóc của nàng thành từng tép mỏng, sau đó bắt đầu quấn từng cái lên rồi dùng kẹp cố định lại.
Giang Mộ Yên xem trong TV lúc trước thì tóc của mỹ nữ cổ đại tựa hồ đều được búi thành búi cao ngất, sau đó vào lúc cần chỉ rút một cây trâm thì tóc đen liền như thác mà xõa xuống, rất là tiêu sái.
Nay đến phiên nàng ngồi đây mới biết, ra cái gọi là búi tóc kia cũng phải dùng vô số kẹp màu đen cố định lại trên phần nền, sau đó mới tạo ra hình dạng búi tóc, rồi lại tiếp tục dùng kẹp cố định bên ngoài, cho đến khi thấy tóc không rơi xuống nữa mới xem như là búi xong. Cuối cùng, trên chỗ tóc đã được búi tốt mới cắm thêm thoa, trâm cài tóc trân châu hoặc ngọc bích để che số kẹp lại.
Đợi cho làm xong tất cả các công đoạn thì nửa canh giờ cũng đã trôi qua.
Giang Mộ Yên sợ hãi nhìn búi tóc cao ngất của mình trong gương, bộ dáng vô cùng đoan trang quý phái. Trong lòng nàng vừa tán thưởng bộ dạng cổ đại của mình vừa không khỏi cảm thán, quả nhiên muốn đẹp là phải trả giá.
Nha hoàn Hồng Nguyệt này rõ ràng là một nha đầu tay nghề thuần thục, vậy mà còn phải mất đến gần một canh giờ mới làm xong. Nếu để nàng tự mình quấn tóc, phỏng chừng ba tiếng cũng chưa làm ra được một búi tóc như vậy.
Khó trách nữ tử cổ đại cả ngày cửa lớn không ra, cửa nhỏ không đến, còn không làm được chuyện gì, bởi vì thời gian toàn bộ đều nướng vào trang điểm cả rồi.
Hồng Nguyệt thấy Giang Mộ Yên nhìn chằm chằm búi tóc trong gương thì không khỏi nghĩ nàng không hài lòng với kiểu tóc hôm nay, vội vàng lên tiếng “Thiếu phu nhân thấy hôm nay nô tỳ chải tóc như vậy khó coi sao? Nếu không nô tỳ xả ra búi lại cho cô?”