Hữu Phỉ

Chương 57-2: Bình "Hữu Phỉ" (1)

Kỷ Vân Trầm xúi A Phỉ diệt Thanh Long chúa, thực sự là xấu xa hại người. Không trách Tạ Doãn quan tâm ắt loạn, Thanh Long chúa đối với A Phỉ mà nói, quả thật là mission impossible:

1. Thanh Long chúa là người đứng đầu tứ tượng, so với Mộc Tiểu Kiều thì càng lợi hại hơn, chiêu nham hiểm chỉ nhiều chứ không ít.

2. “Thanh Long chúa khác với Chu Tước chúa Mộc Tiểu Kiều thả thuộc hạ như thả dê, hắn ta không thích tự động thủ, am hiểu nhất là đánh hội đồng, đã sáng tạo ra một trận pháp “lật núi khuấy biển” người đông thế mạnh, chưa chắc dùng được khi đánh trận nhưng đối phó với cao thủ đơn độc thì rất tốt.” Lần này Thanh Long chúa dẫn theo một lượng lớn thuộc hạ tới. Năm xưa Thanh Long chúa vì một cái vỏ kiếm mà diệt cả nhà minh chủ, lần này ắt cũng sẽ dốc toàn lực. Dù A Phỉ có thắng thảm Thanh Long chúa đi nữa cũng sẽ chịu không nổi đám lâu la Thanh Long khắp núi.

3. “Mấy gã theo bên cạnh Thanh Long chúa, không gã nào có võ công thấp hơn lão Cửu Long.”

4. A Phỉ đấu với Thanh Long chúa trong núi, một là nhờ ưu thế địa hình, hai là Thanh Long chúa đang bị thương. Bây giờ đã qua một ngày, vết thương của Thanh Long chúa rất có thể đã khỏi.

5. Kỷ Vân Trầm chưa thấy hai lần Chu Phỉ giao chiến Thanh Long chúa. Có lẽ hắn căn bản chưa từng thấy chiêu thức của Thanh Long chúa nữa kìa. Làm sao có thể phán đoán được công pháp có tương khắc gì gì đó hay không.

6. “Ngộ tính của cô thế nào ta không biết”____không biết người ta ngộ tính thế nào mà muốn truyền công pháp tuyệt thế cho người ta trong thời gian ngắn, sau đó hi vọng một tiểu cô nương đi chém đại boss…

Mục đích của Kỷ Vân Trầm rất rõ ràng: “Chỉ cần cô giúp ta ngăn Thanh Long chúa một lát, ngoài ra, tự ta có biện pháp giải quyết.” Hắn căn bản chẳng quan tâm đến sống chết của tiểu cô nương người ta mà chỉ cần có người giúp hắn câu giờ được một khoảng thời gian…

Kỷ Vân Trầm thờ ơ với “Phù Dung thần chưởng” giúp đỡ hắn nhiều năm bây giờ mất đi tay phải thì sao lại đi lo cho an nguy của một tiểu cô nương? Nửa đời sau của hắn còn điên hơn cả Đoàn Cửu Nương. Thật muốn hỏi, cả đời này của hắn, có từng làm chuyện gì đúng chưa?

1. Giả như Bắc đao thực sự có thể truyền xuống chỉ với vài câu khẩu quyết, không nhìn ngộ tính, vậy tại sao hắn không truyền cho Ân Bái từ nhỏ?

2. Giang hồ minh chủ bị diệt cả nhà, chuyện lớn như vậy, đứa trẻ lớn như vậy, căn bản không bưng bít được chân tướng sự việc, tại sao không là người đầu tiên kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn, thừa nhận lỗi lầm để tránh lỗi càng thêm lỗi?

3. Hổ lang đầy đường, kẻ thù không rõ là ai, cả đời Ân Bái đã định không thể nào yên ổn, vậy thì hãy dạy dỗ cậu ta đàng hoàng, cho cậu ta học Bắc đao, hoặc học skill khác. Kết quả cái méo gì cũng không dạy. Tôi chợt hơi hiểu tâm trạng của Ân Bái khi sau này quay lại báo thù…

Tuy biết vì là vai chính nên A Phỉ nhất định sẽ không sao nhưng thực lòng không hi vọng nàng học Bắc đao. Giống như nàng không hề học Khô Vinh vậy. Tuy nàng bị động được truyền Khô Vinh chân khí, vào lúc cửu tử nhất sinh dưới sự giúp đỡ của Tề môn công pháp đã chó ngáp phải ruồi mà thu phục được nhưng sau này nàng chỉ dùng nó làm trợ thủ cho “Phá Tuyết Đao” thôi, chứ không hề học Khô Vinh chưởng.

A Phỉ không cần công pháp khác, nàng chỉ cần đá mài đao. Cuối cùng rồi nàng sẽ đạt được thành tựu “Phá Tuyết” cấp tông sư.

“Chu Phỉ ở sơn cốc của Mộc Tiểu Kiều đã sờ được ngưỡng cửa của “Phong”, trong sự bao vây của Bắc Đẩu tình cờ lượm được chữ “Phá”, còn thức “Sơn” đầu tiên tuy nàng đã học xong từ lâu nhưng mãi đến khi bị cá nheo to phẫn nộ truy sát phía sau, nàng mới xem như chân chính lĩnh hội.”

“Không biết có phải vì vừa đột nhiên chạm được chút chân ý trong đao hay không mà cả chín thức đao pháp trong lòng nàng đều đột nhiên trở nên khác trước.”

““Đoạn Thủy Triền Ti” là đao giết người, còn “Phá Tuyết” là đao của tông sư. Nghe nói người tu Phá Tuyết Đao như gió tuyết độc hành ban đêm, phải có tâm trí cực kiên, nghị lực cực lớn, mới có thể lần mò được bí quyết, đặc biệt là ba thức cuối “Vô Cùng”, “Vô Thường”, “Vô Phong””.

______

Tác giả: Thảo Mộc Trùng Ngư, viết khi Priest đăng chương 57